sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 20 - Trong Cuộc Sống.

Dựa vào đôi chân của mình, Đằng Thanh Sơn đã đi qua đất, bước qua sông, đi mà hoàn toàn không có địa điểm xác định, hoàn toàn tùy tâm sở dục.

Không ai có thể thấy được hắn!

Hắn cũng không nói một câu, cứ như vậy yên lặng nhìn trên toàn Cửu Châu đại địa, nhìn những sự việc đang diễn ra.

Đảo mắt đã là mùa hè, bên trong thành Sở Quận Dương Châu. Một thân áo bào trắng, Đằng Thanh Sơn đang đi bộ, Sở Quận quận thành ở trên đường phố người đi đường lui tới không ngừng, nhưng là không có một ai đụng trúng Đằng Thanh Sơn, cho dù có người hướng Đằng Thanh Sơn mà đi tới cũng sẽ vô ý thức, không nghĩ là mình đi đường cong mà chính bọn họ lại cho là mình đi đường thẳng

"Ân?" Đằng Thanh Sơn bỗng dưng quay đầu, hướng về phía phủ đệ sang trọng mà nhìn.

Chỉ cất một bước Đằng Thanh Sơn đã vào trong phủ đệ.

Tại tòa phủ đệ hào hoa xa xỉ ở giữa hậu viện, một gã mặc cẩm y trung niên mập mạp đang truy đuổi một phụ nữ mặc bố y, trên quần áo còn có vài miếng vá, sắc mặt thì tái nhợt. Hắn còn cười: "nàng hãy chiều ý ta thì Từ lão gia ta sẽ không bắt nàng làm công việc giặt quần áo cực khổ."

"Lão gia, xin người tự trọng." Người phụ nữ gầy yếu van xin và cuống quít tránh né.

Nhưng cánh cửa của hậu viện này sớm đã bị lão gia này đóng lại.

Nàng ấy không thể chạy trốn.

"Hắc, ta xem nàng có thể chạy đến đâu." trung niên mập mạp cảm thấy rất hứng thú không ngừng truy đuổi .

Đằng Thanh Sơn một thân áo bào trắng đứng ở trên nóc nhà, quan sát phía dưới đình viện nhìn chuyện đang phát sinh.

"Hô, hô."

Trung niên mập mạp thở dốc sờ lên đầu cười to nói "nàng chạy nhanh thật. Lão gia thích những người như vậy!" hắn nói xong đột ngột lao đến ôm chầm lấy người phụ nữ gầy yếu.

Roẹt!

Quần áo bị rách, người phụ nữ lộ ra cánh tay trắng nõn. Nhất thời làm trung niên mập mạp hai mắt sáng ngời, càng thêm hưng phấn. Người phụ nữ gầy yếu này tuy rằng cuộc sống không tốt, sắc mặt tái nhợt, nhưng nhìn kỹ, đích xác có vài phần tư sắc.

Tuy rằng thoạt nhìn tuổi cũng không nhỏ, sợ đã ba mươi nhưng lại có vài phần phong vận.

Làm cho trung niên mập mạp nóng cả người cũng khó trách."Lão gia, tha ta đi, hãy để ta đi. Ta không cần lấy tiền công giặt quần áo." Người phụ nữ gầy yếu lấy hai tay che y phục rách rưới, liều mạng chạy .

"Tiền? Lão gia ta có rất nhiều !" trung niên mập mạp nhân thở hồng hộc "hãy chiều theo ý ta, ta sẽ cho nàng một trăm lượng bạc!"

Một trăm lượng bạc, một số tiền cũng tương đối lớn

"Ta không cần bạc, lão gia xin người hãy thả ta đi, người phụ nữ gầy yếu van xin trong khi nước mắt của nàng cứ chảy dài.

"Hô, hô."

Trung niên mập mạp đứng ở tại chỗ, không ngừng thở hào hển. Một đại lão gia đi đâu cũng có cỗ kiệu, xe ngựa, ở nhà thì có người hầu kẻ hạ, làm sao sức khỏe có thể so sánh với những người lao động vất vả. Đại lão gia này hiển nhiên đuổi không kịp phụ nữ gầy yếu .

"Người đâu." Trung niên mập mạp đột ngột hô.

Sưu!

Cánh cửa đình viện đột nhiên mở ra, lập tức có hai hán tử đi vào.

"Lão gia." Hai người cung kính hành lễ.

Trung niên mập mạp thở hào hển, chỉ vào người phụ nữa gầy yếu "Các ngươi... các ngươi..." vừa nói vừa thở dốc "Các ngươi ... mau bắt ...lấy nàng ấy trói lại ...đưa vào phòng ...bên cạnh!"

"Dạ, lão gia." hai gã người hầu liền đáp.

Hai gã hán tử cường tráng hiển nhiên có luyện tập qua nội kình, mặc dù họ không phải là cao thủ nhưng cũng khá linh hoạt. Hai người, một trái một phải nhanh chóng bắt lấy người phụ nữ gầy yếu đang ra sức chạy trốn. Rất nhanh chóng "Bồng" một tiếng, nàng đã bị một hán tử cường tráng trực tiếp bắt được.

"Thả ta ra lão gia ta xin ngươi." Người phụ nữ van xin.

"Thả ngươi?"trung niên mập mạp đi tới sờ soạng trên mặt người phụ nữ, cười mờ ám nói "Đợi lát nữa lão gia với nàng qua một đêm vui vẻ sẽ thả nàng ra. Đừng nóng vội!"

Trong khi nói chuyện, hai tay người phụ nữ đã bị trói.

Quần áo bi xé rách làm lộ ra cái yếm trắng.

"Các ngươi đều lui ra đi." Trung niên mập mạp nói.

"Vâng"

Hai gã hán tử cường tráng nhìn nhau liếc mắt một cái, nhanh chóng ngoan ngoãn thối lui. Bọn họ đối với tính tình lão gia rất rõ ràng." Chi nha" một tiếng, cửa đình viện lại lần nữa đóng cửa. trung niên mập mạp ngay lập tức ôm lấy người phụ nữ gầy yếu.

Mặc cho thiếu phụ giãy dụa, nhưng dây thừng vẫn trói rất chặt.

Ôm thiếu phụ, trung niên mập mạp cười mờ ám đi vào phòng bên cạnh. Trên nóc nhà, từ đầu tới đuôi Đằng Thanh Sơn đều yên lặng nhìn, hắn hơi nhăn mặt.

"Lại là loại sự tình này." Đằng Thanh Sơn trong lòng thầm than.

Từ khi rời Đại Duyên Sơn bắt đầu hành tẩu thiên hạ, Đằng Thanh Sơn thấy trong cuộc sống xảy ra rất nhiều chuyện, ngẫu nhiên thấy một vài chuyện rất bất bình, làm hắn nhịn không được muốn xuất thủ. Nhưng vừa nghĩ tới mình chỉ là người đứng xem, mình không có ở đây việc này vẫn sẽ phát sinh. Có ý nghĩ như vậy làm cho Đằng Thanh Sơn cố nén xuống được.

Chỉ có những chuyện oán thán, Đằng Thanh Sơn mới thật sự nhịn không được, mới nhúng tay: "Vũ nhục phi lễ một người phụ nữ. Lão gia này có gia tài bạc triệu, thê thiếp rất nhiều, vì sao còn muốn phi lễ một người phụ nữ không có sức phản kháng?"

"Cứu mạng! .

"Cứu mạng!" Bỗng nhiên trong phòng truyền ra tiếng la.

Đằng Thanh Sơn dùng thế giới lực dễ dàng phát hiện, giờ phút này lão gia mập mạp đã từ từ cởi quần áo của người phụ nữ.

"Ra tay giúp đỡ?"

"Ta chỉ là người đứng xem. Nếu hôm nay ta không ở đây việc này cũng sẽ phát sinh."

"Lại là... ... .

Đằng Thanh Sơn mặt nhăn lại, hắn không phải là lần đầu tiên gặp được loại sự tình này . Nhưng vẫn cảm thấy khó giải quyết! ! !

Bỗng nhiên "Bồng!" một tiếng, viện môn đột ngột mở ra.

Chỉ thấy một thiếu niên gầy gò khoảng mười lăm mười sáu tuổi bưu hãn, tay nắm một con dao giết heo, vừa đi vừa gào thét "Chu lão tặc, Chu lão tặc!" Phía sau hắn có ba gã hộ vệ đang đuổi theo, thế nhưng thiếu niên gầy gò không cần suy nghĩ trực tiếp đi vào trong phòng của lão gia mập mạp.

"A! Tên điên này." Một tiếng kêu thét vang lên.

Lập tức trung niên mập mạp băng bó máu tươi đang chảy trên cánh tay. Mà bọn hộ vệ cuống quít liền nói: "Lão gia, lão gia người không sao chứ." Mau, nhanh đi tìm đại phu."

"Các ngươi trông chừng kiểu gì vậy?" Trung niên mập mạp quát "Mau, bắt lấy tên đó, ta muốn lột da hắn!"

Đúng lúc này, cầm trong tay dao giết heo, thiếu niên gầy gò cầm lấy tay của người thiếu phụ: "Nương, chúng ta đi mau." Người thiếu phụ ánh mắt đỏ bừng, nàng không nghĩ tới con trai nàng, một thiếu niên ngoan ngoãn không ngờ ở thời điểm mấu chốt đã cứu nàng.

"Bắt lấy hắn." Trung niên mập mạp liền quát.

Nhất thời ba gã hộ vệ tiến lên.

"Cút ngay, ai tới ta chém chết hắn." thiếu niên gầy gò hai tròng mắt phát đỏ, giống như một người điên cầm dao chém loạn xạ. Bọn hộ vệ võ công không cao nên căn bản không dám tới gần, chỉ đành né tránh. Thiếu niên gầy gò dựa vào khí thế dũng mãnh, mạnh mẽ kéo mẹ hắn chạy ra hậu viện.

"Phế vật, phế vật." Trung niên mập mạp tức giận mắng, rồi sau đó lại băng bó cánh tay.

"Lão gia, hắn trốn không thoát đâu. Còn có người ở bên ngoài ngăn chặn." Trong đó một gã hộ vệ liền nói.

Đích xác, ở hậu viện còn có nhiều người hơn.

Đằng Thanh Sơn đứng ở trên nóc nhà, quan sát chỉ thấy thiếu niên gầy gò cầm trong tay dao giết heo, liều mạng kéo mẹ hắn. Mà thiếu phụ lúc này cũng cố gắng chạy nhanh để không làm vướng chân con mình. Nhưng mà hộ vệ trong phủ có không ít, hơn nữa trong số hộ vệ cũng có cao thủ .

"Người nào cản trở ta, ta giết!" thiếu niên gầy gò gào thét . Đằng Thanh Sơn ở trên nóc nhà cúi đầu nhìn, hắn nhìn ra, thiếu niên gầy gò hẳn là học qua Hổ Hình quyền, hiện giờ trên toàn Cửu Châu đại địa Hổ Hình quyền lưu hành rất nhiều, ngay cả những người nghèo cũng có thể học được. Dù sao Thanh Sơn hội quán tuy rằng bán một trăm lượng bạc một quyển, nhưng những thôn trấn cũng sẽ sao lại thành nhiều bản.

Đối với việc này,Thanh Sơn hội quán cũng không mạnh mẽ ngăn trở.

Điều này cũng làm cho Hổ Hình quyền lưu truyền cực nhanh.

". . . Tiểu tặc, còn muốn trốn!" Một gã hộ vệ bưu hãn quát lên một tiếng lớn, trong tay một thanh Đại Khảm Đao đột ngột bổ tới, thanh niên gầy gò mới vừa né tránh hộ vệ bưu hãn này nhưng khảm đao đột ngột đánh trúng trên người của thiếu niên gầy gò.

Bồng! Thiếu niên gầy gò liền lui ba bước, rồi sau đó phụt, phun ra một ngụm máu tươi.

"tiểu khắc "Thiếu phụ hoảng sợ và luống cuống.

"Đại lão gia, Đại lão gia, van cầu ngươi, hãy thả con của ta." Thiếu phụ van xin trung niên mập mạp.

Trung niên mập mạp sắc mặt lạnh như băng, trong con ngươi có một tia hung quang, cả giận nói: "thằng nhãi con này, dám chém lão gia ta là hắn không muốn sống nữa. Đánh cho ta, không lột da hắn làm sao lão gia ta đây hết giận được."

"Phải "

Bọn hộ vệ này cũng cùng kêu lên.

Dưới loạn côn thiếu niên gầy gò lại bị đánh hộc máu ngã xuống, người thiếu phụ nhìn con mà đau long, nước mắt cứ chảy dài.

"Chu lão tặc, Chu lão tặc! ! !" thiếu niên gầy gò nghiến răng nghiến lợi, gắt gao nhìn chằm chằm trung niên mập mạp nhưng hắn đã bị thương nặng không thể đứng dậy nổi.

"Hừ."

"Dùng loạn côn đánh chết hắn." Trung niên mập mạp hung tợn nói.

"Chu lão gia, ngươi muốn đánh chết ai thế?" Một đạo thanh âm truyền tới. Nhất thời mọi người hoàn toàn yên tĩnh.

Chỉ thấy vài tên mặc quân phục thành vệ quân xông vào phủ đệ, trong đó chỉ huy thành vệ quân, cười nhạo nói "Tại lãnh thổ của Quy Nguyên Tông, bên trong thành có quy tắc là cấm đánh chết người. Ta có nghe được Chu lão gia muốn giết người, không có cách nào khác mà không can thiệp được."

Trung niên mập mạp có chút xấu hổ, cười khan.

"Tiểu tử, còn không đi?" Chỉ huy thành vệ quân, mí mắt nhíu lên một cái, nói.

Thiếu phụ liền nâng con mình, hướng về phía chỉ huy thành vệ quân liên tục cảm kích, rồi sau đó rời đi.

"Chu lão gia, về sau cũng đừng làm như vậy, nếu không, huynh đệ ta cần phải bắt ngươi vào đại lao ." chỉ huy thành vệ quân nói.

Trung niên mập mạp liền cười.

"Huynh đệ, ta còn có việc, không dám làm phiền. Đi!" Vung tay lên, liền cùng vài tên quân sĩ thành vệ quân rời đi.

Nhìn thành vệ quân sau khi rời đi, trung niên mập mạp sắc mặt khó coi, thấp giọng mắng: " thằng nhãi Tiểu Khắc này chẳng lẽ có bằng hữu là thành vệ quân?" Phẫn nộ, Chu lão gia quay sang bên cạnh nói với một gã hộ vệ "Ngươi, buổi tối hôm nay ngươi mang theo vài người, trực tiếp đem tên tiểu tử kia đánh chết, ném xuống sông, phải làm sạch sẽ!"

"Yên tâm, lão gia."

Đằng Thanh Sơn ở giữa không trung yên lặng nhìn, hồi lâu thở dài một hơi, liền biến mất không thấy .

.

Đằng Thanh Sơn tiếp tục lịch trình, trên đại địa mỗi ngày đều có chuyện tốt, chuyện ác, việc vui, thảm sự phát sinh. Đằng Thanh Sơn chỉ là người đứng xem, quan sát hết mọi việc.

Ly khai Dương Châu, tiến vào Thanh Châu, rồi sau đó lại trực tiếp tiến vào Đông Hải, đi Đông Hải nơi nhiều đảo nhỏ du lịch... ... . . . Theo thời gian chuyển dời, Đằng Thanh Sơn cũng rốt cục làm được, không nhúng tay vào bất cứ chuyện gì.

Nhìn trẻ con sinh ra.

Nhìn lão giả chết đi.

Nhìn việc vui buông xuống.

Nhìn bi kịch phát sinh mà hết thảy, hết thảy tại trong thiên địa Cửu Châu, chỉ là một cái chớp mắt.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx