sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 16: Hương Cỏ Mùa Xuân.

Tả Thiếu Dương tót ngay ra khỏi cửa vẫn nghe thấy tiếng quát tháo của cha mình, lão giả ở hiệu tạp hóa cười:

- Đại lang lại chọc tức lão lang trung rồi à?

Chỉ biết cười ngượng cho qua, ai ngờ mình khiêm tốn mấy câu lại thành ra như thế, nơi này suy nghĩ tư tưởng khác xa thời đại của y, sau này phải cẩn thận hơn mới được.

Cho tay vào áo hỏi một người qua đường chỗ mua củi, người đó nhìn y nghi hoặc vẫn chỉ đường, Tả Thiếu Dương theo đường chính đi chừng nửa tiếng thì tới được ngõa thị. Đây là nơi họp chợ tập trung, có bầy đủ thứ vật phẩm linh tinh. Giữa ngõa thị là cái sạp trông giống cái ô lớn lợp vải, chia ra từng ô bán đồ da thú, vải vóc, và một sạp bán trang sức, tổng cộng có sáu hàng, có vẻ đây là quán cao cấp nhất ở ngõa thị rồi, xung quanh đều là quán hàng nhỏ hơn tùy tiện giăng vài thứ gọi là che mưa che tuyết.

Tạm thời không rảnh để xem xét tình hình, Tả Thiếu Dương hỏi đường lần nữa đi tới chỗ người ta bán củi, nơi này gần cuối chợ, xa hơn nữa là lại thấy cửa hàng cửa hiệu không phải chỗ chợ tự do nữa, người cũng ít hơn từng hàng bó củi dựng trên tuyết, tiều phu ngồi ở đằng sau, đa phần mặc áo làm bằng da thú, chả biết da thú gì, tất nhiên không phải da gấu da hổ rồi, nhìn là biết người trên núi xuống, ăn mặc khác với người trong thành, chừng chục người ngồi thành hàng đợi người mua, thấy ai tới gần là dùng ánh mắt nhiệt tình nhìn, chẳng biết chào mời khách mua hàng gì cả, rồi nhìn người ta bỏ đi, ánh mắt lại ảm đạm.

Phải hỏi giá cả trước, Tả Thiếu Dương đi qua mấy hàng, tùy theo từng bó củi lớn nhỏ, nhiều thì 7 đồng, ít thì ba đồng, trong tay y chỉ có 2 đồng, chẳng có bó củi nào rẻ như thế. Có điều trời lạnh thế này mà đám tiều phu ăn mặc phong phanh cũng khổ lắm rồi, cho nên y cũng không định mặc cả, tiếp tục đi, kiếm bó nho nhỏ để mua.

Y đi qua một đống củi, chỗ củi này toàn khúc to, to nhất trong số củi đun mà y xem qua, thanh nào thanh nấy to bằng bắp tay y, làm y nhớ tới cô nương da ngăm đen, mũi có tàng nhang kia, củi của tiểu cô nương đó cũng to như thế này.

Cảm thán một tiếng, củi này thì ít tiền của y càng không mua nổi, đang định đi tiếp thì mũi chợt ngửi thấy một mùi hương cỏ thơm thoang thoảng, là người học trung y, làm quen với các loại dược liệu, mũi Tả Thiếu Dương rất nhạy bén với các loại mùi, đây là mùi cỏ non chỉ mùa xuân mới có, ở ngõa thị này tuyệt đối không có được, vậy thì --- Cô nương đó ở rất gần đây.

Quay đầu tìm kiếm, quả nhiên liền thấy sau bó củi thật to, bên trên vương tuyết, lộ ra mép áo, bằng vải sắn, thêu cánh hoa, Tả Thiếu Dương thấy phấn chấn hẳn lên, đi vòng qua bó củi, ngồi dưới là thân hình nhỏ nhắn, thật chẳng cân xứng với bó củi lớn thế kia, khuôn mặt đỏ bừng vì giá lạnh:

- Cô nương.

Thiếu nữ sau đống củi thò đầu ra, làn da ngăm đen, đôi mắt to tròn đen lay láy, hai bên cánh mũi vài nốt tàng nhang lờ mờ.

- Đúng là cô nương rồi.

Tả Thiếu Dương mừng rỡ:

- Cô nương đi bán củi sao?

Cô nương đó gật đầu, gò má hồng lên nhanh chóng, chỉ là da nàng đen, má lại hồng sẵn rồi nên hơi khó nhận ra thay đổi của nàng.

- Chỗ củi này của cô bao nhiêu tiền thế?

- Tám đồng.

Đây là lần đầu tiên Tả Thiếu Dương nghe thấy giọng nói của cô nương này, rất nhẹ, nhưng hết sức rõ ràng, cảm tưởng như nghe tiếng hai hạt trân châu lăn trong đĩa ngọc chạm vào nhau vậy.

- Tám đồng cơ à?

Tả Thiếu Dương sờ hai đồng tiền đáng thương trong ống tay áo của mình, ao ước mình có phép thần thông của Tôn Ngộ Không biến nó thành tám đồng, vậy có thể mua được chỗ củi, như thế cô nương này không cần phải ngồi đợi trong thời tiết rét mướt khắc nghiệt nữa.

Cô nương đó nhìn Tả Thiếu Dương, thấy y tựa hồ không muốn mua, mỉm cười nhẹ.

Ánh mắt cô nương đó làm tim Tả Thiếu Dương như bị gai chích một cái, đưa hai đồng tiền ra, ngượng ngịu nói:

- Không phải ta không muốn mua... Mà, mà ta chỉ có hai đồng thôi, không đủ tiền mua củi của cô nương.

Cô nương đó lúc lắc cái đầu nhỏ, tựa hồ muốn nói không sao cả.

Thật là cô nương ít nói, nếu giống như mấy cô nương lấy nước kia có phải hay rồi không, Tả Thiếu Dương rất muốn nghe giọng trong trẻo đó lần nữa, ngần ngừ chốc lát, hỏi:

- Ta chỉ mua hai đồng thôi, cô nương rút cho mấy thanh củi, thế có được không?

Cô nương chỉ cười gật đầu, mau mắn cởi sợi thừng buộc củi, rút ra mấy khúc củi, đặt vào một chỗ. Tả Thiếu Dương thấy chỗ củi này hơn một phần ba bó củi rồi, tính ra phải ba đồng, nói nhanh:

- Nhiều quá rồi, ta chỉ mua hai đồng thôi.

Cô nương cứ như không nghe thấy, lấy một sợi mây buộc chỗ củi lại, đặt trước mặt Tả Thiếu Dương, đưa tay ra nhón lấy hai đồng tiền trong tay y, nhoẻn miệng cười tươi tắn.

- Thế này thì... Ngại quá, cám ơn cô nương nhiều lắm.

Tả Thiếu Dương nói rồi cúi xuống định ôm củi lên, cô nương đã đi tới trước một bước giúp, nhấc bó củi đặt ngay ngắn lên vai y.

Tuy chỉ chưa bằng một nửa bó củi lớn kia, nhưng vẫn nặng lắm, Tả Thiếu Dương phải vận sức mới giữ được, thật không biết cô nương chỉ cao hơn vai mình một tẹo, vóc người nhỏ nhắn như vậy làm sao mà chịu nổi.

Củi đã mua rồi, tiền đã trả rồi, muốn nán lại thêm chút nữa mà không còn cớ gì, Tả Thiếu Dương chào tạm biệt vác củi về, đi tới đầu ngõa thị quay lại nhìn, nhưng chỉ thấy từng bó củi lớn che hết tầm nhìn, song có thể hình dung được sau bó củi lớn, có tiểu cô nương ngồi ôm gối, chống cằm, đôi mắt to tròn nhìn dòng người qua lại, mong một người khách nào đó mua củi cho mình để sớm trở về.

Hình ảnh đó làm Tả Thiếu Dương chợt liên tưởng tới truyện Cô bé bán diêm, chỉ biết thầm an ủi cô nương xinh xắn như thế, củi lại tốt, giá rẻ, sẽ bán nhanh thôi.

Đang nghĩ vẩn vơ thì có một người nói:

- Này chàng trai, đi mau đi chứ, đừng đứng đây chắn đường người ta.

Tả Thiếu Dương vội định thần vác củi về, giữa đường phải đặt xuống nghỉ hai lần, đau cả vai mới đem củi về nhà được.

Đi qua đại sảnh, Tả Quý chỉ hừ một cái, xem ra nguôi giận không ít rồi, Tả Thiếu Dương không sợ, chuyện hôm qua làm y hiểu rồi, cha mình nghiêm thì nghiêm, khó tính thì khó tính, nhưng thương con.

Lương thị trong bếp thấy con mang củi về, rất bất ngờ:

- A, Trung Nhi thật là biết mua đồ đấy, bó củi này phải tới ba bốn đồng cơ.

Tả Thiếu Dương cười, trước mặt hiện lên cô nương đôi mắt to tròn và nụ cười như nắng ấm.

Bữa cơm trải qua trong yên bình, vẫn là bánh bao bột mì đen và vỏ dâu, lần này đói hơn, cũng chuẩn bị tinh thần tốt hơn, cho nên “no chê cơm nguội, đói chén cả cơm thiu”, Tả Thiếu Dương từ từ xử lý được cái bánh. Buổi trưa không có chuyện được đi ngủ trưa, tiếp tục ra quầy đứng, chẳng có gì thay đổi, vắng tanh, đến chập tối, vẫn cứ trơ mặt nhìn nhau, thế này dù không phải lo lắng chuyện trả nợ, sau này cũng khó sống.

Tỷ tỷ Hồi Hương tới, xách thao một túi gạo thô, nói là nha môn phát quà Tết cho thư lại và nha dịch, mỗi người một đấu, trượng phu nàng chia ra một phần cho nhà cha mẹ nàng. Tả Thiếu Dương không không ngờ nha môn xưa cũng có phúc lợi, mặc dù ít một chút, nhưng mà có còn hơn không, nhất là tình cảnh nhà y bây giờ, chút xíu gạo đổi bữa cũng tốt lắm rồi.

Hồi Hương trước tiên hỏi bệnh tình Tả Thiếu Dương, biết y không sao, chỉ đêm qua sốt một chút, lại cằn nhằn trách mắng mấy câu rồi vào bếp giúp mẹ làm cơm.

Hai cha con Tả Quý tiếp tục đứng ở đại sảnh đợi, sắc mặt Tả Quý u ám suốt, hôm nay mới kiếm được 10 đồng, trừ 2 đồng tiền thưởng đã đem mua củi, 8 đồng còn lại thì 2 đồng tiền khám bệnh, 6 đồng tiền thuốc lãi được 1 đồng, cả ngày kiếm được có 3 đồng thì sống làm sao, Tết nhất tới nơi mà chưa chuẩn bị được gì.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx