sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Đại mạc dao (Tập 1) - Chương 09 phần 3

Chìm trong tiếng hò hét ầm ĩ, nỗi u sầu trong lòng tôi dường như cũng theo đó mà giảm đi ít nhiều, đây cũng là lần đầu tiên tôi hiểu được phần nào thứ hào tình tráng chí của nam nhi nhiệt huyết sục sôi.

Sáng hôm sau, tôi rên rỉ tỉnh giấc, Hồng cô bưng đến một bát canh giải rượu, thì thầm nói: “Bình thường không thích uống rượu, uống một tí sẽ thành thế này ngay.”

Tôi ôm đầu vẫn thấy nặng như chì, Hồng cô lắc đầu, cầm thìa múc từng miếng bón cho tôi, tôi uống mấy ngụm rồi hỏi: “Hôm qua làm sao muội về nhà được?”

Hồng cô nhếch miệng cười một cách cổ quái, liếc tôi đầy ngụ ý: “Say đến mức nhũn ra như bùn nhão, làm sao về nhà được? Hoắc thiếu gia đưa về tận cửa nhà, ta muốn gọi người khiêng muội vào, Hoắc thiếu gia lại trực tiếp bế muội vào tận phòng.”

Tôi “a” một tiếng, tóc trên đầu tự nhiên thấy nặng hơn. Hồng cô thì hơn hớn, đích thị là đang cười trên nỗi đau khổ của người khác, nói: “Vẫn còn có chuyện khiến muội đau đầu hơn kia đấy!”

Tôi bất lực rên rỉ: “Cái gì?”

Hồng cô kể: “Hoắc thiếu gia muốn đi về, nhưng muội lại khăng khăng bám víu áo người ta không cho về, làm ầm lên bắt hắn phải nói rõ ràng, muội nói lung tung hết cả lên, ta nghe mà chẳng hiểu gì cả, đại ý hình như là ‘Vì sao lại đối xử với muội tốt như thế? Huynh có thể đối xử với muội tệ đi một chút không? Huynh đối xử tệ đi một chút, có lẽ muội sẽ không buồn thế này.’ Quấy đến mức Hoắc thiếu gia phải ngồi xuống một bên giường tiếp chuyện, đến khi muội ngủ say mới đi về.”

Tôi hét ầm lên một tiếng, ngã rập xuống giường, tôi rốt cuộc đã nói hươu nói vượn đến đâu?

Từ từ nhớ lại tình trạng hoang đường của bản thân, từng cảnh một dần hiện lên trong đầu chỗ rõ rệt chỗ mơ hồ. Tôi thở dài ai oán, thật đúng là say rượu làm loạn, về sau không được phép cứ hễ máu nóng bốc lên đầu là lại hành động theo cảm tính nữa.

Tôi giơ miếng gạc băng bó tay trái ra nói: “Muội nhớ cái này là tỷ giúp muội băng bó mà.”

Hồng cô gật đầu nói: “Là ta băng bó, nhưng mà Hoắc thiếu gia ngồi bên cạnh xem, còn giục ta cắt hết móng tay của muội đi, lạnh lùng thấp giọng nói ‘để nàng khỏi cấu véo người khác, cũng không làm tự đau mình.” Tiếc bao nhiêu công sức ta bỏ ra để nuôi móng tay cho muội, nhưng nhìn thấy sắc mặt Hoắc thiếu gia, ta cũng không dám nói gì thêm.” Tôi vội nhấc tay kia lên, quả nhiên đều đã bị cắt gọn gàng. Tôi thở dài buồn bã đưa tay che mặt, tình cảnh tối qua hiện ra trước mắt…

“Sao không ai hát nữa?” Tôi nhoài người ra cửa sổ xe hít thật sâu một hơi gió lạnh.

Hoắc Khứ Bệnh kéo tôi vào trong xe, mặt mày bất lực nói: “Sao tửu lượng lại tệ thế này? Mỗi lần đều uống say thế này à?”

Tôi cười cười hất tay hắn ra, nhìn ra ngoài cửa sổ xe cao giọng hát: “Thiết lãnh cung, huyết do nhiệt, phần dũng sát địch bảo gia hương… Hảo nam nhi, mạc thoái thượng… Mã đạp Hung Nô Hán phong dương…”

Hắn lại kéo tôi vào trong xe lần nữa: “Vừa uống rượu, lại hít gió lạnh, ngày mai đau đầu đừng có trách ta.”

Tôi muốn đẩy hắn ra, nhưng hắn đã nhanh nắm chặt tay tôi, chẳng may chạm vào đúng vết thương, tôi nghiến răng trợn mắt than đau, hắn cầm tay tôi nhẹ nhàng tỉ mỉ xem xét: “Đây là vết gì thế? Chẳng lẽ còn đấu đá với cả người khác nữa à?”

Tôi cười cười hi hi nói: “Là ta tự mình cấu đấy.”

Hắn khẽ hỏi: “Có đau không?”

Tôi lắc lắc đầu, chỉ tay vào tim, bĩu môi, khóc như cười nói: “Ở đây đau lắm.”

Vẻ mặt hắn dịu dàng trầm lặng, không nói gì cả, song ánh mắt lại có mấy phần đau khổ, nhìn tôi chăm chú, đến nỗi tôi đang trong lúc mơ hồ cũng cảm thấy khó chịu, không dám nhìn hắn nữa, vội né tránh ánh mắt ấy.

Hồng cô cười như chuột vừa ăn trộm được dầu, túm lấy y phục của tôi kéo dậy: “Không nằm đây suy nghĩ lung tung nữa, uống hết bát canh giải rượu này, ăn thêm chút cháo, rồi để tỳ nữ giúp muội chuẩn bị nước nóng tắm, như thế sẽ bớt khó chịu hơn.”

***

Tiểu Khiêm và Tiểu Đào dạo này thích ăn lòng đỏ trứng. Tiểu Khiêm vẫn còn hiền lành, tuy rất thích ăn, nhưng cũng chỉ kêu “gù gụ” mấy tiếng lúc tôi cho ăn. Tiểu Đào thì rất xấc xược, tôi đi đâu là nó đi theo đấy, cứ quấn lấy váy tôi, cùng tôi diễn trò “bộ bộ kinh tâm”. Sau khi phân vân giữa việc nên “giẫm chết nó” hay “cho nó béo chết đi”, tôi quyết định cho nó chầm chậm tự sát. Quyết định này hại tôi đến nỗi ngày nào cùng phải cùng bọn chúng ăn trứng: bọn nó ăn lòng đỏ, tôi ăn lòng trắng.

Thỉnh thoảng tôi lại ngẩn người nhìn Tiểu Khiêm và Tiểu Đào, tôi cố gắng quên những lời Cửu gia nói, mỗi lần câu “khúc nhạc không tệ đâu, nhưng muội thổi không hay” hiện lên trong đầu, tim tôi lại đau thắt như vừa bị dao đâm xuyên qua. Đã hơn một tháng rồi chúng tôi không có liên lạc gì, thỉnh thoảng tôi lại nghĩ, chẳng lẽ chúng tôi từ giờ trở đi sẽ không liên lạc nữa?

Đêm về khuya, tôi vẫn ngồi tựa vào khung cửa sổ ngây người ngắm sao, bộ lông màu trắng của Tiểu Khiêm và Tiểu Đào nổi bật đến chói mắt giữa đêm tối khiến tôi cũng tỉnh lại, sắc đêm của tối nay không giống với trước đây. Tôi thầm hỏi bản thân, có phải tôi đã làm sai gì không? Có lẽ tôi không nên thổi khúc nhạc ấy, nếu không ít nhất hằng đêm giữa chúng tôi vẫn có thư bồ câu trao nhau. Tôi quá tham lam ham muốn quá nhiều rồi, nhưng tôi không thể nào kìm được lòng tham ấy.

Sáng sớm vừa múc nước từ trong vại ra, xoay người tình cờ thế nào lại nhìn thấy bồn hoa ngoài cửa sổ mùa thu năm trước mới gieo hạt mà bây giờ đã nảy mầm xanh nhạt. Tôi giật mình sung sướng, nhưng niềm vui chưa kịp lộ ra mặt thì trong lòng đã tràn ngập bi thương.

Đi đến bên cạnh bồn hoa ngồi xuống ngắm nghía, cây uyên ương đằng này tựa như mới mọc lên sau một đêm, cành lá li ti mới chồi ra khỏi mặt đất, trông mềm mại yếu ớt, nhưng nó đã phải xuyên qua mặt đất dày đặc vươn lên để có thể thấy ánh mặt trời. Từ mùa thu năm trước, nó đã âm thầm vùng vẫy dưới mặt đất dày đặc ấy, từ thu sang đông, từ đông sang xuân, một trăm ngày ngày đêm đêm, không biết lớp đất phía trên dày đến đâu, nó đã bao giờ hoài nghi bản thân về việc thật sự nhìn thấy ánh sáng mặt trời chưa?

Tôi khẽ chạm vào lá cây, tâm tình tự nhiên cũng phấn chấn lên, hối thúc Tâm Nghiễn đi tìm người làm vườn giúp tôi đan một cái rổ tre để che chở cho mầm non của uyên ương đằng, ngăn Tiểu Khiêm và Tiểu Đào phá phách. Mầm cây vẫn còn mềm yếu, không thể chịu được sự tàn phá của Tiểu Đào.

Chiều tối, tôi quanh quẩn ở ngoài Thạch phủ rất lâu, nhưng cuối cùng vẫn không dám nhảy lên bờ tường. Tôi cứ tưởng mình có dũng khí, nhưng hiện giờ mới biết con người khi đối mặt với chuyện quan trọng mà mình quan tâm, dũng khí dường như đã bỏ đi rất xa rồi.

Muốn vào không dám vào, mà đi cũng chẳng nỡ đi, sau một hồi suy nghĩ, trong lòng tôi tự nhiên nảy ra một ý, liền lén lút trèo lên nóc nhà người khác, ngồi ở chỗ cao nhất, vọng về phía Trúc quán, giữa đêm tối im ắng trông có thể thấy ánh đèn mập mờ, Cửu gia đang ngồi dưới ánh đèn làm gì thế?

Đêm nay không có trăng, chỉ có hai ba ngôi sao lúc tỏ lúc mờ tỏa ra ánh sáng yếu ớt. Màn đêm đen như mực, cả thành Trường An đã chìm vào trong giấc ngủ, nhưng Cửu gia vẫn còn thức. Tôi ngồi một mình trên cao, gió thổi vạt áo tung bay phần phật, thấy người hơi lạnh, nhưng ánh đèn ấm áp kia lại quá xa vời, không tài nào với tới được.

Ngọn đèn cứ sáng mãi, tôi cũng cứ ngồi im ngắm nhìn, không biết si dại mất bao nhiêu lâu, đến khi loáng thoáng nghe thấy vài tiếng gà gáy mới giật mình nhận ra trời đã hửng sáng, trái tim tôi đột nhiên thấy chua xót, không phải vì mình. Một ngọn đèn lẻ bóng, một đêm dài thăm thẳm, cô độc một mình, sao chàng lại thức suốt một đêm dài? Cửu gia rốt cuộc vì sao lại cô đơn chiếc bóng như thế?

Trên đường sắp có những người dậy sớm qua lại, tôi không dám nán lại lâu, vội vã nhảy từ trên mái nhà xuống, chưa đi được mấy bước đã dừng lại, đứng chôn chân tại chỗ, bắt gặp Hoắc Khứ Bệnh cũng đang đứng giữa đường.

Dưới ánh ban mai ảm đạm, hắn hơi ngẩng đầu, không nhúc nhích, nhìn chằm chằm về hướng mái nhà mà tôi ngồi suốt đêm qua, một cơn gió lạnh sáng sớm nhẹ nhàng thổi qua, góc ống tay áo rộng của hắn dường như cũng nhuốm chút lạnh giá của đêm qua.

Hắn đã đứng đấy bao lâu rồi?

Hắn cúi đầu nhìn tôi, hai tròng mắt đen thẫm không rõ vui hay giận, tựa như không có bất kỳ một cảm xúc nào, dù thiên sơn vạn thủy ngăn cách tôi cũng không thể tránh được ánh nhìn chăm chú ấy. Tim như ngừng đập, tôi không dám đối mặt với hắn, vội vã tránh. Hai người đứng xa nhau, hắn không nói gì, tôi không động đậy, không khí trở nên rất trầm lắng.

Trên đường đi đã có một vài người bộ hành qua lại nhìn hắn rồi nhìn sang tôi, bộ dạng rất tò mò, nhưng vì phong thái uy nghi của Hoắc Khứ Bệnh nên họ cũng không dám nhìn lâu, chỉ mau mau đi qua. Ánh dương từ nhợt nhạt chuyển sang chói lọi, ánh nắng rực rỡ phủ lên muôn vật, hắn tự nhiên bật cười, có vẻ dễ chịu: “Sương gió thổi thâu đêm, có chuyện gì thế?”

Tôi mấp máy miệng, nhưng cổ họng khô rát, khó lòng trả lời câu hỏi của hắn, rồi bỗng nhiên nhấc chân chạy thật nhanh qua người hắn, không dám quay đầu lại, mà cũng không thể quay đầu.

Dưới ánh nến, mực trong nghiên đã đặc quánh, nhưng tôi vẫn không tìm được câu nào thích hợp đã hạ bút. Tôi nên viết gì? Nghĩ từ sáng sớm đến tối mịt vẫn không có ý gì, cuối cùng đành cắn răng viết:

Muội cùng Tiểu Khiêm và Tiểu Đào ăn trứng gà, ăn nhiều lắm, hình như là bị đầy bụng luôn rồi, chẳng ăn được gì nữa. Muội không thích uống thuốc, huynh có cách gì không?

Viết xong lại không dám nghĩ lại, sợ rằng chỉ nghĩ thôi cũng sẽ mất hết dũng khí, đem miếng vải này đốt mất, tôi vội cuộn miếng vải rồi gài vào chân Tiểu Khiêm, thổi sáo ra lệnh cho nó bay đi Thạch phủ.

Sau khi Tiểu Khiêm đi rồi, tôi đứng ngồi không yên, từ trong phòng đi ra ngoài vườn, rồi lại từ ngoài vườn đi vòng vào trong phòng, cuối cùng đành thắp đèn lồng ngồi xuống bên cạnh bồn hoa chăm chú ngắm nhìn uyên ương đằng. Chúng lớn thật nhanh, sáng hôm qua mới chồi khỏi mặt đất, vậy mà bây giờ đã cao được tầm một lóng tay. Có khi chỉ cần cố gắng nỗ lực như bọn nó, tôi cũng sẽ có một ngày nhìn thấy ánh dương? Cửu gia liệu có viết thư hồi đáp hay không? Có? Hay là không?

Trên đầu vọng lại tiếng chim bồ câu vỗ cánh, tôi lập tức nhảy dựng lên, Tiểu Khiêm uyển chuyển hạ xuống tay tôi. Tôi nhất thời không dám nhìn xuống chân của Tiểu Khiêm, nhắm tịt mắt lại một lúc, mãi mới chầm chậm hé ra. Không phải là mảnh vải tôi gửi đi vừa nãy! Trong nháy mắt trái tim đã chuyển từ thống khổ thành sung sướng. Gỡ mảnh vải ra, tôi chạy vào phòng ngồi dưới ánh nến mải mê đọc:

Sơn tra bỏ hột, sơn dược vừa đủ, dặn đầu bếp đem sơn tra và sơn dược chưng sôi thành bánh tráng, nếu thích ngọt thì có thể cho thêm mấy giọt mật ong vào, mỗi ngày ăn một lượng vừa phải. Bình thường lúc đun trà có thể cho thêm chút vỏ cam, vừa có lợi cho tiêu hóa vừa tốt cho họng.

Tôi giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra cả, Cửu gia cũng giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, chúng tôi đi loanh quanh một vòng hình như lại quay trở về điểm xuất phát.

Tôi nhìn chằm chằm vào mảnh vải một hồi lâu, muốn nỗ lực xem xem trong đơn thuốc trông bình thường như bao đơn thuốc mà một đại phu kê ra ấy liệu có thể nhìn ra được chút cảm tình nào khác không, nên cứ đọc đi đọc lại từng chữ “Nếu thích vị ngọt thì có thể thêm mấy giọt mật ong vào.. vừa có lợi cho tiêu hóa vừa tốt cho họng.” Trong lòng khẽ thở dài, đã lâu như thế mà Cửu gia vẫn nhớ năm trước tôi từng nói bị đau họng, lại còn nhớ cả việc tôi từng nói ghét vị đắng, tiếc rằng một chút hữu tình đó lại nhuốm vẻ thờ ơ như thể chuyện không hề liên quan đến mình.

***

Ánh nắng giữa mùa xuân khảng khái vô tư, hào phóng tưới xuống uyên ương đằng. Ánh sáng trải lên những chiếc lá già đã thẫm màu bị hút vào không còn chút dấu vết, như cá thả vào nước, chỉ lăn tăn vài gợn sóng rồi mất tăm, không còn dấu vết. Những chiếc lá mới mọc dưới ánh nắng nhìn mỏng manh như cánh ve, gân lá nổi lên rõ nét. Bóng và hình, rõ ràng và mờ ảo, cũ và mới, hài hòa và không hài hòa, dây leo quấn lấy giá đỡ, lá xanh nổi bật trên thân cành.

“Nàng trồng loài dây leo này từ lúc nào thế?” Từ sau lưng tôi Hoắc Khứ Bệnh lên tiếng hỏi. Ngữ khí thờ ơ, như thể chúng tôi chưa hề gặp nhau vào hôm dãi gió dầm sương đêm thâu ấy.

Cũng gần một tháng không gặp, đột nhiên nghe thấy tiếng hắn, nhất thời tôi cảm thấy hơi ngẩn ngơ, trong lòng tự nhiên khá phấn khởi. Vẫn nhìn chằm chằm vào cây uyên ương đằng không cử động, tôi giả vờ như chưa hề có chuyện gì xảy ra đáp lại: “Lần sau ngươi đừng im lìm xuất hiện sau lưng ta như thế được không?”

Hắn đi sang bên cạnh tôi, giơ tay khẽ chạm vào một cành cây nhỏ: “Đến nàng cũng không phát hiện được, xem ra võ nghệ của bản công tử đích thực không tệ. Cây này gọi là gì? Có nở hoa không?”

Tôi nói: “Kim ngân hoa, không chỉ nở hoa, mà sẽ nở rất đẹp, mùa hè mới nở, hiện giờ vẫn chưa đến mùa.”

Hắn đứng bên cạnh tôi im lặng một lúc rồi đột nhiên hỏi: “Nàng có muốn quay về Tây Vực không?”

Câu hỏi của hắn đến là kỳ quặc, tôi nghĩ một lúc mới láng máng hiểu ra: “Ngươi sắp ra trận à?”

“Đúng, ta chỉ đợi bệ hạ phê chuẩn thôi, nhưng chắc đến tám chín phần là được.”

“Đúng rồi, ta quên không chúc mừng ngươi, nghe nói ngươi được bệ hạ phong làm Thị trung[2].” Tôi vừa nghĩ vừa nói.

[2] Chức quan được lập từ thời nhà Tần, giữ đến đời Hán. Đây là cận thần hoàng đế, phụ trách quản lý xe, kiệu, y phục, đồ dùng của hoàng đế, thậm chí còn chịu trách nhiệm việc chuẩn bị bô cho hoàng đế, nhưng cũng tham gia cả việc trong triều, vì chức quan ở cạnh quân vương, cho nên thường hay phải chuẩn bị là cố vấn ứng đối, địa vị vì thế dần được cẩn trọng.

Hắn nói đầy tự hào: “Chuyện này có gì vui mà phải chúc mừng? Chẳng lẽ nàng vẫn chưa nghe mấy chuyện khác à? Một thằng nhóc vô tri, chỉ biết dựa dẫm vào di mẫu và cữu cữu.”

Tôi nhếch mép cười: “Ta chưa hề nghe đến, ta chỉ nghe những chuyện ta muốn nghe, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”

Hoắc Khứ Bệnh nhướng hàng lông mày lên, như cười như không nói: “Nàng hỏi tuổi tác của ta làm gì? Bổn nhân năm nay mười tám, thiếu niên chân chính, dung mạo sáng sủa, vẫn chưa kết hôn, trong nhà có vườn có đất, tỳ nữ nô bộc cũng không thiếu, gả cho ta không phải là một ý tồi đâu.”

Tôi trừng mắt nhìn hắn: “Trẻ tuổi chức cao nên ắt là sẽ khiến người ta ghen tỵ, huống hồ hiện tại ngươi…” Tôi lè lưỡi không nói thêm gì.

Hoắc Khứ Bệnh lạnh lùng hừ một tiếng: “ Ta sẽ khiến bọn họ không còn lời gì để nói.”

Tôi cười rộ lên. Mùa xuân năm nay, hoàng đế phái Vệ Thanh đại tướng quân dẫn quân đi đánh Hung Nô một trận, hai ngày trước Vệ đại tướng quân thắng trận quay về. Xem ra Hoắc Khứ Bệnh không thể chôn chân trong thành Trường An làm vương hầu quý tộc nhàn nhã thêm một ngày nào nữa, mà cũng muốn học cậu mình, vỗ cánh bay cao, gắng sức vươn tới bầu trời rộng lớn kia.

Tôi nói: “Lần trước ngươi không phải đã làm quen với địa hình khí hậu Tây Vực rồi sao? Ngươi chuẩn bị đầy đủ như thế, huống hồ lần này trong đội quân khẳng định sẽ có người dẫn đường am hiểu và quen thuộc vùng Tây Vực và Hung Nô, ta không thấy có thể xảy ra chuyện gì.”

Hắn yên lặng nhìn tôi một hồi, chắp tay hướng về phía tôi cười hi hi: “Mấy ngày này không trước mặt thì sau lưng chỉ toàn nghe thấy những lời lẽ khinh thường, ngoài bệ hạ ra, bây giờ mới thấy có người khen ta. Người dẫn đường làm sao quen thuộc với thảo nguyên sa mạc bằng nàng, Hung Nô quanh năm du mục, chuyên quen thuộc thảo nguyên sa mạc là việc khó nhất đối với quân đội Hán triều.”

Tôi ngắm nhìn giàn uyên ương đằng: “Hiện giờ ta không muốn quay lại đó.”

Hắn vịn tay vào giàn cây: “Vậy thì bỏ qua đi.”

Tôi nói: “Có chuyện phải nhờ vả ngươi, nếu đại quân có dừng chân ở khu vực người Lâu Lan thì xin hãy đối đãi tốt với họ.”

Hắn nhìn tôi như đang nghĩ ngợi điều gì đó: “Chuyện của người khác ta vốn không thèm quản, dưới tay ta, chỉ cần bọn họ không sinh ý khác, ta sẽ không hà khắc với họ.”

Tôi cúi mình hành lễ với hắn: “Cảm ơn.”

Hắn nói: “Từ ngày hôm nay, ta sẽ không có thời gian rảnh tới thăm nàng, có chuyện gì cần tìm ta thì cứ trực tiếp đến phủ gặp Trần quản gia, nàng có quen biết đấy, chính là Trần thúc nàng gặp lúc ở Tây Vực, ông ấy sẽ sai người đi báo cáo với ta.”

Tôi gật đầu, hếch cằm nhìn hắn: “Đợi ngươi chiến thắng quay về, được bệ hạ ban thưởng, lúc đấy có thể mời ta ăn một bữa thật lớn ở Nhất Phẩm cư.”

Hắn trông rất ngạo mạn, nói đầy vẻ khinh thường: “Bây giờ nàng có thể đi đặt bàn sẵn rồi đấy, đề phòng có một số nguyên liệu hiếm bọn họ không chuẩn bị chu đáo được.”

Tôi lắc lắc đầu cười cười: “Được! Ngày mai ta sẽ đến Nhất Phẩm cư.”

Hắn cũng bật cười, vừa cười vừa rảo bước ra ngoài, đi đến cửa tự nhiên quay người lại hỏi: “Khi ta ra trận, nàng có thể đến đưa tiễn không?”

Tôi cười hỏi lại: “Ta lấy tư cách gì chứ? Làm gì có chỗ cho ta đứng.”

Thấy hắn nhìn mình chằm chằm không nói gì, tôi trầm mặc một lúc rồi hỏi: “Khi nào thì xuất phát?”

Hắn thoáng cười: “Còn một tháng nữa.”

Tôi cười nói: “Thế chúng ta một tháng nữa gặp lại.”

Hắn khẽ gật đầu, rảo chân rời đi. Dưới ánh nắng rực rỡ mùa xuân, thân hình như tùng xanh ấy từ từ rời xa. Phía sau hắn, ánh dương xán lạn như đang cười rộn rã.

Những chiếc lá xanh tươi của uyên ương đằng khẽ rung rinh trong gió, tôi nheo mắt ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh rộng trước mặt. Trong ba tháng ở nhân gian, cây đâm chồi xanh, hoa nở đỏ rực, và chúng tôi đang độ hoa niên.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx