Hiện nay phụ nữ trong nhà tuy nhiều, nhưng thật sự lại không mấy người có tiếng nói. Hai nàng Phỉ Bích và Ngải Mễ Lệ xem như là ngoại lệ. Lúc trước khi Hàn Thạc không có nhà, lời nói của hai người này là có uy lực nhất, ngay cả lão yêu Tư Tháp Tác Mỗ và A Nhĩ Mai Lý Khắc ở phương diện nào đó cũng phải coi ý kiến của hai nàng là chính.
Nhưng Hàn Hạo vừa tới, tình thế liền có chút vi diệu. Do thực lực dũng mãnh của hắn, hơn nữa ba người Bác Lan Tư, Huyết Linh, Cát Nhĩ Bá Đặc lại kính phục hắn, hắn lờ mờ trở thành người lãnh đạo chỉ đứng dưới Hàn Thạc của Hàn gia. Vị trí của mình bị cướp mất, trong lòng Phỉ Bích ít nhiều cũng sẽ có chút không thoải mái.
Tá Kỳ đã rời đi, bất luận là bọn Tư Tháp Tác Mỗ hay là Bác Lan Tư, Cát Nhĩ Bá Đặc cũng không có ý kiến, coi mòi đã ngầm thừa nhận vị trí của Hàn Hạo ở Hàn gia.
Trong lòng mơ hồ có chút tức giận, Phỉ Bích liếc nhìn Tiểu Khô Lâu Hàn Hạo - người đã tự tiện làm chủ, quát:
- Áo Tác Ai có thể vì thủ hạ bị thương mà phân tâm, cũng có khả năng sức mạnh đã bị tiêu hao vì đại chiến, không hẳn là có ý đem lại tai họa cho Hàn gia chúng ta đâu.
Nàng ta vừa nói như vậy, Ngải Mễ Lệ và Phạm Ny cũng nhao nhao tán đồng, mấy nữ nhân này thường ngày quan hệ tương đối thân thiết, nên đương nhiên sẽ ở cùng một chiến tuyến.
- Thực lực của các ngươi vẫn chưa đạt đến cảnh giới đó, cho nên không thể hiểu được sức mạnh cảm ứng của thần hồn một cường giả ở cảnh giới Chủ thần lợi hại thế nào. Cho dù Áo Tác Ai bị thương rất nặng, thần hồn của hắn cũng có thể nhạy bén cảm nhận được nguy cơ tiềm ẩn ở một chỗ ám muội nào đó, tuyệt đối không thể hoàn toàn không biết gì! - Vẻ mặt Hàn Hạo lãnh đạm, dường như không nhận thấy sự phẫn nộ của mấy người nhóm Phỉ Bích.
Trầm ngâm một lúc, hình như hắn không muốn tiếp tục vấn đề này nữa, quay đầu nhìn ba người Bác Lan Tư, Huyết Linh, Cát Nhĩ Bá Đặc nói:
- Tập hợp các thành viên chủ chốt của gia tộc lại, ngay lúc này chúng ta nhất định phải hiệp chung một lòng!
- Được! - Bác Lan Tư lập tức gật đầu, xoay người đi lo liệu.
- Hàn Thổ, năm người các ngươi cũng chuẩn bị một chút đi, một khi phát sinh sự cố ngoài ý muốn thì nhanh chóng đưa người đến các điểm trọng yếu trung tâm của các loại trận pháp khống chế toàn bộ Ma Ẩn cốc. Lực phòng ngự của mấy chỗ đó là kiên cố nhất, có thể điều động toàn bộ nguyên khí của Ma Ẩn cốc để ngăn chặn sự tấn công của bên ngoài, cho dù có cao thủ đạt đến cảnh giới Chủ thần công kích, chỉ cần nguyên khí đất trời của Ma Ẩn cốc không bị tiêu hao hoàn toàn thì sẽ không có việc gì! - Hàn Hạo tự mình dặn dò mà không thèm nhìn Phỉ Bích.
Ngũ Hành Giáp Thi không nói một lời, gật đầu đi làm việc theo mệnh lệnh của hắn.
Giờ phút này, dường như tất cả mọi người đều chủ động bỏ qua sự tức giận trên mặt Phỉ Bích, xem Hàn Hạo là người đáng tin cậy, toàn bộ lấy mệnh lệnh của hắn làm chính yếu, không đếm xỉa ý kiến của mấy nàng Phỉ Bích.
- Ta sợ Tá Kỳ làm việc không ổn thoả. Ta cũng đi xem xem.
Đưa ra những lời cần căn dặn xong xuôi, Hàn Hạo mới nhìn lại nhóm Phỉ Bích:
- Mấy người cũng chuẩn bị đi. Tốt nhất là lập tức đến các điểm trung tâm đại trận pháp khống chế toàn bộ Ma Ẩn cốc. Ma Ẩn cốc tuy lớn nhưng chỗ đó là chỗ an toàn nhất!
Nói xong hắn quay người rời đi.
- Trên người cái tên này rốt cuộc đã không còn nhìn thấy chút xíu hình dáng nào của quá khứ nữa rồi! - Lỵ Toa vẻ mặt ngạc nhiên, lắc đầu cười khổ.
Năm đó lúc còn ở học viện ma vũ Ba Bỉ Luân ở đại lục Kỳ Áo, Tiểu Khô Lâu đã được Hàn Thạc truyền đạt mệnh lệnh từ trong mộng. Trong đêm hôm mịt mù âm thầm xâm nhập vào phòng của Lỵ Toa, đánh cho cô nàng đang mơ ngủ một trận.
Thời gian cách đã nhiều năm. Sau khi Cát Nhĩ Bá Đặc phơi bày thân phận của Hàn Hạo, Lỵ Toa lại thường xuyên nhớ tới cảnh tượng năm đó.
Lúc nào nàng cũng cố gắng tìm kiếm trên người Hàn Hạo chút hình bóng ngày xưa. Nhưng mà trên người hắn ngoại trừ bảy đoạn cốt thứ quen thuộc ra, Lỵ Toa không nhận ra được gì thêm.
- Hắn biến đổi quá nhiều! Thật không ngờ một sinh vật Vong Linh, có ngày lại có thể phát triển đến mức như thế này! - Phạm Ny thở dài nói, nàng cũng đã từng trông thấy Tiểu Khô Lâu, nhưng cũng không ngờ hắn có thể đạt đến trình độ cao không tưởng tượng nổi như hôm nay.
- Hừ, tự đại cuồng vọng, thật không hiểu Bố Lai Ân tại sao lại đưa hắn tới! - Phỉ Bích lòng thầm tức giận, hậm hực nói.
- Ấy...
Lão yêu Tư Tháp Tác Mỗ có phần khó xử, do dự một chút rồi mới nói:
- Hắn đã từng cứu chúng ta, ở phương diện nào đó thì năng lực phán đoán của hắn vẫn đáng tin. Này, Phỉ Bích à, lúc Bố Lai Ân đối xử với Hàn Hạo, thật sự đã coi như là con trai của mình, ta nghĩ hắn sẽ không thích thú gì khi mấy người vẫn gọi Hàn Hạo là sinh vật Vong Linh đâu...
- Bố Lai Ân thật sự đối xử với hắn như con trai!
A Nhĩ Mai Lý Khắc cũng nói chen vào, dừng lại một chút, hình như đột nhiên nhớ ra việc gì, lão động lòng hỏi dò:
- E hèm...mấy người sống chung với Bố Lai Ân lâu như vậy, sao mãi đến giờ vẫn chưa... chưa mang thai?
Lời vừa nói ra, sắc mặt mấy người phụ nữ đều buồn bã, cả đám đều trở nên không được tự nhiên.
Tư Tháp Tác Mỗ liếc nhìn A Nhĩ Mai Lý Khắc, đột nhiên cũng nhớ ra điều gì đó, thầm nghĩ "mấy nàng này không phải là đang ghen ghét Hàn Hạo chứ?"
Nghĩ đi nghĩ lại rất có khả năng này, nhiều năm như vậy rồi mà cả đám bọn họ không ai có dấu hiệu mang thai, không có người nào có thể sanh con cho Hàn Thạc. Đột nhiên, Bố Lai Ân lại đưa tới một đứa con trai quái dị như Hàn Hạo, thân là nữ nhân của hắn, trong lòng mấy người phụ nữ này đương nhiên sẽ có chút suy nghĩ.
Vừa nghĩ như vậy, Tư Tháp Tác Mỗ không nhịn được cười, thầm nghĩ khó trách biểu hiện của mấy cô này kỳ lạ như vậy, hóa ra là vì bản thân có khúc mắc.
- Không phải là... Bố Lai Ân có vấn đề gì chứ? - A Nhĩ Mai Lý Khắc cân nhắc từng từ một, dè dặt hỏi.
Phỉ Bích, Ngải Mễ Lệ, Phạm Ny... nhiều người như vậy mà không có người nào có dấu hiệu mang thai, vấn đề hiển nhiên không phải xuất phát từ phía các nàng, nói như vậy, nhất định là vấn đề của nam nhân rồi.
A Nhĩ Mai Lý Khắc vừa nói như vậy, cả đám người vẻ mặt đỏ bừng, ấp a ấp úng không biết nên nói cái gì.
- Khụ khụ...
Tư Tháp Tác Mỗ nghiêm mặt nói:
- Xét về mặt tuổi tác, ta và A Nhĩ Mai Lý Khắc đáng tuổi làm ông nội của mấy người, mấy người không cần phải né tránh cái gì hết. Nếu như thật sự là vấn đề của Bố Lai Ân, chúng ta còn phải lo liệu, suy nghĩ biện pháp để xử lý. Ừm, sự việc này có thể là lớn cũng có thể là nhỏ, nhưng mà đối với tương lai của Hàn gia mà nói lại liên quan rất lớn, chúng ta phải nghiêm túc đối diện!
- Ông suy nghĩ đi đâu thế!
Ngải Mễ Lệ la nhỏ một tiếng, đỏ mặt nhìn lén hai lão, ngập ngà ngập ngừng nói:
- Chỉ là, chỉ là Bố Lai Ân chưa muốn thôi. Chàng vẫn nói... vẫn nói muốn đợi sau khi diệt trừ hết nguy cơ, mới, mới cho phép chúng tôi có thai!
Mấy lời này vừa nói ra, hai người Tư Tháp Tác Mỗ và A Nhĩ Mai Lý Khắc tức thì hiểu ra. Với sức mạnh của Hàn Thạc, có thể tự mình khống chế mỗi một bộ phận của cơ thể mình, nếu như hắn không có ý định để cho mấy người phụ nữ mang thai, việc đó có thể làm được quá dễ dàng.
- Hóa ra là việc như vậy, vậy thì mấy người cứ đợi một khoảng thời gian là được rồi, đợi toàn bộ sự việc giải quyết xong, chúng ta không có nguy cơ nữa thì sẽ không có vấn đề gì đâu. - Tư Tháp Tác Mỗ cười cười, cảm thấy chuyện này hẳn là rất dễ giải quyết mới đúng.
- Chúng tôi, chúng tôi đã đợi một thời gian rất lâu rồi. Đến đại lục Chúng Thần cũng sắp được trăm năm, đợi tất cả bình yên, giải quyết xong nguy cơ, cái này lúc nào mới kết thúc chứ! - Phỉ Bích đỏ cả mặt, khẽ u oán nói, xem ra trong lòng nàng ta ở phương diện này có rất nhiều oán thán.
- Ái chà... vậy đợi Bố Lai Ân quay lại, mấy lão già bọn ta sẽ nói chuyện với hắn, nhưng mà thành công hay không thì không biết được đâu. - A Nhĩ Mai Lý Khắc do dự một chút, nhìn cả đám phụ nữ đang nhìn lão mong đợi, bất chấp khó khăn đáp ứng.
Phỉ Bích, Ngải Mễ Lệ mắt sáng lên, đồng thời thốt lên:
- Thật không?
- Chúng ta sẽ cố gắng... cố gắng hết sức... - Tư Tháp Tác Mỗ liên tục nháy mắt ra hiệu cho A Nhĩ Mai Lý Khắc, ngượng ngùng cười nói.
- Vậy thì đa tạ! - Mấy cô nàng vui mừng nói cảm ơn. Tư Tháp Tác Mỗ và A Nhĩ Mai Lý Khắc dù sao cũng là bậc trưởng bối, tâm tư nóng lòng cầu con của bọn họ có lời khuyên nhủ của hai người này, Hàn Thạc chắc sẽ thật sự coi trọng vấn đề này.
Những năm gần đây Hàn Thạc nam chinh bắc chiến, họ ngày thường đều phòng không gối chiếc, vô cùng cấp bách muốn có một đứa con để gửi gắm tất cả tâm tình của mình. Nhưng mà, về phương diện này bọn họ lại rất ngại nói nhiều với Hàn Thạc, cho rằng lòng hắn phải biết mới đúng, nào đâu biết Hàn Thạc cứ kéo dài, mãi cho đến hôm nay vẫn chưa thỏa mãn nguyện vọng này của bọn họ.
