Tại nơi mà Hàn Hạo và Đạt Cách Mã đại chiến.
Vài ngày sau, Vận Mệnh nữ thần đã tới vùng đất này. Sau khi ở đây đợi vài ngày thì có một bóng hình mông lung mờ ảo hiện giữa không trung.
Bóng hình mờ ảo kia vừa hiện ra, Tử Vong nguyên tố nơi đây lập tức trở nên dầy đặc hơn trong Ma Ẩn cốc gấp nhiều lần. Mệnh Vần nữ thần hờ hững liếc mắt nhìn bóng hình kia rồi khẽ mở lời:
- Nội Tư Đặc, nhà ngươi tới rồi à.
Hình ảnh mờ ảo của Tử Vong chủ thần Nội Tư Đặc dần dần trở nên rõ ràng, hóa thành một thanh niên khôi ngô tuấn tú tràn đầy khí chất nhu hòa. Tử Vong nguyên tố trên người Nội Tư Đặc như từng luồng khói nhẹ trôi lập lờ khắp đất trờị, hắn mỉm cười gật đầu nói:
- Bách Phỉ Lệ, ngươi cũng khá lắm, lại tu luyện thêm Vận Mệnh pháp tắc. Ngươi có biết người nắm giữ mảnh thần cách kia là ai, đang ở nơi nào không?
Vận Mệnh nữ thần Bách Phỉ Lệ chỉ cười hờ hững trả lời:
- Ngươi không phải không biết đặc điểm của mảnh thần cách kia chứ. Người có thứ này chỉ cần không sử dụng tới là có thể né tránh được sự truy xét của ngươi. Hơn nữa, ngươi chẳng những không thể cảm nhận được sự tồn tại của nó, mà ngược lại người có món đồ này có thể phát giác được khí tức của ngươi. Cho nên ta cũng chẳng thu hoạch được tin tức gì của đối phương.
- Sự tồn tại của cái đồ đó quả thật tạo ra một sự uy hiếp ngầm với đám người có thần cách chủ thần bọn ta! - Nội Tư Đặc xoa xoa mày, xem ra có chút ưu phiền.
- Đây là sự sắp đặt của Sáng thế thần. Chúng ta muốn thay đổi cũng không được. Sự tồn tại của mảnh thần cách này chính là để tạo hy vọng lật đổ chúng ta cho người khác. Cho dù là ai đi nữa, ngồi ở điạ vị trên cao một thời gian dài thì sẽ dần dà thay đổi. Sáng thế thần phát ra mảnh thần cách này hẳn là để cảnh cáo, vị trí của chúng ta không phải là vĩnh viễn không thể thay đổi. - Bách Phỉ Lệ thản nhiên nhẹ giọng nói.
Nội Tư Đặc gật đầu nói: - Ta sẽ tìm được kẻ đó. Bất kỳ ai có được mảnh Tử Vong thần cách thì ta sẽ không cho phép hắn sống sót.
Bách Phi Lệ cười cười, không hề nói gì thêm về vấn đề này, bởi vì nàng biết được nếu để nàng ta phát hiện ai đó có được mảnh vỡ thần cách của Vận Mệnh pháp tắc thì nàng cũng sẽ bất chấp tất cả để tiêp diệt kẻ đó, tiêu diệt người có được thần cách cũng chính là cách bảo đảm chỗ ngồi chắc chắn cho vị trí chủ thần của bản thân.
- Nghe nói thành chủ Hi Nhĩ của Khô Cốt thành tại thần vực của ngươi đã biến mất một cách thần bí, chuyện này là sao vậy? - Bách Phỉ Lệ trầm ngâm một hồi rồi đột nhiên lên tiếng hỏi.
Nội Tư Đặc nhíu mày, nhìn kỹ Vận Mệnh nữ thần Bách Phỉ Lệ rồi mới hừ nhẹ:
- Nếu như không phải ngươi trước đó đã mở lời, ta đã sớm giết cái tên tiểu tử đó rồi. Không chỉ có ta, tên gia hỏa Hắc Ám thần vực cũng sẽ không tha cho hắn. Hắn liên tục giết chết hai thành chủ ở Hắc Ám thần vực, khiến cho Hắc Ám thần vực không thể yên ổn như trước.
Nội Tư Đặc ngừng một chút rồi tiếp tục nói:
- Bách Phỉ Lệ, tên gia hỏa đó thật sự là mấu chốt để khai mở Thiên không chi thành à? Không có hắn, sẽ không mở được sao?
- Không sai, không có hắn, Thiên không chi thành sẽ khó lòng khai mở lại được! Bởi vì bao quanh Thiên không chi thành đều là lực lượng thuộc về vũ trụ này, chỉ cần là lực lượng của vũ trụ này thì sẽ không khai mở được Thiên không chi thành! - Bách Phỉ Lệ gật đầu khẳng định, rồi lại dặn Nội Tư Đặc:
- Vì vậy hắn tuyệt đối không thể chết được. Chỉ cần lực lượng của hắn đủ mạnh, mạnh tới mức đạt được yêu cầu của chúng ta, đến khi sứ mạng khai mở Thiên không chi thành hoàn thành. các ngươi muốn làm gì hắn thì ta cũng không có ý kiến gì.
- Bách Phỉ Lệ, ta chỉ sợ nuôi hổ gây họa thôi. Tên tiểu tử này tiến bộ nhanh quá, lại còn tu luyện lực lượng do kẻ kia để lại! Ta sợ đến một này nào đó, chúng ta sẽ áp chế không nổi hắn! - Nội Tư Đặc thở nhẹ một hơi, không biết có phải vì nghĩ tới cái người trong lời nói của hắn hay không mà vẻ mặt có thêm vài phần hoảng sợ.
- Yên tâm đi, hắn không thể nào đạt tới tầm cỡ của người kia đâu! Sự tồn tại của hắn chỉ là một chiếc chìa khoá để mở Thiên không chi thành. Một khi sứ mạng của hắn hoàn thành thì ta sẽ mặc kệ không lo tới. - Vận Mệnh nữ thần Bách Phỉ Lệ khẳng định thêm lần nữa, ngưng một chút rồi lại mở miệng:
- Vùng Đất Hỗn Loạn đang trong cơn hoảng loạn, ngươi để ý một chút. Một vạn năm đã trôi qua rồi, lại tới thời kỳ phải thanh tẩy Vùng Đất Hỗn Loạn. Thừa cơ hội này, giải quyết xong cái ung nhọt Vùng Đất Hỗn Loạn này đi.
Nội Tư Đặc gật đầu rồi nhỏ nhẹ cười nói:
- Đều xếp đặt xong rồi. Đến khi đó nếu như người của Quang minh, và Sinh Mệnh thần vực tới thì ngươi cứ đứng bên ngoài, để ta đối phó với bọn chúng.
- Chuyện về mấy người các ngươi, ta cũng chẳng muốn lo tới. Chỉ cần các ngươi đừng tiến vào Chúng thần đại lục, còn muốn làm gì thì cứ làm đi.
Bách Phỉ Lệ nổi cáu lạnh nhạt vừa nói vừa nhìn Nội Tư Đặc:
- Ngươi chuyển lời cho tên gia hỏa tại Hắc Ám thần vực một câu, trước khi khai mở Thiên không chi thành, không được phép đụng tới hắn. Ài, chuyện gì phải nói ta đều đã nói rồi, trong lòng ngươi biết phải làm thế nào là được. Ta trở về đây.
Nói xong, thân ảnh của Bách Phỉ Lệ dần dần hòa lẫn vào không khí, gió nhẹ thổi phớt qua thì đã không còn dấu vết gì. Nội Tư Đặc cũng không lập tức bỏ đi, lợi dụng Tử Vong nguyên tố đang trôi nổi dật dờ để thám xét tình huống của vùng đất quanh đây. Sau khi ẩn giấu lực lượng trên người, hắn liền trở thành một thần cấp bình thường, chẳng có một điểm nào là bắt mắt cả.
...
Trải qua vài tháng lưu lạc bên ngoài, Hàn Hạo lại trở về Vùng Đất Hỗn Loạn. Sau khi thoát khỏi Đạt Cách Mã, hắn không ngừng truyền ra mệnh lệnh, khiến tất cả đám thủ hạ liệp thần giả giả bên ngoài lui về Vùng Đất Hỗn Loạn. Nếu Đạt Cách Mã đã xuất hiện thì điều này cho thấy một bộ phận lớn liên minh liệp thần giả sẽ nhanh chóng kéo tới. Điều đáng làm bọn họ đều đã làm cả, tin tức cần loan truyền cũng đđã phát ra hết, tiếp tục ở lại đó cũng không còn quan trọng nữa.
Ngoài ra, thông qua Vong Hồn bia trong cơ thể, hắn cảm giác được khí tức của Tử Vong chủ thần Nội Tư Đặc. So với sự uy hiếp của liệp thần giả thì Nội Tư Đặc càng đáng sợ hơn. Hắn mặc dù không hiểu rõ về tác dụng của Vong hồn bia, nhưng vẫn có thể lợi dụng Vong hồn bia để cảm nhận được sự khủng bố của kẻ kia.
Năm đó khi còn ở Tử Vong thần vực, Hàn Hạo có thể cầm cự lâu dài ở biên giới của dãy núi Long Sâm đều là vì khả năng cảm ứng được các nhân vật khủng bố. Ở Tử Vong thần vực, ngay cả đám người Hi Nhĩ có ấn ký của Nội Tư Đặc, cũng không thể cảm nhận được vị trí cùng khí tức của Nội Tư Đặc. Còn Hàn Hạo thì vẫn có thể thông qua Vong hồn bia để cảm ứng được vị trí tương đối của hắn.
Ở Tử Vong thần vực, Hàn Hạo mặc dù ẩn hiện khắp nơi gây loạn, nhưng lại lợi dụng lực cảm ứng kỳ diệu của Vong Hồn bia đối với Nội Tư Đặc để lánh né hắn ta, ráng sức giữ vững cự ly an toàn. Hàn Hạo không hề biết chỉ cần không dùng đến món đồ hắn có được, thì Nội Tư Đặc sẽ cảm ứng không được vị trí. Hắn chỉ biết dựa theo bản năng, càng cách xa Nội Tư Đặc càng an toàn.
Sau khi tới Vùng Đất Hỗn Loạn không bao lâu thì Hàn Hạo đã đi tìmiÔn Mạn. Khi Ôn Mạn thấy Hàn Hạo đột nhiên xuất hiệt, trong long cực kì kích động khó có thể tự kềm chế. Nếu không phải bên cạnh có quá nhiều thủ hạ, nói không chừng Ôn Mạn đã nhảy vào lòng Hàn Hạo.
Không biết vì sao, nhìn thấy dáng vẻ vui vẻ hưng phấn của Ôn Mạn, trong lòng Hàn Hạo lại nảy sinh cảm giác giống như gặp lại người thân.
- Đi thôi, chúng ta quay về, chuẩn bị khai chiến với bọn người kia.
Hàn Hạo gật gật đầu, nhẹ nhàng lên tiếng.
- Ngươi không có chuyện gì là tốt rồi. Hàn Hạo, ngươi đã thấy qua Đạt Cách Mã chưa? - Sau cơn kích động, Ôn Mạn liền nghĩ tới việc quan trọng, lên tiếng hỏi.
- Đã thấy qua rồi. - Hàn Hạo thản nhiên thừa nhận. Theo hắn thấy, chuyện này cũng không có gì phải giấu giếm cả.
- Ngươi, ngươi thật sự thấy Đạt Cách Mã sao? - Ôn Mạn cả kinh hô lớn:
- Vậy sao ngươi có thể bình an trở về được. Đạt Cách Mã chính là thống lĩnh của liệp thần giả trong toàn Tử Vong thần vực. Hắn, hắn... lực lượng của hắn..
- Người tu luyện lực lượng Tử Vong, giết không nổi ta đâu. - Hắn nhíu nhíu mày, ngay cả hắn cũng không hiểu rõ hết được tác dụng của Vong hồn bia, cho nên cũng không giải thích gì nhiều với Ôn Mạn.
Nét mặt Ôn Mạn đầy hoài nghi, tựa hồ không rõ vì sao lực lượng Tử Vong do Đạt Cách Mã tu luyện lại không thể giết được hắn. Nhưng nàng thấy Hàn Hạo dường như không muốn tiếp tục đề cập tới chuyện này nên cũng không hỏi thêm. Sau khi Ôn Mạn biết được Hàn Hạo không hề biết tí gì về chuyện tình ái, thì vẻ mặt lúc nào cũng hưng phấn như nhặt được vàng. Trong lòng thầm nhủ với bản thân nhất định phải nắm cho chắc cơ hội, khai phá cái đầu gỗ kia.
Sau đó, Ôn Mạn lôi ra mọi thủ đoạn, không ngừng dẫn dụ Hàn Hạo. Giống như khi dạy bảo đám thủ hạ, Ôn Mạn không tiếc công sức đàm luận với Hàn Hạo cái gọi là cảm tình... đem hết mọi hiểu biết của nàng về chuyện này đổ lên người Hàn Hạo.
Nhưng Ôn Mạn dần dần phát hiện Hàn Hạo căn bản không phải là loại người chịu nghe lời người khác nói. Nhận thức của hắn về thế giới này tựa hồ đều do hắn tự mày mò mà ra, toàn do hắn tự phỏng định, căn bản là không tin tưởng lời nói từ miệng người khác.
Trên đường đi, Hàn Hạo giữ vững chính sách không thèm để ý tới cách suy nghĩ do Ôn Mạn rót vào đầu hắn, một mực giữ vẻ trầm mặc ít nói. Cho dù Ôn Mạn về phương diện nào đó có nói toạc hẳn ra, Hàn Hạo cũng chỉ nhíu mày, không đưa ra ý kiến của bản thân.
Ôn Mạn dần dần bắt đầu sốt ruột. Trước mặt hai người là một dãy núi đầy hoa thơm cỏ lạ. Cả một vùng đất đều được bao phủ bởi màu lục sắc của cây cỏ xanh tươi. Mây trắng trên trời như tơ, nắng ấm trời trong, mùi hương thoang thoảng khắp nơi, khiến người ta vui vẻ thanh thản, không khỏi có ý tưởng bay bổng bồng bềnh.
- Hàn Hạo, ta nói nhiều với ngươi như vậy, ngươi rốt cuộc có nghe hay không, có hiểu gì hay không? - Ôn Mạn đứng giữa nơi trăm hoa đua nở này, nhẹ nhàng lên tiếng hỏi.
- Hàn Hạo lắc đầu hờ hững nói:
- Ta không hiểungươi nói cái gì, cũng không hứng thú muốn biết. Theo ta thấy, bất kỳ chuyện gì cùng đều cần phải tự mình tìm tòi mới có thể biết được tình huống thật sự thế nào. Ta chỉ đi theo tình tự cùng cảm nhận trong nội tâm của ta thôi. Thứ mà ta chưa hề tiếp xúc, va chạm qua, sẽ không vì lời nói của người khác mà dễ dàng khẳng định.
Ôn Mạn sững sờ, nhìn bộ dạng không hiểu phong tình của Hàn Hạo, thật không biết nên khóc hay nên cười:
- Ngươi nói phải va chạm tiếp xúc để tìm hiểu là ý gì đây? - Ôn Mạn do dự một chút rồi mới dò hỏi.
- Giống như cái ngày đó đó, dùng tay chạm vào, dùng tâm cảm nhận! - Hàn Hạo kỳ quái liếc mắt nhìn Ôn Mạn, tựa hồ cảm thấy câu hỏi của Ôn Mạn vô cùng ngớ ngẩn.
Vừa nghe Hàn Hạo đề cập tới chuyện ngày hôm đó, vẻ mặt Ôn Mạn không tự chủ được đỏ rần lên, tim đập thình thịch, len lén liếc mắt nhìn bản mặt đoan chính của Hàn Hạo. Nàng cắn răng chửi thầm: - Cái thằng hỗn đản ... không ngờ là nghĩ tới chuyện đó? Vậy ta phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ... chẳng lẽ cứ như lần đó, buông thả để hắn mặc sức... mò ... mò mẫm trên người?
- Tâm ngươi loạn rồi, như vậy không hay lắm, sẽ ảnh hưởng tới tâm cảnh. Chuyện này sẽ khiến ngươi không thể tập trung tinh lực khi chiến đấu! Ta chưa bao giờ để trong tâm bị loạn cả! - Hàn Hạo nhíu mày trách mắng.
Ôn Mạn nghe Hàn Hạo nói như vậy, trong lòng nổi giận, nàng suy nghĩ chốc lát rồi bực tức nói:
- Ta không tin ngươi có thể giữ tâm tình như phẳng mặt nước được! - Nói xong Ôn Mạn liền hung hăng, đỏ mặt đi về phía Hàn Hạo.
Hàn Hạo vừa mới nói bản thân luôn trong trạng thái bình thản như mặt nước, đột nhiên trong long có chút nháy động. Vong Hồn bia trong tâm lại như bị thứ gì đó tác động, không ngờ không chịu sự khống chế của hắn.
Ôn Mạn thầm hận phương pháp này của Hàn Hạo, trong lòng nghĩ ta không tin không thể phá hỏng tâm như thủy của nhà ngươi. Nghĩ như thế càng khiến Ôn Mạn thêm kiên định về biện pháp của mình, mặc kệ liêm sỉ trong lòng, mạnh mẽ đi tới trước mặt Hàn Hạo.
Trong lúc đó thì chân mày Hàn Hạo nhíu lại, quang mang từ Tử ma nhãn dồn dập. Hắn dường như đang suy trầm tư về vấn đề gì đó, căn bản không để ý tới sự chủ động của nàng ta, ngay cả ánh mắt cũng không nhìn lên người nàng ấy. Ôn Mạn nổi giận, căm ghét hừ nhẹ một tiếng rồi nhỏ giọng la:
- Ta không tin ngươi không có chút cảm tình nào!
Ôn Mạn đột nhiên mở rộng vòng tay, nhào tới ôm chặt áp sát lấy người Hàn Hạo. Cặp ngực cao vút đầy đặn đè lên ngực hắn...
Không chỉ như vậy, Ôn Mạn còn thò tay mò mò lưng Hàn Hạo, đặc biệt là chỗ có bảy căn cốt thứ, nàng ta lại càng rờ mạnh. - Không ngờ... không ngờ quả thật là xương liền người... - Khi bàn tay nhỏ nhắn của nàng rờ tới nơi đó, Ôn Mạn nhịn không được hét nhỏ một tiếng.
Từ trước tới giờ, nàng đều cho là bảy căn cốt thứ cắm trên lưng Hàn Hạo không phải là nối liền với thân thể hắn. Theo nàng thấy, bảy căn cốt thứ đó chỉ là một thứ vũ khí của Hàn Hạo mà thôi, bình thường thì chỉ là một thứ vũ khí để trên lưng của hắn. Nhưng hiện giờ tay nàng rờ tới gốc của cốt thứ, mới phát hiện ra được từng cây cốt thứ đều dính liền với cốt nhục của Hàn Hạo, rõ ràng là một bộ phận của thân thể hắn ta.
Ôn Mạn vô cùng kinh ngạc, bàn tay nhỏ bé không ngừng rờ rờ sau lưng, thân người đầy đặn của nàng áp chặt lấy người Hàn Hạo, run rẩy như có như không, khiêu gợi từng dây thần kinh của hắn.
Ta không tin ngươi không có chút phản ứng nào! Ôn Mạn hung hăng thầm nói, sau đó liếc trộm Hàn Hạo một cái rồi đột nhiên sắc mặt đại biến, la hoảng:
- Hàn Hạo, ngươi làm sao vậy?
Vong hồn bia từ ngực Hàn Hạo hiện ra. Một cỗ lực lượng kỳ dị truyền ra từ trên người Hàn Hạo, chấn bay Ôn Mạn ra ngoài. Từng hàng chữ trên bia văn tựa như có sinh mệnh trôi ra từ trên bề mặt Vong hồn bia quyện quanh người Hàn Hạo không ngừng bay nhảy. Tử Vong nguyên tố từ bốn phương tám hướng dường như chịu lực hấp dẫn trí mạng, điên cuồng xông vào cơ thể hắn.
Hàn Hạo có chút ngẩn ngơ, chân mày vẫn nhíu chặt, đánh giá những hàng chữ bia văn đang quấn quanh người. Qua một lúc, Hàn Hạo mới dần dần đưa tay ra, do dự một hồi rồi chộp lấy Vong hồn bia hiện ra từ trên người hắn, đầu ngón tay nhè nhẹ ma sát lấy bia văn trên mặt Vong hồn bia.
Đột nhiên, những kí tự thần bí từ bề mặt Vong hồn bia đang quyện quanh người xuyên thẳng vào đầu hắn qua hai con mắt. Thân thể Hàn Hạo chấn động, mi mắt lập tức nhắm chặt, cả người tựa như hóa đá đúng ngây ra đó không hề nhúc nhích...
@by txiuqw4