Thấy thiếu phụ sợ hãi như thế, Tả Thiếu Dương hơi buồn cười, phát tiết được ấm ức trong lòng, cảm thấy đỡ hơn một chút, năm nay là năm đầu Trinh Quan, Lý Thế Dân vừa mới phát động sự biến Huyền Vũ Môn, lên làm hoàng đế được một năm. Y tên là Tả Trung, phụ nhân kia là chị ruột của y, nhũ danh Hồi Hương, khi nhỏ y thích gọi là Đậu Hương tỷ tỷ, sau gả đi rồi không cho y gọi thế nữa. Cha y là Tả Quý làm lang trung, vì khi kê đơn thuốc thích cho vị đầu tiên là cành quế, nên dùng từ đồng âm đặt cho cửa hiệu nhà mình là "Quý Chi Đường", người quen hay gọi ông là Quế Chi lang trung. Mẹ y họ Lương, giúp cha y trông hiệu thuốc, cái hiệu thuốc đó làm ăn không được tốt...
***Hồi hương 茴香 cây hồi hương hoa có tám cánh, mùi thơm lạ, hoặc dùng ép dầu để xoa, hoặc dùng làm thuốc, hoặc nấu đồ ăn.
Hồi Hương nãy giờ luôn chú ý tới nhất cử nhất động của đệ đệ, thấy mặt y thê lương chua xót, mắt đỏ hoe, nắm lấy tay áo y an ủi:
- Không sao, không sao đâu, cha là lang trung mà, sẽ chưa cho đệ khỏe mạnh trở lại như xưa, mọi thứ rồi sẽ tốt hơn.
Tả Thiếu Dương cố kìm không cho nước mắt chảy ra, y cũng không phải là người đa sầu đa cảm, ngược lại, tuy hay bị người ta gọi là con mọt sách, suốt ngày vùi đầu vào đống sách y học, ngoài thuốc men chỉ biết y dược, nhưng ý chí của y lại cực kỳ kiên cường, tại hoàn cảnh biến đổi quá lớn làm y chưa thể thích ứng được không khỏi có chút yếu đuối thôi.
Chuyện này mình cắn răng chịu là đủ rồi, không nên để người khác đau lòng theo, càng không thể để lão trời già đắc ý, lão muốn chơi mình, mình càng sống tốt cho lão ta tức hộc máu.
Hồi Hương đỡ đệ đệ đi mấy bước mới sực nhớ ra một chuyện, tháo túi tiền đeo bên hông, đổ cả ra tay đưa cho thiếu nữ:
- Cô nương, cám ơn cô cứu đệ đệ ta, ta có chút tiền, không nhiều lắm, tỏ chút tâm ý thôi.
Thiếu nữ mỉm cười lắc đầu không đáp, quay trở lại bên đường, dựng gánh củi đổ lên, đeo trên lưng, nghiêng đầu nhìn trộm Tả Thiếu Dương một cái nữa, gò mà ngăm đen lại thoáng hồng, cúi đầu gánh củi đi.
Hồi Hương nói với theo:
- Tạ ơn cô nương đại nhân đại nghĩa, sau này có vào thành, mời tới "Quý Chi Đường" uống chén trà nhé.
Tả Thiếu Dương lắc mạnh đầu một cái, thiếu nữ này cứu mình, vậy mà nãy giờ không nói được một lời cám ơn, đơ ra như thằng ngốc, gọi:
- Cô nương, đợi chút.
Thiếu nữ đứng lại, quay người nhìn y, má đỏ hây hây, chẳng biết là vì gió lạnh hay vì thẹn thùng.
Tả Thiếu Dương đi nhanh tới:
- Cám ơn cô nương cứu giúp, không biết cô nương xưng hô thế nào?
Thiếu nữ lắc đầu, chuẩn bị gánh bó củi lên rời đi.
Tả Thiếu Dương thấy vóc người nàng nhỏ nhắn, cao chỉ qua vai y một chút, chắc khoảng 1m 50 tới 1m55 là cùng, cái bó củi để đứng còn cao hơn nàng một đoạn, hai sợi dây thừng dùng để buộc bó củi còn to hơn cả miệng chén, đeo trên vai nhìn vừa tức cười lại khiến người ta đau lòng, hiên ngang vỗ ngực:
- Cô nương, để ta gánh giúp cho.
Nói là làm ngay cầm lấy sợi dây thừng, tới gần thiếu nữ, Tả Thiếu Dương liền ngửi thấy mùi cỏ thơm thấm tận ruột gan kia, lòng tức thì hiểu ra, cái mùi cỏ khi nãy là ở trên người thiếu nữ.
Thiếu nữ thấy y tới bên cạnh rồi tuy không cần y giúp, nhưng nam nữ hữu biệt, không dám dây dưa, vội buông tay, tránh sang một bên.
Tạ Thiếu Dương đứng tấn dồn sức, nhưng không đứng lên nổi, giờ mới phát hiện ra cái bó củi này nặng kinh hồn, không khác gì tạ sắt, mặt nóng rang, lúc nãy thiếu nữ đeo nhẹ nhàng, ai mà ngờ... Cắn chặt răng nín hơi, năm đầu ngón chân bấu xuống đất, eo hông phát lực, cuối cùng loạng choạng đứng lên được, chân bước trên đường bùn tuyết, lảo đảo như người say đi về phía trước.
- Đệ đệ, mau bỏ xuống.
Hồi Hương nhặt cuốc trên mặt đất ném vào gùi thuốc, một tay cầm gùi đuổi theo Tả Thiếu Dương:
- Bỏ xuống, mau bỏ xuống, đệ ốm dậy chưa lâu, lại vừa bị thương, không nên cố sức.
Tả Thiếu Dương không dám mở miệng trả lời, sợ hàm răng nghiến chặt mà lỏng ra thì sức lực cũng thoát ra hết, vừa rồi đã hùng hồn nói gánh giúp người ta, giờ đặt xuống thì dấu cái mặt vào đâu, mặc dù đi vài bước đã thở như kéo bễ, nhưng vẫn cứng đầu gánh bó củi loạng choạng bước đi.
Thiếu nữ thấy Tả Thiếu Dương gánh củi khổ sở như vậy thì che miệng cười khúc khích, cũng không định làm khó y, nhanh nhẹn bước đến lấy bó củi trên vai y, nhẹ nhàng đặt lên vai mình, nhoẻn miệng cười với y, hàm răng trắng được khuôn mặt đen làm càng thêm trắng, cả mấy tàn nhang trên cánh mũi cũng được nụ cười làm sáng lên, khuôn mặt nhỏ đôi mắt to đáng yêu, vòng eo nhỏ yển chuyển, bước chân đi thoăn thoắt.
Tả Thiếu Dương chống hai tay lên đầu gối thở hồng hộc, đầu ngẩng lên nhìn thiếu gánh bó củi nhẹ như không, trong khi y thiếu chút nữa thì xụn lưng, tiểu cô nương này người nhỏ nhắn xinh xinh, không ngờ sức lực lớn như vậy, đúng là trẻ nhà nghèo sớm đảm việc nhà. Lúc này trong mắt y chỉ toàn nụ cười như hoa nở của thiếu nữ đó, trời băng tuyết thế này mà lên núi lấy củi, lại còn bó củi lớn như thế, chắc chắn cuộc sống vô cùng gian khổ, vậy mà nụ cười vẫn rạng ngời, đây là thiếu nữ tâm địa thiện lương, lạc quan.
Hồi Hương thì tâm tư hoàn toàn đặt lên người đệ đệ, trách:
- Sao đệ lại bất cẩn như thế? Đệ vốn xương cốt mỏng manh, gánh thế nào được bó củi lớn như vậy, cho dù là một tráng hán cũng rất cật lực, huống hồ vừa ốm, lại vừa bị thương, không tự lượng sức, chẳng may trật lưng hoặc nội thương thì làm sao?
Tả Thiếu Dương nhe răng cười, đón lấy gùi thuốc của tỷ tỷ, cái gùi thuốc của y tan nát rồi, may cái này nhẹ, y gánh được:
- Tỷ, đệ rút kinh nghiệm, đi thôi.
- Này, nhà chúng ta phía này cơ mà.
Hồi Hương thấy đệ đệ chạy theo hướng khác thì ngạc nhiên lắm:
- Cô nương, đợi ta một chút.
Tả Thiếu Dương chạy theo bóng lưng thiếu nữ, cao giọng hô:
Thiếu nữ đứng lại đợi, tò mò nhìn y nhưng không nói gì.
Tả Thiếu Dương chỉ vào con xạ treo ở trên bó củi:
- Cô nương, con xạ này do cô bắt được à?
Lúc đầu bó củi đổ trên mặt đất tuyết không nhìn thấy, Tả Thiếu Dương giúp thiếu nữ gánh củi, con xạ ở sau bó củi dính đầy tuyết không nhìn rõ là cái gì, mà lúc đó y cũng không để ý. Đợi khi thiếu nữ gánh củi đi, tuyết rơi xuống, y liền phát hiện ra là con xạ rừng.
Xạ là giống thú giống như con hươu mà bé, không có sừng, lông đen, bụng có một cái bọng da to bằng cái trứng gà, gọi là xạ hương dùng để làm thuốc, rất quý. Tả Thiếu Dương trước kia chỉ thấy hợp chất thay thế hoặc hình vẽ, chưa bao giờ thấy xạ hương nguyên sinh thế này, không kích động mới là lạ.
Thiếu nữ nhìn con xạ treo lửng lẳng, gật đầu, đôi mắt to tỏ ra nghi hoặc.
- Ta xem được không?
Thiếu nữ gật đầu, đặt bó củi xuống đất. Tả Thiếu Dương đi tới sờ bụng con xạ, quả nhiêu có túi thơm, hỏi:
- Cô nương, bán cho ta con xạ này được không?
Thiếu nữ hơi mím môi cỏ vẻ khó xử lắm, vẫn không nói gì cả.
Tả Thiếu Dương thoáng nghĩ là hiểu, thiếu nữ này chắc chắn là muốn đem con xạ về làm thức ăn đây, sắp Tết rồi, có con xạ này có một năm mới no đủ, nói ngay:
- Không phải ta muốn mua con xạ này, không dấu cô nương, nhà ta mở hiệu thuốc, có thể cô không biết, trong bụng con xạ này có một cái túi, dùng để làm thuốc chữa bệnh, ta chỉ mua nó thôi, được không?
Thiếu nữ hiểu ra, vui vẻ gật đầu ngay, rút từ thắt lưng con dao bổ bủi đưa cho Tả Thiếu Dương, ý bảo y tự cắt. Tả Thiếu Dương mừng lắm, nhận lấy dao, nhấc con xạ lên, cẩn thận cắt túi của nó, đúng thứ y cần, đưa tay sờ người, nhưng sờ từ trên xuống dưới không thấy có đồng nào, quay lại bảo Hồi Hương:
- Tỷ, tỷ có tiền không? Đệ muốn mua cái này.
- Có, nhưng chỉ có ba mấy đồng thôi, đệ mua làm gì?
- Đây là một dược liệu rất tốt, đưa tiền cho đệ đi.
Hồi Hương không được cha dạy nghề thuốc, hiển nhiên là vì không muốn nàng xuất giả mang nghề trong nhà theo, cho nên nàng cũng chỉ biết qua loa vài vị thuốc mà thôi, tháo túi tiền xuống, đưa cho Tả Thiếu Dương.
@by txiuqw4