sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 4

“Cô có muốn chút rượu vang[1] không, cô Cabot?” Mặc dù câu hỏi vô tư một cách hoàn hảo, chẳng có chút vô tư nào trong cái nét trêu ngươi ánh lên trong đôi mắt vị chủ nhà, và cái cách anh ta lắc thứ chất lỏng đỏ như máu trong chiếc ly trước khi đưa nó lên môi.

Ly rượu trông còn tự nhiên hơn nữa khi hờ hững trong những ngón tay xanh xao, quý tộc của em trai anh ta. Song lạ một điều, Adrian Kane lại có một bàn tay của một người thợ – to, khoẻ và đầy sức mạnh. Hàm răng anh ta thẳng tắp và trắng tinh, và nhìn thì không thấy chiếc răng nanh nào cả.

Bởi cô được ngồi ở vị trí vô cùng danh dự bên tay phải anh ta trên chiếc bàn ăn dài phủ gấm thêu hoa, Caroline thoải mái theo dõi hàm răng anh ta mỗi lần anh ta phô ra một trong những nụ cười bí ẩn của mình với cô. Thật khó tưởng tượng có ai đủ ngu ngốc để tin người đàn ông này nắm trong tay cả bóng tối và cái chết.

Nếu quả thực như thế, anh ta dường như sẽ phải sở hữu một sức mạnh siêu nhiên nào đó. Mặc dù theo lời đồn anh ta tránh xa khỏi ánh sáng ban ngày, cô xin thề những sợi tơ vàng óng trên mái tóc anh ta đã được se dưới ánh mặt trời. Cô thậm chí còn có một ý nghĩ tức cười rằng nếu cô cúi gần anh ta hơn, cô có thể nghe thấy những nhịp đập vững vàng khi máu đang tuần hoàn qua trái tim cường tráng của anh ta nữa kìa.

Trước khi Caroline có thể từ chối lời mời của anh ta, Potia, người đang ngồi đối diện cô bên tay trái anh ta, đẩy chiếc ly của mình ra và nhỏ nhẻ, “Ôi thế sao! Cảm ơn, thưa ngài! Tôi muốn thêm chút vang nữa.” Caroline nhìn em gái đầy ngờ vực. Potia có vẻ đã quên ngay nổi sợ hãi rằng Kane có thể cúi xuống và cắn cổ nó.

Con bé đang quá bận rộn với việc nghển chiếc cổ lên để đánh mắt với em trai Kane, người đang ngồi cùng phía với cô ở ngay bên kia chỗ của Vivienne. Và dù cho cô có nghĩ thế nào về cái điệu bộ rĩa lông của cậu ta, Caroline cũng phải thừa nhận đúng là bi kịch khi nét mặt nghiêng nghiêng của Julian Kane chưa bao giờ được đúc trên một đồng tiền La Mã.

Vị chủ nhà ngoắc tay về phía người hầu đang rảo bước cạnh chiếc tủ bằng gỗ cây óc chó, nhưng lại trao cho anh ta một cái lắc đầu cảnh cáo trước khi anh ta có thể rót thêm một chút vang màu ruby vào ly của Potia. Dì Marietta bị đẩy xuống tận cuối của chiếc bàn. Bà đang thiết đãi một nam tước béo lùn bài tường thuật the thé về chiến thắng mới nhất của mình ở bàn đánh bài bút-đơ.

Vì ông ta không thể tự cứa vào tay mình với chiếc nĩa chỉ còn hai răng, người đàn ông đáng thương dường như chỉ còn cách tự chuốc rượu cho bản thân đờ đẫn. Ông ta cứ thế tụt người xuống, thấp hơn, rồi thấp hơn nữa trên chiếc ghế trong vòng chỉ có nửa giờ. Cho đến lúc món tráng miệng được phục vụ, ông ta rõ ràng đã chạy trối chết khỏi chiếc bàn.

Tất nhiên bà dì Marietta của cô sẽ không hề chú ý. Bởi dì cô chắc chắn đã quay ngay sang cười điệu đà với bà hầu tước ngồi đối diện và tiếp tục bài tường thuật mà không buồn ngừng lại để thở. Caroline tự hỏi dì cô liệu có phải đã bị xua xuống đó một cách có chủ ý hay không.

Có lẽ Kane cũng chỉ có chút ít sức chịu đựng với thói quen luyên thuyên bất tận của dì cô hệt như cô vậy. Mà đương nhiên sau màn để-tôi-nói-nhỏ-anh-nghe trong phòng tranh, anh ta chắc chắn hẳn phải nghĩ cô còn ngớ ngẩn gấp đôi bà dì óc nho của cô cũng nên. Mỗi lần nhớ đến những lời bất cẩn của mình, cô chỉ muốn đập quách đầu vào cái bàn.

Cô không biết cô bị bẽ mặt vì lăng mạ em trai của anh ta hay vì đã lặp lại những lời đồn lố bịch về các hoạt động về đêm của anh ta nữa. Cô có thể tự tha thứ bản thân cho cả hai hành động hớ hênh kể trên nhưng không có nghĩa cô có thể để mình say mê trong những lời tán tỉnh đáng xấu hổ với người đang theo đuổi em gái cô.

“Thưa cô?” Cảm ơn sự xao lãng cắt ngang dòng suy nghĩ, Caroline quay đầu lại và thấy người chạy bàn đang mời cô một chiếc đĩa bạc chất đầy những lát bít-tết được rưới với nước sốt đỏ tươi. Cảm giác bụng nhộn nhạo, cô nuốt xuống một cách khó nhọc rồi lầm rầm, “Không, cảm ơn.” “Ôi, tôi sẽ dung món đó.” Thay vì đợi người chạy bàn mang chiếc đĩa lại, Julian với tay qua chiếc bàn và dùng nĩa của mình găm lấy một miếng.

Cậu ta đưa thẳng lên mồm rồi nhai với sự thưởng thức đầy khoái cảm. Cậu ta bất chợt ngừng lại và khụt khịt, chiếc mũi thẳng tắp không chê vào đâu được chun lại vẻ chán ghét, “Anh nhớ nói với Gaston lảm dịu đi mủi tỏi đấy, Adrian. Đêm nay nồng quá mức luôn.” Caroline là người duy nhất nhìn thấy Potia ấn chiếc khăn ăn lên miệng cái lọ pha lê bé bẳng ngón tay của con bé rồi lén lút chấm lên cổ họng.

Ít nhất cô nghĩ cô cũng là người duy nhất nhìn thấy, cho đến khi cô liếc về phía vị chủ nhà và bắt gặp anh ta không hề nhìn Potia, mà lại nhìn cô, với vẻ thích thú thành thật, “Cô phải thứ lỗi cho đầu bếp của tôi rồi,” anh ta nói. “Ông ta là người Pháp, và cô biết người Pháp yêu tỏi của họ thế nào rồi đấy.” Caroline sẽ không để nụ cười thoả mãn của anh ta cứ thế ngoác rộng đâu, “Thế ngài thì sao, thưa ngài? Ngài cũng thích tỏi chứ ạ?” “Cũng tương đối.

Tôi thấy nó thêm vào yếu tố bất ngờ khá là thú vị kể cả với món ăn nhàm chán nhất.” Cô trao cho anh ta một cái nhìn vui vẻ ý tứ, “À, nhưng cũng có vài người không thích sự ngạc nhiên như ngài nghĩ đâu. Những người đó có lẽ sẽ cho tỏi là một thử thách phải tránh đi ấy chứ.” Kane dựa lưng vào ghế, nét suy tư trong đôi mắt anh ta trầm sâu hơn, “Đấy là còn tuỳ thuộc bản chất của sự ngạc nhiên, đúng không nào?” “Thực thế,” cô nói, thẳng thắn đáp trả ánh mắt anh ta, “Và dù cho sự ngạc nhiên ấy được khởi đầu bằng một sự hiểu lầm đơn giản hay luận điệu lảng tránh có tính toán đi chăng nữa.” Anh ta nhấp thêm một ngụm rượu, “Tôi phải thú nhận điều này, thưa cô Cabot, cô đúng là một khám phá đối với tôi.

Bởi vì Vivienne cho tôi biết rằng cô đã làm tất cả để nuôi lớn cô ấy và cô bé Potia đây, nên tôi nghĩ cô hẳn phải…” “Già hơn thế này?” Cô ướm lời. “Giàu kinh nghiệm hơn thế này,” anh ta phản đối một cách khéo léo. “Vậy thì tôi rất lấy làm tiếc đã khiến ngài thất vọng, thưa ngài.

Nếu tôi biết ngài trông chờ tôi như một bà già lập cập, tôi đã không ngần ngại đeo hàm răng gỗ của mình rồi.” “Caroline mới chỉ mười sáu tuổi khi chúng em mất cả Mama lẫn Papa,” Vivienne giải thích, nhìn chị gái mình với lòng yêu thương không che giấu. “Chị ấy là cả mẹ lẫn cha đối với bọn em kể từ lúc đó.

Nếu như không có chị ấy, ông anh họ Cecil có lẽ đã gửi bọn em đến trại mồ côi rồi.” Caroline cảm giác hai má nòng rẫy khi Kane nghiêng đầu nhìn cô chăm chú, “Không hề là một việc dễ dàng khi phải chăm sóc hai em gái nhỏ khi cô chỉ lớn hơn cô em kế tiếp không bao nhiêu.” Julian vẫy cái nĩa thẳng về hướng cô, “Tôi nghĩ chắc là chán muốn chết khi bị kẹt ở một nơi khỉ ho cò gáy với hai con nhóc cần được nuôi lớn.

Không có ý xúc phạm đâu nhé cưng,” cậu ta thêm vào, rồi ngoài người qua Vivienne để nháy mắt bỡn cợt với Potia. Con bé sặc một miếng chim cút và mặt đỏ ửng lên. Caroline nhớ lại những ngày mà cô không sao đếm nổi khi phải gò người trên đống sổ sách chi tiêu gia đình, những ngón tay cô cứng ngắc vì lạnh và kiệt sức, những đêm thức trắng vì ám ảnh bởi cảnh tượng các em gái cô bị nhốt lại ở các trại tế bần xa xôi hoặc phải làm quần quật công việc gia sư trong một gia đình nào đó với một ông chủ dâm đãng và một bà chủ dữ tợn.

Những hình ảnh đó vẫn sẽ còn tiếp tục nếu cô không tìm được một người chồng thích hợp cho một trong các em gái cô. Nhưng cô chỉ trả lời khiêm tốn, “Ngược lại với hầu hết những gì mọi người nghĩ, có rất nhiều thú vị cho việc hiến dâng cả đời sống ở vùng quê yên tĩnh để chăm sóc cho mái ấm gia đình.” Cô chờ đợi vị chủ nhà của họ bị chế giễu bởi những lời của cô, nhưng giọng anh ta lại dịu dàng đến mức gần như khao khát, “Tôi cũng hình dung được điều đó.” “Vậy kể cho tôi nghe đi, cô Cabot thân mến,” Julian nói, quay hẳn toàn bộ sức hấp dẫn của cậu ta sang cô, “thực sự thì cuộc sống của một người chỉ có nhiệm vụ ngủ và nuôi lớn ‘những chú gà’ là như thế nào?” “Là nếu chúng tôi ở Edgeleaf lúc này, tôi đã lên giường đi ngủ từ cách đây rất lâu rồi,” cô thú nhận.

“Quả thế,” Kane lẩm bẩm. Caroline bất chợt thấy mình không thể đón ánh mắt của anh ta. Làm sao mà việc đơn thuần đề cập đến chiếc giường trước mặt người đàn ông này lại có thể khiến cô đỏ mặt như một thiếu nữ ngây thơ thế chứ? Cậu em trai của anh ta nhún vai, “Thế thì tôi sợ tôi sẽ chẳng sống sót quá hai tuần lễ mất.” Kane cười lục khục, “Không quá một đêm, anh tin là thế.

Cô phải tha thứ cho em trai của tôi thôi, cô Cabot ạ,” anh ta nói, cái giọng khàn khàn đầy vuốt ve của anh ta khiến cô có cảm giác như thể chỉ có hai người bọn họ trong căn phòng. “Julian tội nghiệp vừa mới bị doạ cho chết khiếp từ chuyến thăm nông trại của chúng tôi tuần trước.

Nếu như tôi không hứa tổ chức một buổi vũ hội cho thằng nhóc lên tinh thần, tôi nghĩ mình sẽ phải lôi xềnh xệch nó ra khỏi sòng bài ưa thích của nó mất.Tôi e là cuộc sống điền viên không dành cho em trai tôi. Thằng nhóc này thích tắc thở vì khói xì gà hoặc bụi than hơn là hít thở không khí trong lành.

Và nó tránh xa ánh sáng mặt trời lâu như thế cũng bởi nó sợ ánh mặt trời sẽ phá huỷ làn da tái nhợt hợp thời trang của mình mà thôi.” Julian dựa lưng vào chiếc ghế, nhe nhở cười hiền, “Anh cũng hiểu rõ như em, anh trai thân mến, rằng chẳng có gì thú vị xảy ra trước nửa đêm hết.” Như thể chứng minh cho luận điệu của cậu ta, âm thanh của những giọng nói cất cao va vào nhau nổ ra ngay bên ngoài phòng ăn.

Mặc dù vị Tử tước không hề giật một bắp thịt, sự nguy hiểm bất chợt đậm thêm trong bầu không khí vây quanh anh ta, và mối đe doạ ngầm của nó mạnh mẽ đến mức khiến cánh tay Caroline bủn rủn nổi gai ốc. Cửa phòng ăn bật mở và một người đàn ông xuất hiện ở trên ngưỡng cửa, xô một người hầu đang thở hồng hộc.

Bộ tóc giả của người hầu vẹo sang một bên đầu, để lộ một mớ tóc màu đỏ đồng lổm nhổm. Các vị khách bị giật mình miệng há hốc, nĩa và những ly rượu cứ thế lơ lửng trước mồm của họ. Xốc lại chiếc áo khoác cho thẳng, người hầu trẻ tuổi chĩa thẳng vào một cái nhìn tăm tối vào kẻ xâm phạm, “Tôi xin lỗi, thưa ngài,” cậu ta nói, vẫn còn thở nặng nhọc.

“Tôi đã cố gắng nói với quý ông đây rằng ngài không tiếp khách, nhưng ông ấy không chấp nhận lời từ chối một cách vui vẻ cho lắm.” Mặc cho điệu bộ vắn tắt cùng ánh nhìn lim dim của bản thân Kane, Caroline cảm giác sự hiện diện của người lạ mặt kia dứt khoát là một bất ngờ.

Và cũng không phài là người được chào đón. “Buổi tối tốt lành, ngài cảnh sát,” anh ta nói, từ tốn kéo mình khỏi chiếc ghế để phác một cái cúi chào chế giễu, “Nếu chúng tôi biết ngài sẽ khiến chúng tôi vinh hạnh với sự có mặt của ngài tối nay, chúng tôi đã hoãn lại bữa tối rồi.

Thư của ngài hẳn đã bị thất lạc qua đường bưu điện.” “Ôi thôi nào, Trevelyan,” người đàn ông nói, hất bàn tay người hầu đang túm trên tay áo anh ta ra một cách điệu nghệ, “Tôi nghĩ những người quen cũ như chúng ta phải vượt trên những phép tắc xã giao vụn vặt ngớ ngẩn như thế.

Chúng ta chưa bao giờ tôn trọng chúng thời học ở Oxford cùng nhau.” Với chiếc áo choàng lượt thượt nhăn nheo quá khổ cùng mái tóc nâu nhạt rối bù, Caroline nghĩ người lạ mặt này có lẽ đã không gặp phải một cơn gió nhẹ đơn thuần tối nay. Song những gì ít hấp dẫn trên gương mặt anh ta lại làm nên một nét đặc sắc không ngờ.

Môi anh ta có thể mỏng, mũi anh ta có thể hơi khoằm, nhưng cả nét thông minh và hài hước đều lấp lánh trọn vẹn trong đôi mắt màu kẹo bơ cứng của anh ta. Đôi mắt đó lướt khắp bàn ăn cho đến khi chúng tìm được điều mà chúng đang tìm kiếm. “Cô Vivienne,” anh ta nói, tông giọng dịu dàng hơn hẳn khi cúi đầu chào em gái Caroline.

“Cảnh sát Larkin,” em cô lầm rầm, khoắng khoắng chiếc thìa trong bát súp tôm hùm mà không thèm ban cho anh ta dù chỉ là một cái liếc mắt. Caroline bật nảy lên khi Potia đá cô dưới gầm bàn. Cả hai người họ đều chưa từng thấy Vivienne – người chị, người em gái ngọt ngào của mình phớt lờ ai một cách thẳng thừng như thế.

Điều này đương nhiên cũng không thoát khỏi ánh mắt của vị chủ nhà. Vẻ cười cợt lại nhộn nhạo trong giọng nói của anh ta khi anh ta khoát tay, “Tôi tin là anh chưa gặp chị em gái của cô Vivienne đây bao giờ – cô Cabot và cô Potia. Còn các vị khách còn lại hẳn là thân thuộc với anh.

Tôi chắc anh đã đôi lần quấy rầy hoặc thẩm vấn họ.” Các vị khách của vị Tử tước tiếp tục nhìn chằm chằm vị khách không mời, vài ánh mắt hiếu kỳ, vài ánh mắt khác không giấu nổi sự thù địch. Vẻ chế nhạo xoắn lại trên đôi môi như được tạc của Julian Kane, và lần đầu tiên trong đời ngay cả bà dì Marietta cũng dường như bị ai ăn mất lưỡi.

Không lùi bước trước thái độ của mọi người, hoặc không thèm để ý, Larkin ngồi yên vị vào một chiếc ghế trống phía giữa bàn và ném cho người hầu trẻ măng kia một cái nhìn chờ đợi qua vai. Người hầu nhìn trừng trừng về phía trước, cái hàm đầy tàn nhang của cậu ta cứng lại, cho đến khi vị Tử tước buông một tiếng thở dài rõ to, “Đi chuẩn bị bữa tối cho ngài cảnh sát đi, Timothy.

Nếu chúng ta không mời anh ta dủng bữa, tôi e là chúng ta sẽ không bao giờ rũ bỏ được anh ta mất. Điều anh ta yêu thích hơn cả việc xâm nhập trái phép đó là ăn uống đấy.” Dưới cái quắc mắt đào bới của người hầu, vị cảnh sát chứng minh cho lời của Kane bằng cách lấy một phần chim cút hầm và món pút-đing rau thịnh soạn.

Caroline ngờ rằng để lấp đầy hai gò má hốc hác và bờ vai hẹp của anh ta cần một bữa ăn hơn thế này nhiều. Cô không thể ngừng tự hỏi điều gì đã dẫn dắt một người tốt nghiệp ở Oxford theo đuổi công việc cảnh sát thay vì một vị trí kiếm nhiều thu nhập hơn hẳn ở giới tăng lữ hoặc quân đội.

Larkin mau chóng giải quyết món chim cút với vỏn vẹn sáu miếng cắn, kèm theo miếng cuối cùng lả một hơi hết sạch chiếc ly đầy rượu và một tiếng thở dài thoả mãn, “Mặc cho những thiếu sót của anh, Trevelyan, tôi phải thừa nhận anh có một thực đơn ngon nhất London. Tôi nghĩ mình không nên bất ngờ bởi lời đồn anh là người rất phong phú và đa dạng về… sở thích ăn uống.” Câu nói vô hại làm bật ra một tia rùng mình kỳ dị dọc xương sống Caroline.

“Đấy là lý do anh đến đây tối nay?” Kane hỏi. “Để lăng mạ tôi và chất đống lời khen ngợi lên đầu bếp của tôi à?” Vị cảnh sát ngả lưng vào chiếc ghế, chấm miệng bằng chiếc khăn ăn, “Tôi đến đây bởi tôi nghĩ anh sẽ hứng thú khi biết rằng có thêm một vụ mất tích nữa ở ga Charing Cross.” Adrian Kane không chớp mắt lấy một cái.

Hoặc giả như cố chớp, ánh mắt anh ta cũng bắt đầu trở nên mơ màng hơn, “Tại sao thông tin này lại liên quan đến tôi? Với vận đen đầy bất hạnh ở khu xóm nghèo, những con nợ cố gắng thoát khỏi bọn chủ nợ rõ ràng vẫn biến mất hang ngày, và hang đêm đấy chứ.” Larkin đưa chiếc ly ra để người hầu có thể miễn cưỡng rót thêm rượu vang vào đó.

“Điều đó không thể phủ nhận, nhưng anh cũng biết, có hơn nửa tá những cuộc mất tích đầy bí ẩn kể từ khi anh và em trai trở về từ chuyến du lịch nước ngoài của hai người.” Anh ta trao cho Kane một cái nhin nhọn hoắt không lẫn đi đâu. “Hầu hết các vụ nảy đều không có nhân chứng.

Nhưng mới sáng hôm qua một phụ nữ trẻ đã đến chỗ chúng tôi khai báo cùng với một câu chuyện lạ thường hơn cả.” “Bị kích thích bởi chứng kích động và rượu gin rẻ tiền, không cần phải hỏi,” Julian cự lại, gác một cánh tay dài, thanh mảnh lên lưng ghế của Vivienne. Larkin nhún vai, “Có lẽ thế.

Tôi sẽ trở thành kẻ nói dối nếu tôi nói cô gái đó là người đứng đắn. Nhưng tôi có thể đảm bảo với cả hai người câu chuyện cô ta kể và sự kinh hãi của cô ta khá là thuyết phục.” “Vậy tiếp tục đi,” Kane mời, cố kìm một cái ngáp “Các vị khách của tôi đang hy vọng được thưởng thức thêm một bài thơ nữa từ Julian sau bữa tối, nhưng tôi chắc chắn câu chuyện của anh sẽ thú vị không thua kém, nếu không nói là hơn rất nhiều.” Vị cảnh sát lờ đi hành động không ăn nhập với lời nói của Kane, “Theo cô gái kể, vụ việc xảy ra sau nửa đêm khi cô ta và người đồng hành tản bộ qua ga Charing Cross.” “Tôi tự hỏi hai người đó có phải quen biết đã lâu không?” Kane êm ái hỏi.

“Thực ra,” Larkin thừa nhận, “cô gái mới gặp anh ta chỉ vài phút trước đó ở bên ngoài một trong các sòng bạc ở hẻm Picpocket. Hai người họ dừng lại bên cạnh cột đèn để…” Anh ta ấp úng, liếc trộm một cái nhìn đau đớn về phía gương mặt nghiêng nghiêng đẹp như thiên sứ của Vivienne.

“…chuyện trò thì bị tấn công bởi một kẻ lạ mặt mặc áo choàng đen dài.” “Tấn công?” Julian lặp lại. “Kiểu gì? Hắn đe doạ họ bằng gậy à? Hay dao? Hay là sung?” “Cô gái không trông thấy vũ khí. Cô ta khai kẻ tấn công sở hữu một thứ năng lực phi phàm. Hắn ta đơn giản vồ lấy gã đàn ông khỏi cô ta và ấn anh ta vào cột đèn, nâng anh ta khỏi mặt đất chỉ bằng một tay.” Caroline gỡ miếng chim cút của mình bằng chiếc nĩa để tránh nhìn vào bờ vai rắn chắc của Kane.

“Cô gái hoảng loạn đến mức ngã quỵ xuống rồi bịt chặt hai mắt. Cuối cùng khi cô ta dám ngẩng đầu lên thì gã bạn của cô ta đã không còn ở đó nữa.” “Không còn ở đó nữa?” Dì Marietta rướn giọng, lấy tay đỡ lấy cái cổ bị thịt của mình. Larkin gật đầu, “Biến mất.

Như thể tan vào không khí.” “Thứ lỗi cho tôi, cảnh sát Larkin, nhưng nếu ông không có một xác chết làm bằng chứng cho vụ ẩu đả kinh khủng đó, thì làm sao ông biết người đàn ông kia đơn thuần chỉ là bỏ chạy?” Caroline không thể biết điều gì đã xúi giục cô cất tiếng. Cô chỉ biết một điều duy nhất rằng sau đó cái bầu không khí im lặng kết tinh đã rơi tan tành xuống bàn và tất cả mọi người, đều đang chằm chằm nhìn vào cô.

Bao gồm cả vị chủ nhà. Người cảnh sát hắng giọng, ánh mắt anh ta thu hẹp trên gương mặt cô như thể giờ anh ta mới thấy cô lần đầu, “Một câu hỏi rất có căn cứ, cô Cabot ạ, nhưng với những vụ án xảy ra tiếp sau những vụ mất tích khác ở trong khu vực đó, chúng tôi không có lựa chọn nào khác ngoại trừ đặt chung chúng vào một mối nghi ngờ.

Đặc biệt sau những gì tên tấn công đó làm tiếp theo.” “Hắn ta đã làm gì?” Cô miễn cưỡng hỏi, hình như đã là quá muộn để nhảy qua cái bàn và bịt tai Portia lại. Các vị khách đồng loạt nín thở khi họ chờ câu trà lời của viên cảnh sát. Kể cả Vivienne cũng liếc trộm một cái về phía anh ta, đôi môi em gái cô run rẩy.

Larkin hơi cúi đầu, gương mặt dài ngoằng của anh ta mờ mịt, “Theo lời người phụ nữ trẻ, hắn lại gần và đỡ cô ta đứng dậy. Gương mặt của hắn khuất trong bóng tối, nhưng cô ta đã miêu tả hắn có lối cư xử và thái độ ‘y như một quý ông’. Hắn nhét một đồng tiền vàng vào tay cô ta và nói cô ta hãy mau mau mà chạy về nhà với mẹ, bởi vì còn có nhiều tên quái vật nguy hiểm hơn hắn nhiều vẫn còn đang lang thang trong màn đêm.

Rồi hắn bỏ đi, với chiếc áo choàng cuồn cuộn theo mỗi bước chân, biến mất vào trong bóng tối.” Kane đứng thẳng người dậy, tỏ rõ rằng cá tính kiên nhẫn lẫn lòng mến khách của anh ta đã đến giới hạn. “Cảm ơn anh nhé, anh cảnh sát. Anh thật đáng mến khi ghé qua và chia sẻ câu chuyện đầy sức hút của anh với tôi và các vị khách của tôi.

Tôi có thể cam đoan với anh là chúng tôi sẽ lưu ý đến lời cảnh báo của anh và tránh xa ga Charing Cross khi đêm đến.” Larkin đứng dậy, đối mặt với anh ta, “Tôi biết.” Khi hai người hầu lực lưỡng xuất hiện ở khung cửa, một nụ cười nhợt nhạt cong lên trên môi anh, “Tôi đánh giá cao phong thái lịch thiệp của anh, nhưng tôi tin là tôi có thể tự tìm được lối ra.” Anh ta ngừng lại giây lát ở ô cửa như thể anh ta quên mất điều gì đó vụn vặt, “Chút nữa thì tôi quên đề cập là tôi mới chạm mặt một người bạn cũ của chúng ta ở Oxford ngày hôm qua ở Vườn Tu viện – Victor Duvalier.” Mặc dù Julian bạc thếch cả mặt, gương mặt Kane vẫn như tạc tử đá.

“Rõ ràng anh ta cũng mới trở về London sau chuyến du lịch dãy Karpat[2]. Anh ta bảo tôi cho anh ta gửi lời chào và hy vọng lối đi của hai người sẽ sớm giao nhau.”

“Tôi cũng vậy,” Kane lẩm bẩm, điều gì đó trên gương mặt vô cảm của anh ta lại khiến Caroline rùng mình một lần nữa.

Trước khi quay đi, Larkin bất ngờ cúi mình nhã nhặn hướng về phía Vivienne, “Chào cô Vivienne.” “Chào ông Larkin,” em cô đáp, tiếp tục khoắng bát súp đang dần đông lại như thể cả tương lai nước Anh đều phụ thuộc vào hành động đó. Bị kèm hai bên bởi hai người hầu, vị cảnh sát rời đi, để lại bầu không khí im lặng đến ngượng ngủng theo chân anh ta.

“Thay vì để các quý phu nhân có thêm không gian bầu bạn, để các quý ông nhâm nhi rượu vang, tại sao tất cả chúng ta không rời sang phòng tranh để dùng món tráng miệng nhỉ?” Kane gợi ý. Anh ta nghiêng người về phía Portia, “Nếu như em có thể trưng ra nụ cười đẹp nhất của mình, em gái nhỏ, em có lẽ sẽ dỗ được Julian ngâm thêm một hoặc hai đoạn thơ cùa Byron nữa cho em đấy.” Portia hăm hở trườn ra khỏi chiếc ghế của mình trong khi các vị khách còn lại đứng dậy và bắt đầu thong dong đi ra khỏi phòng ăn, chậm rãi khôi phục những câu chuyện còn đang dang dở của bọn họ.

“Tôi có thể có đôi lời với cô không, cô Cabot?” Kane hỏi khi Caroline rời chỗ. “Chắc chắn rồi, thưa ngài.” Cô quay lại, một lần nữa giật mình bởi hình dáng của anh ta. Với vóc dáng cao ráo của minh, cô chưa bao giờ từng phải ngẩng cao như thế để có thể nhìn lên khuôn mặt của một người đàn ông.

Cô lúc nào cũng khá thoải mái khi nhìn qua mũi xuống lão Cecil. Cô không biết chuyện xảy ra thế nào, mà bất chợt chỉ còn hai người bọn họ trong phòng ăn. Ngay cả những người hầu cũng đột nhiên biến mát. Cũng giống như tất cả vẻ thích thú đã từng hiển hiện trong đôi mắt sáng rực của vị Tử tước trước đó.

“Tôi chỉ muốn cô biết tôi hoàn toàn có thừa khả năng để kiểm soát Larkin lẫn những nghi ngờ cùa anh ta. Tôi không cần cô biện hộ cho tôi.” Lùi lại vì lời khiển trách, cô hếch cằm lên, “Tôi chẳng biện hộ cho ai hết. Tôi chi đơn giản hỏi một câu mà bất cứ ai có sức liên tưởng thông thường cũng hỏi mà thôi.” Anh ta cúi người lại sát hơn, giọng nam trung ám khói của anh ta xả vào mặt cô chi trên tiếng gầm gừ một chút, “Nếu như cô có một sức liên tưởng thông thường, thưa cô Cabot, cô sẽ không dính líu vào việc của tôi đâu.” Miệng cô há hóc, nhưng trước khi có thể nặn ra một câu trả miếng, anh ta đã cúi đầu cụt lủn chào có, rồi quay gót, sải bước ra khỏi căn phòng.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx