42.Ngày 25 tháng 12 năm.. Điều đó thực sự khiến tôi bất ngờ đến…. sung sướng không thể tả. Cô ấy không xé nó, không đốt nó. Cô ấy giữ nó ở đó, luôn mang theo bên mình. Thục yêu, có phải Thục cũng nhớ tớ không? Vẻ mặt cười toe tóet của tôi lộ ra rõ đến nỗi An phải gọi giật để lôi tôi về với mặt đất. Tôi không cần phải bế nàng leo thang vì khách sạn có thang máy nhưng cho dù phải đi thang bộ tôi cũng không hề gì vì tôi có cảm giác Thục còn nhẹ hơn… bình gas 20kg tôi hay vác nữa. Cô ấy vẫn ngủ như một con mèo ngoan, trong vòng tay tôi. An đi phía trước, không một lần nào cô ấy quay lại suốt chặng đường, cũng chẳng hỏi tôi điều gì, rất khác với An mọi ngày. Chỉ đến khi tôi đặt Thục xuống giường, An mới lên tiếng – “Cậu cũng nghỉ đi, trông cậu mệt đấy. Phòng đôi hai giường mà.” “Cảm ơn cậu nhé, An.” – Tôi nói với An nhưng vẫn không rời mắt khỏi Thục. Cái thằng Nobita trong tôi báo hại tôi ngủ đến bất biết trời trăng gì, khi tỉnh dậy thì thấy mình đã nằm trên giường trong phòng khách sạn. Đồng hồ chỉ 4h45 AM. Bằng ngồi trên giường bên cạnh, lưng dựa vào tường, hai tay khoanh trước ngực, đầu gục xuống. Anh ấy đang ngủ, có lẽ sau tôi một lúc? Cả hai cái chăn đều được đắp cho tôi… Hèn gì mà tôi ngủ ngon thế. Tôi định mang chăn sang chỗ Bằng thì cửa phòng khẽ mở. Là cô bạn tên An đó, cô ấy mang vào một chiếc chăn khác.. “Thục dậy rồi à?” – Cô ấy hỏi nhỏ, đi nhẹ nhàng tới chỗ Bằng và đắp chăn cho anh. Xong, cô ấy quay lại cười với tôi, giọng vẫn rất nhỏ - “Cậu ấy vẫn sợ Thục bị lạnh, dù đã đắp hai lớp chăn, và…” Cô ấy tỏ ra ngập ngừng, ánh mắt có gì đó đau đau – “… và cả chiếc khăn choàng cổ ấy nữa.” 5h00 sáng. Tôi cúi nhìn chiếc khăn trên cổ mình, là của Bằng đã quàng cho tôi hồi khuya. Theo cảm tính của một đứa con gái, tôi nghĩ đó là chiếc khăn của An. Và cũng theo cảm tính của phụ nữ, tôi hơi đoán được cảm giác của cô ấy. “Cái này, không phải của Thục.” – Tôi tháo chiếc khăn ra – “Bằng cho mình mượn thôi.” “Vậy Thục cứ giữ, đừng cởi ra… trời lạnh đấy.” – Cô ấy đưa tay ngăn nhưng tôi vẫn tháo xong chiếc khăn và đặt lại trên giường. “Cảm ơn An. Thục sẽ thanh toán tiền phòng.” – Tôi cầm túi xách và kéo quai va li – “Giờ Thục ra sân bay.” …………… Thực lòng mà nói, tôi muốn chờ Bằng thức và nói câu tạm biệt với anh ấy. Tuy nhiên sự có mặt của An đã phần nào đó đẩy tôi đi, dù tôi không thể nhận ra đó là vì lý do gì. Cô ấy không gắt gỏng, không lạnh nhạt, nhưng vẫn đủ xa cách. Người của khách sạn trả CMND cho tôi. Sao họ có được? Ai đã lấy từ trong túi tôi? Tôi lật đật mở ví lôi tấm ảnh ra… Ôi không, có lẽ Bằng đã thấy nó. Còn “có lẽ” gì nữa… Chắc chắn rồi. Vì tấm ảnh bây giờ đã được cắt thành hình…trái tim. Tôi mới nhớ hình như cạnh chỗ giường ngủ có một cây kéo… Hẳn anh ta đã làm việc đó. Cô tiếp tân khách sạn che miệng cười, còn tôi thì ngượng gần chết! 43.Ngày 25 tháng 12 năm.. Vừa tỉnh giấc ngủ, tôi đã lao ngay ra ngòai khi thấy Thục không còn ở trên chiếc giường bên cạnh. Quá muộn. Bảy giờ sáng rồi. Ai đó, hoặc là Thục, hoặc là An, đã quàng chiếc khăn choàng vào cổ tôi. Tôi trở vào khách sạn để tìm An, nhưng chị tiếp tân bảo cô ấy không có ở đó. Tôi quay lên phòng để lấy cái điện thoại… - một tin nhắn mới. “Goodbye, see you someday.” Số máy của Thục. Cô ấy đã để lại lời tạm biệt cho tôi. Tôi đã có một đêm dài với nhiều cảm xúc. Sự lay động, sự khao khát và cả cái gì đó nồng ấm, mà tôi từng rất chờ đợi đã đến. Nếu đó là tình yêu, nó sẽ tự nở hoa. Còn không phải, thì cứ để gió cuốn đi. Chỉ biết rằng tôi đã thực sự cảm nhận vị ngọt của thứ tình cảm –mà tôi chưa biết được là gì đó. Chuyến bay của tôi đáp xuống Sài Gòn lúc 9h. Một góc sân bay khá náo nhiệt với nhiều người bu quanh. Tôi tò mò nhìn sang khi bước qua, và nhận ra đó là ban nhạc của Bằng. Họ đang khởi hành để quay về Thủ đô. Anh trưởng nhóm nhìn thấy tôi. Tôi gọi An nhưng cô ấy không bắt máy. Tôi chỉ muốn rủ cô ấy đi ăn sáng thôi, để cảm ơn vì việc An đã giúp tối qua. Có lẽ cô ấy đang bận? Tôi ghé quán café một mình và xem tivi ở đó. Buổi diễn tối qua của chúng tôi được ghi hình, còn có phỏng vấn giao lưu với nhóm nữa. Dĩ nhiên là phần đó không có tôi, vì tôi đã bỏ đi ngay sau buổi trình diễn của nhóm. Tôi có chút tiếc nuối, vì tôi muốn bố thấy rõ tôi trên đó. Tuy nhiên, tôi không hề hối hận vì thứ tôi có được quan trọng hơn nhiều – Cái tựa đầu của Thục. Tôi lịch sự cúi chào và anh ấy cũng bước lại chỗ tôi. – “Em gặp Bằng chứ?” “Dạ..rồi” – Tôi hơi e ngại khi những người khác đổ mắt về phía chúng tôi – “Buổi diễn tốt không..?” “Tốt. Anh mừng vì hai đứa gặp nhau.” – Anh cười hiền hòa – “Nếu mà không gặp được em, Bằng nó dám quay trở lại đây lắm.” Tôi bối rối đưa tay vuốt tóc, ngó xuống đất, một loại hành động e thẹn như con gái mới lớn. Thật khó mà hiểu nổi tôi lúc đó. Tôi tìm An suốt buổi chiều tối. Cô ấy không chịu nghe máy khi tôi gọi, cả nhắn tin cũng không trả lời. Cũng may mà tôi hiểu An gần như cô ấy hiểu tôi, An đến hiệu sách cuối đường Ngọc Khánh, xem truyện tranh. Mỗi khi giận tôi điều gì, An hay đến đó. Nhưng sao cô ấy lại giận tôi lần này? Nhìn thấy tôi ở cửa, An bỏ quyển truyện xuống và đi ra ngòai, không thèm nhìn mặt tôi. “Chuyện gì thế, An?” – Tôi hỏi bằng giọng sắp nổi cáu. 44.Ngày 25 tháng 12 năm.. Chị Tuyết đón tôi ở sân bay, cho tôi biết chính chị đã cho Bằng tấm namecard có số phone của tôi. “Sao chị biết họ vào đây?” “Samsung mời phòng Khách hàng, chị đọc quảng cáo nên nghi ngờ thôi. Ai dè là đúng.” – Chị cười nhăn răng nhưng có vẻ đắc ý lắm, gật gù – “Anh chàng khá đấy nhỉ.” “Khá chỗ nào?” “Chị không nghĩ nó quay ra Hà Nội lúc đó.” – Chị Tuyết bình luận – “Chỉ có tình yêu mãnh liệt mới thế. Chị thấy rất thật. Đừng đa nghi nữa, cô nương.” An vẫn bước đi trong khi tôi chẳng hiểu chuyện khỉ gì cả. Tôi đã làm gì sai?? “An này!” – Tôi kéo tay cô ấy – “Cậu giận tớ chuyện gì?” “Cậu đi mà hỏi bản thân cậu.” – Giọng An bắt đầu ấm ức. Tôi moi hết trí óc xem tối qua tôi ngủ có bị mộng du làm chuyện tày đình gì không, rồi cũng không thể nào nhớ nổi chuyện gì đã xảy ra. Có lẽ trông bộ dạng ngu ngơ đến tội nghiệp của tôi, An xuống giọng buồn – “Cậu nên mua một chiếc khăn choàng khác cho Thục.” Ra vậy. Tội lỗi ở chỗ chiếc khăn. Thực tình tôi đâu có biết là An để ý chuyện đó. Tôi cười tủm tỉm suốt chặng đường về nhà, một tâm trạng vui vui mà hình như lâu lắm rồi tôi mới có được trở lại. Không giống như khi được bonus, không giống khi giành được dự án và cũng không giống như khi Duy ngỏ lời yêu tôi. Lúc đó là cảm giác choáng ngợp, mê hoặc. Còn bây giờ, ít nhất là tôi tỉnh táo. “Làm gì mặt mày hớn hở vậy?” – Tấn hỏi khi tôi vừa bước vào nhà – “Anh Trung vừa tìm chị.” Đó là anh chàng Y Khoa mà tôi đã từng đòi lấy. “Tớ xin lỗi.” – Tôi cố năn nỉ, dù lý do gì thì cứ xuống nước trước, con gái mà. – “Khi đó cô ấy lạnh đến tái mét…” An cúi mặt quay ra hướng khác, tay…đưa lên dụi mắt. Hình như… - “Cậu khóc à?” “Không có đâu. Bụi ấy mà.” – An lắc đầu và cố cười – “Lần sau, cậu đừng làm thế nữa...” Tôi không nghĩ An lại bỏ qua nhanh thế, cô ấy đã dỗi từ sáng và vừa nãy còn gay gắt với tôi như vậy cơ mà. Bất giác tôi có cảm tưởng mình đã tổn thương An. “Ok!” – Tôi đồng ý ngay và khóac vai An – “Chúng ta đi xem phim nhé! Hôm nay tớ vui!” Tôi vội vã quên cái dụi mắt ban nãy của An, và húyt sáo một cách hào hứng. Đôi vai An bỗng mềm yếu lạ dưới cánh tay tôi… 45.Ngày … tháng … năm.. Thường thì, những chàng trai theo đuổi tôi, sẽ nhắn tin thăm hỏi tôi ngay sau khi có số phone, nội dung thì linh tinh lắm. Một là “chúc ngủ ngon” hai là “chào buổi sáng”, hoặc những tin vu vơ, “cuối tuần Thục có đi đâu không?” hay “nhớ ai mà tôi buồn thế này..”… Còn anh ta thì không. Suốt gần một tuần sau khi tôi trở về từ Hà Nội, Bằng như biến thành bọt khói vậy. Tôi bắt đầu thấy tức vì mình đã quá tin tưởng một tình yêu kiểu Holiwood. Mà tệ hơn, tôi bị chuyện đó làm ảnh hưởng khá nhiều. Cứ mỗi khi có tin nhắn hay ai đó gọi tới, tôi lại hồi hộp, để rồi thất vọng vẩn vơ. Hình như, tôi …tương tư? Ôi , hy vọng là không. Thật không thể tin nổi là tôi lại để mất số của Thục. Điện thoại tôi bị rơi và thế là hỏng máy, hỏng cả SIM. Tấm namecard để trong túi quần quên lấy ra, nên sau khi bị ném vào máy giặt, nó tơi tả thành nghìn mảnh. Chúa ơi. Tôi chỉ còn cách chờ người thợ sửa điện thoại hòan trả lại máy cho tôi. Họ hẹn một tuần. Khi tôi kiểm tra máy, tòan bộ dữ liệu bao gồm số lưu trong nhật ký cuộc gọi đều không còn. Tôi nóng mặt hỏi anh thợ đã sửa. “Muốn sửa phải reboot máy mà.” – Anh ta cho tôi biết. Không thể nào!! Tôi không nghĩ là ông anh rể lại đi kể chuyện tôi đòi…lấy chồng, và chỉ đích danh anh Trung – Bác sĩ với chính đương sự trong một cuộc “trà dư tửu hậu”, khiến anh ấy nghĩ rằng mình có sức hấp dẫn đặc biệt đối với tôi. Trời ạh, anh ta xuất hiện với cường độ ngày một nhiều hơn mỗi dịp cuối tuần, gặp gỡ và trò chuyện với ba mẹ tôi. Mẹ tôi khỏi phải nói, bà luôn thích các chàng bác sĩ. Vì họ trí thức, hiền lành, tận tụy, và quan trọng theo mẹ, đó là một nghề “có phúc”. Còn ba tôi? Ban đầu ông chẳng có biểu hiện gì, về sau thì thỉnh thoảng khen – “Cái thằng nói chuyện khù khờ dễ thương..” Ba tôi là thế, ông không hạp với các gã văn vẻ khéo miệng – như Duy, và có thể, như Bằng. Mà không… không thể quy Bằng chung với Duy được. Cũng như không thể quy chung anh với những chàng trai miền Bắc. Bằng rất khác. Lẽ nào ông trời muốn trêu chọc tôi? Tôi phải làm gì đây. HELP ME!! Chẳng có ai để cầu cứu cả. Tôi phải tìm cách để liên lạc với cô ấy, tôi nhớ nàng phát điên. Phải có một cách nào đó… một cách nào đó… “Này, thằng Bằng nó bị điên à?” – Giọng lão Phúc rù rì với Vũ và Thức. “Ảnh bị mất số cô tiểu thư Sài Gòn..” – Thức trả lời cũng rì rầm. Tưởng tôi không nghe sao? “THỤC! Cô ấy tên DU THỤC. Không phải Tiểu thư Sài Gòn, nghe chưa?!” – Tôi quắc mắt nhìn Thức rồi tiếp tục suy nghĩ. Trí thông minh của tôi đâu rồi!! Mà sao nàng không gọi tôi chứ! Nếu chủ động gọi tôi, thì cô ấy đã không phải là Du Thục. 46.Ngày … tháng … năm.. Hôm nay anh Trung lại hẹn tôi ăn tối. Tôi muốn từ chối nên cố tình nhận thêm việc để ở lại công ty làm. Hơn 6 giờ, tôi vẫn ngồi trong văn phòng với ổ bánh mì hamburger. Điện thoại của tôi reo. Có phải…? Số máy anh Trung. Chán quá. Phải sau hơn hai ngày tôi mới nhớ ra tên công ty in trên thẻ đeo trước ngực của chị đã gặp tôi hôm ấy, hình như nó cũng là tên công ty của Thục. KHÔNGYAKI. Phải, chính là KHÔNGYAKI. Lật quyển danh bạ tra đến mòn mắt cũng không tìm ra, vì không rõ ngành nghề, mất hết nửa ngày trời. Tôi đành lên mạng Internet. Cũng may hôm nay thứ 4, không phải những ngày phải theo ban nhạc đi diễn, nếu không, họ sẽ không thả tôi đi long nhong tìm số Thục thế này. KHÔNGYAKI, có hàng lọat công ty cùng tên KHÔNGYAKI. Trời ơi. Lọc lại 4 công ty có văn phòng tại Sài Gòn, tôi bắt đầu gọi điện thoại… “Thục có đói chưa? Anh có hẹn tối nay, Thục nói sẽ trả lời mà không thấy.” – Giọng anh bác sĩ có chút rụt rè. Vì sự hiền lành của anh mà tôi không nỡ thẳng thừng từ chối. Mà thôi, có một người bạn ăn tối cùng cũng không quá nghiêm trọng, phải không? “Em…phải làm việc trễ..” – Tôi ấp úng giải thích. “Xong chưa? Anh đợi từ 5 giờ ở trước cổng công ty em này.” Sự áy náy làm tôi phải đồng ý, tôi thu xếp đồ đạc và đi xuống tầng trệt để ra về. Đã hai công ty không có ai tên Du Thục cả. Cơ hội của tôi còn 50%. “Xin vui lòng cho nói chuyện với Thục ạ. Du Thục” “Chị Thục phòng dự án hả?” – Câu hỏi của người bên kia đầu dây làm tôi mừng húm. Thanks my god… Tôi đáp ngay – “Vâng, chính nàng!” “Hết giờ rồi…” – Cô ấy nói làm tôi nhìn xuống đồng hồ, 6h30. Đúng là đã muộn cho một ngày làm việc. Nhưng không sao, mai tôi sẽ gọi lại… “Khoan anh ơi!” Hằng tiếp tân gọi giật khi tôi đang tiến ra ngoài cổng – “Chị Thục!!Chị có điện thoại!” Giờ này mà có người gọi thì chắc là khách hàng. Rõ chán, lúc nào cũng gọi ngay giờ ăn uống, không phải vốn có câu trời đánh tránh bữa ăn sao??? “Ai vậy? Em hỏi ở công ty nào đi?” – Tôi nói với Hằng để xem có cần phải tiếp cuộc điện thoại ấy không. Hằng gật đầu và hỏi nhỏ vào điện thoại, xong cô ấy cười hihi đưa máy cho tôi – “Bạn trai chị đó!” Nếu không phải đang tựa vào bàn reception, chắc tôi đã loạng choạng không đứng vững vì…shock.
@by txiuqw4