“Là tôi nói phải chăm sóc tốt cho Mộ Dã, tôi đến lấy thuốc cho Mộ Dã” Diệp Phi giơ tay cho người đàn ông sau lưng nhìn thấy túi truyền dịch trong tay cô. Cô tự mình đi lấy thuốc không để cho bất kì ai có cơ hội vào phòng bệnh của Mộ Dã.
“Ừm. Lần này tha cho cô.” Cánh tay Mộ Thương Nam bỏ cô ra.
Đôi mắt to tròn của Diệp Phi liếc liếc, nói giống như cô không tận tâm chăm sóc Mộ Dã. Cô rốt cuộc làm sai chuyện gì, cần anh tha thứ. Cô giơ chân đạp về phía sau, ai cũng đừng mơ mà bắt nạt cô.
Mộ Thương Nam cảm nhận được lực ở chân của cô, chỉ cảm thấy người phát minh ra giày cao gót, nhất định có thù với đàn ông, nếu không làm sao thiết kế có ích cho phụ nữ như vậy, là vũ khí lúc nào cũng có thể mang bên mình.
“Tôi làm sao cô? Cô phải trừng phạt tôi như thế?’
“Ai mượn anh hiểu lầm tôi không tận tâm chăm sóc Mộ Dã? Đáng đời! Phải rồi, anh giúp tôi nghe ngóng xem Lăng Tuyết đến làm gì? Hình như bộ dạng Đào Dung rất lo lắng sốt ruột” Diệp Phi nói.
Mộ Thương Nam nhếch mép “Cô gái, giây trước cô vừa đá chân tôi, giây sau cô lại muốn tôi giúp cô nghe ngóng chuyện của Lăng Tuyết, cô còn có thể nói có lý hơn được không?”
“Đây là hai việc khác nhau! Hơn nữa anh không tò mò việc của gia đình người anh em anh sao?” Diệp Phi vội vàng quay đầu nhìn anh.
“Đối với tôi mà nói là cùng một việc, tôi bị cô đạp còn phải giúp cô nghe ngóng tình hình. Còn nữa tôi không có hứng thú với việc nhà Bắc Minh, đều là người hơn 50 cân, dựa vào cái gì mà để tôi hao tâm việc nhà cậu ta?” Mộ Thương Nam nói.
Diệp Phi mím môi, không có Mộ Thương Nam giúp cô nghe ngóng, cô chắc chắn sẽ không thăm dò được gì, suy cho cùng bây giờ Sở Nhiễm đối với cô rất không thân thiện.
“Nhưng tôi muốn biết, có lẽ có liên quan đến Thủy Tinh.”
“Giúp cô nghe ngóng cũng được, nhưng cô phải bồi thường cho tôi thế nào?” Mộ Thương Nam hỏi.
“Để anh đạp lại” Diệp Phi nói.
“Tôi không ấu trĩ như cô, có thể làm việc người lớn hơn được không?” Ánh mắt Mộ Thương Nam nhìn cô sâu thẳm.
“Lưu manh thối!” Diệp Phi giơ chân đá vào đùi anh.
Mộ Thương Nam mím môi “Sao lại đá tôi nữa?”
“Phí lời, trong đầu anh toàn nghĩ đến chuyện người lớn.” Diệp Phi đáp.
“Ý của tôi là, Cô có thể trưởng thành hơn một chút không? Cô lại hiểu thành chuyện người lớn làm? Hai chúng ta rốt cuộc ai lưu manh?” Ngón tay Mộ Thương Nam bóp cằm cô, ép cô nhìn anh.
Sắc mặt Diệp Phi tái mét vì ngượng ngùng, dường như Mộ Thương Nam nói như vậy cũng đúng, hình như là cô nghĩ nhiều rồi.
“Tôi, tôi nói cũng là ý trưởng thành một chút” Cô nói úp mở.
“Nói dối! xem ra tôi phải trừng phạt cô!” Mộ Thương Nam cúi đầu hôn lên môi Diệp Phi, răng anh cắn lấy môi cô, lực được anh kiểm soát rất tốt, khiến cô vừa cảm thấy đau, nhưng lại có thể chịu đựng.
Diệp Phi muốn tránh, nhưng cô bị anh cắn muốn tránh cũng không tránh nổi, cùng với việc anh không ngừng chiếm giữ khoang miệng cô, tay giữ chặt gáy cô, cô đến nhúc nhích cũng không nhúc nhích được. Tim cô đập thình thịch, đây là hành lang, anh lại dám hôn cô ở đây? Đầu cô cố nghĩ xem vừa nãy trong hành lang có người không, một lúc sau, tim cô mới bình thường trở lại một chút, hình như ngoài hai người họ ra thì không có ai.
Có tiếng đồm độp từ xa vọng đến, Diệp Phi sợ hãi đẩy anh ra “Bỏ tôi ra, có người!”
Ánh mắt Mộ Thương Nam nhìn xuống cuối hành lang, âm thanh từ một ngách trong hành lang vọng đến “Không sao, không có ai đến, gan cô từ lúc nào nhỏ lại rồi vậy? Trước đây không phải còn cưỡng hôn tôi sao?”
Trán Diệp Phi nhăn lại, hận đến mức mong Mộ Thương Nam mất trí một lần nữa, nghĩ đến trước đây cô vì chọc tức Thiên Tịnh cô chọc ghẹo anh các kiểu, mặt cô đỏ lên một cách thiếu tự nhiên.
Bàn tay to lớn của Mộ Thương Nam kéo tay Diệp Phi, đưa cô quay lại phòng bệnh của Mộ Dã, sự ngượng ngùng của Diệp Phi làm anh không bình tĩnh được. Diệp Phi đột nhiên nhớ ra, anh chưa đồng ý với cô.
“Anh đi giúp tôi hỏi chuyện của Lăng Tuyết đi!” Cô dặn dò anh.
“Biết rồi. Tiểu yêu tinh, lúc không có việc gì cần đến tôi, cũng sẽ không tốt với tôi như vậy đâu.” Cánh tay anh ôm lấy cô, đi vào phòng, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Nhiếp Hạo, bảo anh đi hỏi Sở Nhiễm tình hình của Lăng Tuyết.
Trong một góc của hành lang, tiếng điện thoại reo lên, Sở Nhiễm suýt nữa đánh rơi điện thoại xuống sàn, cô nhìn màn hình sáng lên tên của Nhiếp Hạo, trượt ngón tay, nghe điện thoại.
“Có việc gì vậy” Cô hỏi nhỏ.
“Tổng giám đốc nhà tôi bảo tôi hỏi cô, Lăng Tuyết có chuyện gì vậy?” Nhiếp Hạo hỏi.
“Cô ta vừa mang thai, có triệu chứng xảy thai, đang cố giữ cái thai” Giọng nói Sở Nhiễm vô cùng lạnh lùng, Mộ Thương Nam có thể hôn Diệp Phi ở hành lang, nhưng đến một cuộc điện thoại cũng không chịu gọi cho cô. Sau khi Nhiếp Hạo cúp máy, trái tim cô lạnh lẽo, anh rõ ràng nghi ngờ, cô là mẹ của Mộ Dã, mà anh vẫn dùng cái thái độ đó với cô. Tay cô bóp chặt chiếc điện thoại của mình, chỉ suýt chút nữa bóp nát điện thoại.
Trong phòng bệnh Diệp Phi nghe thấy thông tin của Lăng Tuyết, cười lạnh lùng ra tiếng “Thủy Tinh và Bắc Minh Ý mất tích, Bắc Minh Phong vẫn có tâm trạng mang thai với Lăng Tuyết? Haha, trước đây Thủy Tinh đá Bắc Minh Phong quả không sai! Loại đàn ông cặn bã như này, đá càng xa càng tốt.”
“Cô làm sao biết Bắc Minh Phong là loại đàn ông cặn bã? Cậu ta 5 năm qua không hề động đến Lăng Tuyết, chả nhẽ trong lúc Thủy Tinh mất tích lại động đến Lăng Tuyết?” Mộ Thương Nam vì người anh em tốt của mình phản bác lại lời của Diệp Phi.
“Nếu đã không động đến, vậy tại sao Lăng Tuyết có thai?” Diệp Phi hỏi vặn.
“Có thai cũng có rất nhiều khả năng, không nhất định mỗi lần có thai đều là sản phẩm của hai người mặn nồng. Tôi điều tra được một chút manh mối Thủy Tinh mất tích” Mộ Thương Nam nói.
Ánh mắt Diệp Phi sáng lên, tiến sát đến gần anh “Thủy Tinh ở đâu?”
“Ở đâu thì còn chưa biết, nhưng người của tôi trong chích xuất camera giám sát ngoài khách sạn phát hiện sau khi đám cháy xảy ra, có xe rời khỏi, trong đó có một chiếc xe dùng biển số giả, hơn nữa chiếc xe đó đến không lâu trước đó, thời gian đó cũng không có người làm thủ tục vào khách sạn” Mộ Thương Nam nói. Một chiếc xe đi đến, vừa đúng lúc trước khi khách sạn xảy ra hỏa hoạn, nhưng người trong xe không làm thủ tục check in, sau khi hỏa hoạn xảy ra lái xe chạy đi. Không thể nào người trong xe đã tính chuẩn thời gian đến đây để xem hỏa hoạn. Chỉ là tất cả camera và video camera trong khuôn viên khách sạn đều bị lửa làm cháy hỏng rồi, anh không nhìn được tướng mạo của người trên xe, chỉ có thể nhìn thấy video chiếc xe lái trên đường.
“Mau điều tra chiếc xe đó, chiếc xe đó chắc chắn có liên quan đến việc Thủy Tinh mất tích” Diệp Phi nói hấp tấp.
“Xe là biển số giả, vì vậy điều tra cũng cần có thời gian” Mộ Thương Nam giải thích. Điện thoại của anh đột nhiên kêu lên, nhận được một tin nhắn. Anh mở tin nhắn ra xem, là báo cáo giám định mẹ con mà anh vẫn đang đợi. Nhiếp Hạo đột nhập vào phòng làm việc của Sở Nhiễm, ăn trộm chiếc cốc mà Sở Nhiễm dùng, anh để Nhiếp Hạo nạp danh đưa đến tay một bác sĩ, làm giám định quan hệ mẹ con của Sở Nhiễm và Mộ Dã. Anh mắt anh quyện lấy con số cuối cùng trong báo cáo, quan hệ mẹ con là 99.9999%.
@by txiuqw4