sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 968: ngươi Tự Kết Liễu Đi!

Ở giữa mười mấy cây cột đá che trời là âm khí lạnh lẽo dày đặc mênh mang.

Áo Tác Ai vừa ứng phó với những đòn tấn công liều mạng của A Sắt Nhĩ Tư Đặc vừa cẩn trọng quan sát những cây cột đá che trời ở chung quanh, sợ lại có lực lượng phóng ra ngăn chặn đường tránh né của hắn.

Trong lòng Áo Tác Ai cực kỳ bất lực, hắn thật sự không nghĩ ra tại sao đột nhiên lại rơi vào cái khu vực này, tại sao lại còn gặp phải A Sắt Nhĩ Tư Đặc? Kế hoạch hắn trù tính nhằm vào Hàn Thạc đến lúc này đã hoàn toàn mất tác dụng, lại không thể không đối mặt với những đòn tấn công liều chết của đối phương.

Ở trong cái trận pháp kì dị này, lực lượng của hai người đã bị hạn chế. Mỗi lần bọn họ liều chết đánh nhau thì hơn mười cây cột đá che trời ở chung quanh lại đột nhiên phóng ra những luồng lực lượng quái dị làm cho bọn hắn căng cứng cả người và thường bị đối phương thừa dịp sấn tới bên giáng cho một đòn.

Trong chốc lát, Áo Tác Ai và A Sắt Nhĩ Tư Đặc có lực lượng ngang nhau đều xuất hiện hoặc ít hoặc nhiều vết máu. Một nửa thương thế trên người bọn họ là do đối phương công kích, cũng có một bộ phận là do Huyết Lệ tà quang bắn ra từ bề mặt những cây cột đá che trời kia.

Áo Tác Ai không muốn tiếp tục giao chiến với A Sắt Nhĩ Tư Đặc, ngay từ đầu hắn luôn cố gắng tìm đường thoát ra khỏi cái trận pháp này. Đáng tiếc một mặt vì trận pháp này rất thần kỳ, mặt khác bởi vì A Sắt Nhĩ Tư Đặc luôn đuổi theo hắn không rời khiến hắn không thể tập trung toàn bộ tinh lực vào việc này.

Bởi vậy, hắn mặc dù có lòng muốn bỏ chạy nhưng từ đầu chí cuối vẫn không thể thực hiện được.

- A Sắt Nhĩ Tư Đặc, ta không muốn đấu với ngươi nữa! Ngươi đừng có mà quấn lấy ta! - Áo Tác Ai dùng một tay phát hào quang đánh vào trong lòng đất, ngưng kết Đại địa lực lượng tạo thành hai người bằng đất lớn như hai quả núi nhỏ đứng chắn ở trước mặt hắn.

A Sắt Nhĩ Tư Đặc ẩn nấp trong Hắc ám vô tận chỉ hừ một tiếng:

- Áo Tác Ai, ngươi là quân chủ một phương của Vùng đất hỗn loạn, có quan hệ cực kì hữu hảo với Bố Lai Ân - chủ nhân của cái Ma Ẩn cốc này. Một khi ngươi thoát ra ngoài thì sẽ lập tức liên hợp với tên kia đối phó ta! Áo Tác Ai, ngươi thật sự khinh ta ngu sao?

Áo Tác Ai cười khổ, cố gắng giải thích mình đã không còn dính líu gì với Hàn Thạc. Nhưng hắn lại cảm thấy khi chưa hãm hại được Hàn Thạc mà nói trước việc này cho A Sắt Nhĩ Tư Đặc thì rất không thỏa đáng. Mặt khác hắn cũng cảm thấy dù có nói ra việc mình bán đứng Hàn Thạc thì đối phương cũng chưa chắc đã tin tưởng. Vì thế nên Áo Tác Ai vẫn cứ do dự mãi.

Thấy Áo Tác Ai không nói không rằng, A Sắt Nhĩ Tư Đặc càng công kích hung hiểm hơn. Khí Hắc ám cuồn cuộn như là những xúc tu của hắn uốn éo chụp vào Áo Tác Ai. Hắn phóng ra tất cả lực lượng, cố gắng đánh trọng thương gã này, sau đó mới rời khỏi cái địa phương quỷ quái này.

