sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 98-99: Hoài Xuân.

- Mặc dù lão tổ ta không trông thấy, nhưng cũng có đầu óc chứ, cũng có thể đoán được nha.

Hoàng Tuyền lão tổ tiếp tục dùng giọng điệu mỉa mai nói ra.

- Bắc tộc đoạt địa bàn của Ảnh tộc, song phương đương nhiên có mâu thuẫn, hơn nữa, nữ nhân Ảnh tộc xinh đẹp như vậy, lại tinh thông âm luật, cái có các loại bản lĩnh, không muốn bắt nữ tử Ảnh tộc về làm đồ chơi à? Còn nữa, tính cách của Ảnh tộc trương dương, lại yêu chõ mõm vào chuyện người khác, trong lúc vô hình mà đắc tội rất nhiều người... Với đủ loại tình huống này, làm sao bọn họ không bị diệt vong được đay?

- Dù sao Ảnh tộc cũng trợ giúp Bắc tộc đối kháng với Yêu Ma mà!

Hoàng Tuyền lão tổ mắng.

- Ngây thơ! Bản tính của người là mang thù sẽ báo, những chuyện kia đã qua trên vạn năm, còn có ai nhớ tới người tốt với bọn họ chứ? Lại nói, Ảnh tộc cũng là vì sợ Yêu Ma xâm lấn nên mới ra tay a, hơn nữa bọn họ trời sinh tiện mệnh, lại ưa thích làm náo động, chuyên quản chuyện của người khác, có thể oán ai đây?

Diệp Không cảm thấy không thể nhận đồng thuyết pháp của Hoàng Tuyền lão tổ, phản bác nói ra:

- Lời này của ngươi không đúng, a, bằng hữu giúp ngươi đối phó địch nhân, ngược lại là mệnh tiện, tự tìm, sau đó sau khi mình được bình an, lại ham thích nữ tử đẹp mắt của người ta, diệt cả nhà của bằng hữu trợ giúp ngươi, đây là cái đạo lý gì, còn có công lý hay không?

- Công lý?

Hoàng Tuyền lão tổ hổ thẹn cười một tiếng, nói ra.

- Xem ra ngươi đúng là quá ngây thơ, công lý thế đạo chính là như thế, vĩnh viễn phải biến mình thành mạnh hơn nữa, không phải ta ăn ngươi, chính là ngươi ăn ta, nếu như ngươi không có thực lực, vậy ngươi nên ít xuất hiện một chút, cái gì bằng hữu, ân tình, hữu nghị, đều là chó má! Chỉ cần trong túi của người khác có thứ gì mà ngươi vừa ý, ai ngươi cũng có thể giết người đoạt bảo, mạnh được yếu thua, không có một tia ôn nhu, đây chính là công lý vĩnh hằng bất biến của tu tiên giới.

Đúng vậy, mà ở Thương Nam đại lục này, một mặt này được bày tỏ chân thật nhất trong tu tiên giới.

Người ở đây nhân tính lạnh lùng, trừ thực lực, những thứ khác như tình nghĩa, đạo nghĩa, căn bản là không bằng một trang giấy, đây cũng chính là nguyên nhân Truong Ngũ Đức thủy chung cường điệu câu "Ít xuất hiện".

Diệp Không vốn cho rằng ở cái đại lục vô tình này có chuẩn bị, có thể nghe Hoàng Tuyền lão tổ nói như vậy, trong nội tâm vẫn cảm thấy rất không thoải mái, đột nhiên nhớ tới Ngũ Hành Thăng Tiên Kinh, Ngũ Hành tán nhân lưu lại câu nói kia.

- Thế giới này chính là đồ phá hoại.

Diệp Không nhàn nhạt nói ra.

- Đúng, xác thực, cái thế giới này chính là đồ phá hoại!

Hoàng Tuyền lão tổ gật đầu.

- Vậy ngươi có nói tới Ngũ Hành tán nhân chưa?

Diệp Không lại hỏi.

- Ngũ Hành tán nhân? Tán nhân? Tán tu mới gọi là tán nhân, chưa nghe nói qua, rất nổi danh sao?

Hoàng Tuyền lão tổ ngẫm lại lắc đầu.

- Như thế nào lại không biết, hắn đã phi thăng rồi!

Hoàng Tuyền lão tổ ngẫm lại, nhưng vẫn không biết, suy đoán nói ra.

- Có lẽ là chuyện trong vòng mười vạn năm nay a.

- Vậy được rồi, ta luyện hóa linh khí của ngươi, ân, dùng đạo lý của Thương Nam đại lục, ta không cần cảm tạ ngươi, chờ ta cường đại, hoàn toàn có thể giết ngươi.

Hoàng Tuyền lão tổ cười nói.

- Xác thực, chỉ cần ngươi có bản lãnh đó.

Hắn lại ngáp, vặn eo bẻ cổ nói ra.

- Ai, không có linh lực, muốn trò chuyện nhiều một chút cũng không được, ta đi ngủ, nhớ rõ lúc đi phường thị, mua cho lão tử một ít Dưỡng Nguyên Đan.

- Lão tử cũng không biết phường thị ở đâu.

Diệp Không cười khổ một tiếng, bắt đầu luyện hóa linh khí trong cơ thể.

Hoàng Tuyền lão tổ linh căn dùng mộc linh khí và thổ linh khí làm chủ, cho nên trong cơ thể Diệp Không cũng chỉ có hai chủng linh khí này, nếu muốn luyện hóa, xác thực rất tốn thời gian, dù sao những linh khí này vẫn còn lưu lại thần thức Nguyên Anh trung kỳ cường đại.

Cho nên một lần chỉ có thấy lấy một chút linh khí, nhưng nếu làm nhiều lần, cuối cùng cũng nhét vào khí hải của hắn, chúng mới cùng linh khí bản thân của Diệp Không dung hợp với nhau.

Tuy luyện hóa rất chậm, nhưng so với hấp thu linh khí trong không khí thì tốt hơn nhiều.

- Tiểu Hồng, hôm nay tình huống như thế nào?

Buổi tối Nhị thái thái một bên uống trà sâm, một bên dò hỏi.

- Hôm nay Bát thiếu gia bắt đầu bế quan, bế năm ngày quan, đi ra nghỉ ngơi một ngày, nghe nói muốn luyện công phu gì đó, cho nên bất cứ kẻ nào cũng không được tới gần phòng của hắn.

Tiểu Hồng cúi đầu trả lời.

- Bất luận kẻ nào cũng không được tới gần?

Nhị thái thái cau mày, lại nói.

- Ngươi thừa dịp nha đầu hộ Lô kia không ở đó, vụng trộm đi nhìn một chút đi.

Tiểu Hồng nghĩ đến buổi sáng Diệp Không đột nhiên nổi giận, hiện tại trong lòng của nàng vẫn còn sợ hãi, vội vàng nói ra.

- Lô Cầm nàng một tấc cũng không rời, hiện tại còn đang ở cùng một chỗ với Trần di nương.

Nhị thái thái không vui liếc nhìn tiểu Hồng,

- Nàng sẽ không ăn cơm không đi nhà xí sao? Ngươi thừa dịp nàng không ở đó, đi nhìn trộm, có quan hệ gì không?

- Bát thiếu gia rất khôn khéo, nô tài sợ đánh rắn động cỏ.

Tiểu Hồng cúi đầu nhỏ giọng nói.

- Nói cũng phải!

Nhị thái thái gật gật đầu, lại hỏi.

- Mà những võ công kia, ngươi nói lại một lần nữa cho ta nghe nào.

- Vâng, nô tài nghe có ba loại, loại thứ nhất là Cái Bang Đả Cẩu Bổng Pháp, loại thứ hai là Hàng Long Thập Bát Chưởng, loại thứ ba là Cửu Âm Bạch Cốt Trảo.

Nhị thái thái trầm ngâm nói ra.

- Bổng pháp, chưởng pháp, trảo pháp, hắn học cũng không ít, bổng phép thích hợp cho hành quân cưỡi ngựa, ta cũng đã gặp không ít tướng quân thủ hạ võ tướng, ta muốn nhìn một chút uy phong bổng pháp của tên tiểu tử này a!

Nếu như Diệp Không nghe thấy nhất định sẽ té xỉu, ngay cả Nhị thái thái cũng muốn nhìn thấy đả cẩu bổng, cũng không biết đến lúc đó hắn đi đào ở đâu ra a.

Tiểu Hồng bẩm báo hết trở về phòng, lúc này từ sau đi ra một thiếu niên mười tám tuổi, môi hồng răng trắng, trên môi có ria mép nhàn nhạt, chính là nhi tử thứ hai của Nhị thái thái, Tam thiếu gia Diệp Vũ.

- Vũ nhi, ngươi cảm thấy võ công của Diệp Không có bao nhiêu độ tin cậy?

Nhị thái thái hỏi.

Ánh mắt của Diệp Vũ nhìn về phương hướng mà tiểu Hồng vừa rời đi, sau khi lão nương dùng sức nện chén trà xuống bàn, hắn mới lấy lại tinh thần.

- Nhi tử cảm thấy, ân... Tám phần là có thể tin được, ngươi nghe xam, Cái Bang Đả Cẩu Bổng Pháp, nhất định là do tên ăn mày đánh chó được dẫn dắt, diễn biến mà thành!

Nhắc tới lý luận suông thì Diệp Vũ đúng là hảo thủ, lập tức chậm rãi nói ra.

- Nhưng mà hài nhi lại cảm thấy cũng không có cái gì, một thứ do Cái Bang sử dụng, cũng không có trò gì quá lớn. Mà cái Cửu Âm Bạch Cốt Trảo, vỗ công mà vừa nghe tên, nhất định vô cùng âm nhu độc ác, cái gọi là cửu âm, nhất định là cần dùng bạch cốt của chín nữ tử luyện thành, võ công như thé trong quân đội không có nơi dùng, ngược lại Hàng Long Thập Bát Chưởng, danh tự đủ bá đạo, đủ hào khí, nghe xong là cả người nhiệt huyết sôi trào, nếu là học được loại chưởng pháp Hàng Long Thập Bát Chưởng nảy, đúng là mong muốn của đàn ông.

Nếu như Diệp Vũ này mà ở địa cầu nhất định sẽ mê Kim Dương, nhất định sẽ thành tri kỷ, bạn thân, ngươi là chân thần a, nghe tên đã biết được nhiều như thế, Cửu Âm Bạch Cốt đúng là cần xương của chín nữ tử luyện thành, cũng quá trâu, nếu như hắn biết Dương Quá đại hiệp có Ám Nhiên Tiêu Hồn Chưởng, không biết ngươi sẽ giải thích như thế nào?

Nhị thái thái nghe gật đầu, nói:

- Ta cũng hiểu được tiểu tử này đúng là không phải phô trương thanh thế, những cái tên võ công này cũng không phải có thể lăng không bịa đặt mà ra, cũng không biết hắn đã đạt được kỳ ngộ nào.

Diệp Vũ cũng đỏ mắt không thôi, mỉa mai cười một tiếng nói ra.

- Ông trời đúng là bất công, lại cho kẻ đần được kỳ ngộ, nếu để cho ta có được công pháp võ công này, ta nhất định sẽ mạnh hơn hắn gấp trăm lần.

Nhị thái thái cười sờ đầu nhi tử, khen.

- Đó là đương nhiên, yên tâm, công pháp chúng ta sẽ tìm được thôi, ha ha...

Diệp Vũ thấy lão nương tâm tình tốt một chút, nhịn không được mà hỏi thăm.

- Mẫu thân, lúc nào tiểu Hồng cho ta đây, nàng đã mười sáu, có thể... Có thể cho vào phòng rồi a, hắc hắc...

- Tiểu tử ngươi con mắt nhìn chằm chằm vào người của tiểu Hồng, nếu như ngươi chăm chỉ luyện tập võ công, thì sao không thể sánh bằng Diệp Long Diệp Hổ chứ? Ngươi nên đợi tới khi tiểu Hồng đạt được công pháp từ chỗ Diệp Không rồi nói sau.

Diệp Vũ uể oải nói ra.

- Làm gì cũng không nên để Tiểu Hồng đi, ta nửa đêm đi qua phòng của tiểu tử Diệp Không trộm công pháp không phải là được sao?

- Hồ đồ!

Nhị thái thái mắng, nói:

- Tiểu tử kia hiện tại võ công cao cường, nếu để cho hắn phát hiện, đánh ngươi một trận là nhẹ, làm thể sẽ cho hắn có cớ dời ra khỏi Diệp phủ, về sau sẽ không có cơ hội ra tay nữa!

Diệp Vũ bất mãn nói ra.

- Mẫu thân, cái gì gọi là đánh ta một trận là nhẹ, ta cũng không tin hắn một thân võ học lại lợi hại như thế.

- Không được, đừng tìm phiền toái cho ta!

Nhị thái thái nghiêm mặt, Diệp Vũ không dám nhiều lời, xám xịt cáo lui.

Đi ra ngoài trông thấy phòng của tiểu Hồng vẫn sáng đèn, tà tâm không tắt, rón ra rón rén đi qua, sau khi đi tiến vào phòng nhỏ, vừa vặn trông thấy cửa sổ nhỏ nửa mở, một giai nhân mỹ mạo đang hai tay nâng cằm, ngẩng đầu nhìn lên trời, không biết đang nghĩ về cái gì.

Ánh mặt trăng như bạc, gió thổi nhè nhẹ, thiếu nữ dưới ánh đèn nhíu mày buồn phiền, trong ánh mắt lóe hơi nước nhàn nhạt, hai tay nâng cằm, càng nhìn càng lộ ra nét đáng yêu, Diệp Vũ nhìn mà cam thấy điên đảo thần hồn.

- Ai, ban ngày gặp mặt, buổi tối vẫn muốn gặp, không biết ta có phải đang hoài xuân không nữa.

Đột nhiên tiểu Hồng nói ra một câu không đầu không đuôi, sau đó nàng nhìn thấy bóng đen bên ngoài cửa phòng, kinh hô.

- Ai?

Diệp Vũ sợ tới mức quay người bỏ chạy, trong nội tâm nói thầm, tiểu tử Diệp Không, không ngờ ngươi lại không an phận với tiểu Hồng, xem ra ta phải tìm cơ hội nhục nhã ngươi mới được.

Tiểu Hồng từ bóng lưng của Diệp Vũ mà nhận ra hắn, nàng thở dài một tiếng.

- Ai, Tam thiếu gia, sau này ta phải gả cho một người nhàn chán, một nam nhân cách cửa sổ mà nhìn lén hay sao?

Thiếu nữ đều có ôm ấp tình cảm tìm được nam nhân anh hùng cường liệt, so sánh với nhau, Diệp Không là thản nhiên đối mặt với ngàn vạn dân chúng, ngay cả tướng quân thân binh trong Diệp gia cũng vô cùng kính trọng hắn.

Mà Diệp Vũ nhìn lén bị người ta phát hiện, giống như chó nha có tang, lúc đào tẩu còn xém tí té ngã, đương nhiên làm cho tiểu Hồng xem thường.

Nhưng nàng với tư cách là nha hoàn của Nhị thái thái, nàng có thể lựa chọn sao? Nàng đã bán mình cho Diệp gia, tất cả quyền quyết định đều nằm trong tay của Nhị thái thái, mặc dù nàng có thể quát tháo với những gia đinh và nha hoàn khác, nhưng nàng cũng là người không có tự do, thậm chí có cảm giác không thể giao thân thể cho ai.

Tiểu Hồng duỗi cánh tay trắng bóc ra, đóng cửa sổ lại, thở dài.

- Bát thiếu gia, ngươi cũng biết có nô tỳ tưởng niệm ngươi không...

Không thể ngờ là ngươi luyện tập công pháp mạnh mẽ cường hãn như vậy, luyện hóa nhiều linh khí như thế, không ngờ không có tăng lên bao nhiêu, tuy tốc độ tu luyện của ngươi chậm, nhưng vượt cấp khiêu chiến là chuyện không thành vấn đề.

Hoàng Tuyền lão tổ nhịn không được cảm thán nói ra.

Hơn mười ngày ở trong đầu của Diệp Không, Hoàng Tuyền lão tổ cũng biết không ít bí mật của Diệp Không, đối với công pháp mà Diệp Không tu luyện cũng cảm thán không thôi.

Nói như vậy, phán đoán tốt xấu của một công pháp, chỉ tiêu trọng yếu nhất, chính là tốc độ tu luyện, tất cả mọi người là phải nhanh, càng nhanh càng tốt.

Liều lĩnh tăng cảnh giới, chỉ có thể đề cao cảnh giới, mới có thể có được công năng lợi hại hơn, pháp thuật lợi hại hơn, tu luyện ra pháp bảo lợi hại hơn.

Tu ma giả vô cùng chấp nhất trong việc truy cầu tốc độ tu luyện, bọn họ không tiếc giết người đoạt bảo, để cho tốc độ đột phá của mình nhanh hơn, ai có thể trong trăm năm Kết Anh, những chuyện này là chuyện mà họ thích đàm luận nhất, mỗi lần nói ra trong giọng nói đều tràn ngập giọng điệu hâm mộ.

Có thể bọn hắn quên, tháp cao vạn trượng từ mặt đất xây lên, tầng trệt quyết định độ cao cuối cùng, chứ không phải là tốc độ xây nhanh, mà nền móng chính là cơ bản nhất, chính là căn cơ, mà mỗi khi xây lên một tầng cao hơn, các tầng ở bên dưới, một tầng nữa phải tiến hành gia cố tới trình độ nhất định.

Cho nên mới xuất hiện vấn đề bình cảnh, tòa tháp xây cao, phía dưới chưa vững chắc, muốn xây cao hơn nữa, cũng không thể làm tiếp, mà nó sẽ sụp đổ.

Đương nhiên tu tiên thường thích làm ngược lại, tẩu hỏa nhập ma là chuyện không hiếm, chuyện bình cảnh vẫn tồn tại, rất nhiều người giai đoạn trước là nhanh, nhưng khi tới trình độ nhất định, đến cổ chai, gây khó dễ, chậm trễ vài chục năm, mấy trăm năm, cuối cùng không thể đột phá, chờ tọa hóa, đây là chuyện quá bình thường.

Mà Ngũ Hành Thăng Tiên Kinh lại không giống như vậy, đi một con đường riêng, cường điệu gia trì trụ cột cho mỗi tầng, mỗi tầng đều tốn rất nhiều thời gian, hấp thu đại lượng linh khí, căn bản là không để ý tốc độ, đặc điểm của nó là chậm, thật chậm, chậm giống như ốc sên.

Nhưng mà chỗ tốt của Ngũ Hành Thăng Tiên Kinh lại làm cho người ta kinh ngạc, đó bởi vì trụ cột, phi thường ổn định, vấn đề bình cảnh không tồn tại.

Lại nói tu luyện chậm là yếu nhược, cái này không nhất định, cánh giới của ta thấp kém, nhưng linh khí của ta không kém gì ngươi, ngươi bảo ta yếu sao?

Diệp Không cuối cùng cũng nhét tia linh khí cuối cùng vào khí hải, thu công, cười nói.

- Vượt cấp khiêu chiến đường nhiên có thể, nếu có pháp khí phù hợp, đối kháng năm sáu tầng, không phải việc khó.

- Năm sáu tầng!

Hoàng Tuyền lão tổ có chút giật mình, nói như vậy, có tu sĩ dựa vào pháp bảo mà cường hoành, ngạnh kháng ba cấp cũng không có gì lạ, có thể ngạnh kháng năm cấp làm cho người ta nghe nói mà cảm thấy sợ hãi, đây là hai vấn đề khác nhau.

Cuồng Đồ Tu Tiên

-- o --


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx