sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 5 - Tới Chơi

Thần Phủ Sơn, mới chạng vạng mà bầu trời đã hoàn toàn bị bao phủ bởi bóng đêm.

Bên trong rừng cây tại chân núi phía Bắc, "Răng rắc sát ~~" một trận thanh âm vang lên, đồng thời theo đó một khối đất lớn cũng bắt đầu gồ lên. Bồng một tiếng, mặt đất vỡ ra, một thân ảnh màu hỏa hồng phóng vụt ra đáp trên mặt đất.

"Độ cứng rắn cũng không sai biệt mấy! Đằng Thanh Sơn nhìn ra phía xa xa là một phần uốn lượn của bờ Nguyệt Nha Hồ, ẩn ẩn có thể thấy được khói bếp bốc lên từ ba căn nhà đá ven bờ."

"Huyệt động bên trong lòng núi kia hẳn là ở sâu bên dưới sáu thước so với mặt hồ. Đào một cái thông đạo đi ra cũng có thể thấy được Nguyệt Nha Hồ bên này."

Đằng Thanh Sơn cười, hướng chỗ ở đi tới.

"Đại thúc đã về rồi!"

Tiểu Bình chứng kiến Đằng Thanh Sơn, lập tức mừng rỡ kêu lớn.

Đằng Thanh Sơn bay thẳng đến căn nhà ở giữa, mà Lý lúc này đang cùng Tiểu Bình bưng mâm cơm chiều lên vẫn còn nóng hôi hổi. Lý cười nói:

"Đằng đại ca, lão Uông cùng A Thú thật đúng là hai tên võ si a, đến bây giờ vẫn chưa về, ngươi gọi họ một tiếng."

"Hai cái tên gia hỏa này!"

Đằng Thanh Sơn lập tức ra trước cửa hô lớn một tiếng.

"Lão Uông!"

"A Thú, ăn cơm chiều."

Đằng Thanh Sơn thanh âm rất lớn, trực tiếp vang vọng tại mảnh sơn lâm bên ngoài.

Rừng cây phía Bắc, Đằng Thú một thân hắc y trùng với làn da đen nhẻm, đang luyện tập Thổ Hành Chi Quyền thì nghe được tiếng gọi của Đằng Thanh Sơn. Mặc kệ tuyết bay lả tả xung quanh, nện một quyền lên một cây đại thụ bên cạnh. "Oanh" một tiếng. Thân cây trực tiếp bạo liệt ra làm mấy mảnh rồi lan ra những cây bên cạnh.

Đằng Thanh Sơn đối với việc huấn luyện Đằng Thú là rất tùy ý.

Vẻn vẹn sáng sớm chỉ kiểm tra một lần rồi hướng dẫn một lần. Cho nên bình thường đều là hắn tìm một địa điểm yên tĩnh rồi tự mình tu luyện, Đằng Thanh Sơn cũng không giám sát.

"Thật là lợi hại."

Ở bên cạnh cách đó không xa, một nữ hài tử mặc một cái áo bông màu xám, dung mạo bình thường dáng người nhỏ nhắn đang vỗ tay một cách hưng phấn. Khuôn mặt có chút tái nhợt vẫn vỗ tay liên tục.

"Hô". Đằng Thú luyện xong quay lại cười ngây ngô.

"A Thú đại ca, đây là quyền pháp gì?"

Thiếu nữ đôi mắt mở to đầy vẻ kinh ngạc.

"Lão sư... dạy... ta."

Đi theo Đằng Thanh Sơn đã được hơn hai tháng, Đằng Thú cũng đã nói được không ít từ.

"A Thú, ăn cơm chiều!"

Bất chợt một tiếng la phảng phất như tiếng sấm truyền tới.

Đằng Thú giật mình một cái.

"Ngươi... trở... về... đi."

Đằng Thú phất tay nói.

"Lão sư... kêu... ta."

"Ân, đại nương cũng không có gọi ta, phỏng chừng nấu ăn còn chưa xong đâu, ta không vội.

Thiếu nữ thôn quê vừa cười vừa phất tay.

"A Thú, mau trở về ăn cơm đi."

"Ân."

Đằng Thú gật mạnh đầu, sau đó như một đầu dã thú phóng thẳng về hướng hồ Nguyệt Nha. Thiếu nữ thôn quê nhìn nhìn một lúc rồi cũng quay đầu hướng đồng ruộng phía Bắc đi tới.

Khoảng nửa tháng trước, thiếu nữ thôn quê đi theo người lớn làm việc, đến bên rừng cây nghỉ tạm thì bắt gặp Đằng Thú đang luyện quyền. Từ đó, hễ làm xong việc nhà là nàng lại đến xem Đằng Thú luyện quyền... Lâu dần nàng phát hiện Đằng Thú nhìn cũng được, so với tiểu hài tử bốn tuồi tại nhà Nhị Thúc cũng không sai biệt gì mấy, đặc biệt là cái vẻ ngây ngốc đó.

Bữa cơm chiều, Đằng Thanh Sơn, Lý, Tiểu Bình, lão Uông vây quanh mâm cơm, Thanh Loan cùng Cuồng Phong Ưng cũng ở bên cạnh.

"Trước khi ăn cơm, ta có chuyện trọng đại cần thông báo."

Đằng Thanh Sơn mở miệng nói.

Nhất thời mọi người đều hướng về phía Đằng Thanh Sơn. Đương nhiên Thanh Loan cùng Cuồng Phong Ưng không để ý tới, chỉ cắm cúi ăn, dù sao thì chúng nó nghe cũng không hiểu.

"Hôm nay ta phát hiện được một nơi."

Đằng Thanh Sơn mở miệng nói.

"Nó nằm sâu bên dưới lòng đất Thần Phủ Sơn... sát ngay bên cạnh sào huyệt của Lục Túc Đao."

"Lục Túc Đao?"

Lý có chút kinh ngạc.

Đằng Thanh Sơn gật đầu nói:

"Bên cạnh sào huyệt của Lục Túc Đao là một huyệt động trống trải, không có gì cả... Bất quá, chỉ cần đi vào thì cũng sẽ đạt được lợi ích vô cùng to lớn! Để ta lấy ví dụ cụ thể, Hậu Thiên đỉnh phong cao thủ nếu chăm chỉ tu luyện thì trăm người may mắn lắm sẽ có một người đạt tới Tiên Thiên. Nhưng nếu hàng ngày tu luyện và sinh hoạt trong hang núi đó, trong số hơn trăm Hậu Thiên đỉnh phong, ta phỏng chừng tối thiểu cũng có một thành hy vọng đạt tới Tiên Thiên."

"Một thành?"

Lý cùng lão Uông đều là một mảng kinh hô.

Một thành, đây là cái loại khái niệm gì?

Nghe thì tựa hồ rất ít, nhưng một thành này đại biểu cho việc đào tạo được một trăm Tiên Thiên nếu cho một ngàn Hậu Thiên đỉnh phong đi vào.

Lấy ví dụ, như Dương Châu đệ nhất tông phái là Thanh Hồ Đảo, phỏng chừng vài ngàn Hậu Thiên đỉnh phong cao thủ, nhưng Tiên Thiên cường giả cũng chỉ có hai mươi mấy người. Bình thường, xác suất để từ Hậu Thiên đỉnh phong tiến lên Tiên Thiên là một phần một trăm.

"Đằng đại ca, chuyện này sao có thể được?"

Lý cười trộm.

"Nếu loại bảo địa này thực sự tồn tại, vậy thì các siêu cấp tông phái chỉ cần an bài ba nghìn Hậu Thiên đỉnh phong cao thủ đi vào, chẳng phải sẽ có được ba trăm Tiên Thiên cường giả hay sao? Ba trăm cái Tiên Thiên cường giả a... Này, điều đó không có khả năng."

Đằng Thanh Sơn sửng sốt.

Trước đây hắn chưa từng nghĩ qua chuyện này, cái hiệu suất này đích xác phi thường đáng sợ.

Không kể sư phụ Gia Cát Nguyên Hồng, Quy Nguyên Tông cũng chỉ có vài người đạt tới Tiên Thiên. Còn về Hậu Thiên đỉnh phong, cả Quy Nguyên Tông phỏng chừng có khoảng năm sáu trăm. Một thành chẳng phải đồng nghĩa với việc sẽ có thêm năm sáu mươi Tiên Thiên cường giả hay sao?

Quy Nguyên Tông với năm sáu mươi Tiên Thiên cường giả?

"Trước đây ta cũng không phát hiện cái loại bảo địa này cũng là một chỗ tốt a." Đằng Thanh Sơn trong lòng sợ hãi than. "Địa phương kia thiên địa linh khí so với bên ngoài nồng đậm hơn tới mấy trăm lần. Trường kì tu luyện tại đó đối với 'Thần' là vô cùng hiệu quả, Hậu Thiên đỉnh phong ở bên trong quả thật có một thành đạt tới Tiên Thiên".

Mà một thành cũng chỉ là Đằng Thanh Sơn phỏng đoán.

"Đây là tác dụng của Cửu Châu Đỉnh!"

Đằng Thanh Sơn cũng rõ ràng, cái loại này địa phương này khả ngộ bất khả cầu (chỉ có thể gặp, không thể tìm). Mà để có thể sử dụng hiệu quả thì phải có Cửu Châu Đỉnh.

Mà Cửu Châu Đỉnh tổng cộng chỉ có chín cái.

Mỗi một cái Cửu Châu Đỉnh đều dung hợp cái thiên địa năng lượng căn nguyên, đều ẩn chứa năng lực huyền bí, việc nó chọn ai làm chủ nhân căn bản là không thể khống chế.

"Chẳng qua nơi này cũng rất nguy hiểm."

Đằng Thanh Sơn lập tức mở miệng nói.

"Ngay cả Lục Túc Đao cũng không dám trực tiếp đi vào, chỉ có thể kiến tạo một cái sào huyệt sơ sài ở bên cạnh, các ngươi cũng nên thấu triệt mức độ nguy hiểm của cái địa phương kia."

Đằng Thanh Sơn còn nói thêm.

Lý cùng lão Uông đều gật đầu.

Cái loại địa phương nghịch thiên như vậy không nguy hiểm mới là lạ đó.

"Chỉ có đi cùng ta mới có thể làm cho bảo địa kia trở nên an toàn."

Đằng Thanh Sơn mở miệng nói.

"Như vậy đi, sáng mai chúng ta dọn nhà qua bên đó, cho dù là trong lúc ngủ cũng có thể chậm rãi đề cao Thần."

Lý cùng lão Uông đều có chút sợ hãi than.

Ban ngày tu luyện không nói làm gì, vậy mà ngủ còn có thể đề cao - Đáng sợ!

"Mỗi ngày từ giữa trưa trở đi ta sẽ ở trong đó tu luyện. Khi đó, các ngươi cũng có thể vào trong!"

Đằng Thanh Sơn phân phó nói.

Đằng Thanh Sơn ở tại địa phương đó thì người khác thì người khác mới có thể vào. Một khi Đằng Thanh Sơn rời đi, bảo địa lập tức biến thành hiểm địa.

"Tuân lệnh Đằng đại ca!"

Lập tức trên mặt Lý tràn ngập nụ cười, nàng cũng phi thường mong muốn đạt tới Tiên Thiên cảnh giới. Bởi vì lợi ích lớn nhất đối với nữ nhân khi đạt tới Tiên Thiên chính là dung mạo sẽ chậm bị lão hóa hơn!

"Tiên Thiên..."

Đôi mắt lão Uông không ngừng phóng xuất quang mang, bàn tay đặt trên bàn đã gắt gao nắm chặt lại.

"Nhất định phải đạt tới tiên thiên, nhất định!!!" lão Uông ở trong lòng gào thét.

Sáng sớm hôm sau, Đằng Thanh Sơn cầm theo Khai Sơn Thần Phủ chui xuống thông đạo hôm qua hắn đào ra, dọc theo thông đạo một đường khoét xuống! Thông đạo được mở rộng ra, có một đường bằng bậc thang. bề mặt bậc thang này bằng đất đá, ngoài cùng làm một lớp đá cứng.

Có lẽ đối với thường nhân mà nói, việc đào một cái thạch đạo trên nền núi đá cứng rắn là phi thường gian nan, nhưng đối với Đằng Thanh Sơn chẳng khó hơn uống nước bao nhiêu.

Núi đá trước mặt hắn không khác đậu hũ là mấy! (đúng là siêu nhân có khác).

Một đường thẳng tắp!

Chưa đến nửa canh giờ sau, một thông đạo đủ để ba người song song cùng đi trong lòng đất đã được Đằng Thanh Sơn hoàn thành.

"Đằng dại ca, nghỉ tạm chút đi đã!"

Đằng Thanh Sơn vừa mới dừng tay Lý đã bưng một chén nước trà đến.

Lý nhìn thấy Đằng Thanh Sơn một hơi uống hết sạch. Trên mặt cũng lộ ra nụ cười vui vẻ.

"Ân? Có người?"

Đằng Thanh Sơn hướng phía nam nhìn lại.

Ẩn ẩn phía xa có một đám người xuyên qua rừng cây đã gần sát hồ Nguyệt Nha.

"Là người quen (nguyên bản là "lão bằng hữu"nhưng mình thấy Lục trưởng lão với Đằng Thanh Sơn cũng chưa có giao tình gì nhiều lắm nên đổi lại), tạm thời ngưng việc chuyển nhà lại một chút."

Đằng Thanh Sơn mang theo Khai Sơn Thần Phủ hướng về phía sân đi tới, ngồi xuống thạch bàn, Khai Sơn thần Phủ đặt ở bên chân.

"Lục trưởng lão."

Đằng Thanh Sơn cười chỉ hướng đối diện.

"Mời ngồi!"

Lục trưởng lão cùng Đằng Thanh Sơn cũng coi như cùng đẳng cấp nên cùng ngồi xuống, còn đám thuộc hạ chỉ dám đứng phía xa, không dám gần sát.

"Mời!"

Đằng Thanh Sơn trước châm trà.

"Lần này Lục trưởng lão đến không biết có chuyện gì?"

Lục trưởng lão vừa nghe liền cười đến híp mắt lại:

"Đằng tiên sinh quả thực trực tiếp a, ta cũng không vòng vo. Lần trước Đằng tiên sinh nói rằng phi thường muốn tìm được ba mươi sáu bức thạch điêu Khai Sơn Tam Thập Lục Thức?"

"Đúng vậy!"

Ánh mắt Đằng Thanh Sơn không khỏi phóng xuất quang mang hi vọng.

Bộ đá trơ tuy rằng cũng có ba mươi sáu bức nhưng lại cần Đằng Thanh Sơn tự mình tìm hiểu. Hiệu suất so với tu luyện bí tịnh quả thật nhanh hơn thật, nhưng mà so với ba mươi sáu thạch điêu do chính tay Vũ Hoàng lưu lại thì vẫn còn kém xa.

Dù sao thì ba mươi sáu bức thạch điêu cũng ẩn chứa "ấn kí" do 'Vũ Hoàng' lưu lại, một khi kết hợp với Khai Sơn Thần Phủ, Đằng Thanh Sơn thậm chí có thể chứng kiến hình ảnh Vũ Hoàng trực tiếp thi triển. Hiệu suất so với tìm hiểu Thần Tiên Ngọc Bích còn muốn nhanh hơn.

"Thế nào rồi? Các ngươi đã tìm ra vị trí của ba mươi sáu bức thạch điêu hay là chiếm được một khối?"

Đằng Thanh Sơn vội vàng hỏi.

"A, không không."

Lục trưởng lão lập tức lắc đầu.

"Chúng ta thực không tìm được, bất quá... nếu tiên sinh thực sự muốn tìm hiểu ba mươi sáu sức thạch điêu, thật ra cũng không khó!"

Đằng Thanh Sơn ánh mắt nheo lại, cẩn thận liếc mắt Lục trưởng lão:

"Thỉnh Lục trưởng lão chỉ giáo!"


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx