sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 3 - Thông Báo Treo Giải Thưởng

Đám thương nhân của lão Trương đặc biệt thuê hai gã hộ vệ để bảo vệ ngựa và hàng hóa, Đằng Thanh Sơn cũng ở trong đám thương nhân này.

"Đừng chen!"

"Chen cái rắm a." Bị chen một vài người mở miệng mắng.

Bất quá dù mắng cũng vô dụng, càng nhiều người chen lân vào bên trong để xem. Đằng Thanh Sơn rất nhẹ nhàng chen vào tận bên trong.

"Thông báo treo giải thưởng!" Đằng Thanh Sơn liếc mắt một cái thấy thông báo dán trên vách tường, còn có hai binh vệ mặc áo giáp đứng hai bên, hiển nhiên là không cho phép người phá hủy thông báo này.

Đằng Thanh Sơn nhìn kỹ.

"Đằng Thanh Sơn, mười bảy tuổi, bài danh Tiềm Long Bảng thứ nhất. Nguyên là Thống lĩnh Hắc Giáp Quân Quy Nguyên Tông, Chấp pháp trưởng lão Quy Nguyên Tông, hiện bội xuất khỏi Quy Nguyên Tông. Đằng Thanh Sơn này thi triển âm độc chi kĩ, giết chết Chấp pháp trưởng lão Thanh Hồ Đảo ta. Người này có thực lực Tiên thiên Thực Đan, am hiểu dịch dung, thậm chí còn có thể thay đổi chiều cao thân thể.

Hắn am hiểu thương pháp, quyền pháp, cùng với ám khí phi đao. Có thể dùng hòn đá làm ám khí, dễ dàng giết chết cao thủ Địa Bảng.

Hiện giờ hắn đang chạy trốn. Hắn trên người mang theo Luân Hồi Thương, cán thương Luân Hồi Thương màu bạc, đầu thương màu đen có dải hồng!

Đồng thời, trên người hắn còn có một thanh búa lớn màu đen.

Tiên thiên chân nguyên của hắn có màu sắc hồng đỏ.

Người này vô cùng giảo hoạt âm độc. Nếu có người phát hiện cao thủ thần bí nào mang theo Luân Hồi Thương hoặc là búa lớn. Chỉ cần có thể nghi ngờ là Đằng Thanh Sơn. Hãy báo tin cho bất cứ một trong bát đại tông phái trên Cửu Châu. Thanh Hồ Đảo ta một khi xác nhận quả thật là Đằng Thanh Sơn. Tin tức chính xác liền thưởng cho một ngàn lượng hoàng kim. Nếu có người có thể bắt hoặc là giết chết Đằng Thanh Sơn, Thanh Hồ Đảo thưởng cho mười vạn lượng hoàng kim, một quyển Thiên cấp bí tịch cùng với một tòa 'Phượng Dương thành'' ở Thiên Nam quận. Chỉ cần Thanh Hồ Đảo ta còn thì trong vòng ba trăm dặm chung quanh Phượng Dương thành hoàn toàn thuộc về người giết chết Đằng Thanh Sơn!"

Thấy tin tức này, Đằng Thanh Sơn hít một ngụm không khí.

"Mẹ nó chứ. Mười vạn lượng hoàng kim." Âm thanh liên tục bàn tán ở chung quanh như động đất. "Ta mười đời cũng xài không hết a. Một quyển Thiên cấp bí tịch? Còn có Phượng Dương thành'? Thanh Hồ Đảo còn thì Phượng Dương thành sẽ vĩnh viễn thuộc về người giết chết Đằng Thanh Sơn? Thổ hoàng đế a!"

"Nếu ta biết Đằng Thanh Sơn này ở đâu sẽ nghĩ mọi biện pháp để giết hắn a."

"Đồ chó (tục quá. BD: A Nhậu). Ngươi cũng muốn giết Đằng Thanh Sơn? Người ta thổi một hơi đủ giết tiểu tử ngươi."

Bên cạnh mọi người đều sợ hãi than.

Đằng Thanh Sơn trên mặt lộ vẻ sợ hãi, còn trong lòng có chút lạnh người.

"Thanh Hồ Đảo, rất tàn nhẫn! Cái này, thật có chút phiền phức." Đằng Thanh Sơn lo lắng. "Mười vạn lượng hoàng kim, Thiên cấp bí tịch! Lực hấp dẫn rất lớn. Bất quá đối với cường giả chân chính lại không có tác dụng nhiều. Nhưng giải thưởng cuối cùng là một tòa Phượng Dương thành, hơn nữa Thanh Hồ Đảo còn tồn tại thì vĩnh viễn chiếm giữ. Điều này đủ để hấp dẫn một vài cao thủ Tiên thiên Kim Đan!"

Đằng Thanh Sơn rất rõ ràng, trên toàn Cửu Châu đại địa có một vài cao thủ lợi hại sống ẩn dật.

Bởi vì Cửu Châu đại địa đều bị bát đại tông phái chiếm lấy, cao thủ Tiên thiên Kim Đan bình thường rất khó chiếm cứ địa bàn lập tông phái.

Mà Thanh Hồ Đảo có hứa hẹn như vậy, hơn nữa còn thông cáo thiên hạ khẳng định là thật.

Đối với Thanh Hồ Đảo mà nói, Thiên Nam quận chỉ là một trong mười ba quận của Dương Châu. Một tòa Phượng Dương thành của Thiên Nam quận tầm quan trọng không lớn đối với Thanh Hồ Đảo. Nhưng... Đối với những người muốn khai tông lập phái mà nói, có thể hoàn toàn khống chế một địa bàn hai ba trăm vạn dân cư. Điều này dù nằm mơ cũng muốn!

"Mười vạn lượng hoàng kim, có thể làm cho rất nhiều người thường nổi điên đi tìm ta! Dùng các loại thủ đoạn âm độc đối phó với ta."

"Mà Thiên cấp bí tịch, cũng khiến các cao thủ không có bí tịch tốt động tâm đến đối phó với ta."

"Về phần Phượng Dương thành, đủ để hấp dẫn một vài siêu cấp cường giả nhàn rỗi đến đối phó với ta. Có lẽ không thể hấp dẫn tất cả siêu cấp cường giả nhàn rỗi nhưng ít nhất có thể hấp dẫn được một bộ phận."

Đằng Thanh Sơn hiểu rõ.

Thanh Hồ Đảo phát ra 'Thông báo treo giải thưởng này', là muốn cho người khắp thiên hạ đến truy bắt mình.

"Nhưng lại nói, một khi có thể nghi ngờ là ta là có thể báo tin đến một nơi ở của bát đại tông phái Cửu Châu?" Bảy đại tông phái khác có lẽ sẽ không vì việc truy bắt mình mà phái người ra. Nhưng giúp Thanh Hồ Đảo một chút cũng là chuyện bình thường.

Bởi vì, Đằng Thanh Sơn cố ý dẫn cao thủ tới chỗ giao long khiến khắp nơi đều tổn thất thảm trọng.

Những tông phái này có lẽ không đem toàn bộ tổn thất của mình tính hết lên người Đằng Thanh Sơn. Nhưng ít nhất cũng không có thiện cảm đối với Đằng Thanh Sơn!

"Mười vạn lượng hoàng kim, Thiên cấp bí tịch, còn có một tòa thành trì, ngay cả chung quanh trong vòng ba trăm dặm cũng thuộc về hắn." Thanh niên râu rậm Hắc Tử cảm thán nói: "Nếu ta ngày nào đó, có thể có được một tòa thành trì, làm một thổ hoàng đế. Ta tình nguyện giảm thọ ba mươi năm! Mười vạn lượng hoàng kim, là hoàng kim! Chỗ này đủ để cưới không biết bao nhiêu người vợ a."

"Ta muốn luyện nội kình, ta muốn giết Đằng Thanh Sơn!" Hắc Tử cố ý hét lớn.

"Hắc Tử, đừng có nằm mơ nữa." Lão Trương ha ha cười rộ lên.

"Hắc Tử, bây giờ còn chưa có uống rượu đâu." Đằng Thanh Sơn cũng cười ha hả nói, Đằng Thanh Sơn cũng hiểu được... Thanh Hồ Đảo thật sự hận mình thấu xương! Có thể nói, mình mới mười bảy tuổi đã có được thực lực chỉ một chiêu giết chết Tiên thiên Thực Đan làm bọn hắn lo lắng. Cho nên Thanh Hồ Đảo mới đưa ra giải thưởng lớn như thế.

Chạng vạng mấy ngày sau, bọn Đằng Thanh Sơn đi tới Hoa thành ở phía bắc Từ Dương quận.

"Hoa thành!"

Đằng Thanh Sơn nhìn cửa thành quen thuộc thổn thức không thôi. Năm đó đi tranh đoạt Hắc Hỏa linh quả, tại Hoa thành này cũng ở một đoạn thời gian.

Cảnh tượng tranh đoạt Hắc Hỏa linh quả còn rõ ràng trong mắt. Lần đó, chính mình giết chết Tư Mã khánh, đoạt được lân giáp Xích lân thú thuế biến.

Mà hiện giờ...

Chính mình sau khi hung hăng trả thù Thanh Hồ Đảo, thoát ly Quy Nguyên Tông, bắt đầu cuộc hành trình một mình.

"Sáng mai, muộn chút tập trung tại cửa tây thành a. Các ngươi cũng đừng đến muộn, mọi người sẽ không chờ một người đâu! Bây giờ tất cả mọi người tản ra, muốn uống rượu, muốn bài bạc, muốn đi kỹ viện, cứ thoải mái vui chơi a..." Theo tiếng la của người tổ chức, nhóm thương nhân, nhóm hộ vệ cũng đều tách ra.

Bảy người Đằng Thanh Sơn cùng nhau đi.

"Tần ca, đêm nay chúng ta qua đêm tại Hoa thành. Buổi tối cũng không có việc gì đi ăn uống cho no cái bụng a." Hắc Tử cười to nói.

"Ngươi buổi tối không có việc gì, ta buổi tối có thể còn có việc." Lão Trương cười tủm tỉm nói.

"Tên hỗn đản nhà ngươi chắc lại đi kỹ viện?" Hắc Tử cười mắng.

Lão Trương cùng người hói đầu bên cạnh trao đổi ánh mắt một chút, lập tức chế nhạo nói: "Hắc Tử, tiểu tử ngươi còn nhỏ. Lúc nào cũng nhớ tới A Hoa của ngươi, chờ ngươi trở về A Hoa đã trở thành thiếu phụ đã có chồng, ngươi cần gì phải buồn chán... Chắc ngươi sẽ hiểu." Là thương nhân, bài bạc thì ít đi kỹ viện thì nhiều.

Bởi vì nhiều thương nhân hiểu rõ có kiếm được nhiều tiền hơn nữa, vào sòng bạc cũng cúng cho sòng bạc mà thôi.

"Tần Ngụy, đêm nay ngươi theo chúng ta?" Lão Trương cười nói: "Một ngày như hôm nay khó có được, vừa vặn qua đêm ở trong thành."

"Ta, buổi tối hôm nay ta muốn đi nhập hàng." Đằng Thanh Sơn cười nói: "Hoa thành không phải vừa mới mở một quán trà lớn sao?"

"Ân, nhập hàng quan trọng hơn, chúng ta sẽ không lôi ngươi theo."

...

Đằng Thanh Sơn ngay từ lúc gặp mặt đến lúc tới Dương Châu, nói thoáng qua thì một là nhập hàng, hai là gặp bằng hữu. Về nhập hàng, ở địa phương như Dương Châu bán trà bánh không hề thiếu. Ở phương bắc mấy thứ này rất ít nên có giá trị lớn, nhưng phương nam thì lại rẻ hơn nhiều.

Để hai gã hộ vệ coi chừng hàng hóa, hơn nữa cấp cho hộ vệ hai bầu rượu cùng một ít đồ ăn.

Sau đó, Đằng Thanh Sơn cùng với Hắc Tử hai người đang ăn trong tửu lâu đứng dậy, còn ba gã thương nhân đều khác đi tới kỹ viện.

Trong tửu lâu tiếng bàn tán ồn ào, không ít đều đang nói tới Đằng Thanh Sơn.

"Lúc này nói về Đằng Thanh Sơn thật là nhiều." Hắc Tử cảm thán nói.

"Tất cả mọi người đều muốn phát tài, có được một tòa thành trì mà thôi." Đằng Thanh Sơn cười nói. "Bất quá, ta cũng không dám hy vọng xa vời đi giết Đằng Thanh Sơn đâu. Người ta một quyền cũng đủ đem chúng ta đập thành thịt vụn. Cứ kiên định làm việc của mình thì hơn."

"Ân, nghĩ lung tung, vô dụng." Hắc Tử cũng gật đầu.

Những tiếng bàn tán này, Đằng Thanh Sơn không biết đã nghe qua bao nhiêu lần. Kỳ thật nghe được người khắp thiên hạ đều đang nói về mình, loại cảm giác này cũng thật khác lạ.

"Tần ca nhìn kìa, người kia có phải Đằng Thanh Sơn hay không?" Hắc Tử đột nhiên huých vào bả vai Đằng Thanh Sơn một cái.

"Đằng Thanh Sơn?" Đằng Thanh Sơn quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy tại cửa tửu lâu có ba người đi vào, cầm đầu chính là một thanh niên tuấn lãng (đẹp nhưng lạnh lùng). Hắn mặc áo choàng màu đen, trong tay cầm một cây trường thương màu bạc có tua hồng, đầu thương màu đen. Thanh niên tuấn lãng mang thương tiến vào tửu lâu, hai gã hộ vệ phía sau hắn cũng ngay lập tức đi theo.

"Tiểu nhị, rượu và thức ăn!" Thanh niên tuấn lãng hô lớn.

"Trường thương kia rất giống Luân Hồi Thương a." Hắc Tử thấp giọng nói "Tuổi tác cũng xấp xỉ Đằng Thanh Sơn."

Đằng Thanh Sơn nhịn không được cười.

Không ngờ có người giả bộ giống mình, ngay cả thương đều ngụy tạo không khác biệt lắm.

"Ồ Tam công tử, ngươi cho là chỉ cầm một cây Thương lớn đã có thể làm bộ giống như Đằng Thanh Sơn?" Một thanh niên cao lớn ở bàn bên cạch mang theo hai thị nữ, cười chỉ thanh niên mang thương: "Nhìn ngươi như vậy, Đằng Thanh Sơn vì bị khắp thiên hạ đuổi giết nên hóa trang. Mà ngươi mặc trang phục này, còn cố ý cầm một cây Luân Hồi Thương? Ha ha, ta buồn cười đến chết mất!"

Hai thị nữ bên cạnh cũng che miệng cười.

"Bồng!" Thanh niên mang thương đột ngột vỗ xuống bàn, trừng mắt, giận dữ chỉ thanh niên cao lớn: "Mai lão Nhị, ngươi câm miệng cho ta! Cái thứ như ngươi cũng dám xem thường Đằng Thanh Sơn?"

"Vị công tử Mai lão Nhị này." Chỗ góc tường, một vị độc hành giả uống rượu cười nhạo một tiếng: "Đằng Thanh Sơn này mười bảy tuổi có thể đạt tới Tiên thiên Thực Đan, nghìn năm qua không người nào có thể sánh bằng! Thanh Hồ Đảo nghe nói tổn thất hơn mười vị trưởng lão, có cả Tiên thiên Kim Đan Trưởng lão! Chủ yếu chính là bởi vì Đằng Thanh Sơn! Nguyên nhân vì thế, Thanh Hồ Đảo mới ưng thuận thưởng cao như vậy... Một đám ăn chơi trác táng các ngươi cũng có đủ tư cách xem thường người ta ư?"

Thanh niên cao lớn nghe được tức giận không thôi, hừ nhẹ một tiếng: "Chỉ là một phạm nhân bị khắp thiên hạ truy nã mà thôi."

"Mai lão Nhị, ngươi còn nói lung tung cẩn thận Luân Hồi Thương của ta lưu lại vài cái lỗ thủng trên người ngươi." Thanh niên mang thương tức giận nói, nhất thời hai gã hộ vệ phía sau hắn cũng đứng lên.

Mai lão Nhị thấy mình chỉ có hai thị nữ, lần này không mang theo hộ vệ đi ra có điểm sai lầm.

...

"Tần ca, tuy rằng ta cũng rất muốn giết Đằng Thanh Sơn, ngồi lên cái ghế thổ hoàng đế. Đối với hắn cũng rất bội phục a, có thể làm cho Thanh Hồ Đảo phải đưa ra giải thưởng lớn đến thế." Hắc Tử cảm thán nói: "Hắc Tử ta nếu cũng có thể làm cho bát đại tông phái chịu bỏ ra lượng giải thưởng như vậy, danh truyền thiên hạ, dù ta ngày mai có chết, ta cũng cam tâm."

Đằng Thanh Sơn nghe xong, chỉ có thể vùi đầu uống rượu, miệng nói: "Ân, Đằng Thanh Sơn quả là lợi hại, ta cũng bội phục hắn."


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx