Trí Nhi lắc đầu, dù sao nó là con cái nhà giàu có, thấy nhiều, gan cũng to hơn trẻ con bình thường, nói:
– Cháu muốn ăn kẹo mạch nha.
– A, muốn ăn kẹo, được.
Tiền huyện lệnh bảo An y quan:
– Ra bảo bọn họ mua kẹo mạch nha vào đây.
An y quan lẩm bẩm sao không sai thằng tiểu tử kia, vẫn chạy ra mở cửa bảo bộ khoái:
– Huyện thái gia có lệnh mua kẹo mạch nha cho đứa bé.
Cửa vừa mở ra xung quanh lặng ngắt như tờ, nên đều nghe rõ lời này, có hán tử bán hàng rong chen lên nói lớn:
– Đây đây, tiểu nhân bán kẹo mạch nha, huyện lão thái gia muốn ăn bao nhiêu cái?
An y quan trừng mắt:
– Ai bảo ngươi huyện lão gia muốn ăn, là đứa bé muốn ăn, bao nhiêu tiền.
– Kẹo mạch nha của tiểu nhân nổi tiếng ngon ngọt, chỉ hai đồng một cái, mua ba cái chỉ có năm đồng.
Hán tử bán kẹo nhiệt tình chào hàng:
Lúc này Nghê đại phu cũng chen tới hỏi:
– An đại nhân, tiểu nhi muốn ăn kẹo sao?
– Chẳng lẽ là bọn ta ăn à?
– Hà hà, tiểu nhi không sao chứ?
– Đương nhiên không sao, nếu không sao đòi ăn kẹo.
An y quan kéo Nghê đại phu tới gần nói:
– Nghê huynh, nhưng lát nữa thì không chắc có sao không?
– Hả?
Nghê đại phu mặt biến sắc:
– Thế là ý gì?
– Vừa rồi tên tiểu lang trung kia kê đơn, dùng tới 30 miếng phụ tử, huynh nói liệu có sao không?
Nghê đại phu sững người một tích tắc, sau đó như điên xông tới cánh cửa mở, bị bộ khoái cản lại:
– Muốn làm gì?
– Ta muốn vào xem nhi tử ta.
– Không có lệnh huyện lão gia, không ai được vào, tránh mau.
– Nhưng …
An y quan suỵt một tiếng, giữ lấy Nghê đại phu:
– Nghê huynh, giờ vào cũng vô ích, thuốc đã uống rồi, thần tiên có xuống cũng chịu chết, đành nghe mạng trời.
Lúc này bộ khoái đã mua kẹo giao lại cho An y quan, An y quan vỗ cánh tay Nghê đại phu một cái, thở dài vào trong đóng cửa lại.
Tiểu nha hoàn chạy tới, thi lễ nói:
– Lão gia, lão thái thái mời ngài tới nói chuyện.
Nghê đại phu đi tới bên kiệu mẫu thân, Nghê mẫu mới vén rèm lên nói nhỏ:
– Con à, vừa rồi họ nói ta đã nghe thấy hết, cha con Tả gia là người thật thà, Trí Nhi hẳn là không sao đâu.
– Nhưng …
– Không cần nói nữa, mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, nóng ruột vô ích.
– Vâng.
Nghê đại phu khom người đáp, nhắm mắt đợi kết quả.
Khoảng hơn một tuần trà sau, cửa Quý Chi Đường mở ra, Tiền huyện lệnh, Thang bác sĩ, An y quan nối nhau lên kiệu đi tới nha môn, cha con Tả quý cũng đi theo họ.
Nghê đại phu lo cho nhi tử, chạy nhanh vào Quý Chi Đường, thấy nhi tử đang ăn kẹo ngon lành, còn đưa ra mời ông:
– Cha, kẹo ngon lắm, cha ăn đi.
– Ngoan ngoan, con ngoan.
Nghê đại phu há mồm ra mếu máo nhại kẹo mạch nha dính chặt, tay bắt mạch nhi tử, phát hiện mạch vẫn yếu song dần khá hơn, không hề có dấu hiệu trúng độc, vui mừng xoa đầu con, bảo nha hoàn trông coi cẩn thận, rồi vội vàng chạy tới huyện nha.
Nhóm Tiền huyện lệnh về nha môn không vội thăng đường mà thương lượng một hồi, ngồi kiệu tới nha môn châu phủ, báo cáo tình hình vụ án, xin ý kiến.
Nghe báo cáo xong, Âu Dương thứ sử lại gọi riêng Thang tiến sĩ vào gian trong hỏi chuyện, khi đi ra thở dài, đồng ý cách phán xử của Tiền huyện lệnh.
Tiền huyện lệnh về huyện nha, cho gọi Tùy chưởng quầy tới nói chuyện riêng:
– Vừa rồi bản huyện đã tới Quý Chi Đường nghiệm tra, chứng minh được tân dược do Hằng Xương dược hành cung cấp có thể dùng 8 miếng ô đầu không gây trúng độc, như vậy khả năng thuốc Nghê Nhị không phải nguyên nhân khiến lệnh từ qua đời.
– Cái gì?không thể.
Tùy chưởng quầy đứng bật dậy, nói với Thang bác sĩ:
– Thang đại nhân, ngài nói đi, gia mẫu bị Nghê Nhị hạ độc chết mà.
Tiền huyện lệnh bị ông ta nghi ngờ, rất bất mãn, mặt trở nên âm trầm.
Thang bác sĩ lắc đầu:
– Tùy chưởng quầy, Nghê Nhị dứt khoát nói dùng thuốc của Hằng Xương dược hành tặng miễn phí, mà vừa rồi ta cùng Tiền đại nhân, An đại nhân tới Quý Chi Đường, tận mắt thấy họ dùng thuốc với liều lượng rất cao mà không gây trúng độc, người bệnh còn chuyển biến tốt. Cho nên như Tiền đại nhân nói, lệnh từ chết rất có khả năng không liên quan tới Nghê Nhị.
An y quan cũng nói:
– Đúng thế, kết quả này bản quan và hai vị đại nhân cũng thấy khó tin, song sự thực là vậy, còn ghi vào hồ sơ rồi.
Thấy Tùy chưởng quầy còn chưa cam lòng, Thang bác sĩ nói thêm:
– Nghê Nhị có thực sự dùng thuốc của Quý Chi Đường bào chế hay không thì giờ ngoài ông ta ra không ai biết được nữa. Chỉ chứng cứ chứng minh liều lượng ô đầu ông ta dùng là không sai, không thể khép ông ta vào tử tội được.
– Sao lại có thể như thế …?
Tùy chưởng quầy biết Thang bác sĩ là thân tín của Âu Dương thứ sử, cho nên mới phái ông ta tới giám sát, chuyện liên quan tới y thuật thì Tùy chưởng quầy không hiểu, muốn phản bác không biết phải nói thế nào.
Tiền huyện lệnh nghiêm mặt nói phát quyết:
– Tuy thế tân dược do Quý Chi Đường báo chế mới chỉ xuất hiện gần đây, còn chưa chính thức được thừa nhận, phía Hằng Xương dược hành cũng không hề nói thuốc này có thể dùng quá liều lượng, Nghê Nhị chỉ nghe nói mà đã dùng tới 8 miếng ô đầu là khinh xuất, hơn nữa ông ta không thể chứng minh mình thực sự dùng thuốc của Hằng Xương dược hành, không thể bài trừ khả năng ông ta có liên quan. Cho nên bản huyện phán ông ta vẫn phải gánh trách nhiệm, song là ngộ bất như bản phương.
Tùy chưởng quầy nghẹn ngào nói:
– Vậy mẹ tiểu nhân chết uổng sao? Ta muốn đi gặp thứ sử đại nhân, để ngài định đoạt.
Tiền huyện lệnh hừ một tiếng:
– Bản quan đã tới bẩm báo với thứ sử đại nhân, đại nhân đã đồng ý để bản quan phán xét bồi thường hòa giải.
Tùy chưởng quầy nước mắt giàn dụa, nhìn hướng Thang bạc sĩ, Thang bác sĩ thương hại gật đầu:
– Đúng thế, lão nhân gia đã ân chuẩn rồi.
Hi vọng cuối cùng của Tùy chưởng quầy tan vỡ, khóc rống lên:
– Thang đại nhân, ban đầu ông nói gia mẫu trúng độc chết cơ mà.
Thang bác sĩ có chút xấu hổ:
– Cái này.. Khi đó bản quan cũng chỉ căn cứ vào việc biết lão thái thái dùng tám miếng ô đầu cho nên …
Đi tới bên Tùy chưởng quầy nhỏ giọng khuyên nhủ:
– Đã nói với ông rồi, thứ sử đại nhân cũng đã đồng ý đây không phải cố sát, phán xử phải nghe huyện lệnh đại nhân, không nên làm mất lòng ông ấy, sau này không có lợi gì cả. Vì vậy muốn báo thù Nghê gia, hãy nghĩ cách khác, như đòi tiền bồi thường thật nhiều vào, cho chúng táng gia bại sản, coi như xứng với ân dưỡng dục của lão thái thái rồi.
– Vâng, xin nghe lời An đại nhân.
Tùy chưởng quầy nghiến răng gật đầu, đi ra gặp người nhà nói kết quả, thấy Âu Dương thứ sử đã chấp nhận rồi, tất nhiên không ai dám nói gì nữa. Tiếp đó Tùy chưởng quầy còn gọi quản gia tới, thì thầm vào tai, quản gia gật đầu liên hồi, lẻn vào phòng nghỉ của nha dịch.
Một tuần hương sau, Tiền huyện lệnh thăng đường, gọi người có liên quan vào, tuyên bố:
– Trước khi tuyên phạt, bản quan hỏi, nguyên cáo, ngươi có chấp nhận bồi thường không?
Tùy chưởng quầy đã có tính toán trước, nói:
– Đại nhân, vậy phải xem bồi thường bao nhiêu.
Nghê Nhị nghe lời này mừng rỡ, biết vậy là thoát chết rồi, khóc tu tu ngay tại công đường. Nghê đại phu cũng mừng rỡ tới run rẩy, đi lên nói:
– Bẩm đại nhân, tiểu nhân bồi thường, Tùy chưởng quầy, ông nói đi, dù bán nhà bán đất ta cũng bồi thường cho ông.
– Hừm, đừng nói lời vô nghĩa.
Tùy chưởng quầy mặt hầm hầm:
– Trước tiên nói ra xem thành ý của ông thế nào?
– Vâng, vâng.
Nghê đại phu gọi quản gia tới:
Quản gia mang ba hộp lên, nói:
– Đại lão gia, lão thái thái nói, tạm dùng cái này …
– Cái này để đưa Tả gia mà.
– Lão thái thái nói phía Tả gia sẽ có an bài khác.
Quản gia nhỏ giọng đáp:
@by txiuqw4