Đúng lúc này, những đồ án quỷ mị khắc trên mười mấy cây trụ đá che trời ở chung quanh tựa như sống lại. Trong âm khí nồng đậm, chúng đột ngột rú lên những âm thanh chói tai cực kì kinh khủng làm người khác không rét mà run.

Áo Tác Ai và A Sắt Nhĩ Tư Đặc lập tức nhận ra những cây cột đá này có biến hóa, cả hai người đều hơi biến sắc mặt. Từ lúc giao chiến đến nay, mặc dù những cây cột đá che trời ở chung quanh thường xuyên phát ra lực lượng quái dị ảnh hưởng đến bọn họ nhưng không phải là đặc biệt hung mãnh cho nên hai người vẫn còn có thể tiếp tục chiến đấu.

Những đồ án quỷ mị này đột nhiên gầm rú, những cột đá ở trong nháy mắt bộc phát ra lực lượng cực kì lạnh lẽo âm tà làm cho cả hai cảm ứng thấy bị uy hiếp mãnh liệt.

Hai người liếc mắt nhìn qua, tựa hồ cùng ý thức được cái gì đó nên hai bên tạm thời cùng lùi ra xa, không vội đánh nhau tiếp nữa.

Một bóng người cao lớn dần dần hiện ra ở phía sau một cây cột đá che trời. Phút chốc, lực lượng của mười bảy cây cột đá che trời dường như tìm được điểm tập kết, cuồn cuộn tuôn về hướng cái bóng người còn có chút mơ hồ đó!

- Thật tốt quá, rốt cuộc ngươi cũng tới!

Áo Tác Ai ngạc nhiên vui sướng hét lớn rồi cười ha hả nói:

- Ngươi không bị làm sao thì tốt rồi. Ta lúc trước bị bọn ba tên Tái Á Lộ đuổi giết, vốn định tạm thời rời khỏi nơi đây, nào ngờ lại bị lọt vào cái chỗ này, lại còn gặp phải cái tên A Sắt Nhĩ Tư Đặc này!

Áo Tác Ai cảm giác rằng người kia chính là Hàn Thạc.

A Sắt Nhĩ Tư Đặc biến sắc, trong lòng đột ngột ớn lạnh. Một Áo Tác Ai hắn còn khó đối phó, giờ lại thêm chủ nhân của nơi đây nữa, hắn ý thức rằng mình đã gặp phải phiền toái lớn.

Quả nhiên, cái bóng người phía sau cột đá kia rốt cuộc cũng hiện rõ, đích thật là Hàn Thạc.

- Áo Tác Ai, không có việc gì chứ? - Hàn Thạc tỏ vẻ quan tâm, lập tức hỏi thăm.

Áo Tác Ai lộ vẻ vui mừng. Thái độ này chứng tỏ Hàn Thạc chưa nhận ra vấn đề nên hắn đương nhiên cho rằng chuyện của mình còn chưa bị bại lộ.

- Không làm sao cả. Ngươi đến vừa đúng lúc, chúng ta hợp lực giết chết A Sắt Nhĩ Tư Đặc đi! Áo Tác Ai thầm thở phào một hơi, cười lớn đề nghị.

- Ta cũng có ý này! - Hàn Thạc vui vẻ đồng ý, chợt lao thẳng về hướng A Sắt Nhĩ Tư Đặc đang ẩn nấp trong Hắc ám vô tận.

Hơn mười cây cột đá che trời bỗng tỏa ra hào quang chói mắt. Hào quang như là vũ khí sắc bén xé rách hết thảy, vậy mà có thể xé toang Hắc ám vô tận do Thần chi lĩnh vực của A Sắt Nhĩ Tư Đặc tạo thành khiến bóng dáng của tên này ở trong đó bị lộ ra.

Áo Tác Ai càng thêm vui lòng, hắn liếc mắt nhìn qua người Hàn Thạc, trong mắt thoáng lóe lên một tia hung quang cực kì mịt mờ.

- Xông lên! - Áo Tác Ai cười lớn, thân hình nhoáng lên, cát bụi từ mặt đất bốc lên đầy trời, Đại địa thần lực trong chốc lát tụ tập trên người hắn làm cho hắn trở nên trầm trọng như núi. Áo Tác Ai đi từng bước một tiến về hướng A Sắt Nhĩ Tư Đặc tạo nên một loại cảm giác áp bức mãnh liệt như núi lớn đè xuống đỉnh đầu!

A Sắt Nhĩ Tư Đặc thầm than một tiếng xui xẻo, nghĩ rằng lần này mình hai mặt thụ địch, thật sự khó mà thoát khỏi tai kiếp. Nếu không phải ở giữa trung tâm cái đại trận này thì A Sắt Nhĩ Tư Đặc còn có thể tìm cơ hội chạy thoát, nhưng hắn bị nhốt ở đây quá lâu, hiểu rõ những tác dụng kì diệu của nơi này nên biết rằng trong thời gian ngắn hắn tuyệt đối không có cách nào đột phá khỏi nơi đây.

Thấy lực lượng của Áo Tác Ai và Hàn Thạc một trước một sau đã giáp công tới, A Sắt Nhĩ Tư Đặc vứt bỏ tất cả tạp niệm, đột nhiên xoay người nhằm về Hàn Thạc.

A Sắt Nhĩ Tư Đặc đã giao chiến hồi lâu với Áo Tác Ai nên hiểu rõ lực lượng của đối phương chỉ có trình độ nhất định, hắn cho rằng dù Áo Tác Ai có đánh trúng mình một đòn thì hắn vẫn có thể chịu đựng được. Song Hàn Thạc vừa xuất hiện đã phô bày ra lực lượng thật là đáng sợ, hắn không nắm chắc có thể ứng phó được với lực lượng mà Hàn Thạc đánh tới!

- Ha ha, A Sắt Nhĩ Tư Đặc, ngươi muốn tiêu diệt Ma Ẩn cốc của ta, chắc đã tự biết sẽ có ngày hôm nay chứ! - Hàn Thạc cười một tràng dài, thân thể nhoáng lên và đột nhiên biến mất không thấy đâu nữa.

A Sắt Nhĩ Tư Đặc chợt phát hiện thần hồn của mình lại không cảm ứng thấy sự tồn tại của Hàn Thạc. Kinh hãi này không phải chuyện đùa, khiến hắn lập tức hoảng loạn, bỏ hết mọi đòn công kích mà ngưng tụ Hắc ám thật dày đặc, tầng tầng lớp lớp bao bọc lấy bản thân mình.

"Phịch!"

Một âm thanh trầm đục đột nhiên từ phía sau truyền đến.

Rồi một tiếng thét chói tai đầy thê lương nối tiếp theo.

- Bố Lai Ân, vì sao, ngươi vì sao lại đối phó ta!! - Áo Tác Ai thất thanh kêu gào đau đớn, cả người đầm đìa máu tươi!

A Sắt Nhĩ Tư Đặc đang tập trung tất cả sức lực để phòng ngự, lập tức ngây người ra, vẻ mặt hoang mang nhìn Áo Tác Ai máu chảy không ngừng, và cả Hàn Thạc đang cười lạnh không thôi, không rõ đến cùng là chuyện gì xảy ra.

"Răng rắc! Răng rắc!"

Một luồng lực lượng kì dị lưu chuyển trong cơ thể Áo Tác Ai, thân thể hắn không ngừng vang lên những tiếng nứt vỡ lách cách và theo đó, càng lúc càng nhiều máu tươi từ mũi miệng tràn ra. Hắn vừa chật vật tránh né đòn công kích của Hàn Thạc vừa giận dữ gào thét ầm ầm cứ như bị oan khuất rất lớn.

- Áo Tác Ai, ta luôn luôn kính trọng ngươi như người dẫn đường nhưng chính ngươi lại không muốn!

Hàn Thạc tỏ vẻ lãnh khốc, hai tròng mắt lạnh như băng, thản nhiên nói:

- Ngươi nếu dám dẫn ba kẻ Tái Á Lộ, Lôi Cát Tư, Mễ Lặc tới Ma Ẩn cốc của ta thì cũng nên nghĩ đến sớm muộn gì cũng có ngày này! Hắc hắc, ta vừa mới làm một việc mà hẳn là chính ngươi vẫn muốn làm đó.

- Ngươi, ngươi đã biết rồi ư? - Mới nói đến phần trên, Áo Tác Ai hiển nhiên ý thức được rằng Hàn Thạc đã biết rõ từng li từng tí chuyện này.

Hàn Thạc gật đầu, lạnh lùng nói:

- Ngươi không nên hy vọng xa vời là bọn Tái Á Lộ sẽ cứu ngươi. Ba người bọn chúng đến bản thân còn khó bảo toàn!

- Không thể nào!

Áo Tác Ai thét lên không dám tin, thân thể bị thương làm hắn có chút thất thố, không còn bình tĩnh như ngày thường.

- Tái Á Lộ, Lôi Cát Tư, Mễ Lặc có tận ba người, ta không tin ngươi có thể khống chế được ba người bọn họ, tuyệt đối không có khả năng!

- Chúng ta không còn gì để nói nữa.

Hàn Thạc đột nhiên than nhẹ một tiếng rồi buồn bã nói:

- Áo Tác Ai, ngươi nói chung cũng từng giúp ta nên ta không muốn tự tay giết ngươi. Ngươi hãy tự kết liễu đi!

- Hớ hớ... hớ hớ...

Áo Tác Ai hung hăng cười như điên, quát lớn:

- Tự kết liễu ư? Bố Lai Ân, ngươi thực sự nghĩ rằng ngươi đã khống chế được đại cục ư?

Ủa? Chẳng lẽ không đúng sao?

Hàn Thạc nhướng mày, đảo mắt liếc nhìn A Sắt Nhĩ Tư Đặc ở bên cạnh đang loay hoay muốn cử động rồi nhạo báng hỏi Áo Tác Ai:

- Ngươi muốn nói đến hắn sao? Hắc hắc, ngươi cho rằng hắn có thể giúp được ngươi?

Lúc Hàn Thạc nói chuyện thì từ sau hai cây cột đá che trời có hai bóng người chậm rãi hiện ra, chính là Ngõa Tây Tư và Tát Lạp Tư.

Ngõa Tây Tư, Tát Lạp Tư vừa xuất hiện thì mặt Áo Tác Ai xám như tro tàn, cười thảm nói:

- Ngõa Tây Tư! Tát Lạp Tư! Bố Lai Ân ơi Bố Lai Ân, ngươi quả nhiên thật thâm độc đó! Ta thật sự không tưởng tượng nổi rằng ngươi chẳng những có thể thông đồng với Ngõa Tây Tư mà còn có thể lôi kéo cả Tát Lạp Tư về phe mình!

A Sắt Nhĩ Tư Đặc cũng biến sắc, nhìn Tát Lạp Tư mà không dám tin, quát hỏi:

- Là ngươi! Tại sao ngươi lại trợ giúp hắn?

Hắn mặc dù không phải là người của Vùng đất hỗn loạn nhưng cũng biết giữa Tát Lạp Tư và Hàn Thạc có hận thù không đội trời chung, bằng không thì bọn ba người hắn, Đạt Tạp và Đạt Cách Mã sẽ không cho phép tên này tham dự đại kế đối phó với Vùng đất hỗn loạn. Hiện giờ, hai kẻ thù này lại đứng bên nhau, cảnh tượng như thế thật sự quá nằm ngoài dự liệu của A Sắt Nhĩ Tư Đặc.

- Không phải ngươi đã biết từ lâu rồi sao?

Tát Lạp Tư giả vờ bị bất ngờ, cười khẩy hỏi:

- Khi ở chỗ ba ngọn núi, các ngươi không phải cũng biết là ta giở trò quỷ ư? Bây giờ ngươi kinh hãi cái gì chứ?

A Sắt Nhĩ Tư Đặc nghe thế thì cả người run lên, quả thực tức giận muốn hộc máu, hỏi lại:

- Quả nhiên đúng là ngươi sao?

Bọn chúng lúc đầu chỉ vu cáo Tát Lạp Tư vì mình bị thất thế nên định tìm người thế tội mà thôi chứ thật ra không chính thức coi Tát Lạp Tư là kẻ phản bội.

- Ha ha, đương nhiên là ta! Không phải ta thì làm sao các ngươi còn chưa tiến vào Ma Ẩn cốc đã bị chết mất đến một nửa! - Tát Lạp Tư cười ha ha, nhớ lại tác phong của ba người lúc đặt chuyện chống lại hắn so với bộ dáng của tên này bây giờ, trong lòng liền cảm thấy vô cùng sảng khoái.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx