Đỗ Hà ngại ngùng mỉm cười, thầm hô:
- Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa nói lộ mục đích.
Mục đích của bay thử lần này, lễ vật chỉ là qua mắt, chân chính là muốn chỉnh Lý Thế Dân.
Gia hỏa rất xấu rồi, trước kia còn cảm thấy hắn bao dung, hiện tại ai nói những lời này, Đỗ Hà chỉ muốn vả vào miệng.
Không phải là không biết lượng sức té ngựa, cũng không phải là để cho bản thân nhìn thấy, có chuyện gì cùng lắm là gây khó dễ? Từ sau khi phát sinh chuyện thần mã hất hắn xuống đất, Đỗ Hà phát hiện chuyện mình phải xử lý ở Thượng thư tỉnh càng ngày càng nhiều, xử lý đến đau đầu, có lão gia tử ở trên đầu nhìn xem, muốn lười biếng cũng không được. Mỗi ngày chỉ có thể lợi dụng buổi tối luyện tập kỹ thuật thuần phục ngựa.
Mới đầu hắn còn thiện lương cho rằng bởi vì hiện giờ là đầu năm nên sinh ra lắm chuyện. Nhưng có một ngày khi giao nộp tài liệu lên trên thì vô tình nghe được lão gia tử cùng Phòng Huyền Linh nói chuyện phiếm.
Phòng Huyền Linh hỏi lão gia tử đem nhiệm vụ của ba người giao cho một mình Đỗ Hà có miễn cưỡng quá hay không.
Lão gia tử lúc ấy có chút bất đắc dĩ nói:
- Đây là ý tứ của Bệ Hạ, hắn nói Hà nhi là nhân tài nên cho hắn xử lý nhiều chuyện để nhanh quen việc vận hành ở Thượng thư tỉnh. Bệ Hạ yêu mến khuyển tử như thế, lão phu nào dám vi phạm?
Lão gia tử nói như rắm, Đỗ Hà nghe xong nổi trận lôi đình, vị Hoàng Đế này cũng thật lòng dạ hẹp hòi.
Những ngày này, Đỗ Hà đối mặt với một đống lớn sự vụ, đáy lòng đã ân cần thăm hỏi Lý Thế Dân không biết bao nhiêu lần, chỉ hận hắn là Hoàng Đế, trừng phạt không được, chửi không được, muốn báo thù cũng không có cơ hội. Trước đó không lâu, trong phủ Đỗ Hà trêu chọc tiểu Tàng Sư, khi cho nó ăn, thần ưng Mãnh nhi cũng bay xuống tham gia náo nhiệt.
Nhìn thấy Mãnh nhi có thể bay lên chín tầng trời, hắn đột nhiên nghĩ ra kế hoạch, nhớ tới trò chơi mạo hiểm đời sau có tên là “Thẳng đứng cực hạn”. Loại trò chơi này rất khó thực hiện ở cổ đại nhưng đối mặt với đám người như “hai lúa” ở thời đại này thì tùy tiện xuất ra một cái cũng khiến bọn họ hồn phi phách tán.
Nghĩ đến bộ dạng Lý Thế Dân bị hù dọa run rẩy, hắn hưng phấn đến nỗi đi làm muộn ba buổi để tạo ra tàu lượn.
Lý Thế Dân kinh hãi, nhưng hiếu kỳ lại càng mạnh hơn.
Đỗ Hà không phải đồ ngốc, nếu không nắm chắc, không có khả năng nói ra lời khi quân trước mặt mọi người như vậy, huống chi trong đám người này còn có kẻ bất hòa muốn trăm phương ngàn kế bắt hắn.
- Tốt, trẫm xem là vật gì có thể khiến người bay lên như chim.
Lý Thế Dân trực tiếp rời yến tiệc đứng lên nói:
- Đi đâu?
- Vọng Nguyệt lâu.
Đỗ Hà cười nói.
Vọng Nguyệt lâu là công trình kiến trúc cao nhất cả Trường An, chừng chín tầng, là do năm xưa Dương Quảng xây nên, hủy đi đáng tiếc nên giữ lại để ngắm cảnh.
Mọi người đi tới trên tầng cao nhất của Vọng Nguyệt lâu. Lúc xây tòa lầu này lấy “Vọng nguyệt” làm chủ thể nên tầng cao nhất là lộ thiên, chỉ kết lưới phòng hộ xung quanh mà thôi.
Người tham gia yến hội đều tụ lại ở đây, bọn họ đều hiếu kỳ xem vật gì có thể khiến người bay lên như chim.
Dưới vạn chúng chú mục, Đỗ Hà sai người mang đến bảo bối của hắn, là mấy cái ống bằng thép rắn, tấm vải bố dày, trên đầu ống đều có đinh vặn.
