Đại đa số cấm quân dưới tay Tiết Tú đều quỳ rạp xuống đất, thành thật bỏ vũ khí đầu hàng. Chỉ có ba người Tiết Tú, Lý Dao và Lý Cư ăn được ngã về không, mang theo hơn trăm cấm quân tâm phúc vẫn tiếp tục dựa vào nơi hiểm yếu chống lại. Chẳng qua, trận này địch ta chênh lệch quá xa, liều mạng tranh chấp không có chút hồi hộp nào. Ngay khi Lý Long Cơ an ủi một đám phi tần và ổn định tâm trạng xong, một hồi chém giết bên cạnh cơ bản đã tuyên bố chấm dứt.
Lý Dao và Lý Cư bị bắt, mà Tiết Tú ít người không địch lại số đông, bị cấm quân sốt ruột lập công chém giết tại chỗ. Một bọn thị vệ và cấm quân tâm phúc theo bọn họ toàn bộ bị giết tại chỗ. Trong không khí tràn ngập mùi máu tanh nồng đậm, Lý Long Cơ như trút được gánh nặng ánh mắt đặt trên người Mao Thọ lung lay sắp đổ, trong mắt phát ra một tia cảm động, khoát tay áo:
- Mao ái khanh mang bệnh tiến đến thanh trừ phản nghịch cho trẫm, lập được công lớn, trẫm tự nhiên trọng thưởng!
- Đám cấm quân các ngươi, hôm nay có công cứu giá, truyền ý chỉ của trẫm, ban thương cho sĩ tốt cứu giá hôm nay một quan tiền, một vò ngự tửu!
Lý Long Cơ khoát tay áo, hiên ngang đứng ở nơi đó, tiếp nhận vài ngàn cấm quân quỳ lạy tạ ơn rung trời.
Mao Thọ run rẩy quỳ rạp xuống đất:
- Hoàng thượng, thần cứu giá trậm trễ, khiến hoàng thượng sợ hãi!
- Ái khanh bình thân, thưởng ngồi.
Lý Long Cơ thấy sắc mặt Mao Thọ trắng bệnh, tiếng nói cũng có chút run rẩy, không khỏi cực kỳ cảm thán trong lòng, cái gọi là hoạn nạn gặp chân tình. Mao Thọ này ngày xưa bị mình chướng mắt hôm nay lại là thành đại công thần bình định phản quân. Nhớ tới ngày xưa mình lạnh nhạt với hắn, lại thấy hắn mang bệnh đến đây, hoàng đế Đại Đường luôn luôn lãnh khốc thở dài một tiếng:
- Mao ái khanh hôm nay vì triều đình, vì xã tắc lập được công lớn, trẫm cảm động trong lòng.
Ngọc Chân vội vàng chạy tới, quát hỏi:
- Mao Thọ, đứa con Tiêu Duệ kia của ta ở chỗ nào?
Mao Thọ ngẩn ra, quay người nhìn lại, thấy trong đám người đứng ngoài không có tung tích Tiêu Duệ, không khỏi thở dài nói:
- Điện hạ, Tiêu công tử lấy thân sĩ tử văn nhược bôn ba cứu giá với thần, trên nửa đường bị trật chân, thần đã lưu lại vài sĩ tốt chiếu cố cho cậu ấy… Lúc này, chắc hẳn rất nhanh sẽ tới!
Đang nói chuyện, chỉ thật một thanh niên áo đen dìu lấy Tiêu Duệ khập khiễng đi tới, vài cấm quân đi theo sát phía sau. Trên mặt Tiêu Duệ dính đầy bùi bậm. Trên quần áo mới tinh có nhiều chỗ còn dính máu và bùn đất. Cũng không biết hắn bị dính như nào.
Ngọc Chân biến sắc, vội vàng chạy ra tiếp đón, trên mặt Lý Long Cơ hiện lên một nụ cười tán thưởng, đang muốn ca ngợi Tiêu Duệ vài câu, đã thấy phía hoàng cung khói đặc cuồn cuộn, một kỵ binh vội vàng chạy tới, đại nội thị vệ xoay người xuống ngựa, quỳ rạp xuống trước mặt Lý Long Cơ, run giọng nói:
- Hoàng thượng, thái tử điện hạ sợ tội ở Đông Cung.
Ngửa đầu nhìn khói đen cuồn cuộn phía hoàng cung, Lý Long Cơ im lặng nửa ngày, chậm rãi nói:
- Trời làm bậy có thể thứ, tự làm bậy không thể sống.
Lại trầm mặc nửa ngày, Lý Long Cơ nhìn Tiêu Duệ thật sâu, liên tục gật đầu:
- Tiêu Duệ. Trẫm quả nhiên không có nhìn lầm ngươi. Sự an nguy của trẫm... Hôm nay ngươi một thân sĩ tử, thời điểm nguy nan, ngươi tuổi còn nhỏ đã có gan có nhận thức, không sợ việc binh đao, một mình ngược xuôi trong lúc hỗn loại, cố gắng xoay chuyển tình thế, lúc này mới thực sự gọi là bản sắc danh sĩ Đại Đường.
Dừng một chút, Lý Long Cơ bỗng nhiên quát:
- Chư vị ái khanh, Tiêu Duệ vượt lửa qua sông cứu giá, có công lớn nhất. Các ngươi hãy thay trẫm cúi đầu bái Tiêu Duệ!
Lời vừa nói ra, cả triều văn võ bá quan sợ hại, đường đường trọng thần Đại Đường đi quỳ lạy một thiếu niên thân rỗng, điều này chẳng phát có chút hoang đường. Nhưng mọi người thấy thần sắc lành lạnh của Lý Long Cơ, không khỏi run lên trong lòng, do dự một lúc, mọi người nhíu mày chen chúc tụ lại một chỗ bái về phía Tiêu Duệ. Tiêu Duệ không dám được bái, đành phải xua tay liên tục, được Lệnh Hồ Xung Vũ nâng vội vàng tránh sang một bên:
- Các vị đại nhân, chớ chiết sát Tiêu Duệ!
Thiếu niên có đảm lược có nhận thức, có thể ở trong loạn quân không hề sợ hãi, hiện giờ lại không kiêu ngạo kể công, biểu hiện một khắc này của Tiêu Duệ sâu sắc thắng được tình cảm tốt đẹp của văn võ cả triều. Bất kể là một mạch trung thần hay là một hệ gian thần, đám quyền quý Đại Đường này biết rõ, hôm nay nếu không bởi vì có Tiêu Duệ “người liên lạc” bất ngờ ngoài ý muốn này, chỉ sợ phút này sớm đã là quân không quân thần không thần.
Tiêu Duệ nhíu mày bước tới hai bước, chân này trẹo thật lợi hại, mỗi một bước đi đều vô cùng đau đớn. Hắn mạnh mẽ nhín cơn đau, lấy ra mặt ngự tứ kim bài trong lồng ngực, đưa cho Ngọc Chân, cười khổ nói:
- Mẫu thân, kim bài này trở về chủ cũ, chỉ có điều chân này đau kinh khủng, con muốn về phủ nghỉ ngơi.
Ngọc Chân không tiếp nhận kim bài, lại duỗi tay đỡ Tiêu Duệ, quay đầu lại liếc Lý Long Cơ một cái.
Lý Long Cơ cao giọng cười:
- Tiêu Duệ, đây là kim bài trẫm ban cho Ngọc Chân, không nghĩ tới, khối kim bài này lại trở thành tín vật để ngươi mang binh bình định, được ---- cũng được, Tiêu Duệ, công lớn hôm nay tạm thời nhớ kỹ, chậm rãi trẫm sẽ phong thưởng, kim bài này, trẫm liền ban cho ngươi!
Tiêu Duệ cả kinh, Ngọc Chân ghé sát vào tai hắn nhỏ giọng sẵng lên:
- Đứa bé ngốc, như vậy, còn không nhanh chân quỳ gối tạ long ân của hoàng thượng.
Tiêu Duệ cầm ngự tứ kim bài nặng trịch, quỳ rạp xuống đất, cao giọng hô:
- Học sinh bái tạ long ân của hoàng thượng!
Mà lúc này đây, chúng thần cùng với hoàng tử, hoàng nữ cùng đám phi tần thâm cung ở đây mới tỉnh ngộ lại. Đúng vậy, trước đó không lâu thiếu niên này được hoàng thượng thân phong thiên tử môn sinh! Tài danh lan xa, thiên tử môn sinh, phong lưu tửu đồ, có công cứu giá… Những “từ mấu chốt” này liên hệ một chỗ với nhau, trong lòng mọi người không thể nghi ngờ tiền đồ vô cùng sáng sủa buộc quanh người Tiêu Duệ.
Chuyện Lý Anh mưu phản bức vua thoái vị bại, điều này làm cho Lý Tông và Lý Mạo vừa lo sợ không yên lại cực kỳ vui mừng. Từ nay về sau, Đại Đường đã mất thái tử, nói vậy phụ hoàng không lập thái tử mới cũng không được đi?
Hôm nay đội ngũ hiến tế của Lý Long Cơ vừa mới ra khỏi hoàng cung, Lý Anh liền dẫn vài thị vệ xông vào tẩm cung Võ Huệ Phi. Võ Huệ Phi vốn muốn hấp dẫn Lý Anh mắc câu, sau đó phái người nhanh chóng thông tri Lý Long Cơ, bắt Lý Anh đang phạm tội, do đó trị hắn tội danh ý đồ khinh nhờn làm nhục mẫu phi.
Nhưng lần hành động này của Lý Anh, lại làm cho Võ Huệ Phi tâm cơ thâm trầm lập tức thay đổi chủ ý. Nàng là loại người nào, vừa thấy bộ dáng Lý Anh mang theo thị vệ đấu đá lung tung trong cung, thậm chí thấy cấm quân bao vây xung quanh tẩm cung của mình, nghĩ từ đầu đến cuối, Võ Huệ Phi trí tuệ hơn người lập tức khiếp sợ thất sắc: Lý Anh lần này là muốn tạo phản bức vua thoái vị, mà không chỉ là mưu đồ sắc đẹp của mình!
Nghĩ đến đây, lúc này Võ Huệ Phi cầm một thanh chủy thủ trong tay đặt ngang cổ tuyết trắng của mình, vô cùng thảm đạm ngồi trong tẩm cung, mặc cho Lý Anh “mồm miệng nở hoa sen” như thế nào, nàng cũng chỉ một lòng, nếu Lý Anh dùng sức mạnh, nàng liền tự vẫn mà chết.
Lý Anh thèm dỏ dãi thân thể nàng nhiều năm, sao có thể khiến con vịt nấu chín như vậy hương tiêu ngọc vẫn (ngọc nát hương tan). Xem thần thái thà chết chứ không chịu khuất phục của nàng lần này, Lý Anh cười lạnh trong lòng:
- Chờ bổn cung khống chế được thế cục, đi lên ngôi vị hoàng đế, xem ngươi còn không tranh giành chui vào lòng bổn cung!
Lý Anh phái người canh gác chặt chẽ tẩm cung của Võ Huệ Phi, mà tất cả thái giám, thị vệ trong tẩm cung của Võ Huệ Phi đều bị hắn chém chết không còn, thi thể ngang dọc trong khu vườn bên ngoài tẩm cung.
Lý Anh dẫn người đi thẳng vào ngự thư phòng, lấy long bào của Lý Long Cơ thay, sau đó đi lên Kim Loan điện đi qua lại hai vòng thể nghiệm một phen cảm giác mỹ mãn, sau đó mới chuẩn bị mang theo mấy trăm cấm quân rời cung thành chạy thẳng tới Thái miếu, tự mình đi bức Lý Long Cơ thoái vị. Sau đó, nhân mã của hắn vừa mời rời cung thành, đã bị thống lĩnh đại doanh cấm quân ngoài thành là Mã Thụy mang theo ngàn người bao vây lại.
