sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 50 - Đằng Thanh Sơn Cùng Yêu Thú

Thiết Y môn?

Tại Dương Châu, cùng "Quy Nguyên tông" cũng gọi là đệ nhị tông phái. Hoàn toàn khống chế Sở quận là Thiết Y môn?

Đằng Thanh Sơn nhìn qua, Trảm Đào chính là một thân một mình đứng ở một góc, dựa vào cọc gỗ nhắm mắt dưỡng thần.

"Các vị đại nhân. Các vị đại nhân!" Vị kia Bạch Phát lão giả cung kính, lớn tiếng hô: "Hắc sắc quái vật có thể tiến vào từ bất cứ chỗ nào ở thôn trang chúng ta, cho nên các vị đại nhân, có thể tìm một địa phương mà đợi. Đợi đến đêm khuya tin tưởng các vị đại nhân nhất định có thể chứng kiến quái vật kia, giết chết quái vật kia!"

"Vị kim tộc trưởng này nói đúng, chúng ta một đám đều phân tán ra, vừa có thể thay nhau trông nom, cũng có thể cho quái vật kia không chỗ nào trốn được." Có người hô, cũng có người cao giọng hưởng ứng.

"Hô!"

Trảm Đào điểm một chút mũi chân, tựa như một đạo ảo ảnh trực tiếp bay tới một nóc nhà ở phía xa, rất nhanh liền biến mất.

Nhất thời, một đám võ giả cao thủ hoặc là lủi vào trong ngõ nhỏ, hoặc là bay lên nóc nhà, một đám lại đi kiếm một địa điểm tốt.

Đoạn Hầu liền thúc giục nói: "Tần Lang huynh, nóc nhà là nơi dễ dàng nhất để chứng kiến quái vật kia, ta đi trước tìm một địa phương tốt, gặp lại sau." Vừa nói, Đoạn Hầu mũi chân cũng điểm một chút, phảng phất giống như một con chim, cũng rất nhanh chóng biến mất sau một nóc nhà.

Đằng Thanh Sơn cười: "Đoạn Hầu này, tựa hộ khinh công còn cao hơn Trảm Đào một bậc a".

Đằng Thanh Sơn cũng nhẹ nhàng nhảy lên nóc nhà, khống chế nội kình triệt tiêu sức nặng cơ thể. Thân nhẹ như yến bay nhanh tới một nóc nhà, một hơi trực tiếp vọt tới vị trí đông bắc Kim gia trang. Sau đó khoanh chân ngồi trên đó, yên tĩnh chờ đợi Hắc sắc quái vật đến.

"Tộc trưởng, những cao thủ này có thể giết chết quái vật kia không?" Trong tộc các hán tử đều nhìn Bạch Phát lão giả.

"Ai." Bạch Phát lão giả trong đôi mắt có vẻ bi ai, thở dài một tiếng: "Chúng ta bây giờ còn có biện pháp khác sao? Chỉ có thể hy vọng những cao thủ đó có thể, nếu không, cũng chỉ còn như thương nghị của dòng tộc, năm ngày sau toàn bộ tộc nhân sẽ ly khai nơi này!"

Nhất thời, những hán tử đều lâm vào một mảng trầm tư.

"Tối nay. Mọi người cố gắng chống đỡ, hảo hảo tuần tra, đây có thể sẽ là đêm cuối chúng ta ở lại nơi này." Bạch Phát lão giả nói.

"Vâng, thưa tộc trưởng!"

Mười mấy hán tử tinh anh nhất trong tộc lần lượt phân tán, cứ mười người một đội bắt đâu tuần tra.

Bóng đêm mông lung, từng tên võ giả đều lẳng lặng chờ đợi.

Đoạn Hầu tùy ý nằm ở trên nóc nhà, gác hai chân mà lắc lư, tự lảm nhảm:

"Hắc sắc quái vật trong nháy mắt ăn luôn một người, nếu như tiểu tử đó không dối gạt ta, phỏng chừng Hắc sắc quái vật đó hẳn là yêu thú! Hắc hắc, ta Tiêu Dao Hầu hành tẩu thiên hạ, còn không có xem qua yêu thú đây. Hôm nay phải hảo hảo kiến thức một chút." Đoạn Hầu thì thầm trong miệng.

Cái gọi là "Tiêu Dao Hầu", cũng là hắn tự phong cho mình.

"Đều đã đợi hơn hai canh giờ, như thế nào còn không có đến?" Đoạn Hầu nói thầm.

Đột nhiên -

"Xuy!"

Một âm thanh phi thương nhỏ vang lên, Đoạn Hầu nhãn tình sáng lên, lập tức lặng yên không một tiếng động từ trên nóc nhà rơi xuống mặt đất, lẳng lặng tiến tới.

Hắn nhẹ nhàng bước nhẹ hai bước, rồi sau đó nghiêng người lách vào trong một đình viện.

Đại môn đã mở!

Mỗi ngày có quái vật, nhà ai dám không đóng cửa?

"Không ngờ lại mở cửa? Hơn nữa thanh âm nhỏ như vậy, nếu như không phải ta Đoạn Hầu, đổi lại một người nhất lưu võ giả khác chỉ sợ đều nghe không được." Đoạn Hầu cũng giật mình: "Truyền thuyết yêu thú đã đã có suy nghĩ của con người, quả nhiên không giả." Đoạn Hầu đã xác định, đó chính là yêu thú.

Đoạn Hầu lặng yên không một tiếng động lủi vào một góc đình viện. Trong đêm đen, một người lủi tại góc đình viện, nếu như không nhìn kĩ đích xác khó phát hiện.

Hô!

Đoạn Hầu chỉ cảm thấy một trận gió. Một đạo hắc ảnh khổng lồ liền xuất hiện trong đình viện, Đoạn Hầu chính là thấy rõ những chiếc lân phiến* mơ hồ loé lên hàn quang dày đặc. Hắc ảnh nọ một lần nữa chợt lóe, đã nhảy ra đình viện

"Muốn chạy trốn!" Đoạn Hầu nhảy dựng lên đuổi theo sát hắc ảnh nọ, chợt vung tay ---

Hưu!

Một thanh phi đao trong nháy mắt xẹt qua không trung, bay vào hắc ảnh.

Thương!

Một tiếng thanh thúy vang lên, trên lớp lân phiến dày đặc của hắc ảnh nọ hiện lên một vài tia lửa. Đạo hắc ảnh nọ không dừng lại, chui vào một cái ngõ nhỏ, liền biến mất khỏi tầm mắt Đoạn Hầu.

"Thân thể thật đáng sợ, tựa hồ cao gần một trượng (3,3 mét), có bốn chân..., toàn thân bao trùm dày đặc lân phiến, mà lân phiến thật đúng là..." Hắn tự nói với mình: "Một chiêu phi đao của ta, dĩ nhiên còn không thể xuyên qua lân phiến của quái vật, nếu ta chiến đâu cùng nó, không chừng...". Đoạn Hầu đáy lòng không khỏi một trận rét lạnh.

Trong đêm tối, mơ hồ ngắn ngủi một khắc, hắn lại thấy quái vật nọ.

Đoạn Hầu ngước đầu la hét: "Quái vật!"

"Hắc sắc quái vật!"

Tiếng la hét phảng phất sấm đánh bình thường vang vọng khắp Kim gia trang.

"Bắt lấy quái vật!" Nhất thời cả kim gia trang đều vang lên tiếng la. Các hộ gia đình oanh một tiếng đều mở cửa, cơ hồ mọi người ở mỗi nhà đêu vọt ra. Chỉ trong nháy mắt công phu, toàn bộ Kim gia trang khắp các nơi đều là tộc nhân, trên tay mỗi người đều cầm vũ khí.

"Quái vật ở đây!"

Lập tức có người hô lên.

"Quái vật chạy ra hướng Bắc!"

Từng tiếng hô vang lên, khi các nơi đều tràn ngập người, đương nhiên sẽ rất dễ dàng chứng kiến quái vật.

Đằng Thanh Sơn xa xa nhìn về phía Tây Nam, hắn đang ở phía Đông Bắc Kim gia trang, ai ngờ quái vật kia dĩ nhiên xuất hiện tại phía Tây Nam, khó trách chính mình một điểm phát hiện đều không có.

"Quái vật? Hẳn là yêu thú! Hơn nữa, hẳn là yêu thú thực lực không tính quá mạnh mẽ. Nếu như con quái vật này thực lực vượt qua Giao Long ở Bích Hàn đàm, sợ rằng căn bản không cần sợ nhân loại, phải lén lút!" Đằng Thanh Sơn thân hình giống như tia chớp, bắn nhanh hướng về phía truyền lại tiếng hô.

Rất hiển nhiên, quái khi quái vật chạy đến nơi nào, nơi đó sẽ có người hô lên.

Yêu thú có trí tuệ!

Tự nhiên cũng sẽ có ngạo khí*!

Nếu như đó là một đầu yêu thú cường đại tựa như giao long, sao lại lén lén lút lút, hơn nữa gặp phải nhiều người lại trốn? Thay vào đó chỉ việc giết chết những người đó là xong!

"Dùng trọng hình binh khí công kích quái vật kia!" Một tiếng hô to từ nơi không xa truyền đến, tiếng hô lời không ai khác chính là cao thủ Thiết Y môn "Trảm Đào".

Trảm Đào cầm trong tay chiến đao, ở phía sau cực nhanh đuổi theo.

"Xuy --"

Trảm Đào cúi đầu nhìn một chút cánh tay trái, vết thương trên cánh tay cho dù đã phong bế huyệt vị nhưng vẫn chậm rãi chảy máu khá nhiều.

"Con yêu thú này, trong các loại yêu thú thì chỉ được xếp vào loại bình thường. Nếu như nhiều người thì vẫn có thể bắt được, thật sự là đáng tiếc. Ân, yêu thú này khẳng định là sinh hoạt ở trong Hỏa Diễm sơn, dù bắt được hay không ta cũng phải về sư môn bẩm báo một chuyến!" Trảm Đào liều mạng đuổi theo, nhưng hắn chỉ thấy khoảng cách giữa hắn và yêu thú càng ngày càng xa. Khi nó biến mất trong phạm vi nhìn thấy, Trảm Đào chỉ có thể tức giận mà dừng lại.

Những người khác đuổi không kịp, nhưng Đằng Thanh Sơn lại rõ ràng chứng kiến hắc ảnh khổng lồ cùng hắn cách xa nhau đại khái bốn mươi trượng. Mặc dù xa, nhưng dưới ánh trăng, lấy thị lực của Đằng Thanh Sơn vẫn có thể nhìn thấy.

Dưới tình huống thi triển Thiên nhai hành, khoảng cách giữa Đằng Thanh sơn và hắn ảnh nọ ngày một gần hơn.

Một kẻ trốn, một người đuổi, rất nhanh đã tới "Hỏa Diệm sơn" nằm ở phía bắc Kim sơn trang. "Hỏa Diệm sơn" sở dĩ được đặt tên như vậy là bởi vì trước kia từng có núi lửa bộc phát. Tuy nhiên, đây cũng là chuyện rất lâu rồi. Bây giờ "Hỏa Diệm Sơn" tràn ngập cây cỏ cùng thực vật các loại*.

Vừa vào núi, tốc độ hắc ảnh nọ dường như nhanh hơn.

"Ha ha, ngươi vẫn là đừng chạy nữa!" Đằng Thanh Sơn ha ha cười nói.

Lúc trước còn cách nhau đến bốn mươi trượng, sau mấy dặm truy đuổi, giờ khoảng cách chỉ còn lại không đến ba trượng.

"Rống ~~~"

Yêu thú nóng nảy hét lớn một tiếng, tựa hồ muốn uy hiếp Đằng Thanh Sơn.

Đằng Thanh Sơn giờ phút này thấy rõ ràng bộ dáng của yêu thú. Yêu thú đại khái cao chín thước (tương đương 3 mét), có bốn chân, phần mặt dài, miệng dài có phần giống cá sấu, hoặc rồng Comando, lưng nhô ra, hiện ra những mũi nhọn ngắn mà sắc bén (giống con nhím). Không chỉ vậy, thân thể (gồm cả bụng) nó còn bao trùm một phần lân phiến.

Bốn chân, như chân của sư tử, to khỏe và đều có móng vuốt sắc bén, khác ở chõ bốn chân yêu thú đều bao trùm lân phiến thay vì lông như sư tử.

"Khó trách nó có thể một hơi nuốt một con người!" Đằng Thanh Sơn chứng kiến bộ dáng này, tựu đã hiểu, "Đầu lớn như vậy, miệng dài như vậy, mở ra có thể nuốt đi một người là chuyện rất đơn giản. Bất quá... Yêu thú lớn như vậy như thế nào liên tiếp một hơi nuốt ba người? Bụng nó có thể chứa nổi sao?"

Đằng Thanh Sơn phát hiện, bụng yêu thú chỉ là hơi hơi phồng lên.

"Vù!"

Đằng Thanh Sơn đột ngột nhảy lên cao, trực tiếp hướng tới yêu thú.

"Rống!"

Yêu thú liền ngước đầu, há cái miệng đầy máu, định một lần xơi luôn Đằng Thanh Sơn.

"Muốn chết!"

Luân Hồi thương trong tay Đằng Thanh Sơn trực tiếp đâm tới!

"Như Ảnh Tùy Hình" thương pháp - tám vạn cân cự lực!

"Thương!"

Một tiếng thanh thúy vang lên, mà yêu thú lại bị một thương ẩn chứa lực lượng kinh khủng đâm vào, làm nó lăn trên mặt đất, sau đó lập tức xoay người lùi lại.

"Lân giáp lợi hại thật!" Đằng Thanh Sơn ngưng thần nhìn kỹ, phát hiện chỉ là một mảnh lân phiến vỡ vụn. Dười lân phiến vỡ vụ cư nhiên lại có thêm một tầng lần phiến, Đằng Thanh Sơn thầm nghĩ: "Đáng tiếc, lực lượng thân thể yêu thú này tựa hồ rất bình thường, dĩ nhiên bị trường thương của ta đánh ngã, khó trách Trảm Đào từng hô lớn dùng trọng binh khí*." Đằng Thanh Sơn cũng hiểu được, đây chính là nhược điểm của yêu thú.

Mặc dù lân phiến phòng ngự mạnh, nhưng thân mình lực lượng bình thường, khi đối mặt với cao thủ, chắc chắn nó phải chết không thể nghi ngờ.

"Ngao ~~"

Yêu thú ngước đầu rống lên, đột nhiên toàn thân trở nên đỏ bừng, mơ hồ xuất hiện hồng quang.

"Oanh!" Yêu thú trong nháy mắt hóa thành một đạo màu đỏ ảo ảnh, lủi hướng xa xa.

"Thật nhanh." Đằng Thanh Sơn liền đuổi theo.

Hô! Hô!

Chỉ sau mấy lần hô hấp, yêu thú liền chạy đến đỉnh núi.

"Ta xem ngươi chạy đi đâu." Đằng Thanh Sơn khi đuổi theo cũng có chút kinh ngạc, tốc độ cực hạn của yêu thú khi liều mạng chạy trốn, dĩ nhiên cùng tốc độ cực hạn của mình không khác biệt mấy.

Đương khi vọt tới đỉnh núi, yêu thú đối mặt với vách núi liền không chút do dự, nhảy xuống.

Đằng Thanh Sơn đứng ở vách núi bên cạnh, nhìn khe sâu không thấy đáy ở dưới vách núi, cười lạnh một tiếng cũng đồng dạng nhảy xuống. Bất quá, khi nhảy xuống mỗi lần được vài chục thước, Đằng Thanh Sơn đều dùng tay bám vào những vách đá nhô ra làm giảm tốc độ trong chốc lát. Sau vài thời thần (vài phút), Đằng Thanh Sơn liền chạm chân tới đáy vách núi.

"Ân?" Đằng Thanh Sơn vừa nhìn chung quanh, đã không thấy tung tích yêu thú.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx