doc truyen
Danh sách
Thể loại
Tùy chỉnh
Tìm kiếm...
TruyệnĐại Đường Tiểu Lang TrungChương 254
ĐẠI ĐƯỜNG TIỂU LANG TRUNG
Chương 254: Miêu Bội Lan thuê nhà
Lương thị gấp lắm rồi, nắm tay nhi tử lắc lấy lắc để:
- Trung Nhi à Trung Nhi, con đi nói với Tiêu đại ca trả lương thực lại đi, giao cho quan quân.
- Mẹ, mẹ bình tĩnh đi.
Tả Thiếu Dương thấy không nói gì cho cha mẹ biết là quyết định đúng đắn, nếu không chỉ e bây giờ mẹ y tới chùa Thanh Phong khóc lóc xin Trí Không đại sư trả lại lương thực không biết chừng:
- Tiêu đại ca như thần long thấy đầu chẳng thấy đuôi, xưa nay đều là huynh ấy tới tìm con, con không cách nào tìm được huynh ấy.
Bạch Chỉ Hàn ngước nhìn Tả Thiếu Dương với ánh khó hiểu, y nói dối, tất nhiên là vậy, nàng chưa gặp vị Tiêu đại ca nào đó, song đêm qua chắc chắn không có vị Tiêu đại ca nào hết, quan trọng những lời Tả Thiếu Dương nói “thần long thấy đầu không thấy đuôi”, rồi là đều là người kia tới tìm, còn y không tìm được, chẳng lẽ đó cũng là lời nói dối, y không có người bạn nào như vậy, nếu thế bài thơ kia thực sự do y làm ra? Nếu thế tại sao phải nói dối?
Lương thị khóc rồi, nước mắt rơi thành hàng dài, thấy không thuyết phục được nhi tử, quay sang trượng phu:
- Lão gia, lão gia nói nó đi.
Tả Quý thở dài:
- Được rồi Trung Nhi không nói dối đâu, dù sao không có lương thực dư trong nhà ta nữa, còn nếu quan quân tìm thấy ở chỗ khác thì cứ tịch thu, số lương thực đó cũng không có gì chứng mình là của nhà ta hết.
- Cha nói đúng đó mẹ, chỉ cần lương thực không phải tìm ra trong nhà ta thì lo gì, hay thế này, lát nữa quan binh tới kiểm tra, mẹ sang nhà Chỉ Nhi chơi một lúc, bên này để cho con và cha lo là được.
Lương thị chẳng có chủ ý gì, nhìn trượng phu.
Tả Quý thấy thế cũng tốt, nếu không trong nhà không còn lương thực mà thê tử cứ thế này thì quan binh cũng nghi ngờ:
- Được, lâu nay bận rộn cũng không có thời gian hỏi thăm sức khỏe lão thái gia thế nào, bà sang đó tiện thể thăm hỏi trò chuyện luôn. Chúng ta mở cửa hiệu thôi.
Bạch Chỉ Hàn đi mở cửa, tức thì gió lạnh cùng ánh sáng chói lòa làm người ta nhức mắt ùa vào phòng.
Tả Thiếu Dương ra ngoài, oa, cả thế giới đã biến thành màu trắng, ngọn đồi xa, nóc nhà gần, cây cối, đường phố đều phủ một lớp tuyết dày, cột băng trước mái hiên dài hơn nửa xích, tuyết dưới mặt đất ngập quá gối trẻ con, từ khi tới nơi này thì đây là trận tuyết lớn nhất Tả Thiếu Dương gặp phải.
Nếu là bình thường thì cả phố đã ra xúc tuyết rồi, giờ chỉ lác đác bóng vài đứa trẻ con vô tư nô đùa lấy tuyết ném nhau.
Ở trạm thu lương đầu phố, thi thoảng có người sách túi lương thực ra, sau đó thở vắn than dài trở về, mặt cúi xuống, bước đi lầm lũi nặng nề.
Trên phố tên quan binh vẫn cứ nói đi nói lại chỉ có mấy câu mà không biết chán hay mỏi mồm, Tả Thiếu Dương chỉ muốn vơ nắm tuyết ném vào mồm hắn, lải nhải suốt, bực cả mình.
Suốt cả buổi sáng không có ai tới khám bệnh, sau buổi trưa là kiểm tra từng nhà rồi, lúc này còn ai muốn ra khỏi nhà nữa, dù không phải trong nhà có dấu lương thực, chuyện chưa qua thì lòng chưa yên, chỉ cần không phải bệnh nặng, còn cầm cự được thì đều ở nhà hết, thời tiết lại như thế, ra đường không khéo còn bệnh thêm.
Tả gia cũng ở trong trạng thái thấp thỏm, chỉ có Tả Quý sang bên hiệu tạp hóa khám lại cho thương binh, đều chỉ là bỏng hoặc gãy xương, chủ yếu là xem tình hình vết thương, sau đó điều chỉnh thuốc, chẳng mấy chốc là xong.
Gần trưa thì Phàn mặt đen tới, dẫn theo mấy thân binh, chưa thấy người đã thấy tiếng:
- Tiểu lang trung, Bội Lan muội muội đâu, tiền thưởng tới rồi.
Phàn Mặt Đen đi thẳng tới cái bàn khám bệnh dài, ném cái túi lên, mấy xâu tiền ở bên trong rơi ra mất một nửa, mỗi xâu là một nghìn đồng, tổng cộng là mười quan.
Tả gia quá quen với hắn rồi, chả phải khách khí, Tả Quý chỉ gật đầu một cái lại tiếp tục nhắm mắt ngồi thiền, chỉ có Tả Thiếu Dương là đi ra tiếp, Bạch Chỉ Hàn ở lại phòng, tránh bệnh tưởng tên này nặng thêm.
- Vất vả đội chính đại nhân rồi, mời ngồi. Là tiền thưởng của Bội Lan muội sao?
Phàn Mặt Đen nhìn quanh không thấy bóng giai nhân thì thất vọng, đặt bịch mông ngồi xuống cái ghế làm nó kêu kẽo kẹt như muốn gãy:
- Đúng thế, tuy Bội Lan muội muội không cắt tai người mang về làm chứng, nhưng lại lần nữa xông pha chiến trường cứu chữa bệnh nhân, đây là điều rất nhiều thương binh nhìn thấy, thế nên cấp trên châm chước rồi, đương nhiên cũng nhờ thể diện Lão Phàn này đủ lớn nữa. Ha ha ha, Miêu gia muội tử đâu rồi, mau thu tiền lại đi nào, đừng để đại ca nhìn mà thèm chứ.
Miêu Bội Lan rất khó xử, nàng chưa bao giờ có nhiều tiền như thế, số tiền này giúp ích cho nhà nàng rất nhiều, sống dựa vào Tả gia thế này không phải điều nàng muốn, nhưng đây lại là tiền giết người mà có, nàng không thích.
Tả Thiếu Dương biết tâm lý nàng, dịu giọng khuyên:
- Bội Lan, số tiền này muội nhất định phải nhận, đừng nghĩ do giết người, mà do muội lấy mạng đổi được, là cứu thương binh mà có, cuộc sống sau này còn dựa vào nó.
Câu nói này làm Miêu Bội Lan hạ quyết tâm, ngẩng đầu nhìn y:
- Tả đại ca, muội muốn thương lượng việc này.
- Muội nói đi.
- Muội muốn thuê căn nhà bên cạnh kia, mẹ muội sức khỏe không tốt, ở Mai thôn quá cao, chân đau nhức suốt, đi lại không tiện, muội tính chuyển vào thành sống. Như vậy, sau này muội giúp huynh làm ruộng trồng thuốc cũng tiện hơn...
Miêu Bội Lan càng nói càng nhỏ, khuôn mặt thẹn thùng lại đầy mong đợi:
Tả Thiếu Dương đã không còn ngây ngô như trước kia, nhìn là hiểu lòng nàng, nha đầu này trái tim đặt lên người mình, chỉ muốn ở cùng nhau, nhưng không thể danh bất chính ngôn bất thuận ở trong nhà mình, thuê hiệu tạp hóa đó là biện pháp tốt nhất, như vậy ngày ngày hai người có thể ở gần nhau, nghĩ đã thấy tương lai vô hạn, gật đầu vội:
- Đương nhiên là được rồi, cha, cha thấy sao ạ.
Tả Quý gật đầu:
- Ừ, dù sao thương binh cũng không ở bao lâu, khỏi là đi rồi.
Miêu Bội Lan xua tay:
- Không, không ạ, nhà cháu không cần nhiều phòng như thế, bệnh nhân sau này cần vẫn cứ ở lại điều trị. Nhà cháu chỉ cần một gian là đủ, là gian liền với bếp, cháu chỉ mở thêm một cánh cửa nửa đi lại cho thuận tiện, thế có được không ạ?
Tiệm tạp hóa đó kết cấu giống Quý Chi Đường, cũng là chính đường ở giữa, sương phòng hai bên, gian sát bên ngoài chia làm tiền hậu, tiền là phòng ngủ, hậu là nhà bếp.
Tả Quý vuốt râu:
- Nhà cháu đông người, chỉ ở một gian sao tiện, thế này đi, đại sảnh và gian liền bếp kia cho nhà cháu thuê, gian còn lại chuyên làm phòng bệnh. Mẹ cháu một mình nuôi lớn mấy đứa không dễ, nên để lão nhân gia sống thoải mái một chút, cứ làm vậy đi. Trung Nhi, tiền thuê phòng tính rẻ thôi, đang chiến loạn thế này, cũng chẳng ai thuê...
Tả Thiếu Dương cứ mắt tròn mắt dẹt nhìn cha mình, không phải bảo cha y là người khó khăn, ngược lại là khác, ông cổ hủ nhưng hiền hòa, chỉ là xưa nay những chuyện vặt vãnh thế này ông không bao giờ lên tiếng, chả lẽ cha thay đổi suy nghĩ, chấp nhận nàng rồi? Nghĩ thế lòng khấp khởi mừng thầm.
Miêu Bội Lan nhún eo thi lễ cảm tạ Tả Quý xong, hỏi Tả Thiếu Dương:
- Tả đại ca... Tiền thuê phòng là bao nhiêu?
- Giá thuê bên đó trước kia rẻ hơn nhà ta, lại không thuê nguyên nhà, lấy 100 đồng một tháng là được.
- Giá này rẻ quá.
- Được rồi, được rồi.
Tả Thiếu Dương cong môi lên làm vẻ hung ác, phẩy tay:
- Giá thuê nhà ở đây là thế đấy, không thuê thì đi chỗ khác kiếm nhà mà thuê.
Miêu Bội Lan thấy y làm trò phì cười:
- Vậy thì được rồi, đa tạ Tả đại ca.
- Chuyện không nên chậm trễ, chúng ta làm luôn đi, mời thợ mộc làm cửa... À tiện thể ta cũng muốn làm cho người bệnh mấy cái giường đơn giản, nằm dưới đất như thế dễ sinh bệnh, còn cả chăn đệm nữa.
Miêu Bội Lan rối rít xua tay:
- Không cần không cần, tốn kém lắm, gọi Lý đại ca là được, huynh ấy trước kia ở trong thôn là thợ mộc, từ bàn, ghế, tủ ở nhà đều là do huynh ấy làm đó, tay nghề không tệ.
***
Chú: Ban đầu tiệm tạp hóa nó ở đối diện, về sau không biết tác giả quên hay là có ý định cho cu Tả nửa đêm mò sang hàng xóm làm bệnh mà sửa nó thành sát vách.
Được đề xuất cho bạn
Tâm Ma - Jim Maryal
Tâm Ma - Jim Maryal
Muốn Em Thế Nào Cũng Không Đủ
Muốn Em Thế Nào Cũng Không Đủ
Vừa Tỉnh Dậy Tôi Đã Trở Thành Một Đứa Lẳng Lơ Đê Tiện
Vừa Tỉnh Dậy Tôi Đã Trở Thành Một Đứa Lẳng Lơ Đê Tiện
Đề nghị từ
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện Full - Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện hay. Website luôn cập nhật những bộ truyện mới thuộc các thể loại đặc sắc như truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, hay truyện ngôn tình một cách nhanh nhất. Hỗ trợ mọi thiết bị như di động và máy tính bảng.Contact - ToS
12 nữ thần ngôn tình hài ngôn tình sắc truyện teen hay ngôn tình hay truyện đam mỹ ngôn tình sex truyện ngôn tình ngôn tình hoàn đam mỹ h ngôn tình ngược truyện kiếm hiệp hay truyện tiên hiệp hay đam mỹ hài ngôn tình sủng
doc truyen
Danh sách
Thể loại
Tùy chỉnh
Tìm kiếm...