- Chúng ta nhất định cố gắng! - A Nhĩ Mai Lý Khắc đột nhiên cảm thấy mấy nàng Phỉ Bích kỳ thực cũng rất đáng thương, vì Hàn Thạc đã chuẩn bị tất cả, không tiếc buông bỏ người thân và trưởng bối ở đại lục Kỳ Áo, vượt bao khó khăn mà đến đại lục Chúng Thần. Nhưng ở đại lục Chúng Thần, hầu hết thời gian bọn họ lại không được ở cùng Hàn Thạc, mà một mình phải đối mặt với nỗi cô đơn lạnh lẽo.
Ngay lúc này, tiếng hú dồn dập chói tai đột nhiên từ lỗ nhỏ trên tường truyền đến.
Mấy người Phỉ Bích, Tư Tháp Tác Mỗ đang xấu hổ bàn bạc vấn đề nối dõi tông đường cho Hàn gia, sắc mặt trở nên sợ hãi, trong tích tắc giống như gặp phải cường địch.
- Tiếng hú này chỉ khi cung điện dưới lòng đất gặp phải kẻ địch cường đại nhất mới được nổi lên. Từ sau khi hình thành Ma Ẩn cốc, nó cũng chỉ vang lên có một lần lúc diễn tập ban đầu thôi, rốt cuộc là như thế nào? - Phỉ Bích kêu lên kinh hãi.
- Chạy, lập tức tiến về mật thất ở điểm trọng yếu trung tâm đó! - Tư Tháp Tác Mỗ thần sắc nghiêm trọng. Lão biết thời điểm mấu chốt này không ai dám lớn gan trùm trời vui đùa kiểu này! Một khi tiếng hú vang lên, chỉ có một khả năng - cung điện dưới lòng đất đã gặp phải nguy cơ khó dự đoán!
- Hàn Hạo không phải đã đoán đúng rồi chứ? - Lỵ Toa do dự một chút, sợ hãi hỏi.
- Đừng suy nghĩ quá nhiều, việc cấp bách trước tiên là bảo toàn chính mình! - A Nhĩ Mai Lý Khắc trầm giọng quát một tiếng, đưa tay nhấn vào khu vực truyền đến tiếng hú, một cánh cửa đá đột nhiên mở ra, cả đám người vội vàng chui vào, nhanh chóng đi đến địa điểm mục tiêu.
...
- Tá Kỳ, ngươi rút đi!
Hàn Hạo tay cầm cốt thứ, chắn ở một miệng hang nhỏ hẹp, nhìn thấy thống lĩnh Lôi hệ của liên minh Liệp thần giả Lôi Cát Tư toàn thân sấm sét xoẹt xoẹt lấp lánh chói lọi, liền quát:
- Là Áo Tác Ai dẫn ngươi vào phải không, hắn đâu rồi?
Lôi Cát Tư cúi đầu cười hắc hắc, cũng không trả lời câu hỏi của Hàn Hạo, mà trực tiếp đánh ra một đạo ánh sáng lôi điện to, lấp đầy toàn bộ hang động, căn bản không để cho Hàn Hạo né tránh.
- Hàn Thổ, dẫn tất cả mọi người chạy đi! - Tiểu Khô Lâu hướng về phía cái lỗ trên tường miệng quát lớn, cốt thứ trong tay chọc một nhát lên bức tường trước mặt, bức tường đất đó lập tức sụp xuống, bỗng chốc thông đạo giữa hắn và Lôi Cát Tư bị phá hỏng.
Cùng lúc đó, cánh tay của Hàn Hạo mở ra, cốt thứ bắn ra một chùm tà quang, hình thành một Bạch Cốt Thuẫn Bài (tấm khiên bằng xương trắng) cực lớn che chắn trước người hắn.
- Chạy! - Một tay tóm lấy Tá Kỳ, Hàn Hạo lập tức thoái lui.
Lôi Cát Tư ở đây, vậy thì nói không chừng Tái Á Lộ tu luyện Đại địa lực lượng cũng ở trong cung điện dưới lòng đất này. Hàn Hạo biết trận chiến này sẽ vô cùng khó khăn, lúc này không phải thời điểm dây dưa với Lôi Cát Tư.
@by txiuqw4