Lý Thừa Càn giễu cợt nói:
- Không phải khâm đệ muốn dùng đồ chơi này bay lên trời chứ.
Đỗ Hà tự tin cười nói:
- Đúng là đồ chơi này.
Hắn tự thân lắp ráp, đem ống thép cứng, đai đeo, vải bố hợp lại lại thành một tàu lượn cỡ trung hoàn chỉnh.
- Cái này......
Nhìn một đống ống thép vô dụng nháy mắt đã thành một đồ chơi hoàn chỉnh, đám người vây quanh càng trợn mắt, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
- Cái này là đồ vật có thể bay?
Vẫn là Lý Thế Dân khôi phục lý trí đầu tiên, tuy trong mắt vẫn tràn đầy kinh ngạc nhưng đã có thể hỏi Đỗ Hà.
- Bẩm nhạc phụ, cái này gọi là tàu lượn......
Đỗ Hà tự tin nói, đem tàu lượn giơ lên làm một tư thế lao xuống, nói tiếp:
- Là bảo bối có thể bay lên trời.
Lý Thế Dân hoảng sợ nói:
- Ngươi, ngươi không phải là muốn cầm lấy nó, cứ như vậy từ nơi này lao xuống?
Đỗ Hà cười nói:
- Nhạc phụ đại nhân quả nhiên rất cao minh, nhưng không phải là ta, là chúng ta...... Cái này sau khi đã được ta đặc biệt cải tiến, có thể một người bay, cũng có thể hai người cùng nhau chơi đùa.
Hắn đưa tay mời, ý bảo Lý Thế Dân đi lên.
Lý Thế Dân do dự, lá gan hắn không nhỏ, nhưng lại không muốn tìm cái chết vô nghĩa.
Lý Thừa Càn càng thừa cơ hét lớn:
- Đỗ Hà, ngươi có ý tứ gì, muốn hại chết phụ hoàng ta ư? Phụ hoàng...... Đỗ Hà bụng dạ khó lường, muốn lường gạt phụ hoàng lao từ chỗ cao tới hơn hai mươi trượng xuống, đáng chết.
Hắn nhìn Đỗ Hà hằm hằm.
Đỗ Hà hừ lạnh, lạnh lùng mỉm cười, cũng lười đáp trả. Chỉ số thông minh của gia hỏa này có vấn đề, nói chuyện không dùng đầu óc, từ nào cũng có thể nói ra.
- Càn nhi.
Trưởng Tôn hoàng hậu nổi giận quát, mặc dù nàng không biết trong hồ lô của Đỗ Hà bán loại thuốc gì, nhưng hoàn toàn có thể khẳng định sẽ không hại Lý Thế Dân. Không nói toàn bộ Đỗ gia đều ở Trường An, chỉ dựa vào sự tín nhiệm của Lý Thế Dân đối với Đỗ Hà thì với võ nghệ của hắn, một khi có dị tâm, đủ khiến Lý Thế Dân chết hơn một ngàn một trăm lần. Cho nên cái gì “bụng dạ khó lường”, “đáng chết” căn bản là không có khả năng. Huống chi, cái này cũng không phải để cho một mình Lý Thế Dân mà Đỗ Hà cũng đi theo.
Lý Thừa Càn nghe Trưởng Tôn hoàng hậu quát, không dám nói thêm nữa.
Đỗ Hà thấy không khí có vẻ lặng ngắt, cũng không bắt buộc, nói:
- Ai dám đi lên theo ta cùng nhau chơi đùa.
- Ta đi.
Đỗ Hà vẫn cho người đầu tiên hưởng ứng sẽ là Phòng Di Ái, lại không ngờ đó là Lý Khác, Ngô Vương Lý Khác.
Lý Khác bước lên phía trước, cười nói:
- Đỗ tướng quân, bổn vương đã lớn như vậy, còn chưa từng thử qua tư vị này, lần này để ta đi trước.
Hắn cười thoải mái, căn bản không hỏi nguy hiểm hay không nguy hiểm, hoàn toàn tín nhiệm.
Cái này khiến Đỗ Hà có chút động dung.
Phòng Di Ái tiếp liền sau Lý Khác:
- Ồ ồ ồ ồ ồ......
Hắn liên tiếp kêu năm tiếng mới nói:
- Chuyện tốt như vậy sao thiếu được Phòng Di Ái ta, Ngô Vương, nói câu bất kính, ta cùng lão đại là huynh đệ, ngươi không có phần đầu đâu, lần tiếp sẽ tới ngươi.
- Ở đây từ lúc nào đến phiên các ngươi nói chuyện.
Lý Thế Dân khinh miệt nhìn hai người, con người vốn chỉ sợ hãi trước những thứ không biết. Lý Thế Dân vốn là một người bình thường, sau đó mới là Hoàng Đế, hắn đương nhiên cũng không ngoại lệ. Tuy trong lòng tin tưởng kỳ tích trên người Đỗ Hà nhưng cũng không dám dùng tánh mạng để mạo hiểm. Có thể thấy được Lý Khác, Phòng Di Ái đứng dậy thì kích thích không nhỏ, nghĩ thầm: Ngay cả tiểu bối cũng không sợ, ta sợ cái gì, chẳng lẽ là ta già rồi?
Một nhân vật mới vừa bốn mươi, sao có thể nói là già.
Lý Thế Dân từ trước đến nay chính là một người can đảm cẩn trọng, làm việc quyết đoán. Lúc trước dám lĩnh 3000 binh mã đánh với mười vạn quân của Đậu Kiến Đức, sao lại sợ thứ đồ chơi nhỏ này?
Hắn đi tới bên cạnh Đỗ Hà, hạ quyết tâm.
Lý Thế Dân tiến lên, Phòng Di Ái, Lý Khác dĩ nhiên không dám tranh giành, lui xuống.
Đỗ Hà giảng giải cho Lý Thế Dân chút quy tắc, kỳ thật tàu lượn rất đơn giản, Lý Thế Dân không cần điều khiển, chỉ cần nắm chặt lấy lan can là được.
Chuyện quan hệ tánh mạng, Lý Thế Dân cũng nghe đặc biệt chăm chú.
Mọi người bốn phía cảnh giác nhìn bọn họ.
Có người tiến lên khuyên bảo Lý Thế Dân không nên mạo hiểm.
Nếu là người khác ở thời điểm này sẽ thuận thế mà theo nhưng Lý Thế Dân bất đồng, đã quyết định sẽ không có khả năng thay đổi.
Làm xong hết thảy chuẩn bị, Lý Thế Dân thấp giọng nói:
- Nếu buông tay thì làm sao?
- Không sao.
Đỗ Hà thân mật cười nói:
- Bên hông nhạc phụ đại nhân có một dây kéo, chỉ cần như ưng trảo bắt mồi túm lấy là không rơi.
Lần này hắn có chủ tâm muốn trêu đùa nhưng cũng không dám dùng tính mạng toàn tộc đùa giỡn. Trước đó hắn đã bay thử, hơn nữa vì đề phòng vạn nhất còn mang theo phụ trọng hai trăm cân nên không có bất kỳ nguy hiểm nào.
- Nắm chắc lấy.
Đỗ Hà đột ngột cười lớn, ngược gió vọt tới trước năm bước, hai chân bay lên không, trong tiếng kinh hô của mọi người tựa như chim lướt đi trên không trung.
Trưởng Tôn hoàng hậu giật bắn, đến khi thấy bọn họ thật sự bay lên, quanh quẩn trên không trung, thực sự không phải rơi thẳng như trong tưởng tượng thì kinh hãi nói không ra lời, miệng há to đến mức có thể nhét vào một cái trứng vịt.
Đám Trường Nhạc, Lý Tuyết Nhạn, Lý Thừa Càn, Lý Thái cũng bị màn trước mặt chấn động.
Lý Thừa Càn thậm chí quên ghen ghét, ngây người, rên rỉ nói:
- Làm sao có thể.
Lý Khác thất thần sợ hãi thán phục:
- Em rể thật là thần nhân.
Bên tai Đỗ Hà lúc này đang bị gió thổi vù vù.
- A.
Hắn chợt nghe tiếng thét chói tai, nhìn sang thấy hoàng đế Đại Đường đang căng cứng toàn thân, hai mắt nhắm chặt, kinh hãi kêu to.
- Nhạc phụ, nhạc phụ......
Đỗ Hà huých tay hai cái, lớn tiếng kêu to.
Lý Thế Dân trộm mở mắt ra, phát giác mình đã bay lượn trên không trung, cảnh vật bên dưới đúng là trung tâm Đại Đường ...... cung Thái Cực, xa xa là cảnh tượng Trường An.
Đây là lần đầu tiên Lý Thế Dân thưởng thức cung Thái Cực, thưởng thức thành Trường An từ trên cao.
- Đẹp quá!
Giờ khắc này hắn đã quên sợ hãi, nhìn xem bốn phía, kêu lên.
Nhân vật đầu tiên bay lượn trên không trung đã xuất hiện.
Ngày hôm nay tất nhiên sẽ vĩnh viễn ghi lại trong sử sách.
@by txiuqw4