Vừa thấy tình thế bất thường, thị vệ của Lý Anh và một số cấm quân phản loạn theo hắn liều chết mở một đường máu, hộ vệ Lý Anh trở lại trong cung, một đường bị cấm quân bình định đuổi giết lui đến thủ Đông Cung. Thấy đại thế đã mất, dưới tuyệt vọng Lý Anh một đao chém chết thái tử phi Tiết Lan, sau đó chính mình người đầy vết máu ôm ấp bức tranh chân dung Võ Huệ Phi ngồi trong tẩm cung, đốt lều vải hoa lệ mà sáng lạn.
Ánh lửa ngút trời bừng lên, vị thái tử điện hạ bí quá hóa liều này cuối cùng cũng không trốn thoát số mệnh lịch sử. Tuy rằng số mệnh đã vì kẻ xuyên qua Tiêu Duệ đến mà sai lệch so với nguyên bản lịch sử. N nhưng tử vong chính là tử vong, hủy diệt chính là hủy diệt, chỉ có điều hy vọng trận cháy hừng hực này, có thể thiêu đốt tất cả dơ bẩn trong cung điện Đại Đường toàn bộ không còn. Nhưng mà, điều này nói chung là không có khả năng.
Lý Long Cơ trở lại trong cung, liền hạ xuống ba thánh chỉ. Thánh chỉ thứ nhất là phong thưởng, sắc phong Bắc Nha cấm quân Chỉ Huy Sứ Mao Thọ làm Tĩnh Nan Hầu, thưởng tiền một vạn quan. Tất cả tướng sĩ tham gia bình định có công đều được luận công nhận thưởng, người có quan chức thăng một bậc. Thánh chỉ thứ hai, truyền lệnh tất cả hoàng tử, hoàng nữ ở trong nhà suy nghĩ lỗi lầm, không có thánh chỉ không được ra ngoài. Thánh chỉ thứ ba, giam Đường Xương công chúa vào lãnh cung, cả nhà Tiết Tú bị tịch thu tài sản tru giết cửu tộc, Ngạc Vương và Quang Vương miễn đi tước vị, tạm thời giam giữ trong cung chờ xử lý. Ngoài ra, tất cả cấm quân ngoan cố chống lại bình định, tất cả bị chém thi thể chôn cất trong hố sâu ngoài thành, trên lập bia cảnh cáo, nhắc nhở hậu nhân.
Đường Minh Hoàng dù sao cũng là Đường Minh Hoàng, trước sáng sớm ngày hôm sau, trừ bỏ Đông Cung đã trở thành một đống hoang tàn, không khí trong cung tràn ngập khói lửa lờ mờ ra, trong thành Trường An đã khôi phục yên bình. Lý Long Cơ vào triều như cũ, triệu tập quần thần thương nghị quốc sự như không có chuyện gì. Dường như, một hồi cung biến hôm qua hoàn toàn không có phát sinh.
Nhưng mà, tất cả đều biết, ngay đêm qua, có hơn ngàn người đi lên đoạn đầu đài. Mấy trăm cung nữ, thái giám, thị vệ Đông Cung tất cả bị chém giết suốt đêm, tất cả mấy trăm người trong cửu tộc của Tiết Tú hoảng sợ đi lên con đường không lối về, đến nỗi đám văn võ đại thần vào triều sáng sớm nay đều ngửi thấy mùi máu tanh nhè nhẹ trong không khí.
Những quan viên thường lui tới Đông Cung rất thân không khỏi có chút lo sợ, nhưng mà vào triều lại thấy Lý Long Cơ dường như không có tiếp tục truy cứu, tâm thần lúc này mới hơi ổn định. Kỳ thật, những người đó quả thực là oan, Lý Anh bức vua thoái vị bọn họ căn bản không biết, mặc dù là biết, chắc chắn bọn họ cũng không dám có dũng khí theo giặc. Cũng vì nguyên nhân như vậy, Lý Long Cơ mới cố ý “xem nhẹ” việc này.
Đối với Lý Long Cơ mà nói, giờ phút này phải tận lực làm phai nhạt chấn động của sự việc Lý Anh bức vua thoái vị với triều đình và dân chúng Đại Đường, hắn cần yên ổn mà không phải náo động.
@by txiuqw4