sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 161-162: Hiền Nội Trợ.

Tiểu Quyên kia cũng là người thông minh lanh lợi, nàng tranh thủ thời gian liền dập đầu Diệp Không nói:

- Mong Bát thiếu gia làm chủ cho chúng ta.

- Được rồi, ngày mai ta giúp các ngươi nói xem thế nào.

Diệp Không suy nghĩ một chút rồi đáp ứng.

Liễu Trường Thanh sớm đã muốn mời Diệp Không tới hỗ trợ nhưng vẫn không biết nói như thế nào. Lúc này đạt được sự đồng ý của Diệp Không, hắn không khỏi vô cùng vui mừng cảm tạ:

- Bát thiếu gia chính là phụ mẫu tái sinh của ta, Liễu Trường Thanh ta nhất định kết cỏ ngậm vành trâu làm ngựa cho ngài…

- Được rồi, đừng nói nhảm những lời này, lão tử cũng không thiếu gì trâu ngựa.

Diệp Không thưởng cho Liễu Trường Thanh một cước, sau đó ném ra trăm lượng bạc nói:

- Ngày mai chuộc thân cho Tiểu Quyên, sau đó đi vào trong thành tìm một phòng ở, ngươi cũng coi như an gia.

Diệp Không nói xong liền đi để lại Liễu Trường Thanh cầm bạc dập đầu vài cái, hắn thầm nghĩ nếu Bát thiếu gia có chuyện gì cần, Liễu Trường Thanh ta nhất định lấy cái chết tương báo.

Diệp Không về đến nhà, Lô Cầm đang bồi Trần Cửu Nương nói chuyện, hắn đi vào chào hỏi rồi trở lại phòng của mình. Lúc này Tiểu Hồng đang ở đâu rồi, hôm nay phải trấn an muội cho tốt.

Sau khi trở về phòng, hắn cũng không quá sốt ruột. Trước tiên nói một vài lời ra, những chuyện khiến Diệp Không không vui như là không hái được Khang Lượng quả, Tiểu Hồng cười khanh khách, dắt tay Diệp Không đi tới nhà kho phía sau.

- Oa, muội chuẩn bị nhiều như vậy cho ta sao? Rốt cuộc ta biết thế nào là nội trợ đảm đang rồi.

Diệp Không nhìn một đống Khang Lương quả đang chất đầy trên mặt đất, vui mừng ôm lấy Tiểu Hồng hôn chùn chụt.

- Ai nha, Bát thiếu gia.

Tiểu Hồng đỏ mặt nói:

- Lúc còn đang mùa thua, ta biết rõ những trái cây này có tác dụng gì, chúng ta liền hái nhiều hơn một ít để đề phòng thiếu gia muốn dùng, cho dù không cần thì ném đi là được… Không nghĩ tới lại cần dùng.

- Ừm, sớm chuẩn bị, khỏi lo họa tới, làm tốt lắm.

Diệp Không cầm hơn mười khỏa Khang Lương quả cho vào túi trữ vật, chú ý nhìn một chút, Tiểu Hồng bảo vệ cũng không tệ lắm, không có quả nào xấu cả.

Nếu như luyện chế những Khang Lương quả này thành đan được thì vài năm cũng không sợ chết đói.

- Nói đi, muốn ta ban thưởng cái gì?

Diệp Không ôm eo mềm của Tiểu Hồng nói.

- Ban thưởng?

Tiểu Hồng không ngờ hắn lại nói tới vấn đề này, nàng thoáng sững sờ một phát rồi nói:

- Nô tỳ chỉ sợ thiếu gia muốn dùng cho nên mới hái, cho tới bây giờ vẫn chưa từng muốn nhận phần thường.

Diệp Không cười nói:

- Vậy thì trở về phòng ban thưởng a,

Tiểu Hồng hiểu rõ ý tứ của Diệp Không là gì, nàng vô cùng xấu hổ đáp:

- Bát thiếu gia, ngài thật là xấu chết, trách phạt cũng muốn… cái kia, ban thưởng cũng muốn cái kia, người ta không muốn theo.

- Tốt lắm, không nghe lời sẽ ban thưởng gấp bội.

Cũng không biết sau bao lâu, Diệp Không ở trong phòng vô lực tái chiến, hai người ôm nhau nằm trên giường. Tuy rằng Diệp Không đã có đủ lương thực thế nhưng hắn vẫn không nói ra lời, trong ta có muội, trong muội có ta, tri kỷ không nói nên lời.

- Thiếu gia, ngài so với nửa năm trước… càng lớn.

Tiểu Hồng nói xong liền cười khanh khách.

- Thật sao, lớn lên còn không thể đình chỉ, về sau sẽ càng lớn.

Diệp Không từ phía sau lưng Tiểu Hồng ôm lấy eo nàng, bàn tay lớn mò lên núi rồi hạ xuống cốc, say mê không nỡ thu tay lại.

- Nô tỳ không chịu đựng nổi.

Tiểu Hồng cũng có chút không chịu được quay đầu nũng nịu với Diệp Không mấy lần.

- Không chịu đựng nổi thì ta đi tìm người khác.

Diệp Không vừa cười vừa nói.

- Không muốn!

Tiểu Hồng quay lại ôm lấy khuôn mặt Diệp Không, ánh mắt si ngốc nói:

- Thiếu gia là của Tiểu Hồng.

Diệp Không hỏi:

- Thế Tiểu Cầm bị mất hứng thì sao?

Tiểu Hồng cười nói:

- Tiểu Cầm không có việc gì.

- Vì sao vậy?

- Bởi vì nàng cũng giúp nô tỳ đi hái Khang Lương quả nha, lẽ ra thiếu gia cũng nên ban thưởng cho muội ấy mới đúng.

Tiểu Hồng vô cùng hào phóng đối với Lô Cầm.

- Tuổi của nàng còn nhỏ.

Diệp Không nói xong liền lại tống thứ đồ vật kia vào người Tiểu Hồng.

- Tuổi tác của nàng cũng tương đương với thiếu gia, thiếu gia đối tốt với ta như vậy, trong lòng nàng sẽ không vui.

Tuy rằng Lô Cầm chưa từng nói ra thế nhưng nữ hài tử vẫn vô cùng cẩn thận, Tiểu Hồng vẫn có thể nhìn ra suy nghĩ của Lô Cầm.

- Ngày mai thiếu gia rút chút thời gian một mình tới cùng Tiểu Cầm đi.

Tiểu Hồng điều chỉnh góc độ một phát rồi nói.

- Ách, ngày mai ta sẽ rời khỏi thành, ta muốn đi ra ngoài bế quan mấy tháng.

Diệp Không nhíu mày một chút, kỳ thực hắn suy nghĩ vô cùng phức tạp đối với Lô Cầm, Tiểu Hông là vì giữ bí mật giúp vạn bất đắc dĩ mới nói vậy. Về phần Phong tứ nương kia chỉ để chơi đùa mà thôi.

Thế nhưng đối với Lô Cầm, hắn cảm thấy tuổi tác mọi người còn quá nhỏ, cũng không cần quá sốt ruột như vậy, để cho Lô Cầm có những cơ hội khác. Dù sao hắn là tu sĩ, hiện giờ bế quan nửa năm đã cảm thấy rất dài, về sau sẽ còn dài hơn. Nếu như để Lô Cầm mười mấy tuổi đã bắt đầu phải chịu cô độc trường kỳ, Diệp Không cảm thấy có chút tàn nhẫn, gả chồng lại cả đời không thấy mặt mấy lần, cái này so với quả phụ có khác gì nhau đâu?

- Ngày mai nói tiếp.

Diệp Không lại một lần nữa nâng Tiểu Hồng lên đặt vào trụ, nhấp nhô từng cái.

Một đêm như vậy cứ trôi đi như không có chuyện gì xảy ra.

Sáng sớm hôm sau, hắn nghe thấy thanh âm luyện võ bên ngoài của Lô Cầm, nửa năm qua, võ công của nàng lại có chỗ tiến bộ, thanh âm bảo kiếm chém ra giống như tiếng gió rít, tiếng sắc bén không dứt bên tai.

Kỳ thật người với người thật đúng không công bình, có người có được nô tỳ xinh đẹp ngủ một giấc tới tận mặt trời mọc, có người lại được trường sinh bất lão. Thế nhưng lại có người tu luyện sớm ngày cũng chỉ trở thành cao thủ tục thế.

Thế giới vĩnh viễn không có công bình, linh căn là một cửa ải vô cùng khó khăn mà không có một kẻ nào có thể vượt qua. Tuy rằng công pháp của Man tộc kia có thể không cần linh căn thế nhưng mà phải hấp thu linh khí của người sống, quả thật là một công pháp vô cùng tàn nhẫn, hơn nữa loại tu hành nghịch thiên này cả đời cũng khó tiến giai vào Trúc Cơ kỳ, giết người tạo ra vô số lệ khí, đây cũng là nguyên nhân chính khiến Diệp Không không muốn Lô Cầm tu luyện công pháp Man tộc.

- Lão tổ, có biện pháp nào có thể giúp người không có linh căn cũng tu tiên được không?

Diệp Không nằm ở trên giường, Tiểu Hồng đã nằm ở dưới, tuy rằng Diệp Không còn muốn luyện công buổi sáng thêm một chút thế nhưng Tiểu Hồng sợ tỷ muội tốt của mình nghe được thanh âm đáng xấu hổ cho nên vẫn cự tuyệt.

- Không có.

Hoàng Tuyền lão tổ không nói nhiều, phun ra hai chữ dập tắt hy vọng của Diệp Không.

- Chẳng lẽ không có biện pháp nào có thể giúp người không có linh căn đạt được linh căn sao?

Diệp Không còn chưa từ bỏ ý định.

Lần này Hoàng Tuyền lão tổ không vội vã trở lời, chẳng qua sau một hồi lão lại nói ra đáp án khiến cho Diệp Không thất vọng:

- Có, nhưng cũng tương đương không có.

Diệp Không có chút hứng thứ hỏi kỹ.

Sau khi Hoàng Tuyền lão tổ giảng xong, hắn biết biết được, thì ra đây chỉ là truyền thuyết.

Ở trước đây cực lâu, có một câu chuyện của Ả Rập, đó là cố sự về Alibaba…

Nói đùa hay sao, truyền thuyết là như thế này, ở một thời đại vô cùng xa xưa, có một chiến sĩ Ảnh tộc nghiên cứu ra một loại linh dược có thể dịch cân tẩy tủy, có thể giúp cho người bình thường cũng có được linh căn nghịch thiên.

Nghe nói loại linh dược này vô cùng đắt hàng, chẳng qua rất nhiều người lại phải trở về tay không.

Nguyên nhân chính là trong linh dược này có một vị thuốc vô cùng hiếm thấy, đó chính là Nguyên Linh quả, thời đại Hoàng Tuyền lão tổ sinh sống trước đây cũng đã tuyệt tích, theo truyền thuyết thì thứ này là do tu sĩ trên thượng giới ngẫu nhiên mang xuống.

Tu sĩ thượng giới kia xuống đả thông được vết nứt không gian, đó là chuyện tình người bình thường không thể làm được, cho nên cái đồ chơi này cơ hồ là không có.

Cuối cùng truyền thuyết nhanh chóng bị lãng quên, cái thế giới này không có một cái gì, làm sao có thể tìm kiếm ra được.

Đương nhiên Diệp Không cũng có thể chờ sau khi mình phi thăng, đi tới Tiên Giới đạt được đại thần thông rồi mở ra vết nứt không gian, quay về đưa cho Lô Cầm.

Chằng qua điều kiện trên tiên quyết là Diệp Không không thực sự trâu bò như thế, một mấu chốt khác là Lô Cầm không thể sống được tới lúc đó.

Bề ngoài hai điều kiện này đều không có cách nào thực hiện cho nên Hoàng Tuyền lão tổ mới nói có cũng như không là như vậy.

- Tiểu Cầm a, luyện võ không thể trì hoãn, chế phù càng không thể nhanh chóng.

Diệp Không đưa Lô Cầm vào gian phòng của chính mình.

Chỉ phù cùng linh phù bất đồng, thời điểm vẽ không cần quán chú linh khí, phàm nhân cũng có thể chế tạo và sử dụng.

Lô Cầm sử dụng tự nhiên không có vấn đề gì, thế nhưng nếu để nàng vẽ thì thật vô cùng phiền muộn. Bởi vì cảm giác của nàng đối với linh khí vô cùng yếu, hơn nữa những chữ Trung biến hình kia mà nói đối với nàng quá mức trừu tượng, cho nên xác suất nàng vẽ bùa thành công vô cùng thấp, thấp tới mức không đáng kể.

Cho nên nàng vẽ vài trăm bức cũng không có một lần thành công, thật vất vả mới luyện chế Định Thần phù có xác suất thành công cao hơn một chút, sau nhìn lại Chỉ Huyết phù, Chỉ Thống phù, Ẩn Thân phù…

Trời ơiiiii, lại phải luyện từ đầu sao, cũng được a, ta không phải kim loại, Diệp Không ca ca, dù sao trước đây cũng vẽ phù không ít, chỉ điểm cho ta một chút đi.

Lô Cầm có chút nhụt chí.

Nhưng Diệp Không lại không để cho nàng nghĩ như vậy, người khác hiện giờ không cản được chính mình. Nếu như mình ra ngoài thời gian lâu, nàng sử dụng hết sạch phù lục thì phải làm sao bây giờ? Võ công có thể giết địch nhưng những phù này có thể bảo vệ tính mạng nha.

- Diệp Không ca ca, lại phải vẽ phù sao?

Lô Cầm nhăn đôi mi thanh tú của mình lại, có điều muốn nói ra nhưng lại không dám.

- Đương nhiên phải vẽ, sau này ta không ở nhà, mỗi ngày muội phải vẽ ít nhất hai giờ.

Diệp Không cảm thấy không thể tin tưởng vào tự giác của nàng, lại nói:

- Sau khi ta ra ngoài sẽ để cho Trương tiên sinh tới đốc thúc muội.

Khuôn mặt Lô Cầm rưng rưng như muốn khóc lên, tên Trương Ngũ Đức mặt gỗ biểu lộ với Diệp Không thì vô cùng phong phú. Thế nhưng nếu hắn nhìn những người khác thì lại bê y nguyên cái mặt gỗ vô cùng khó coi ra, bình thường vẫn hay quở mắng người một trận cho nên đệ tử Diệp gia đều sợ hắn, tự nhiên Lô Cầm cũng không muốn đối mặt với cái ván gỗ đó.

- Ta còn nhiều việc bên người a, làm sao cam đoan mỗi ngày vẽ đủ hai giờ.

Lô Cầm giống như đệ tử bướng bỉnh, bắt đầu cò kè thêm bớt một hai.

- Không được!

Diệp Không cũng không vì nàng cầu khẩn mà thay đổi quyết định, hắn đã làm đệ tử, biết không có chút áp lực, muốn dựa vào tự giác rất khó kiên trì.

- Vẽ phù khổ cực như vậy sao? Không cần tốn sức cũng không cần động não, nếu so với muội luyện võ thì thoải mái hơn nhiều, về sau còn có thể chữa bệnh giúp người khác, cớ sao lại không làm?

Diệp Không tận tình khuyên bảo, giúp Lô Cầm cất kỹ lá bùa, đưa bút lông cho nàng.

- Nhưng tỷ lệ thành công thật sự quá thấp, cho dù một ngày vẽ hai giờ cũng không thể sử dụng được một tấm nào.

Lô Cầm nhíu lại đôi mi thanh tú, tiếp nhận bút lông, quệt mồm rồi bắt đầu vẽ.

- Xác suất thành công là phải tự luyện ra, trước kai ta vẽ cũng không phải giồng muội sao? Luyện đến bây giờ mới được thành công như vậy.

Diệp Không lại bắt đầu huênh hoang, trước đây hắn luyện chế có xác suất thành công là một phần mười, nếu như cũng giống như Lô Cầm bây giờ, không chừng đã sớm buông tha.

Đương nhiên, những chuyện này Lô Cầm không thể biết nha, nàng gật đầu nói:

- Diệp Không ca ca, ta thực bội phục sự kiên trì của huynh, luyện tới bây giờ có xác suất thành công một nửa, không biết huynh đã làm hỏng bao nhiêu phù a?

Diệp Không dõng dạc nói:

- Đó là chuyện đương nhiên, muội không thấy cánh tay phải của ta, cánh tay vẽ phù trông thô to hơn nhiều so với cánh tay bên trái đây này.

- A, thật sao? Cho ta xem nào.

Diệp Không thuần túy là chém gió, đương nhiên không thể đưa cho nàng xem, hắn quát lên:

- Xem gì mà xem, mau vẽ đi!

Chẳng qua Diệp Không khoác lác lại khiến cho Lô Cầm sinh ra lo lắng:

- Diệp Không ca ca, nếu như một cánh tay của ta thô, còn cánh tay kia mảnh thì thật không phải rất khó coi sao? Như vậy sẽ thành quái thai a.

Diệp Không té xỉu, khoác lác cũng có thể xảy ra vấn đề? Chẳng qua đã thổi da trâu rồi thì không thể thu lại được, như vậy chỉ còn cách tiếp tục khoác lác, dùng một cái da trâu khác để che giấu đi.

- Muội biết vì cái gì mà ta nói muội vẽ trong hai giờ không? Đó là bởi vì căn cứ trên kinh nghiệm thành công của ta. Hai giờ vừa vặn sẽ không biến cánh tay của muội thành thô, hơn nữa, cho dù cánh tay của muội bị thô thì ta cũng có biện pháp biến nó thành mảnh lại.

- Oa, da trâu cũng bị ngươi thổi thủng, vậy ngươi có cách nào biến vật ở giữa chân ta không bị thô không?

Hoàng Tuyền lão tổ không biết từ lúc nào tỉnh dậy cũng tham gia náo nhiệt.

- Được thôi, quay đầu lại dùng củ cải trắng gọt cho ngươi.

- Vậy thôi không phiền toái tới ngươi.

Hoàng Tuyền lão tổ bị hắn nói ác độc liền ngậm miệng lại không nói gì.

- Diệp Không ca ca, huynh xem ta vẽ như thế nào?

Lô Cầm cầm bức họa giơ lên, có thể thấy đây rõ ràng là một cái phù hỏng.

- Ừm, vẽ cũng không tệ, nhưng vẫn chưa dùng được. Thời điểm muội vẽ phải toàn tâm toàn ý, đến nét vẽ cuối cùng không được phép dừng lại.

Hiện giờ xác suất thành công của Diệp Không rất cao, hắn tiện tay cũng có thể vẽ được một trương Ẩn Thân phù thành công.

- Diệp Không ca ca, huynh thật là lợi hại, ta lại tiếp tục vẽ.

Dưới lời nói và việc làm mẫu mực của Diệp Không, Lô Cầm lại bắt đầu chăm chú vẽ.

Lô Cầm đứng trước bàn sách cố gắng ổn định lại tâm thần, thế nhưng Diệp Không ở sau lưng lại không khỏi có những suy nghĩ kỳ quái. Tiểu nha đầu mười lăm mười sáu tuổi, thân thể vừa mới trưởng thành vô cùng động lòng người, một luồng gió nhẹ thổi qua, mùi hương của thiếu nữ thoang thoảng thâm nhập vào nội tâm hắn, Diệp Không đứng gần cũng khẽ liếm môi, trong lòng có chút ngứa ngáy.

Cuồng Đồ Tu Tiên

-- o --


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx