sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 29 - Mục Vân Ký

Khi từ Lý biết được Vân Mộng Bạch Quả kia đã thành thục, Đằng Thanh Sơn không khỏi mừng rỡ. Dù sao Vân Mộng Bạch Quả này liên quan đến việc phụ thân Đằng Vĩnh Phàm của mình có thể đứng lên được nữa hay không.

"Tiểu, muội nói cho Lục Túc Đao Trì một tiếng, nói nó bảo về tốt lòng núi, lúc huynh không ở đây, trừ các ngươi ra, không cho phép bất cứ ai tiến vào lòng núi."

Đằng Thanh Sơn nhắc nhở, đồng thời đem sáu bức thạch điêu cùng Khai Sơn Thần Phủ cất đi, đặt ở một nơi bí ẩn trong lòng núi.

"Ân, được."

Lý gật đầu, đồng thời hướng về phía con quái vật lớn đang nằm bên cạnh, phát ra một tiếng gầm nhẹ.

Cái đầu tam giác của Lục Túc Đao Trì kia lười biếng mở mắt, liếc Đằng Thanh Sơn một cái, phát ra một tiếng gầm rú trầm thấp, có một chút không kiên nhẫn.

"Đằng đại ca, Lục Túc Đao Trì nói, chỉ cần là ngoại nhân, tiến đến một người, nó ăn luôn một người."

Lý nở nụ cười.

"Chậc chậc, đủ tàn nhẫn ha, còn ăn thịt người nữa."

Đằng Thanh Sơn cười cười liếc mắt Lục Túc Đao Trì kia, nhưng Lục Túc Đao Trì lúc này cũng quỳ rạp trên mặt đất nghỉ ngơi, căn bản không để ý đến Đằng Thanh Sơn.

Đằng Thanh Sơn cũng thầm thở một hơi dài nhẹ nhõm.

Không thể trách Đằng Thanh Sơn được, đằng kia có cất giấu sáu bức thạch điêu cùng Khai Sơn Thần Phủ, không thể có sơ suất gì.

"Đằng đại ca, lần này đi hẳn sẽ không lâu lắm a?"

Đằng Thanh Sơn nhìn nhìn Lý:

"Vân Mộng Chiến Thần lúc trước có nói qua, lúc hắn trị liệu cho "Mục Vân Ký" hậu bối của hắn, liền mời huynh đến. Chờ sau khi trị liệu cho Mục Vân Ký xong, huynh sẽ mang theo phần còn lại của Vân Mộng Bạch Quả về. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra... Ngay tối hôm nay huynh sẽ trở về rồi, ha ha, chờ huynh quay lại chúng ta cùng nhau ăn cơm chiều."

Lý tựa hồ liên tưởng đến cái gì, má có chút hồng lên nghiêm mặt gật đầu.

Đằng Thanh Sơn thấy biểu tình của Lý, hồi tưởng lại câu nói mới rồi, không khỏi sờ sờ cái mũi: "Lời nói vừa rồi, sao có điểm giống trượng phu phân phó thê tử trước khi đi?" Lập tức lưng đeo Luân Hồi Thương, ra khỏi thông đạo.

...

"Đằng tiên sinh."

Nhị trưởng lão rất cung kính, một đám vũ giả phía sau hắn ánh mắt sáng lên khi nhìn thấy Đằng Thanh Sơn.

Làm thành viên của Húc Nhật thương thành, đám vũ giả này đối với thực lực của Đằng Thanh Sơn biết không ít.

Khi Đằng Thanh Sơn xông vào Đổng phủ, bắt Đổng Triết Tử, phàm là người tin tức linh thông, cơ hồ đều biết cả.

"Ha ha, nhị trưởng lão, phiền toái ngươi một chuyến."

Đằng Thanh Sơn cười ha hả nói:

"Ta sớm đã chờ đợi ngày này. Chậc chậc, Vân Mộng Bạch Quả này sinh trưởng thật đúng là chậm! Ân... Nhị trưởng lão, ta bây giờ phải đi Vân Mộng Cổ thành, thứ lỗi ta không tiếp ngươi được."

Lúc này hùng ưng rất lớn từ trên trời cao đáp xuống.

Là Cuồng Phong Ưng!

Đằng Thanh Sơn cười cười nhìn Lý đang ở cách đó không xa, cái này phải nhờ Lý thông tri cho Cuồng Phong Ưng mới được.

"Tiểu Hôi."

Đằng Thanh Sơn vẫy tay một cái.

Cuồng Phong Ưng lập tức hoan hỷ ở trên đầu Đằng Thanh Sơn bay quanh, Đằng Thanh Sơn nhảy lên một gốc đại thụ cao, rồi dừng tại trên lưng của Cuồng Phong Ưng. Tại trên lưng ưng, Đằng Thanh Sơn nhìn xuống dưới quan sát, ngoại trừ thấy được Lý cùng với Tiểu Bình, Đằng Thanh Sơn cũng chứng kiến ở trong rừng cây phương bắc có hai người.

Một là Đằng Thú, một là cô gái nông thôn nọ đang ngồi ở một bên xem Đằng Thú luyện quyền.

"Xem ra, A Thú cùng cô gái A Tú kia, quan hệ ngày càng thân mật a." Đằng Thanh Sơn cười lắc đầu.

"U ~~"

Cuồng Phong Ưng kêu lên một âm thanh cao vút hưng phần, hai cánh đột nhiên vẫy động, gió nổi lên mãnh liệt, Cuồng Phong Ưng lập tức vượt gió mà đi, nhanh chóng biến mất tại chân trời phía bắc.

Vân Mộng Cổ thành, bên trong nội thành "Húc Nhật thành".

Bên trong một cái cung điện từ xa xưa, từng trận mùi tràn ngập khắp nơi, cung điện trống trải đến ghế dựa cũng không có, chỉ có một cái bàn nhỏ toàn thân đỏ như máu. Cái bàn này chính là từ "Hồng Long mộc" tạo ra, Hồng Long mộc tạo ra khí cụ gì, sử dụng càng lâu càng tỏa sáng, nhưng vẫn có mộc hương từ xa xưa tồn tại.

Ngay dưới cái bàn nhỏ có lót một tấm thảm, ở hai bên cái bàn có hai người đang ngồi.

Một là đại trưởng lão "Mục Vọng" lưng đeo Ẩm Huyết đao to lớn, một người còn lại là một thanh niên trọc đầu.

Thanh niên lạnh lùng kia ngồi đó, mà song chưởng ở hai ống tay áo hai bên, trống rỗng. Ngay trên cái bàn còn đặt một bình trà nóng, hai cái chén nhỏ đen nâu.

"Vân Ký, ta còn tưởng rằng ngươi vĩnh viễn không bao giờ khẩn trương."

Mục Vọng bưng chén trà, nhẹ nhàng uống một ngụm.

"Lão sư, tâm cảnh của ta còn chưa tới được cái trình độ kia. Dù sao... Chờ vị tối cường Võ Thánh kia đến, ta có thể sử dụng Vân Mộng Bạch Quả, song chưởng lại dài ra."

Hàn quang lóe ra từ trong hai tròng mắt thanh niên lạnh lùng kia.

"Mười một năm! Năm ta mười chín tuổi đã bị đoạn đi song chưởng, năm nay, ta ba mươi."

Không có song chưởng, làm hắn mười một năm ăn đủ mọi đau khổ, cả Mục gia mạch chính có tám, phụ nhánh có bảy mươi chín mạch, ở dưới còn có rất nhiều nhánh nhỏ! Dân cư Mục gia nhiều lắm, chỉ riêng Vân Mộng Cổ thành đã có hơn tám mươi vạn Mục gia nhân, phân tán tại khắp thiên hạ, cũng hơn mười vạn.

Bởi vậy có thể tưởng tượng được sự cạnh tranh khốc liệt của thế hệ trẻ Mục gia!

Mục gia rất công bình, không quản là chi chính hay chi phụ, người có năng lực sẽ có địa vị cao.

Xuất thân của Mục Vân Ký hắn, chính là ở một nhánh rất nhỏ yếu của Mục gia, chỉ là nhờ vào biểu hiện của hắn, làm cho địa vị của chi mạch hắn được đề cao, cha mẹ hắn cùng với bằng hữu thân nhân nhờ vậy và được tốt lây.

Nhưng là, song chưởng vừa đứt! Nhánh của nhà hắn lập tức giảm sút nghiêm trọng, hắn cũng bị không ít người ngầm chế nhạo.

Mục Vân Ký hắn, năm đó là thiên tài, nhưng song chưởng vừa đứt, hắn còn tiền đồ gì?

Mặc cho người nhục mạ, mặc cho người chế nhạo, mặc kệ chuyện hôn nhân vì vậy mà bị hủy, hắn cũng không cần. Hàng năm tại phòng của mình, hắn đóng cửa không quản trời sụp đất lở, song chưởng bị đoạn làm tinh thần hắn sa sút vẻn vẹn nửa tháng, sau đó hắn bắt đầu cố gắng vượt qua khó khăn lớn đó, đem Mục gia "Bôn Lôi Đao quyết", không ngờ chuyển hóa được thành một bộ cước pháp!

Cứ như vậy vùi đầu khổ tu, không màng danh lợi, suốt mười tám năm, không ngờ hắn tại hai mươi chín tuổi đạt tới tiên thiên chi cảnh!

Tin tức này truyền ra, cả Mục gia đều chấn động.

Những người vẫn xem thường, châm chọc Mục Vân Ký hắn đều trợn tròn mắt, gia đình đã thối hôn, còn có không ít thế hệ tuấn kiệt của Mục gia đều trợn tròn mắt. Hai mươi chín tuổi Tiên Thiên cường giả! Cho dù đặt ở cả Đoan Mộc đại lục, cũng có thể nói là một thiên tài nhất đẳng.

Tỷ như sư phụ Đằng Thanh Sơn 'Gia Cát Nguyên Hồng', cũng là ba mươi tuổi đạt đến tiên thiên cảnh giới.

Mà Mục Vân Ký này, hai mươi chín tuổi đạt tới tiên thiên! Quả thật là thành tựu kinh người. Dù sao dân cư Đoan Mục đại lục so với Cửu Châu ít hơn rất nhiều, Gia Cát Nguyên Hồng tại Cửu Châu lại tuyệt đối là một thiên tài, Mục Vân Kỳ này có thể xưng là nhân vật thiên tài nhất trong ba trăm năm trở lại tại Đoan Mộc đại lục!

Từ đó có thể thấy, Mục Vân Kỳ này có tiềm lực kinh người đến mức nào.

Mục gia xuất hiện một thiên tài như thế, mới làm cho "Vân Mộng Chiến Thần" có địa vị cao nhất Mục gia không tiếc cho mượn sáu bức thạch điêu, thỉnh Đằng Thanh Sơn hỗ trợ tìm kiếm Vân Mộng Bạch Quả. Sau đó, Vân Mộng Chiến Thần lại tự mình canh giữ ở giữa Vân Mông Trạch Xà Sơn, một lần coi giữ một năm!

"Ân, Vân Ký, ngươi thiên tư, ngộ tính, nghị lực đều không sai, chẳng qua, ngươi cũng đừng kiêu ngạo."

Đại trưởng lão "Mục Vọng" nói:

"Tỷ như vị hảo bằng hữu Đằng Thanh Sơn này, tuổi của hắn, không đến năm mươi. Theo ta phỏng đoán, lúc hắn chừng hai mươi tuổi đã đạt đến tiên thiên cảnh giới."

Mục Vọng nghĩ rằng, tiên thiên Hư Đan, tiên thiên Thực Đan, tiên thiên Kim Đan, ba tầng này, rồi cần phải hiểu đươc thiên đạo cần phải mất một thời gian rất lâu.

Trái lại có thể nhìn ra, lúc Đằng Thanh Sơn đạt đến tiên thiên, rất trẻ tuổi.

"Ta hiểu."

Mục Vân Ký gật đầu.

Từ lúc song chưởng bị đoạn đến lúc này lại trở thành đệ nhất nhân của thế hệ Mục gia trẻ tuổi. Sự thay đổi rất nhanh này cũng làm tâm tính của Mục Vân Ký lột xác.

"Lão sư người cũng nói, tối cường Võ Thánh 'Đằng Thanh Sơn' này là đệ nhất nhân dưới Chiến Thần, ta cũng rất muốn nhìn thấy hắn." Mục Vân Ký mắt lộ tinh quang.

"U..." Một tiếng kêu to ở trên bầu trời vang lên.

Đại trưởng lão "Mục Vọng" nhãn tình sáng lên, đứng lên, cười nói:

"Vân Ký, đi thôi, vị hảo bằng hữu kia của ta đã tới rồi."

"Tối cường Võ Thánh?" Mục Vân Ký cũng lập tức đứng lên.

Hai người một trước một sau, nhanh chóng rời khỏi cung điện này, nhanh chóng hướng đến cung điện Vân Mộng Chiến Thần đang ở.

Chỉ thấy trên trời cao, một hùng ưng thật lớn đáp xuống, trên lưng hùng ưng là một gã thanh niên lạnh lùng, tóc tai rối bù đang ngồi. Mục Vân Ký ngửa đầu nhìn: "Đây là Tối cường Võ Thánh 'Đằng Thanh Sơn'?" Trong lòng hắn không khỏi rung động, đơn thuần chỉ nhìn về dung mạo, căn bản không thể tưởng tượng... Người trước mắt lại chính là cường giả vô địch dưới Chiến Thần, so với 'Mục Vọng' sư phụ hắn còn mạnh hơn.

Cuồng phong ưng lao xuống kình phong, cuồn cuộn nổi lên một mảnh bụi mù.

Đằng Thanh Sơn nhảy xuống.

"Đằng huynh đệ."

Mục Vọng cười đi đến.

"Mục lão ca."

Đằng Thanh Sơn cũng cười hô.

Mục Vân Ký lúc này vẫn còn đang đánh giá Đằng Thanh Sơn, từ dung mạo, ánh mắt, khí chất

Hắn cũng cảm giác được... Tuổi Đằng Thanh Sơn cũng không lớn.

"Vân Ký, tới đây."

Mục Vọng phân phó.

Mục Vân Ký lập tức cung kính đi tới.

"Đằng huynh đệ, giới thiệu với ngươi, đây chính là tân đồ đệ của ta 'Mục Vân Ký'"

Đại trưởng lão 'Mục Vọng' có chút tự hào nói.

"A." Đằng Thanh Sơn mỉm cười nhìn thanh niên trọc đầu trước mặt.

Song chưởng đứt đoạn, còn có thể vượt qua khó khăn rất lớn này, hai mươi chín tuổi đạt tới tiên thiên cảnh giới. Đối với người có nghị lực, Đằng Thanh Sơn vô cùng bội phục.

"Vân Ký, gặp qua Đằng Thanh Sơn."

Mục Vân Ký cung kính hành lễ.

"Ha ha... Chúng ta đừng đứng ở cửa hàn huyên, Đằng huynh đệ sớm đã muốn xem 'Vân Mộng Bạch Quả', Vân Ký phỏng chừng cũng muốn nhanh chóng hồi phục song chưởng."

"Đi thôi, chúng ta đi vào! Đằng huynh đệ nếu không đến, đến Vân Ký hắn cũng không được chữa trị song chưởng."

Mục Vọng cười, cùng Đằng Thanh Sơn bước vào cung điện.

Mà Mục Vân Ký vẫn đi ở phía sau.

Ba người trực tiếp đi tới một nội thất bí ẩn nào đó ở trong cung điện của Vân Mộng Chiến Thần, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa số chiếu đến, trong nội thật chỉ có vẻn vẹn một tấm thảm, Vận Mộng Chiến Thần đang khoanh chân ngồi trên đó, trước mặt hắn đặt một hộp ngọc.

"Lão sư."

"Tiền bối."

"Chiến Thần đại nhân."

Mục Vọng, Đằng Thanh Sơn, Mục Vân Ký ba người đồng thời hành lễ, ở trước mặt Vân Mộng Chiến Thần, cho dù là Đằng Thanh Sơn cũng cảm thấy áp lực.

Vân Mộng Chiến Thần mở mắt ra, nhìn thấy ba người trước mặt, không khỏi lộ ra vẻ tươi cười:

"Ha ha, Thanh Sơn, lần trước ta nói, Vân Mộng Bạch Quả kia, mau thì hai ba tháng, lâu thì một năm rưỡi mới thành thục. Ta cũng không nghĩ tới, không ngờ hết một năm mới hoàn toàn chín, ngươi chờ cũng có chút sốt ruột đi."

Đằng Thanh Sơn cười.

"Ân, chúng ta không nói nhiều, tiểu gia hỏa Vân Ký này đang rất nóng lòng đây."

Vân Mộng Chiến Thần cười nhìn hướng Mục Vân Ký, phân phó:

"Vân Ký, cởi áo ra."


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx