sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 29 - Bùi Tam

"Sư phụ, ta tạm thời không muốn thành thân." Đằng Thanh Sơn nói.

Gia Cát Nguyên Hồng liếc mắt nhìn Đằng Thanh Sơn một cái thật sâu, sau đó liền cười rộ lên:"Ha ha, ta đã hiểu được tiểu tử ngươi tại sao mới mười bảy tuổi đã có thể đạt tới tiên thiên rồi ! Ngươi cùng Hạng Phàm Trần giống nhau, toàn thân tinh lực đều hao phí ở phương diện đó. Bất quá Thanh Sơn, ta vẫn phải nhắc nhở ngươi, kết hôn là đại sự của nhân sinh, ngươi cũng không thể xem nhẹ."

"Ân, đệ tử hiểu." Đằng Thanh Sơn Kì thật cũng rất đau đầu.

Thanh cô nương đích thật là một thiếu nữ tuyệt vời, khí chất tinh khiết kia tựa như tiên giáng trần. Thiếu nữ như vậy, ở vào thời loạn như bây giờ rất ít thấy, bình thường trải qua những chuyện máu tanh, rất khó có thể bảo trì khí chất tinh khiết kia. Gia Cát Thanh là nữ nhi của tông chủ, cuộc sống an nhàn, hơn nữa được Gia Cát Nguyên Hồng dạy dỗ cẩn thận, mới có thể có được phần khí chất này.

Thế nhưng, Đằng Thanh Sơn đối với Thanh cô nương, chỉ là quan tâm như đối với muội muội, chưa hề có chút gì gọi là tâm tình rung động.

Song nghe sư phụ Gia Cát Nguyên Hồng nói, Đằng Thanh Sơn cũng hiểu.

Kết hôn, đích thật là đại sự!

Đây là xã hội cổ đại, "bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại"*! Khì còn ở Đằng gia trang, phụ thân Đằng Vĩnh Phàm cũng từng dục Đằng Thanh Sơn nên thành thân sớm, hiện tại vì Đằng Thanh Sơn gia nhập Quy Nguyên tông, cần phải hết mình cống hiến sức lực, mới đồng ý trì hoãn một vài năm.

"Cho dù suy nghĩ chuyện gia đình thế nào, vẫn phải truyền hương khói. Phụ thân chỉ có cũng chỉ có một mình ta là con trai." Đằng Thanh Sơn âm thầm thở dài, "Mặc kệ như thế nào, qua mấy năm nữa vẫn phải cưới vợ sinh con." Còn có thể hay không có thể tìm được nữ nhân làm cho mình rung động như Tiểu Miêu, Đằng Thanh Sơn không có một điểm tin tưởng.

Nhưng cuộc đời này độc thân, Đằng Thanh Sơn đồng ý, cha mẹ cũng không đồng ý.

Lấy hiếu tâm của Đằng Thanh Sơn, còn chưa dám chặt đứt hương khói của gia đình.

"Sư phụ, khi đệ tử trở về tới Võ An quận thành.Tại nơi đó gặp phải một cao thủ. Nước da của hắn ngăm đen, thân thể cường tráng, tên là Thiết tháp. Hắn khiêu chiến với đệ tử... đệ tử phát hiện, người này hẳn là tiên thiên cường giả." Đằng Thanh Sơn đem nghi vẫn chôn ở trong bụng nói ra.

Gia Cát Nguyên Hồng thất kinh: "Tiên thiên cường giả khiêu chiến ngươi? Hắn chẳng lẽ biết ngươi đạt tới tiên thiên?"

"Nhìn bộ dáng thì trước đó không biết." Đằng Thanh Sơn nói. "Bất quá sau khi cùng đệ tử luận bàn, hẳn là hắn đã biết."

Chính mình có thể ngăn hạ một thiết giản* kia. Vậy Thiết Tháp đương nhiên có thể đoán ra được thực lực của Đằng Thanh Sơn.

"Kì quái nhất chính là, khi hắn chính thức bạo phát ra thực lực, trong con mắt có hiện lên một đạo kim quang." Đằng Thanh Sơn nghi hoặc khó hiểu.

"Trong mắt hiện lên kim quang?" Gia Cát Nguyên Hồng nghe xong cau mày nói, "Ân, nghe ngươi vừa nói như vậy, nam tử gọi là Thiết Tháp này hẳn là xuất thân từ Ma Ni tự!"

"Ma Ni tự?" Đằng Thanh Sơn có chút kinh ngạc.

"Đúng vậy, bát đại tông phái trong thiên hạ, chỉ có Ma Ni tự là phật tông, bảy đại tông phái còn lại chúng ta, đều là luyện tinh hóa khí, luyện khí hóa thần. Mà trong mắt hiện lên kim quang, cũng chỉ có Ma Ni tự, dù sao, phật tông Ma Ni tự mong cầu chính là "xá lợi"*, còn chúng ta tu luyện cầu chính là Tiên thiên kim đan. Trong mắt thực sự có kim quang hiện lên, phật tông chỉ cần đạt tới La Hán quả vị, là có thể làm được. Mà chúng ta, phải đạt tới "Tiên thiên kim đan" mới có thể."

Đằng Thanh Sơn nghe cũng không hiểu lắm.

Bởi vì đối với phật tông tu luyện hắn không hiểu. Tựa hồ, phương pháp tu luyện của Ma Ni tự cùng các tông phái khác hoàn toàn bất đồng.

"Tóm lại, Thiết Tháp kia, mười phần hết chín là Ma Ni tự." Gia Cát Nguyên Hồng nói.

"Sư phụ, Thiết Tháp này lại là hộ vệ của một trung niên nam tử tên Bùi Tam." Đằng Thanh Sơn ngay sau đó nói tiếp: "Ngày đó tại Võ An quận thành,Bùi Tam này, chính là đã bỏ ra một vạn lượng hoàng kim để mua một hoa khôi. Hơn nữa, vị Bùi Tam này đối với thiếu đảo chủ của Thanh Hồ đảo Cổ Thế Hữu rất xem thường."

"La Hán quả vị cao thủ, làm hộ vệ?" Gia Cát Nguyên Hồng có chút giật mình, "Bùi Tam này, là đại nhân vật của Ma Ni tự? Nhưng Ma Ni tự đối với việc lãng phí tiền tài là phi thường phản đối, dùng một vạn lượng hoàng kim để mua hoa khôi. Ma Ni tự sợ là không cho phép."

Gia Cát Nguyên Hồng cũng kinh ngạc.

Ma Ni tự, chính là một trong bát đại tông phái!

"Ta có chút nhìn không thấu. Dưới trướng Ma Ni tự tuy có người kiếm tiền, nhưng cho dù có tiền, bọn họ cũng không dám tốn hao một vạn lượng hoàng kim mua sắm một hoa khôi... Thậm chí còn đi đắc tội với thiếu đảo chủ của Thanh Hồ đảo!" Gia Cát Nguyên Hồng hoàn toàn xác định, cao tầng của Ma Ni tự có thể xem thường Thanh Hồ đảo, cũng có thể vận dụng đại lượng tiền tài.

Nhưng, có thể đi vào cao tầng, khẳng định phải là tăng nhân trong tự, mà tăng nhân trong tự là phải giới sắc. Càng khỏi nói tới dùng tiền mua hoa khôi.

Về phần thế tục đệ tử, không cấm nữ sắc, nhưng tại Ma Ni tự khó có khả năng có được địa vị cao, những đệ tử thế tục kia, sợ rằng sẽ không dám xem thường Thanh Hồ đảo thiếu đảo chủ.

"Hai loại khả năng,thứ nhất, Bùi Tam này đối với Ma Ni tự có đại ân,vì thế Ma Ni tự phái La Hán quả vị cao thủ tới làm hộ vệ. Thứ hai, Bùi Tam là siêu cấp cường giả, hoặc trưởng bối của hắn là siêu cấp cường giả. Lợi hại đến mức có thể từ Ma Ni tự trộm đi phật tông bí điển, rồi để cho tên hộ vệ kia tu luyện, hơn nữa còn hỗ trợ cho tên hộ vệ đó đạt tới tiên thiên!" Gia Cát Nguyên Hồng nói.

Đằng Thanh Sơn nghe được thất kinh.

Hai khả năng này, mặc kệ như thế nào, Bùi Tam này đều không dễ chọc.

"Thanh Sơn, không có việc gì hãy đi về trước nghỉ ngơi." Gia Cát Nguyên Hồng cười nói.

"Dạ, sư phụ." Đằng Thanh Sơn rời khỏi thư phòng.

Dương Châu, Võ An quận thành.

Dưới lương đình hào hoa xa xỉ của phủ đệ, Cổ Thế Hữu xanh mặt ngồi trên ghế đá, trước mặt hắn một tráng hán râu rậm đang đứng cung kính.

Từ ngày đó, sau khi Bùi Tam mang theo hộ vệ Thiết tháp, Mộng Đỗ Quyên hai người rời đi, Cổ Thế Hữu liền lập tức phái ra mấy nghìn nhân mã truy theo Bùi Tam, càng về sau, thậm chí còn phái hơn vạn người. Lấy Cổ Thế Hữu hắn, điều khiển hơn vạn người chỉ là chuyện một câu nói.

Tại Thanh Hồ đảo, trong tay hắn nắm giữ bộ phận hơn vạn nhân mã, không ngờ đến buổi sáng ngày thứ hai mới tìm được đám người Bùi Tam.

Vào lúc giữa trưa, cho đến giờ phút này, tin tức mới truyền tới Cổ Thế Hữu.

"Lý tướng quân!" Cổ Thế Hữu nhìn tráng hán râu rậm: "Ngươi nói thử coi, mấy ngàn thành vệ quân vây bắt vài người bọn Bùi Tam, mà bị giết chết đến mấy trăm người, ngay cả đến đại đội trưởng dẫn dắt mấy ngàn người cũng bị chúng bắt?" Cổ Thế Hữu sắc mặt xanh mét, "Quả thực là trò cười cho thiên hạ! Thể diện của Thanh Hồ đảo đều bị các ngươi ném hết đi rồi!!! Đối phương mới ba người, lại còn có một là nữ nhân mềm yếu. Các ngươi những mấy ngàn người! Nếu là ta, sớm cắt cổ chúng rồi!"

Tráng hán râu rậm liền nói: "Thiếu đảo chủ, tráng hán ngăm đen kia là tiên thiên cường giả, toàn thân có lồng khí phòng ngự, cung tên khó gây thương tích, hắn dễ dàng bắt được vị đại đội trưởng cầm đầu."

"Tiên thiên!" Cổ Thế Hữu tức giận cắn răng, "Tất cả đều là nói dối, tham sống sợ chết thôi! Tiên thiên thì làm sao, hắn chẳng lẽ có thể thoáng cái giết sạch mấy nghìn người? Tiên thiên chân nguyên là có hạn, với số nhân mã đến mấy ngàn vây quanh, tên tiên thiên hộ vệ kia cùng lắm là giết chết mấy trăm người. Những người khác sao không bắt được Bùi Tam hả?"

Tráng hán râu rậm cay đắng nói: "Thiếu đảo chủ, thành vệ quân chúng ta cũng không phải là nhát gan sợ chết, nhưng Bùi Tam kia so với gã hộ vệ của hắn còn lợi hại hơn."

Cổ Thế Hữu giật mình.

"Bị người của chúng ta vây quanh, nhưng Bùi Tam kia, chỉ một đường đao liền giết chết hơn mười người vây quanh." Tráng hán râu rậm nói.

"Đao quang ly thể? Cũng là tiên thiên cường giả." Cổ Thế Hữu sắc mặt không khỏi biến đổi.

Một tiên thiên hộ vệ, Kì thật đã làm cho trong lòng Cổ Thế Hữu kiêng kị .Bùi Tam kia, không ngờ cũng là tiên thiên cường giả. Cổ Thế Hữu thật sự phải cân nhắc... Nên hiểu, Thiết Y môn tổng cộng có ba tiên thiên cường giả. Quy Nguyên tông, hơn một Đằng Thanh Sơn nữa cũng mới chỉ là bốn tiên thiên cường giả.

Tiên thiên,đạt tới thật vô cùng khó khăn,nhưng Bùi Tam kia, chủ tớ hai người đều là tiên thiên.

"Lai lịch thế nào?" Cổ Thế Hữu bắt đầu do dự.

"Thiếu đảo chủ, Bùi Tam kia còn truyền lại một câu nói để người của chúng ta mang đến cho thiếu đảo chủ." Tráng hán râu rậm nói.

"Nói." Cổ Thế Hữu khuôn mặt bình tĩnh.

"Bùi Tam hắn nói..." Tráng hán râu rậm cười khổ: "Nói cho Cổ Thế Hữu, không muốn chết, đừng đến làm phiền ta!"

"Khẩu khí thật lớn." Cổ Thế Hữu con mắt híp lại.

Tráng hán râu rậm đáy lòng không yên, lấy hiểu biết của hắn đối với vị thiếu đảo chủ, gặp phải loại vũ nhục như thế này, khẳng định là muốn nổi giận.

"Truyền tất cả mọi người lui về." Cổ Thế Hữu âm thanh lạnh lùng nói, "Còn nữa... Đợi lát nữa ta sẽ phải quay về Thanh Hồ đảo, ngươi hãy đi thông tri cho bọn sư muội của ta."

"Dạ." Tráng hán râu rậm lập tức thối lui.

Trên dòng An Dương hà, một chiếc du thuyền hai tầng chậm rãi trôi.

Mộng Đỗ Quyên ngồi ở trong tầng thượng gảy Thất huyền cầm, tiếng đàn quanh quẩn dọc hai bên bờ dòng An Dương, một thuyền phu toàn thân hắc y tại phía đuôi thuyền đang rung mái chèo. Lúc này, Tử bào nam tử Bùi Tam nghiễm nhiên tiêu dao nằm trên ghế ở sàn thuyền phía trước, nghe tiếng đàn, gật gù đắc ý trong miệng khẽ ngâm một tiểu khúc.

"Lão gia, ngài nói Cổ Thế Hữu kia, có thể hay không lại phái người đuổi theo tới đây?"Tráng hán Thiết tháp đứng ở phía sau Bùi Tam lên tiếng.

Bùi Tam từ từ nhắm hai mắt mơ màng theo tiểu khúc, nói: "Ân? Yên tâm, Cổ Thế Hữu nếu như ngu đến trình độ này, khó có khả năng bài danh trên Địa Bảng, bất quá lần này đến Dương Châu, chơi một chuyến thật đúng là không tệ. Đằng Thanh Sơn kia còn khá hơn so với ta tiên đoán, hơn nữa, thêm vào còn tìm được một cầm sư như Đỗ Quyên cô nương."

"Đằng Thanh Sơn kia, mười bảy tuổi đạt tới tiên thiên, đích xác lợi hại, chỉ có yêu tăng Hạng Phàm Trần mấy trăm năm trước là có thể so sánh a." Tráng hán Thiết tháp cũng khen ngợi.

"Có điều Đằng Thanh Sơn tu luyện chính là thương, mà Quy Nguyên tông, trên phương diện thương pháp rất bình thường, lão gia, với thiên phú như thế của Đằng Thanh Sơn, có thể hay không sẽ bị Quy Nguyên tông làm hỏng."

"Cứ coi đi! Qua hơn mười năm nữa, chẳng phải sẽ biết sao?" Nói xong, Bùi Tam lại him híp mắt, khẽ ngâm tiểu khúc.

Du thuyền chậm rãi trôi về hướng phía tây.

Quy Nguyên tông, trong khuê phòng của Gia Cát Thanh.

Sau giờ ngọ, ánh mặt trời chiếu xạ xuyên thấu qua cửa sổ, Gia Cát Thanh đang ở trước bàn may áo, chiếc áo khoác màu xanh da trời, đã không sai biệt lắm đến lúc hoàn thành. Gia Cát Thanh giờ phút này tay cầm kim khâu, ngắm nhìn may túi áo.

"Đằng đại ca cũng có lẽ từ Man Hoang trở về..." Gia Cát Thanh nghĩ, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ tươi cười,chiếc áo khoác màu xanh da trời này, là nàng đích thân lựa chọn vật liệu, thậm chí lớp lót bên trong áo còn may bằng tuyết tàm ti*, mặc áo này trên người, hiệu quả giữ nhiệt có thể so với áo lông cừu thượng đẳng, hơn nữa còn có thể phòng ngự những loại cung tên bình thường.

"Cha nói, muốn làm mối giúp ta... Không biết Đằng đại ca hắn..." Gia Cát Thanh nghĩ đến đây, mặt liền ửng đỏ.

Đúng lúc này, xuyên thấu qua cửa sổ, Gia Cát Thanh thấy xa xa một bóng người đi tới.

"Cha?" Gia Cát Thanh buông kim khâu, đứng dậy bước ra khỏi phòng.

"Thanh Thanh, buổi chiều không luyện kiếm?" Gia Cát Nguyên Hồng mỉm cười nói.

"Ân." Gia Cát Thanh gật đầu, đương nhiên không luyện kiếm, nàng đang may quần áo.

"Được rồi, Thanh Sơn sư huynh của ngươi, hắn hôm nay mới vừa trở về." Gia Cát Nguyên Hồng còn nói thêm.

(*). Xá lợi: Xá Lợi là nhưÌ’ng phần kết tinh còn lại sau khi làm lễ hỏa thiêu nhục cốt của Đức Phật và các vị cao tăng.

(*). Tàm ti: sợi tơ tằm

(*). Giản : một thứ binh khí (giống roi có 3 cạnh)

Thiết giản: loại binh khí giống cái roi có 3 cạnh bằng sắt.

(*). Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại : Bất hiếu có ba, không có hậu là tội lớn nhất

Mạnh Tử có viết: Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại

Người đời sau có thể hiểu như thế này:

Thứ nhất: Hùa theo cha mẹ để cha mẹ rơi vào vòng bất nghĩa.

Thứ hai: Nhà nghèo, cha mẹ già mà không chịu ra làm quan, lấy bổng lộc nuôi cha mẹ.

Thứ ba: Không chịu lấy vợ, không có người nối dõi, tuyệt đường cúng tế tiên tổ.

Trong ba việc đó, việc thứ ba là lớn nhất.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx