- Vì sao lại nói cho ta liên hệ giữa Tín Ngưỡng Chi Hải và thần cách, chúng và Thiên Không thành có gì liên quan? - Ngẫm nghĩ, Hàn Thạc tiếp tục hỏi.
- Ta chỉ muốn để ngươi biết, chúng ta tại Chúng Thần đại lục cao cao tại thượng chẳng phải không thể lật đổ. Hơn nữa, chúng ta đều phải chịu ước thúc từ thần cách. - Ám Mông nói.
- Như thể tín ngưỡng chi lực chúng ta nhận được từ trong linh hồn những tín đồ kia, mượn lực lượng thần cách chúng ta cũng phải hiến tín ngưỡng chi lực cho một người khác. Tín ngưỡng chi lực chúng ta hội tụ từ các đại vị diện, một phần rất lớn đều dùng trên thần cách, mà thần cách sẽ giao những lực lượng này cho Sáng thế mẫu thần!
Nội Tư Đặc sắc mặt trầm trọng, cười khổ nói:
- Nói hơi khó nghe, mười hai Chủ thần có thần cách như chúng ta chỉ là nô lệ của Mẫu thần. Bà ta thông qua mười hai người chúng ta khống chế tất cả sinh linh. Mà chúng ta một khi không thể cung cấp đủ tín ngưỡng chi lực cho thần cách thì chúng ta sẽ bị thay thế.
Vừa ra những lời này, bất luận là Ám Mông hay Cổ Lạp Đa, sắc mặt đều hết sức khó coi.
Hàn Thạc biến sắc, thầm nhủ thì ra trong này còn có bí mật cay đắng như thế, trông bộ dạng thì những cái gọi là Thần cách Chủ thần này cũng chẳng phải tốt lành gì, Sáng thế thần mượn lực lượng từ mười hai viên thần cách khống chế chặt chẽ mười hai đại Chủ thần, rồi lại lợi dụng họ để hấp thu tín ngưỡng chi lực của sinh linh ở mọi vị diện.
Mười hai đại Chủ thần nhìn thì phong quang vô hạn, thực ra toàn bộ đều là làm vỏ bọc cho Sáng thế thần mà thôi. Họ tuy có thể giữ gìn địa vị và phong thái siêu nhiên, có thể vận dụng lực lượng thần cách, nhưng lại có điều kiện hà khắc, hoàn toàn không có bất cứ thế chủ động nào.
- Các ngươi sao lại dám nói những lời này với ta?
Trầm ngâm một lát, Hàn Thạc hỏi:
- Dựa theo các ngươi nói, các ngươi vĩnh viễn không thoát khỏi sự ràng buộc từ Sáng thế thần. Cuộc nói chuyện hôm nay, một khi để bà ta biết, các ngươi còn đường sống ư?
- Tình hình đã khác rồi…
Cổ Lạp Đa mỉm cười, hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm Hàn Thạc nói:
- Rất rất nhiều năm trước, một nhân vật vô cùng mạnh mẽ đã xé rách khe hở hai vũ trụ lớn tới đây. Lực lượng của y vô cùng khủng bố, mười hai đại Chủ thần và Sáng thế mẫu thần đều cảm nhận được loại lực lượng khiến người ta sợ hãi ấy, ngươi hẳn biết ta đang nói ai.
Gật đầu, Hàn Thạc đương nhiên biết hắn chính là Ma tôn Cổ Thiên Tà. Theo thực lực mau chóng đột phá, hắn loáng thoáng ý thức được lực lượng đáng sợ của Ma tôn Cổ Thiên Tà. Thần thức chỉ đạt tới cảnh giới Ma Chủ như Hàn Thạc hiện giờ, đã dám khẳng định một khi hắn thoát thai hoán cốt, hắn sẽ không sợ bất cứ thứ gọi là Thần cách Chủ thần nào. Vậy Ma tôn Cổ Thiên Tà còn cao hơn một trình độ, liệu vũ trụ này có ai là đối thủ? Có ai có thể tổn thương được y?
Câu trả lời không nói cũng hiểu, đương nhiên là Sáng thế mẫu thần trong miệng họ rồi!
- Ta biết là ai. Ngươi hãy tiếp tục đi. - Vung tay, Hàn Thạc tập trung tinh thần giục Cổ Lạp Đa nói tiếp.
- Y xé rách trở ngại vô cùng tận giữa hai vũ trụ lớn, đột nhiên giáng xuống. Ngay tại khoảnh khắc ấy mười hai người chúng ta đồng thời nhận được mệnh lệnh của Sáng thế mẫu thần, đồng loạt tập hợp bên người bà ta, lập tức xuất thủ với người hình như còn chưa khôi phục đó.
Cổ Lạp Đa run run người, cười khổ nói:
- Ngươi khó có thể tưởng tượng trận chiến ấy đáng sợ nhường nào, biết bao vị diện nhỏ đã biến mất ngay trong trận chiến ấy. Mười hai người chúng ta chỉ là phụ trách bước lui cho bà ta. Còn thực sự ra tay vẫn là Sáng thế mẫu thần.
- Đã cách nhiều năm như vậy, mỗi lần nhớ tới người nọ ta đều tâm thần bất an. Ngoại trừ Sáng thế mẫu thần ta căn bản không tưởng tượng ra còn có người cường đại đến như vậy. Cường đại đến mức giơ tay nhấc chân có thể hủy diện một vị diện! - Nghe Cổ Lạp Đa nhắc tới Ma tôn Cổ Thiên Tà, Ám Mông cũng hết sức cảm khái nói.
Đây là lần đầu tiên Hàn Thạc nghe người ta nhắc đến sự mạnh mẽ của Ma tôn Cổ Thiên Tà. Lực lượng giơ tay nhấc chân hủy diệt một vị diện quả nhiên nghe rợn cả người. Năm ấy khi hắn chiếm được ký ức Ma công, đối với lực lượng dời núi lấp bể bên trên vẫn còn có hoài niệm. Hiện giờ đương nhiên biết lực lượng dời núi lấp bể chẳng phải là lợi hại nhất.
- Hắn đã chết hoàn toàn rồi. - Hàn Thạc đối với chuyện sau này khá rõ ràng, nhẹ giọng nói.
Đám Ám Mông không hề cảm thấy cái chết của Cổ Thiên Tà là do thực lực không đủ, ba người liếc mắt lẫn nhau, mặt tràn vẻ cười khổ. Cổ Lạp Đa trầm ngâm chốc lát mới tiếp tục:
- Hắn thua chẳng phải bởi thực lực không bằng Sáng thế mẫu thần, hẳn là do xé rách không gian mà tiêu hao quá nhiều lực lượng, bằng không, ai thắng ai thua còn rất khó nói. Cho dù như thế, Sáng thế mẫu thần cũng thân mang trọng thương.
Ngừng lại một lát, Ám Mông sắc mặt lạnh lẽo nói:
- Ngay lúc ấy, Sáng thế mẫu thần đột nhiên ra tay, thần cách của chúng ta hết thảy đều không chịu khống chế, linh hồn và thần cách đồng thời rơi về phía bà ta. Vào lúc ấy, chúng ta cảm nhận được rõ rệt tín ngưỡng chi lực, thần lực chúng ta tích tụ hàng tỷ tỷ năm tuôn cực nhanh về phía bà ta, mà bà ta lại mau chóng khôi phục.
- Nếu không phải người nọ trước khi đi lợi dụng thần khí trong tay phản kích một chiêu cuối cùng thì thần hồn và thần cách mười hai người chúng ta sẽ đồng loạt bị thu hồi. Lúc ấy, chúng ta sẽ hoàn toàn biến mất, mà bà ta lại rất nhanh có thể khôi phục lại.
Ám Mông lạnh lùng nói:
- Mãi cho đến lúc ấy, chúng ta mới bất chợt ý thức được có lẽ chúng ta chỉ là dê bò do bà ta nuôi, lúc nào cũng có khả năng sẽ bị mổ thịt!
- Cảm ơn người nọ! - Nếu không, chúng ta vĩnh viễn sẽ không biết rõ thân phận của chúng ta!
Cổ Lạp Đa hít sâu một hơi nói:
- Người nọ sau cùng trước khi đi cả người mang trọng thương, hắn lại càng trọng thương thêm, mà lúc ấy chúng ta vốn dĩ phải kiên định đứng cạnh Sáng thế thần đã bắt đầu do dự.
- Bà ta so với bất kỳ ai đều phải rõ tình thế hơn, dường như biết chúng ta sinh lòng phản bội, lập tức lợi dụng lực lượng còn sót lại tiến vào Thiên Không thành, trước khi đóng Thiên Không thành lại, bà ta từng nói lực lượng trên người chúng ta toàn bộ đều do bà ta ban tặng, nói rằng lực lượng của vũ trụ này vĩnh viễn không thể đủ mở Thiên Không thành, chỉ cần chờ bà ta khôi phục lại, thì sẽ ban tặng mọi thứ đã thu hồi của chúng ta. Đương nhiên, ý bà ta không vẻn vẹn chỉ là thần cách trên người chúng ta, còn có cả sinh mạng của chúng ta. - Ám Mông gượng cười tiếp.
- Bà ta có lòng tin tuyệt đối với mình, người nọ cho dù lẩn trốn thì trên người cũng sót lại lực lượng trí mạng, bà ta có thể khẳng định người nọ không sống sót nổi.
Cổ Lạp Đa tiếp lời:
- Sự thật cũng đích xác như thế, người nọ quả thật không thể trốn quá một chặng, hoàn toàn bỏ mạng. Chỉ là bà ta không dự liệu được người nọ trước khi chết còn lưu lại thủ đoạn phản kích, chẳng ngờ cưỡng buộc dẫn linh hồn ngươi từ một vũ trụ khác tới!
Dừng lại chốc lát, Cổ Lạp Đa nói:
- Chuyện về ngươi, chúng ta cũng là sau đó biết được từ Vận Mệnh nữ thần. Mãi đến tận sau khi ngươi bước chân lên Chúng Thần đại lục, cuối cùng mới khẳng định trên người ngươi mang theo loại lực lượng nào. Thần hồn và lực lượng thần cách của mười hai người chúng ta sớm đã dung hợp thành một thể, đã không thể tu luyện lực lượng khác lần nữa, cho nên chỉ có thể gửi gắm hy vọng trên người ngươi, hy vọng lực lượng của ngươi có thể phá tan Thiên Không thành!
Sức rung động những lời này đối với Hàn Thạc khá lớn, mãi tới lúc này hắn mới thật sự biết rõ năm ấy rốt cuộc đã xảy ra điều gì, cũng biết rõ thù cũ giữa Cổ Thiên Tà và Sáng Thế Thần.
Sáng Thế Mẫu Thần hiện giờ ngủ say ở Thiên Không thành từ từ khôi phục, một khi bà ta cảm giác được có đủ lực lượng sẽ thu thập hết mười hai đại Thần cách Chủ thần, sẽ từ Thiên Không thành ra ngoài. Mười hai người biết rõ điểm này lại vô lực cứu vãn, nhìn thì sống dễ chịu, nhưng giờ giờ phút phút đều dưới bóng ma của Sáng Thế Mẫu Thần, cuộc sống hiển nhiên không quá tốt.
- Các ngươi nói định phá tan Thiên Không thành, nhân lúc bà ta còn chưa hoàn toàn khôi phục lại, liên thủ giết chết? - Trong đầu xoay một vòng, Hàn Thạc lập tức ý tức được dự định của ba người Nội Tư Đặc.
Không hề giấu diếm, Cổ Lạp Đa gật đầu:
- Không sai! Chúng ta vốn không có lựa chọn! Một khi bà ta tích súc lực lượng đến trình độ nhất định, tự mình sẽ ra ngoài thu hồi toàn bộ thần cách và thần hồn của chúng ta về. Chúng ta đã làm con rối của bà ta tỷ tỷ năm, tín ngưỡng chi lực thu được phần lớn đều giao cho bà ta, nếu bà ta đã muốn tiêu diệt hết chúng ta, chúng ta đương nhiên không thể ngồi chờ chết.
- Nếu không có sự xuất hiện của người nọ, cho dù chúng ta biết mình chỉ là trâu bò bà ta nuôi, cũng vô lực phản kháng lại. Dẫu sao thì lực lượng của bà ta vượt xa chúng ta, mười hai người chúng ta liên thủ cũng không đủ cho bà ta thu thập. May mắn thay, sự xuất hiện của người nọ cho ta một cơ hội ngàn năm khó gặp, bà ta trọng thương khiến chúng ta có thể không cần bị động mãi như vậy. - Ám Mông hơi có chút hưng phấn nói.
Hàn Thạc sửng sốt, nhìn chằm chằm ba người, đột nhiên nghi hoặc hỏi:
- Trông bộ dạng các ngươi thì hình như không riêng chỉ là đơn giản giết bà ta như thế. Tại Thiên Không thành hoặc giả trên người bà ta có phải có thứ khiến các ngươi mộng tưởng không?
Lời này vừa ra, ba người Nội Tư Đặc, Ám Mông, Cổ Lạp Đa ánh mắt lập lóe, không hề đáp lời.
Động tâm, Hàn Thạc lập tức minh bạch trên người Sáng Thế Thần nhất định có thứ gì đó hấp dẫn ba người họ. Ba Thần cách Chủ thần thần tình hơi chút hưng phấn không ngờ lại hiển hiện ra trước mặt Hàn Thạc, chứng minh thứ ba người mơ tưởng thậm chí còn phá tan tâm cảnh của họ.
Mắt thấy ba người ở phương diện này không có ý tứ tiết lộ với hắn, Hàn Thạc cũng không định hỏi tận cùng. Đối với hắn mà nói thứ đó khá xa xôi, chờ đến khi hắn thực sự phải đi mở Thiên Không thành, tự nhiên sẽ có biện pháp hỏi ra.
- Tình hình Thiên Không thành ta chỉ biết chút đỉnh, nhưng các ngươi vì sao phải vội vàng tiến hành Chúng Thần chi chiến vậy? - Hàn Thạc tung ra một câu hỏi mới.
- Chúng ta cảm thấy rằng gần đây thần cách cần tín ngưỡng chi lực càng lúc càng nhiều, càng ngày càng không chịu sự khống chế của chúng ta. Tuy rằng không thể cảm giác được sự tồn tại của bà ta, nhưng thần cách dị thường chứng minh lực khống chế của bà ta với thần cách bắt đầu gia tăng, chúng ta tuy rằng cực lực khống chế, lại cũng không có quá nhiều biện pháp. Vận Mệnh nữ thần nói không bao lâu nữa, bà ta có thể từ Thiên Không thành ra, chúng ta không còn nhiều thời gian nữa.
Ám Mông vẻ mặt nặng nề, nhìn Hàn Thạc tiếp tục nói:
- Chúng Thần chi chiến cũng là sự kiện quan trọng mở ra Thiên Không thành, hiện giờ thực lực ngươi đã tương đối, cho nên chúng ta mới vội vàng rời khỏi Chúng Thần chi chiến!
Hàn Thạc ngạc nhiên, nhìn ba người Nội Tư Đặc, trong lòng thấy thật sự tội nghiệp cho họ, xem ra lực chấn nhiếp của Sáng Thế Thần đối với họ thực sự quá lớn. Nghe như bà ta rất nhanh có thể ra khỏi Thiên Không thành, hắn thấy lạnh lòng, biết sự tồn tại của mình uy hiếp đối với Sáng Thế Thần càng lớn. Một khi bà ta ra khỏi Thiên Không thành, kẻ đầu tiên cần tiêu diệt, có lẽ chẳng phải mười hai đại Thần cách Chủ thần, mà chính là mình?
@by txiuqw4