Chúng tôi đang nghỉ trên một tảng đá tương đối lớn, phiến đá bên cạnh cách chúng tôi chừng năm mét, bên dưới là dòng nước chảy, ánh lửa bập bùng chiếu qua bên đó, ngoại trừ gương mặt, toàn thân người đó chúng tôi đều thấy rất rõ ràng.
Chúng tôi túm tụm lại một chỗ, người kia rõ ràng không phải là một trong chúng tôi, hơn nữa, ở nơi giữa con sông ngầm thế này, cách mặt đất gần nhất cũng tới hơn bốn trăm mét, còn cách một thôn xóm nào đó bao xa thì chỉ có quỷ mới biết được, vậy tại sao ở nơi này lại có một người nào khác ngoài bọn tôi ra?
Chẳng mấy chốc mồ hôi thấm ướt lưng áo, tôi vội lùi về sau vài bước. Đội phó và mấy người kia rất thính ngủ, vừa nghe có người gọi đến liền tỉnh ngay, nhìn thấy bộ dạng của chúng tôi liền quay ra nhìn về phía phiến đá đối diện, đội phó buột ra một tiếng chửi, rồi vội vàng chộp lấy khẩu súng và lên đạn. Trong chốc lát, năm khẩu súng lên nòng đồng loạt chĩa vào người nọ.
Đội phó hét lớn: “Ai?”
Đối phương không hề đáp lời, vẫn kiên cường đứng nguyên tại chỗ, cũng không hề động đậy gì.
Chúng tôi đều nuốt nước bọt chờ đợi, Vương Tứ Xuyên dũng cảm nhất lại tiếp tục hét lên: “Bùi Thanh, đèn pin, bật đèn pin, chiếu sang đó!”
Bùi Thanh gan thỏ đế lập cập bật đèn pin, rồi chiếu từ chân lên trên người lạ. Đèn vừa chiếu tới, chúng tôi đều đờ người ra, người đó mặc một bộ quân phục giải phóng quân y chang chúng tôi, đến ba lô đựng vũ khí cũng giống y hệt, ánh đèn tiếp tục chiếu lên phía trên, tôi thấy áo anh ta toàn là máu, trên đầu đội mũ bảo hiểm sùm sụp, nhìn không rõ mặt, nhưng cũng biết trên mặt người đó rất nhiều máu.
Mặt tôi tái xám đi, tôi lập tức nghĩ ra người này là ai, có vẻ như chính là cậu lính đã rơi xuống cái thác nước lạnh như băng hôm trước, tôi sợ hãi đến đờ cả người.
Bỗng nghe tiếng Vương Tứ Xuyên chửi thề bằng tiếng Mông Cổ, một cậu lính reo lên: “Là Chung Hồ Tử! Chung Hồ Tử chưa chết!”, vừa nói cậu ta vừa vứt súng chạy tới.
“Đừng qua đó!” - đội phó thét lên, đôi mắt vằn lên những tia máu, “Cậu nhìn lại đi! Nhìn cho rõ vào!”
Chúng tôi chợt hiểu ý của đội phó, nếu đúng là Chung Hồ Tử chưa chết, thì khi nhìn thấy chúng tôi chắc chắn cậu ấy đã reo lên rồi, làm gì có chuyện cứ đứng im bất động mãi thế, giống như là một bức tượng, đến lúc này cũng không nhúc nhích.
Cậu lính kia không dám chạy qua nữa. Chúng tôi đứng đó, căng óc suy nghĩ, tôi thấy cả những đường gân xanh hiện lên trên trán đội phó, dường như anh cũng không thể tìm ra lời giải cho chuyện này.
Bùi Thanh xách súng lên, nuốt nước bọt, hỏi tôi: “Giờ làm thế nào?”
Tôi nghĩ người này nếu như là Chung Hồ Tử thì rõ ràng đã chết rồi, sáng hôm nay chúng tôi còn làm lễ cho cậu ta, cái chết của cậu ta coi như đã rõ, thế nhưng tình hình bây giờ cho thấy dường nhứ đó chỉ còn là cậu ta mà thôi, lẽ nào lại có chuyện xác chết sống lại?
Tôi cố nghĩ ra mấy cách để thám thính, bỗng nhiên nhìn thấy cái bát ô tô, tôi liền nhặt đưa cho Bùi Thanh, bảo: “Ném cái này sang đó, xem họ phản ứng thế nào!”
Bùi Thanh nói mình ném không chuẩn, Vương Tứ Xuyên là người Mông Cổ, có kĩ nghệ phóng lao bắt thú rất điêu nghệ, hồi còn ở tổng doanh trại của công trình 723, cậu ta đã từng đi ném gà lôi ở gần doanh trại, ném rất chuẩn, nên để cậu ta ném.
Tôi nghĩ cũng đúng, liền quay ra Vương Tứ Xuyên, vừa nhìn đã phát sốt rồi, thằng cha ấy biến đâu mất, nhìn sang thấy cậu ta đã bơi tới sát gần hòn đá chỗ người kia đứng, đang chuẩn bị leo lên.
Tôi há miệng định ngăn cậu ta lại, nhưng đã muộn, cậu ta đang cong người, bám lấy vách đã nhảy lên phía trên, rồi chồm tới ôm lấy người kia. Chúng tôi nghe một tiếng hét lớn, mấy người chúng tôi đều ngây người ra, âm thanh đó không phải của Vương Tứ Xuyên, mà là tiếng của một người con gái.
Tiếp đó, Vương Tứ Xuyên dùng một thế võ, vật người kia xuống, định trực tiếp ghìm họ xuống, không ngờ người kia cũng loạng choạng, khom người xoay lại, thế là cả hai bị ngã nhào xuống, lăn ra khỏi hòn đá, rơi ùm xuống nước.
Đội phó thấy thế vội vàng cởi áo, nhảy xuống định ứng cứu. Nước phía bên dưới hòn đá khá sâu, nếu như chẳng may bị kẹp giữa khe đá mà không ngóc đầu lên được thì chỉ trong ít phút là mất mạng rồi. Chúng tôi cũng nhảy xuống hỗ trợ, đầu tiên là đưa Vương Tứ Xuyên lên khỏi mặt nước, người kia sau đó cũng chịu để chúng tôi lôi lên.
Chiếc mũ trên đầu của người đó bị rơi xuống, người này cắt tóc ngắn, những vết máu trên mặt cũng được rửa sạch, chúng tôi vừa nhìn đã biết ngay không phải là Chung Hồ Tử, vì người này là phụ nữ, quần áo bị ướt sũng nên những đường cong, chỗ lồi lõm trên cơ thể đều hiện lên rất rõ.
Vương Tứ Xuyên nhổ ra một mồm đầy nước, người run lập cập, vội vàng cởi quần áo đem đi hong, vừa hỏi tôi người kia sống hay chết.
Tôi vuốt tóc của cô gái ra khỏi mặt, rồi kiểm tra mạch, vừa làm vừa nhìn vào mặt cô ấy, tôi sững người, người này tôi biết.
Bùi Thanh vừa nhìn thấy mặt cô gái, cũng giật mình kêu lên: “Trời ơi, là Viên Hỷ Lạc mà!”.
@by txiuqw4