Đôi mắt Đỗ Hà lóe sáng không ngừng quan sát Tịch Quân Mãi, có được vị tướng sĩ tài ba này đi theo, đối với tương lai cũng sẽ trợ giúp hắn rất lớn.
Lý Tích đem ý nghĩ của mình nói với Tịch Quân Mãi.
Tịch Quân Mãi cũng hiểu được luật pháp Đại Đường, sớm biết nếu Lý Tích tiếp nhận chức Binh Bộ thượng thư, sẽ phải rời khỏi bọn họ, tuy trong nội tâm vạn phần không muốn nhưng cũng vì chuyện hắn được thăng chức mà cảm thấy cao hứng. Chỉ là Tịch Quân Mãi đối với tương lai của mình lại có chút mê mang, hắn không biết mình sẽ gặp phải dạng trưởng quan như thế nào, tính cách cứng rắn của mình có thể hòa hợp được hay không? Giờ phút này thấy Lý Tích lo lắng cho tương lai của nhóm người mình, đáy lòng cảm động gật đầu nói:
- Tướng quân yên tâm, mạt tướng nhất định sẽ cẩn tuân sự phân phó của đại tướng quân!
Lý Tích ý vị thâm trường cười cười, cũng không tiếp tục lên tiếng!
Sau một lúc lâu, hắn lại cho Tịch Quân Mãi thối lui ra ngoài, sau đó nói với Đỗ Hà:
- Không sợ hiền chất chê cười, ta thật có lỗi với bọn họ a!
Trong lòng Đỗ Hà tràn đầy hiếu kỳ, không chờ hắn mở miệng hỏi thăm, Lý Tích lại như tự hỏi khẽ nói:
- Tam đại kính lữ, luận thực lực Huyền Giáp binh thứ nhất, Tiệp Thắng quân, Tuyển Phong quân lại sàn sàn nhau. Bệ hạ từng dùng ba ngàn năm trăm Huyền Giáp binh lực khắc mười vạn hùng sư của Thực Kiến Quốc, Lý lão tướng quân từng suất lĩnh ba ngàn Tiệp Thắng quân tập kích bất ngờ yếu địa chiến lược Định Tương của Đông Đột Quyết, một trận chiến mà định ra đại cục, lập được thiên cổ kỳ công. Nhưng duy chỉ có Tuyển Phong quân vẫn còn vô danh, tuy họ đều là chiến sĩ bách chiến, nhưng lại không đạt được công tích tương ứng, đạt được địa vị tương ứng.
- Chuyện này không quan hệ gì tới thúc phụ!
Đỗ Hà thật sự hiểu được, loại tình huống như Lý Thế Dân cùng Lý Tĩnh đều xảy ra không hề được đoán trước, mỗi người đều khó thể có được một loại cơ hội giống nhau, đó là cơ duyên của từng người, không liên quan gì tới chuyện thực lực. Ngừng một chút hắn lại nói tiếp:
- Thúc phụ cứ yên tâm đi, tâm nguyện này của thúc phụ Đỗ Hà sẽ thay ngài hoàn thành!
Lý Tích tươi cười rạng rỡ:
- Lời này đúng là thực tế nhất, ta thật thích nghe, như vậy ta giao những binh sĩ này cho ngươi sử dụng.
Hắn lại tập trung binh sĩ, sau đó nói cho bọn họ biết được tình huống chân thật, điều qua cho Đỗ Hà an bài.
Lý Tích đã không còn là Tả Uy Vệ đại tướng quân, hôm nay đến đây chỉ là muốn xử lý một ít chuyện còn tồn đọng lại, sau khi điều động xong hết thảy cũng không ở lại lâu hơn, chỉ dặn dò vài câu lại đem năm ngàn tinh binh trong tay giao qua cho Đỗ Hà, liền cáo từ rời đi.
Đỗ Hà vui mừng rạo rực mang theo năm ngàn tinh nhuệ đi về nơi đóng quân của mình.
La Thông, Vương Đức Chính, Phòng Di Ái, Lưu Nhân Quỹ bọn họ nghe nói được nguồn gốc của đội quân tinh nhuệ kia, đều cao hứng cho Đỗ Hà. Bộ đội sở thuộc bọn họ càng ngày càng mạnh, chính là chuyện vạn phần cao hứng. Nhưng khi cho họ kiến thức được thực lực của năm ngàn tinh nhuệ, nguyên một đám đều trở nên đỏ mắt.
Y theo ý nghĩ của bọn họ mà nói, bọn họ là chủ mà nhóm binh mã mới tới là khách, nhưng ngay khi khách có thực lực uy hiếp tới chủ nhân, họ liền cảm thấy mùi vị khó chịu, cảm giác bản thân mình vô duyên vô cớ bị thấp hơn người một bậc. Nguyên một đám đều hận đến cắn răng, vì không muốn mất mặt, đều dồn hết sức lực luyện tập để tăng cường thực lực của mình, miễn rơi vào tình trạng xấu hổ.
Binh mã mới tới đối với hoàn cảnh lạ lẫm vốn có chút mâu thuẫn, nhưng khi nhìn thấy hào khí trong quân doanh nhiệt liệt như thế, cũng liền hào hứng, toàn bộ quân doanh đều nóng cháy như lửa.
Gặp những quân tốt lại ra sức đến như thế, Đỗ Hà với tư cách chủ soái toàn quân tự nhiên là mừng rỡ cười không ngậm miệng.
Toàn bộ biểu hiện của các quân tốt không ai vượt qua được Tuyển Phong quân do Tịch Quân Mãi suất lĩnh, thực lực của họ thật khó thể hình dung, không hổ là một trong ba đội ngũ mạnh nhất Đại Đường.
Chạng vạng tối hôm đó, Đỗ Hà về tới trong nhà. Hắn ngoài ý muốn phát hiện được trong nhà có một vị khách nhân đến thăm, theo hộ vệ thông báo, thân phận của người đến không chút tầm thường, thậm chí Trường Nhạc còn đích thân ra cửa phủ nghênh đón.
Đỗ Hà nghe thấy cũng cảm giác hiếu kỳ, không biết đến tột cùng lại là nhân vật nào mà cần cả trưởng công chúa Đại Đường tự mình đi ra ngoài nghênh đón, hắn vừa đi tới đại sảnh, đã thấy một vị trung niên đại phu thần tình phấn chấn đang bắt mạch cho Trường Nhạc, gương mặt đầy vẻ nghiêm túc. Trường Nhạc thấy Đỗ Hà đi vào, cũng không đứng dậy, chỉ ra dấu bằng mắt cho hắn, ý bảo hắn đợi thêm một lát. Trung niên đại phu rút tay về, cười nói:
- Chúc mừng công chúa, thuốc của thảo dân xem như đã hữu hiệu, tuy không cách nào trừ tận gốc bệnh cho công chúa, nhưng cũng đã khống chế được bệnh tình. Hơn nữa năm gần đây tâm tình của công chúa không tệ, điều này cũng có lợi thật lớn cho thân thể của công chúa. Năm nay thảo dân đã thay đổi phương thuốc, bỏ thêm vài thảo dược hiếm thấy, sẽ có chút ít hiệu quả đối với bệnh của công chúa. Loại thuốc này thảo dân đã thử trên thân người bệnh khác, đã chữa tốt khí tật cho hắn. Chỉ là vì người kia chỉ vừa phát bệnh, nhưng công chúa lại là bệnh cũ lâu năm, có thành quả cụ thể hay không, đáy lòng thảo dân cũng không có mười phần nắm chắc.
Ngay từ đầu Đỗ Hà còn đang hiếu kỳ thân phận của trung niên đại phu. Hắn đi qua Thái Y Thự không ít lần, nhưng cho tới bây giờ mới nhìn thấy trung niên đại phu này, nhưng hiện tại nghe hắn nói chuyện liền biết được thân phận của hắn.
Thể chất của Trường Nhạc mặc dù yếu đuối, nhưng điều dưỡng tốt, ngoại trừ bệnh khí tật di truyền, không còn bệnh trạng nào khác.
Khí tật ở thời cổ đại là loại bệnh bất trị, chính thức có thể trị liệu cũng chỉ có Dược Vương Tôn Tư Mạc mà thôi.
Lúc này Tôn Tư Mạc đã đứng lên, nhìn về phía hắn, cũng làm Đỗ Hà thấy rõ gương mặt của vị Dược Vương kia, nhìn vị thần y nổi tiếng mới phát hiện hắn cũng không phải là một lão giả tóc bạc mặt mày hồng hào như trong tưởng tượng, mà là một trung niên nhân thân thể cường kiện, gương mặt hồng nhuận, hai mắt sáng ngời hữu thần, không ngừng lấp lánh thần quang, lưng thẳng eo thẳng, đi đứng nhanh nhẹn như liệp báo. Khi hắn đứng liền bất động như núi, dù thả lỏng người cũng đầy vẻ tiên phong đạo cốt, nhân vật thần tiên.
Trường Nhạc nhẹ nhàng hữu lễ tạ ơn Tôn Tư Mạc, sau đó giới thiệu cho bọn họ.
- Đây là phu lang của ta, Đỗ Hà!
Lúc nàng nói ra lời này, trên mặt chợt ráng hồng, có chút thẹn thùng, nhưng càng nhiều chính là tự đắc, tỏ vẻ chính mình có được một vị trượng phu tốt.
- Vị này chính là thần y Tôn Tư Mạc, là ân nhân cứu mạng của mẫu hậu cùng thiếp thân. Nếu không nhờ y thuật của ngài cao minh, phát minh ra dược vật áp chế khí tật, mẫu hậu cùng thiếp thân chưa hẳn có thể sống đến hôm nay.
Ngữ khí của nàng vạn phần cung kính, tràn đầy kính ý đối với Tôn Tư Mạc.
Đỗ Hà nghe được quả nhiên là Tôn Tư Mạc, trong lòng mừng rỡ, những vị đại danh y cổ đại như Biển Thước, Hoa Đà, Tôn Tư Mạc, Lý Thời Trân, Trương Trọng Cảnh, Tiễn Ất…ở trong lòng hắn chiếm vị trí thứ nhất chỉ có Tôn Tư Mạc cùng Lý Thời Trân, tuy bọn họ so ra còn kém hơn Biển Thước, Hoa Đà, nhưng đối với y học đời sau có ảnh hưởng thì Biển Thước cùng Hoa Đà so ra còn
kém hơn Tôn Tư Mạc cùng Lý Thời Trân.
Hắn biết hôm nay lịch sử xuất hiện biến cố lớn như thế, cùng diệu thủ của Tôn Tư Mạc có quan hệ lớn lao. Vốn phụ thân Đỗ Như Hối đã chết tại Trinh Quán bốn năm nhưng nhờ nhận được thuật diệu thủ hồi xuân của hắn mà vẫn còn sống khỏe mạnh, đối với vị diệu thủ nhân tâm này trong lòng hắn cũng tràn đầy kính ý, nghiêm túc cúi đầu.
Tôn Tư Mạc vội vàng bước lên phía trước, liên tục xua tay:
- Uy danh của phò mã truyền xa, thảo dân sao nhận được đại lễ này của ngài!
Đỗ Hà lại xua tay nói hắn không cần phải khách khí, mời hắn ngồi xuống nói chuyện, sau đó hỏi thăm về bệnh tình của Trường Nhạc. Bệnh hen suyễn này của Trường Nhạc vẫn là chuyện mà hắn quan tâm nhất, thê tử hiền lành như thế hắn biết đi đâu mà tìm!
Tôn Tư Mạc đáp lời thật chi tiết, tỏ vẻ chính mình chỉ có thể áp chế, muốn trừ tận gốc tạm thời bất lực.
Đỗ Hà nhớ tới đời sau phát minh ra phương pháp trị bệnh hen suyễn, trong nội tâm khẽ động, nói với Tôn Tư Mạc, nhìn xem hắn có thể đạt được chút dẫn dắt từ bên trong hay không.
Trương gia đại thiếu
Đại Đường Đạo Soái
-- o --
@by txiuqw4