sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 75 - Xuất Phát Cửu Châu

Chứng kiến Đằng Thanh Sơn từ trên cao rơi xuống, Vân Mộng Chiến Thần cùng Mục Vọng hai người cũng rất nghi hoặc: "Đằng Thanh Sơn này rốt cuộc định làm gì?" Vân Mộng Chiến Thần chăm chú quan sát.

Chỉ thấy Đằng Thanh Sơn cầm trong tay Hắc Diễm côn hóa thành một đạo ảo ảnh quỷ mị, không ngừng chớp động biến mất trong Hách Liên phủ.

Vẻn vẹn sau chừng hai lần hô hấp, Đằng Thanh Sơn tựa hồ xác định được một chỗ nào đó, dừng lại sau đó trực tiếp chui vào trong bùn đất.

Mục Vọng cùng Vân Mộng Chiến Thần cả kinh. "Lão sư, chẳng lẽ Đằng huynh đệ tìm được bảo tàng?" Mục Vọng không thể tin được. Sau một hồi chạy loạn, Đằng Thanh Sơn như thế nào có thể tìm được vị trí bảo tàng?

"Nhìn bộ dáng của hắn, chắc là tìm được rồi." Vân Mộng Chiến Thần cũng không xác định, nói.

"Chúng ta đi nhìn xem."

Lập tức Vân Mộng Chiến Thần cùng Mục Vọng hai người cũng hướng vị trí của Đằng Thanh Sơn mà tiến đến.

"Quả thực không nằm ngoài sở liệu của ta!"

Đằng Thanh Sơn cầm trong tay Hắc Diễm côn, không ngừng khoan sâu vào trong lòng đất: "Chín khỏa Liên Tử chính là tinh hoa của Hỏa Diễm Hồng Liên, đích xác có thể khiến cho Hắc Diễm côn biến hóa."

Cảm thụ được Hắc Diễm côn trong tay càng ngày càng nóng bỏng, Đằng Thanh Sơn liền dễ dàng xác định được phương hướng.

Đột nhiên, một vách tường băng nham thạch màu đen hiện ra trước mắt hắn. Đằng Thanh Sơn nhẹ nhàng đánh ra một chưởng, vách tường nham thạch cứng rắn đột ngột chấn động, rồi sau đó hóa thành bột phấn rơi xuống, tạo thành một lỗ thủng rộng bằng một người.

Đằng Thanh Sơn nhanh chóng xuyên qua thông đạo vừa tạo, tiến nhập vào trong mật thất. Bên trong mật thất có một ngọn đèn dài phát ra quang mang u ám, chiếu rọi khắp mọi nơi.

"Đây là bảo tàng hơn ngàn năm của Thiên Phong gia tộc sao?" Đằng Thanh Sơn hít môt ngụm lưỡng khí.

Chỗ cuối cùng của mật thất là hoàng kim được sắp xếp ngăn nắm thành chồng như xếp gạch, tùy ý là có thể thấy được. Ngoại trừ lượng lớn hoàng kim ra, trên mặt đất tùy ý có thể thấy được các loại thiên tài địa bảo hiếm có.

Ngoài những thứ đó ra, còn có một hàng dài áo giáp cùng binh khí được sắp xếp chỉnh tề. Số lượng áo giáp vào khoảng mấy trăm bộ.

"Đều là thượng đẳng áo giáp." Đằng Thanh Sơn tiến đến một cái hòm sắt lớn, duỗi tay lấy lên một hộp ngọc. Dựa vào nhiệt độ của Hắc Diễm côn đã nói cho hắn biết, trong hộp ngọc này có chứa chín khỏa Liên Tử.

Ca!

Hộp ngọc được mở ra, chín hạt sen đen nhánh như ngọc nằm ngay ngắn bên trong. Đằng Thanh Sơn lộ ra nụ cười, đem hộp ngọc khép lại, cất vào trong ngực, thầm nghĩ: "Thiên Phong Chiến Thần a Thiên Phong Chiến Thần, lúc trước ngươi từ trong tay ta lấy đi Hỏa Diễm Hồng Liên. Hôm nay, ta lại dựa vào chín khỏa Liên Tử này để tìm bảo tàng Thiên Phong gia tộc ngươi cất dấu ngàn năm. Ngươi lúc trước cướp đoạt từ tay ta. Ta bây giờ nên hận, hay là cảm kích ngươi đây?"

Đằng Thanh Sơn không khỏi có chút bi ai, cảm thấy vận mệnh thật vô thường*.

Nếu không có chín khỏa Liên Tử này dẫn đường, Đằng Thanh Sơn cùng Vân Mộng Chiến Thần đích xác sẽ tìm không thấy.

"Hoàng kim tất cả đối với ta mà nói đều vô dụng." Đằng Thanh Sơn cầm lên một vài bộ áo giáp, lấy tay sờ sờ, cảm thấy từ trên đó truyền lại một sự băng lạnh.

"Đây đều là Hàn Thiết trọng giáp, mỗi bộ áo giáp này ước chừng khoảng mấy trăm cân. Chẳng qua, ta hiện tại có "Hỏa Liệt Thiết", cũng không cần những bộ áo giáp này." Ánh mắt Đằng Thanh Sơn xẹt qua rất nhiều binh khí, chiến giáp, tiền tài, rồi dừng lại ở một vài cái hòm lớn.

"Thanh Sơn. Ha ha, ngươi thật đúng là lợi hại, không ngờ tìm được trước ta a." Một tiếng cười to vang lên.

"Mục lão ca!" Đằng Thanh Sơn quay đầu cười.

Vân Mộng Chiến Thần cùng Mục Vọng hai người cùng tiến vào trong mật thất. Khi chứng kiến đại lượng tài phú được cất dấu ở bên trong, hai người nhất thời không khỏi biến sắc.

"Đây là Thiên Phong Hàn Thiết, bảo bối đặc biệt của Thiên Phong Hạp Cốc!"

Vân Mộng Chiến Thần sờ sờ một vài bộ áo giáp, sợ hãi than: "Không ngờ ước chừng có gần sáu trăm bộ Thiên Phong Hàn Thiết trọng giáp. Nếu như không có Hỏa Lưu Thiết, dùng Thiên Phong Hàn Thiết trọng giáp này trang bị cho kỵ binh... tuyệt đối là đệ nhất kỵ binh."

"Luận về sức nặng, Thiên Phong Hàn Thiết so với Hỏa Lưu Thiết thì nặng hơn rất nhiều.

"Đại lượng hoàng kim trong này, sợ là có tới ngàn vạn cân a." Vân Mộng Chiến Thần nhìn thấy hoàng kim xếp chỉ thấy đầu không thấy cuối trong mật thất, căn bản không thế nào ước đoán được số lượng.

"Thanh Sơn, đây chính là bảo tang ngàn năm của Thiên Phong gia tộc. Ha ha, dựa theo lời chúng ta nói, ai tìm được thì thuộc về người đó. Mấy cái này đều thuộc về ngươi!" Vân Mộng Chiến Thần cười ha ha, nói.

Đại trưởng lão Mục Vọng nhịn không được, liếc mắt nhìn lão sư của mình một cái.

Đằng Thanh Sơn trong lòng thất kinh: "Chứng kiến đại lượng tài phú như thế này, không ngờ Vân Mộng Chiến Thần cũng có thể khống chế được lòng tham của mình."

Nếu vận chuyển băng phương tiện, Đằng Thanh Sơn cũng muốn đem số kỳ trân dị bảo này vận chuyển đến Cửu Châu. Nhưng thân thể to lớn của Lục Túc Đao lại căn bản là không thể kham nổi, vì còn phải mang theo Hỏa Lưu Thiết.

Mặt khác, Bất Tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh cũng không mang theo được quá nhiều. Chiều dài thân thể của Tiểu Thanh vào khoảng gần bốn trượng, diện tích trên lưng nó cũng không rộng lắm

"Thanh Sơn, có mấy thứ này, ta nghĩ Đoan Mộc đại lục về sau sẽ có thêm một Đằng thị gia tộc."

"Vân Mộng Chiến Thần bề ngoài vẫn cười nói, nhưng trong lòng lại thầm than. Không phải là hắn không có lòng tham,mà là vì lúc trước hai người đã đinh ra quy củ. Hơn nữa vì Bất Tử Phượng Hoàng quan hệ mật thiết với Đằng Thanh Sơn, làm Vân Mộng Chiến Thần cũng không dám lớn tiếng đòi chia phần.

"Đằng thị gia tộc?" Đằng Thanh Sơn lắc đầu, nói: "Mục lão ca, đối với Đoan Mộc đại lục này ta cũng không có dã tâm. Tất cả hoàng kim cũng áo giáp, vũ khí toàn bộ thuộc về Mục gia các ngươi. Ta chỉ mang đi một số loại thiên địa linh bảo có tác dụng thay đổi thể chất cùng với 'Thần' mà thôi."

"Điều này...?" Vân Mộng Chiến Thần cùng Mục Vọng hai người chấn động.

Thiên địa linh bảo?

Ngoại trừ tam đại linh bảo, những linh dược, linh quả khác Mục gia vốn không hề thiếu, hơn nữa đối với Mục gia, thực lực tăng cường cũng không có quá nhiều ích lợi.

"Thanh Sơn, ta không thể thu được."

Vân Mộng Chiến Thần liền nói: "So sánh với đại lượng hoàng kim cùng với vũ khí và áo giáp ở đây thì số lượng thiên địa linh bảo trong này không đáng gì. Cũng chỉ có chín khỏa Liên Tử, Thiên Phong Thủy Châu, Vân Mộng Bạch Quả là quý trọng thôi."

"Mục lão ca."

Đằng Thanh Sơn cười lạnh nhạt, nói: "Ta nói thật với ngươi, ta không phải là người của Đoan Mộc đại lục."

"Cái gì?" Vân Mộng Chiến Thần cùng Mục Vọng tiếp tục chấn động.

"Mục lão ca, kỳ thật ta đến từ một nơi tên là Cửu Châu đại lục. Nơi đó mới là quê quán của ta! Hơn nữa, Thần Phủ Thiên Thần Đại Vũ cũng được sinh ra ở đó."

Đằng Thanh Sơn cũng không giấu diếm, nói thẳng ra. Kỳ thật, giấu diếm cũng không có ý nghĩa gì. Dù sao, Cửu Châu cùng Đoan Mộc đại lục cách nhau quá xa.

"Cho dù là Tiên Thiên Kim Đan cường giả, nếu đi qua Bắc Hải sẽ gặp phải nguy hiểm rất lớn. Chỉ có Hư Cảnh cường giả, mới có thể dễ dàng vượt qua được mà thôi."

"Cửu Châu?" Vân Mộng Chiến Thần, đại trưởng lão Mục Vọng hoàn toàn sợ ngây người.

"Tại Cửu Châu chúng ta, dân cư hơn mười ức*, có rất nhiều Hư Cảnh cường giả..."

Đằng Thanh Sơn lắc đầu cảm thán nói: "Theo ta phỏng chừng, cả Cửu Châu Hư Cảnh cường giả ít nhất cũng phải vượt qua hai mươi người."

Dựa theo mỗi châu có ba Hư Cảnh cường giả mà tính, Cửu Châu chính là có hai mươi bảy người!

Cho dù mỗi châu hai người, cũng đã có mười tám người!

Đằng Thanh Sơn cũng không cho rằng hiệu suất sinh ra cường giả Hư Cảnh của Vũ Hoàng môn cổ xưa, Tần Lĩnh gia tộc hùng mạnh và Ma Ni Tự cường thịnh nhất lại kém Dương Châu. Nếu tính cả những hải đảo ở Đông hải, những vương quốc ở Tây Vực, những bộ lạc ở đại thảo nguyên, không biết có thể sinh ra bao nhiêu Hư Cảnh cường giả?

Giống như Thiên Thần Cung thần bí, chính là một siêu cấp tông phái vẫn luôn ẩn núp!

Có thể nói rằng, hiện tại thế cục của Đoan Mộc đại lục rất trong sáng. Nhưng Cửu Châu đại địa lại bất đồng, nơi này có rất nhiều mạch nước ngầm mãnh liệt, hoặc sáng hoặc tối.

Nước rất sâu!

Hai mươi Hư Cảnh cường giả? Vân Mộng Chiến Thần nuốt nước bọt, còn Mục Vọng lại bị dọa tới choáng váng.

Đoan Mộc đại lục so với Cửu Châu? Cũng chỉ bằng một châu trong Cửu Châu mà thôi.

"Con số này chỉ là ta phỏng đoán mà thôi."

Đằng Thanh Sơn ánh mắt mờ ảo... "Ở Cửu Châu, ta biết quá ít Hư Cảnh cường giả. Sau khi ta trở về mới có thể biết được rõ hơn một chút."

Vân Mộng Chiến Thần cùng đại trưởng lão Mục Vọng hoàn toàn bị tin tức này dọa cho sợ ngây người.

Nguyên lai bọn họ tự cho là thiên hạ đệ nhất gia tộc, kỳ thật chính là ếch ngồi đáy giếng mà thôi.

"Các ngươi cũng không cần phải quá lo lắng. Cửu Châu cách nơi này ước chừng hơn mười ngàn dặm. Cho dù là Hư Cảnh cường giả, cũng rất ít người nhàm chán vượt qua mười ngàn dặm hải vực chạy tới nơi đây."

Đằng Thanh Sơn cười nói: "Mục lão ca, nếu khi nào muốn tới Cửu Châu thì cứ đi về hướng Nam hơn mười ngàn dặm là có thể đến được Cửu Châu."

"Hơn mười ngàn dặm?"

Lúc nãy còn cảm thán vì quá chênh lệch, bây giờ Vân Mộng Chiến Thần mới thở phào một hơi, không sợ những thế lực lớn ở Cửu Châu xâm lược tới nơi đây.

Sau khi lục tìm trong mật thất một lát, Đằng Thanh Sơn vác hai rương sắt lớn ra khỏi đó. Trong đó, một cái rương sắt chứa các loại thiên tài địa bảo, còn cái kia để năm bức thạch điêu "Khai Sơn Tam Thập Lục Thức". Điều làm Đằng Thanh Sơn vui vẻ nhất chính là, ngoại trừ chín hạt sen, hắn còn tìm được ba giọt Thiên Phong Thủy Châu.

Một giọt Thiên Phong Thủy Châu đủ làm toàn thân kinh mạch của người dùng nó đều thông suốt, sức mạnh thân thể sẽ đạt tới mười vạn cân.

Đại đệ tử Đằng Thú của chính mình, đạt tới tông sư cảnh giới, lực lượng cũng chỉ vào khoảng mười vạn cân mà thôi.

Thiên Phong gia tộc gia tộc cao tầng cơ hồ chết hết, chỉ cần tranh đoạt vị trí gia chủ, đã đủ để khiến gia tộc lâm vào cảnh hỗn loạn. Với thực lực hiện tại của Vân Mộng Chiến Thần cùng Húc Nhật thương thành, rất dễ dàng lấy đi Hách Liên gia tộc Bảo khố. Nhưng với đại lượng tài phú như thế này, sẽ khiến họ phải tốn không ít khí lực.

Ngày mười ba tháng tám, một ngày sau khi Thiên Phong Chiến Thần Thân chết.

Vân Mộng Cổ thành Húc Nhật thành, bên trong Đông Hoa Viên.

"Mục lão ca, không cần tiễn." Đằng Thanh Sơn cười nói.

Vân Mộng Chiến Thần thổn thức không thôi. Đằng Thanh Sơn đến Đoan Mộc đại lục mặc dù không lâu, nhưng đã để lại cho Đoan Mộc đại lục rất nhiều truyền thuyết. Vô luận là Tối Cường Võ Thánh, Ngưu Đầu Sơn hỏa thiêu đại quân, hay cùng Thiên Phong Chiến Thần chiến đấu đều đã làm Đoan Mộc đại lục vĩnh viễn nhớ kỹ vị cường giả này.

"Thanh Sơn lão đệ, đối với Cửu Châu, ta cũng rất muốn tới."

Vân Mộng Chiến Thần cảm thán nói: "Cô độc tĩnh mịch, tại Đoan Mộc đại lục ta thật sự không có đối thủ a."

Cao thủ tĩnh mịch.

"Chẳng qua ta còn không yên lòng về Mục gia. Khi nào Mục Vọng đạt tới Hư Cảnh, ta sẽ đến quê hương Cửu Châu của ngươi."

Vân Mộng Chiến Thần mỉm cười nhìn Đằng Thanh Sơn: "Thanh Sơn. Đến lúc đó, khi ta tới Cửu Châu ngươi phải hảo hảo bồi tiếp ta đó. Tốt nhất ngươi nên gây dựng nên môt cơ đồ lớn."

Tại Cửu Châu, có thế chiếm cứ một vùng lãnh thổ chắc chắn là khó khăn hơn trăm ngàn lần so với ở Đoan Mộc đại lục này.

"Ha ha, chẳng qua khi ngươi tới chắc hẳn cũng phải giúp đỡ ta gây dựng sự nghiệp chứ?" Đằng Thanh Sơn trêu ghẹo, cười nói.

"Không sao, ta sẽ đưa mấy giẻ xương già này ra giúp. Hơn bốn trăm tuổi rồi, có thể được giao thủ với một vài Hư Cảnh cường giả cũng là chuyện rất đáng giá."

Vân Mộng Chiến Thần ha ha cười rộ lên. Ở bên cạnh, trong ánh mắt Mục Vọng lộ ra một tia hâm mộ. So với Cửu Châu rộng lớn, Đoan Mộc đại lục đích xác quá nhỏ bé.

"Mục lão ca, ta đi trước đây."

Rất nhanh, Đằng Thanh Sơn cùng những người khác cưỡi Bất Tử Phượng Hoàng và Cuồng Phong Ưng nhắm hướng Đông bay đi.

Nhìn chân trời phía xa, đám người Đằng Thanh Sơn chỉ còn lại cái chấm nhỏ rồi dần biến mất.

"Cửu Châu." Vân Mộng Chiến Thần lẩm bẩm nói: "Đó mới là địa phương của Hư Cảnh cường giả a."

Cưỡi Bất Tử Phượng Hoàng, trước tiên nhóm Đằng Thanh Sơn đến chỗ Phó gia, giao lại bản khắc Khai Sơn Tam Thập Lục Thức.

Phó Vũ Bình thật sự luyến tiếc, không muốn ly khai gia tộc đi Cửu Châu xa xôi, do đó cầm theo một quyển Liệt Địa Thất Thập Nhị Thức do Đằng Thanh Sơn tặng ở lại Phó gia.

Liệt Địa Thất Thập Nhị Thức sau khi được Đằng Thanh Sơn hoàn thiện, có thể xem như tuyệt đỉnh phủ pháp.

Đối với Phó gia, nhìn mấy bản Khai Sơn Tam Thập Lục Thức thì cũng không hiểu gì. Liệt Địa Thất Thập Nhị Thức có hiệu quả lớn hơn nhiều. Thấy quyển Liệt Địa Thất Thập Nhị Thức, Phó Đao cũng kích động vạn phần, cảm kích Đằng Thanh Sơn không thôi.

"Vũ Hoàng tiền bối, coi như là ta đã thực hiện nguyện vọng của ngài a." Đằng Thanh Sơn thầm nghĩ.

Trên những tầng mây trên bầu trời Thần Phủ Sơn, thân thể khổng lồ của Lục Túc Đao đang phi hành. Thân thể khổng lồ của nó đang cõng theo ba cái rương gỗ được buộc chặt, đến cả Cuồng Phong Ưng cũng đứng trên lưng nó. Bên cạnh Lục Túc Đao là Bất tử Phượng Hoàng đang giương cánh bay lượn. Bọn người Đằng Thanh Sơn đều cưỡi trên lưng Bất tử Phượng Hoàng.

"Rống rống ~ "

Lục Túc Đao không ngừng gào thét.

"Thanh Sơn, nó đang buồn a. Nó còn nói, về sau sẽ không ngủ nữa."

Lý Quân cười nói: "Ai bảo nó lười, lúc nào cũng ngủ."

Đằng Thanh Sơn cười ha hả: "Thanh Loan đạt tới Hư Cảnh trở thành Thần thú. Nhưng Lục Túc Đao suốt ngày chỉ ngủ, cũng không xem ta luyện quyền, không đạt tới được Hư Cảnh, điều này cũng không liên quan tới ta a."

Vừa rồi, khi nhóm người Đằng Thanh Sơn tiến vào Thần Phủ Sơn, Lục Túc Đao phát hiện Bất Tử Phượng Hoàng liền bị chấn động rất mạnh.

Đặc biệt nó được Lý Quân cho biết, Thanh Loan đã biến thành Bất Tử Phượng Hoàng. Điều này khiến Lục Túc Đao cho dù nằm mơ cũng đều muốn đạt tới Hư Cảnh vừa sợ vừa giận!

Nó cũng muốn đạt tới Hư Cảnh! Cho nên nó quyết định về sau không bao giờ... ngủ nữa, muốn mỗi ngày nhìn Đằng Thanh Sơn luyện quyền!

"A Thú, A Đông, lần này ta đi Cửu Châu, chỉ sợ kiếp nầy cũng rất khó quay về Đoan Mộc đại lục. Nếu hiện tại hối hận thì vẫn còn kịp. Đợi lát nữa khi bay đi xa, lúc đó có hối hận thì cũng đã muộn."

Đằng Thanh Sơn nhìn về phía hai đệ tử, nói. Đối với Đằng Thú và Dương Đông, Đằng Thanh Sơn mặc dù muốn tất cả cùng đi, nhưng nếu đệ tử của mình muốn lưu lại, Đằng Thanh Sơn cũng sẽ không bắt ép.

Khiến Đằng Thú đem Nội gia quyền nhất mạch truyền lưu tại Đoan Mộc đại lục, cũng là chuyện tốt.

"Ta đi theo lão sư." Đằng Thú trầm thấp nói.

"Đoan Mộc đại lục? Ta không nghĩ mình sẽ ở lại nơi này." Dương Đông càng nói rõ ràng.

Hai đại đệ tử, có lưu lại Đoan Mộc đại lục thì cũng không có kết quả tốt.

"Thanh Sơn, cuối cùng cũng đến lúc trở về Cửu Châu rồi." Lý Quân ánh mắt mờ ảo. Đột nhiên, trên mặt nàng xẹt qua một nét thẹn thùng màu phấn hồng.

"Thanh Sơn, nếu cha mẹ huynh nhìn thấy ta..."

Con dâu đi về gặp cha mẹ chồng. Tưởng tượng đến việc đó, Lý Quân cũng cảm thấy trong lòng rất khẩn trương.

"Ha ha, cha mẹ khẳng định sẽ rất cao hứng." Đằng Thanh Sơn ôm lấy thê tử của mình, nhìn về phía xa xa.

Vậy là, Đằng Thanh Sơn mang theo thê tử cùng với hai đại môn đồ, còn có Cuồng Phong Ưng, Hư Cảnh Thần thú Bất Tử Phượng Hoàng, Lục Túc Đao - chỉ kém Hư Cảnh một chút trở lại Cửu Châu. Đương nhiên còn có hơn chín vạn cân Hỏa

Lưu thiết, chín hạt Hỏa Diễm Liên Tử, ba giọt Thiên Phong Thủy Châu, cùng với rất nhiều bí tịch và thiên địa linh bảo khác.

"Cửu Châu, ta đã trở về!"

"Cha, mẹ, con rất nhanh sẽ gặp lại mọi người."

Đưa mắt nhìn về phía Nam, tâm tư của Đằng Thanh Sơn cũng hướng tới Giang Ninh quận thành, nơi mà có tất cả thân nhân bằng hữu của hắn ở đó.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx