- Ngươi không phải là hồ ly tinh trong truyền thuyết a, rõ ràng có ba cái đuôi, nếu có chin cái đuôi, cái kia chính là cửu vĩ hồ rồi.
Con bạch hồ kia cũng không có gọi, chẳng qua là cầm hai cái tiểu móng vuốt đáng yêu gãi gãi mặt, cái cằm vừa nhấc, con mắt nghiêng nghiêng mà nhìn Diệp Thần, bộ dáng tựa hồ là có chút khinh thường.
Chứng kiến con bạch hồ động tác cùng thần sắc nhân cách hóa như thế, Diệp Thần trợn mắt há hốc mồm, hắn đối với con bạch hồ này sinh ra lòng hiếu kỳ mãnh liệt, trong nội tâm ngạc nhiên nói:
- Hẳn nó thật sự là hồ ly tinh?
Chứng kiến trên đùi bạch hồ còn đang chảy máu, Diệp Thần đem nó buông ra, sau đó từ trong ngăn kéo nhỏ bên cạnh lấy ra một cuốn băng gạc màu trắng cùng với một ít thuốc trị thương.
- Không biết là ai đem ngươi cắn thành như vậy.
Diệp Thần suy nghĩ một chút nói.
- Về sau liền kêu ngươi A Ly a.
A Ly con mắt phốc lóe lên một cái, lại hình như là nghe hiểu.
Diệp Thần đem chân sau bị thương của A Ly dùng thuốc trị thương cầm máu, sau đó dùng băng gạc băng bó lên.
Ở thời điểm Diệp Thần băng bó, A Ly vẫn không nhúc nhích, lộ ra dị thường nhu thuận.
Một cỗ mùi thơm nhàn nhạt hợp lòng người như có như không truyền đến, Diệp Thần cười nói:
- Không thể nào, ngươi còn có mùi thơm của cơ thể? Xem da lông ngươi, ngay cả một điểm tạp sắc cũng không có, ngươi ở trong bạch hồ nhất tộc các ngươi, hẳn là cái đại mỹ nữ a?
Diệp Thần nói xong, đôi má A Ly nhiễm lên một vòng hồng nhạt, có một loại vui vẻ không nói ra được.
- Không thể nào, ngươi còn có thể thẹn thùng, ngươi sẽ không thật sự là hồ ly tinh a, đúng rồi, ta còn không biết ngươi là đực hay là cái đây này!
Diệp Thần nói xong, đem A Ly xách lên.
A Ly tựa hồ cảm thấy Diệp Thần muốn gì, dốc sức liều mạng giãy dụa, xèo... xèo gọi bậy, thế nhưng lực lượng của nó, như thế nào so qua được Diệp Thần?
- Đừng nhúc nhích, để cho ta nhìn ngươi đến tột cùng là đực hay là cái, ồ, làm sao tìm không đến?
Tay trái Diệp Thần đè chặt A Ly, tay phải ở bên trong một đống da lông dày đặc tìm kiếm, vui vẻ nói.
- Mò tới rồi, quả nhiên là con cái.
Da lông tuyết trắng trên người A Ly, đều nhiễm lên một vòng đỏ tươi, làm nó càng thêm kiều diễm thêm vài phần, nó càng không ngừng xèo... xèo gọi bậy, chân trước quấy loạn.
Diệp Thần thật sự nén không được, bị A Ly tránh thoát đi ra ngoài, A Ly một bên xèo... xèo kêu, một bên vung chân trước, một bộ rất tức giận.
- Gấp cái gì, ngươi là thú, ta là người, ta cũng sẽ không đem ngươi như thế nào?
Diệp Thần chứng kiến bộ lông A Ly đều dựng lên rồi, không cho là đúng cười cười, thò tay đi bắt A Ly.
- Ngươi đừng giãy dụa, bằng không thì đợi lát nữa miệng vết thương lại phá.
Trong nội tâm hiện lên một ý niệm quỷ dị trong đầu, nếu hắn đem A Ly làm sao, đây chẳng phải là nhân thú trong truyền thuyết? Hắn một hồi sởn hết cả gai ốc, vội vàng đem ý nghĩ này áp xuống dưới.
Chứng kiến Diệp Thần thò tay tới, A Ly thoáng cái nhảy đến giữa giường, bộ dạng vẫn như cũ thập phần tức giận, không để cho Diệp Thần đụng vào nữa.
- Tốt rồi tốt rồi, ta vừa rồi chỉ là muốn xác nhận ngươi một chút là đực hay cái, ta hướng ngươi xin lỗi, về sau ta sẽ không lại như vậy.
Diệp Thần cười nói xin lỗi, hắn có chút kỳ quái, mình tại sao sẽ đối với một bạch hồ xin lỗi.
Chứng kiến A Ly chui vào trong chăn, Diệp Thần bất đắc dĩ cười cười nói:
- Thời gian đã muộn, ta phải đi ăn cơm, ngươi trước ngủ ở chỗ này một hồi, ta cơm nước xong xuôi sẽ trở lại.
Thấy A Ly không hề động, Diệp Thần đứng lên, bước đi ra ngoài.
Bóng lưng Diệp Thần biến mất ở cửa ra vào, chỉ thấy A Ly giơ đầu lên, hướng phía cửa nhìn một cái, đồng tử màu đen lóe ra sáng bóng thâm thúy, chỉ một hồi, trên gương mặt thuần trắng lại nhiễm lên một tia nhan sắc đỏ bừng, có một loại kinh diễm không nói ra được.
Diệp Thần đã đến nhà bếp, những gia tộc đệ tử kia nhao nhao hướng Diệp Thần chào hỏi, rất nhiều người ngồi xuống vội vàng bới mấy cơm, liền rời đi nhà ăn. Diệp Thần thấy nghi hoặc, hỏi Diệp Mông bên cạnh đang dùng cơm:
- Diệp Mông, bọn hắn đây là làm sao?
- Diệp Thần ca, hôm nay chuyện đã xảy ra trong đại sảnh mọi người đã biết, đều vô cùng phẫn nộ, nguyên một đám đang gấp rút tu luyện. Ta đã ăn xong, đi diễn võ trường trước rồi, Diệp Thần ca gặp lại.
Diệp Mông tạm biệt Diệp Thần, vội vàng đi ra.
Thì ra là thế, Diệp Thần giật mình, biết hổ thẹn rồi sau đó dũng, có một đám đệ tử gia tộc như vậy, Vân Gia Bảo lại có sợ gì?
Diệp Thần lấy một tí cơm, cũng ngồi xuống ăn cơm, ăn ăn, Diệp Thần nghĩ tới A Ly, con tiểu bạch hồ này cũng không biết ở đâu ra, có linh tính như vậy, cũng không biết là mấy giai yêu thú, lại nghĩ tới điều gì, trong lòng của hắn bỗng nhiên sinh ra một tia cảm giác bất an, A Ly sẽ không đi rồi chứ?
Nghĩ nghĩ, trên chân A Ly còn có tổn thương, có lẽ đi không xa, nếu như đã ra Diệp Gia Bảo, tiến vào Liên Vân Sơn Mạch, nói không chừng sẽ bị yêu thú khác ăn hết.
Bất quá, một con bạch hồ lại có thể hiểu được nhiều như vậy? A Ly đối với sự tình vừa rồi, bộ dạng tựa hồ rất ảo não, nói không chừng chờ sau khi hắn đi ra liền chạy mất.
Ăn cơm tựa hồ cũng không có tâm tình gì rồi, Diệp Thần nhanh chóng ăn vài miếng cơm, liền đứng lên, vội vàng hướng gian phòng của mình đi đến.
Xuyên qua Luyện Vũ Tràng, tuy đã là buổi tối, chỗ đó vẫn như cũ tiếng người huyên náo, đây là sự tình trước đó chưa từng có.
Hiện tại Diệp Thần không có tâm tình gì đi luyện võ trường tu luyện, trở lại chỗ ở của mình, đi vào bên trong gian phòng, hướng bên trong giường chiếu nhìn lại, bên trong rỗng tuếch, A Ly quả nhiên không thấy, không biết vì cái gì, trong lòng Diệp Thần không khỏi có vài phần thất lạc, sau khi tìm kiếm thoáng một phát, còn không có tìm được bạch hồ.
Không biết con bạch hồ này đã chạy đi đâu, ở bên trong Liên Vân Sơn Mạch nguy hiểm như vậy, hắn cũng không có chỗ tìm kiếm, không khỏi thở dài một hơi, ánh mắt của hắn rơi vào trên bàn sách, chỉ thấy trên bàn sách để một tờ giấy trắng, phía trên họa một ít gì đó.
Diệp Thần xem lên, không nhịn được cười lên, A Ly đúng là trám chút mực nước, ở trên tờ giấy trắng để lại mấy dấu móng tay, bộ dạng thoăn thoắt, lại có vài phần khí thế, thế nhưng hắn xem không hiểu, hẳn đây là văn tự củ bạch hồ nhất tộc?
- Con bạch hồ này lại có thể biết viết chữ?
Trong đầu Diệp Thần nghĩ đến A Ly ngậm trong mồm một tờ giấy trắng, dùng móng vuốt trám mực nước, ở trên tờ giấy trắng múa bút, cái dáng điệu thơ ngây chân thành này, không khỏi cười khẽ một tiếng, nhưng lại không biết A Ly còn sẽ trở về hay không.
Tuy nội tâm có vài phần tâm tình phức tạp, nhưng Diệp Thần vẫn là rất nhanh tĩnh tâm, Diệp Gia Bảo sinh tử tồn vong sắp tới, hắn phải gấp rút tu luyện mới được!
Ngoại trừ tu luyện ra, Diệp Thần nghiên cứu như thế nào chế tác Phích Lịch Tử cũng có tiến triển, đồ vật đã thiết kế ra, có thể đem bản vẽ để cho thợ rèn Diệp Gia Bảo Diệp Mạch Viễn chế tạo, sau khi cầm trở về lại rót vào hỏa dược là được rồi.
@by txiuqw4