TruyệnĐại Đường Tiểu Lang TrungChương 255
ĐẠI ĐƯỜNG TIỂU LANG TRUNG
Chương 255: Quan binh tặng biển
Phàn Mặt Đen nãy giờ ngồi xuông, chẳng được miếng nước nào, người ta còn lơ đi, bây giờ nói tới chuyện sửa nhà sửa cửa, thuê nhân công rồi, mình mà không lên tiếng có khi người ta bàn tới việc sinh con đẻ cái luôn cũng chưa biết chừng, lão Phàn này ít nhiều cũng là đội chính chỉ huy cả trăm người, chưa đi tới đâu lại mất giá như cái nhà này, hèm một tiếng kiếm chủ đề:
- Tiểu huynh đệ, đã nghe lệnh trưng thu lương thực chưa, xem lại lương thực trong nhà cho cẩn thận, nếu quá giới hạn là không được đâu, tới lúc đó Lão Phàn này có nói đỡ cũng không ăn thua đâu đấy.
- Không cần phải xem, chắc chắn không thể vượt được, ta còn đang đợi Đại tướng quân phát cháo tế dân đây, chứ chừng đó gạo biết sau này sống thế nào?
Tả Thiếu Dương thực sự vẫn còn chưa hết lo lắng, lương thực dấu trong chùa như thế có an toàn không, vị Trí Không đại sư đó có tin tưởng nổi không, ông ta quá khác với hòa thượng bình thường, rồi lương thực dấu dưới giếng có qua được mắt quan quân không, nhiều yếu tố y không kiểm soát được, cảm giác vận mệnh không nắm trong tay làm người ta không thể yên tâm:
- Phàn đội chính, quan binh các vị thực sự sẽ phát cháo chứ?
Phàn Mặt Đen cười hăng hắc:
- Phát cháo thì thế nào cũng có, làm sao có thể thất hứa với bách tính được, chỉ là thế nào thì, nhiều ít ra sao thì ta không biết.
Bên ngoài đội tuyên truyền lưu động kia lại tới rồi, nghe đi nghe lại cũng phiền, nhưng cũng rất có tác dụng gây sức ép tinh thần rất lớn, hôm qua còn bị mấy thương binh chửi rủa làm ổn suốt ngày không cho ai nghỉ ngơi.
Nhưng tiếng ồn kia tới gần hơn thì thấy không đúng lắm, không chỉ tiếng chiêng, mà còn có cả tiếng kèn sáo, nghe như nhà ai đi rước dâu vậy, tưng bừng náo nhiệt.
Tình hình thế này còn nhà nào có tâm trạng cưới gả à, mọi người đều tò mò ra cửa nhìn.
Thế nhưng không phải đội ngũ rước dâu mà lại là một đội quan quân, đội ngũ chỉnh tề, đi đầu là một viên tướng uy vũ cưỡi con ngựa cao lớn, theo sau là bốn binh sĩ, bê ngang một tấm biển được dùng vải đỏ phủ lên, giữa còn dùng lụa đỏ tết bông hoa to tướng.
Tiếp đó là đội nhạc chừng tám người, nhạc cụ cũng được buộc lụa đỏ, cuối cùng là một đội binh sĩ tay cầm giáo, xếp hai hàng bước đi vô cùng chỉnh tề.
- Là quan quân tặng biển đấy, không biết cho nhà ai thế nhỉ?
- Không biết, huyện ta trước nay chỉ mỗi một lần được thứ sử đại nhân tặng biển, đó là quả phụ Trương, nhưng không được rình rang như lần này.
- Thế này hẳn là được Đại tướng quân tặng biển, vinh dự lớn đấy, họ đi về phía này.... Lẽ nào, trời ơi là Quý Chi Đường.
- Là Tả gia, họ dừng trước Tả gia kìa.
Thật vậy, đội nhân mã ầm ĩ đó trước tới cửa Quý Chi Đường, viên tướng cưỡi ngựa nhìn tấm biển cũ kỹ, giơ roi ra hiệu đoàn người dừng lại:
- Tới rồi, là nơi này.
Nói xong xuống ngựa, phủi tuyết, chỉnh lại áo choàng ngay ngắn đi tới.
Phàn Mặt Đen nhìn thấy người này thì giật mình:
- Đó là Lão Phó thủ lĩnh thân binh của Đại tướng quân, ta phải tránh một chút, đừng để hắn biết ta ở đây.
Rồi chạy ù vào bếp như ma đuổi.
Viên tướng kia người tầm thước chứ không cao lớn vạm vỡ như Phàn Mặt Đen, mặc bộ giáp hạng nặng phủ kín tới chân nặng phải tới năm mươi cân, trên đầu đội mũ trụ, chỉ có khuôn mặt với đôi mắt như báo săn lộ ra ngoài, đi thẳng tới chỗ đoàn người Tả Quý đang đứng, chắp tay hỏi:
- Dám hỏi tiểu lang trung Tả Thiếu Dương của Quý Chi Đường có ở đây không?
Tả Quý và Lương thị giật bắn mình, không biết quan quân tìm nhi tử làm gì, hoàn toàn quên cả người ta dẫn theo đội quân nhạc, cứ nghĩ là nhà mình dấu lương thực bị bại lộ rồi, Lương thị sợ tới toàn thân run bần bật, Tả Quý cố trấn định vẫn không khỏi lắp bắp:
- Nó... Nó chính là khuyển tử, không biết, tướng quân tìm nó có việc gì?
- A, ra là Tả lang trung, mạt tướng xin có lễ.
Viên tướng chắp tay:
- Tất nhiên là tìm cậu ấy có việc, lão lang trung, cậu ấy đâu rồi? Vẫn phải dưỡng thương sao?
Tả Thiếu Dương đầy một bụng nghi hoặc, chống nạng đi ra:
- Tướng quân, chính là ta... Có chuyện gì xin mời vào nhà nói.
Tả Quý cũng rối rít đưa tay ra:
- Đúng đúng, trong nhà mời, mời tướng quân vào nhà.
- Đáng lý phải thế, có điều ta quân vụ bận rộn, không có thời gian, Tả công tử, tới nhận biển đi.
- Nhận biển?
Tả Quý bấy giờ mới nhớ ra tấm biển phủ lụa đỏ, chỉ vào nó:
- Ý tướng quân là … biển đó tặng nhà ta sao?
Viên tướng quân gật đầu, lùi lại một bước trang trọng nói:
- Mạt tướng Phó Cung, là đội chính vệ đội thân binh của Đại tướng quân thống soái quân dẹp loạn. Lần này phụng lệnh Đại tướng quân đặc biệt tới đây để tặng biển cho công tử của quý đường.
Bốn xung quanh ồ lên, xôn xao nghị luận, người Tả gia nhìn nhau kinh ngạc, Tả Quý ngập ngừng hỏi:
- Khuyển tử có tài đức gì mà nhận vinh dự này, Đại tướng quân có nhầm không?
Phó Cung nói lớn như thể muốn tất cả đều nghe được:
- Ha ha ha, Tả lang trung xem nhẹ lệnh lang rồi, lần trước phản quân tiến công Hợp Châu, lệnh lang mạo hiểm lên thành chữa trị thương binh, quý đường lại còn tận tâm chữa trị nhiều huynh đệ trong quân chúng ta như thế. Làm người ta kính phục hơn nữa, vài ngày trước quân ta và phản quân quyết chiến ngoài thành, lệnh lang xông pha ngay tuyến đầu, không ngại tên bay đạn lạc, cứu lại vô số thương binh, cuối cùng không may rơi vào vòng vây của địch, tắm máu chiến đấu, giết mấy chục kẻ địch, rồi bản thân bị trọng thương! Không biết nay thương thế Tả công tử thế nào?
Cái này là nói mình đấy hả, xông pha tiền tuyến? Ai thế, còn tắm máu chiến đấu vowis phản quân, cũng không quen, giết mấy chục kẻ địch, mình không biết thằng cha nào như thế, họ có nhầm không vậy, cơ mà người ta chỉ đích danh mình, Tả Thiếu Dương lúng túng đáp:
- Đa tạ, đã không còn đáng ngại nữa.
- Mạt tướng nghe Lưu hỏa trưởng giới thiệu, khi đó Tả công tử về thành mạng nguy trong sớm tối, không ngờ hồi phục nhanh như vậy, đúng là trời cao có mắt, cũng là nhờ y thuật công tử cao minh.
Lão Lưu hỏa trưởng đó nói quá rồi, bị thương một chút mà nói gì ghê thế, người ta mà biết thì cười đau bụng:
- Phó tướng quân, chuyện ta lên chiến trường trị thương là thật, song còn giết mấy chục phản quân, cái này e là có nhầm lẫn.
Phó Cung đi tới gần nói nhỏ:
- Ta biết là do Miêu cô nương đi cùng công tử làm, nghe nói đó là muội muội kết nghĩa của công tử, thế cũng là người nhà, người một nhà không nói hai lời mà, công tử nhận đi, đây là ý đại tướng quân, dù sao cô nương đó là nữ, ban thưởng nhiều điều không tiện.
- Như thế, không ổn?
Tả Thiếu Dương nhíu mày:
- Tả công tử, nói thật nhé, mấy ngày trước quân ta quyết chiến với phản quân, có thể nói đã dốc toàn lực, chuẩn bị lâu ngày, mưu tính kỹ càng, rốt cuộc kết quả không như ý, hiện sĩ khí đi xuống, cần có tấm gương anh hùng kích lệ lòng quân, đó là công tử. Đại tướng quân rất coi trọng việc này, vì thế công tử đừng có hành động theo cảm tính, nhất thiết phải nghe theo an bài của Đại tướng quân, đây là chuyện liên quan tới việc gắn kết quân dân, ổn định tình thế, hiểu chưa.
Phó Cung nói xong kệ Tả Thiếu Dương kinh ngạc, lùi lại ha hả nói lớn:
- Tả công tử khiêm tốn quá, sự tích của công tử nhiều lần truyền tới tai Đại tướng quân, Đại tướng quân vô cùng cảm phục, nên mới chuyên môn phái mạt tướng đem biển do đích thân Đại tướng quân đề bút tới đây biểu dương tinh thần cao cả của công tử...
Tả Thiếu Dương chẳng thấy mừng mà còn sởn gai ốc, thì ra mình chỉ là quân bài mà họ cần lợi dụng, dù sao cũng không phải chuyện tệ, nhận lấy đã:
- Đại tướng quân quá hậu ái, Tả Thiếu Dương hổ thẹn không dám, hỗ trợ với quan binh đánh bại phản quân là trách nhiệm của mỗi người...
TIN HOT
Ai đang gặp vận đen: Đừng bỏ qua bí quyết đổi đời này
Mỡ ở bụng và hai bên hông sẽ biến mất chỉ trong 3 ngày!
COD
Bạn sẽ không bao giờ cần kính sau khi thử thứ này
Đánh thức sự giàu có. Nhờ có bùa hộ mệnh này tôi luôn thắng xổ số
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện Full - Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện hay. Website luôn cập nhật những bộ truyện mới thuộc các thể loại đặc sắc như truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, hay truyện ngôn tình một cách nhanh nhất. Hỗ trợ mọi thiết bị như di động và máy tính bảng.Contact - ToS
12 nữ thần ngôn tình hài ngôn tình sắc truyện teen hay ngôn tình hay truyện đam mỹ ngôn tình sex truyện ngôn tình ngôn tình hoàn đam mỹ h ngôn tình ngược truyện kiếm hiệp hay truyện tiên hiệp hay đam mỹ hài ngôn tình sủng
@by txiuqw4