YY thỏa mãn một phen, Tiêu Phàm thở dài một hơi, đang định thổi đèn ngủ, bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng lạch cạch xen lẫn với tiếng rít gào của gió khiến không khí trở nên âm u lạnh lẽo.Trong lòng Tiêu Phàm căng thẳng, đã quá nửa đêm, người nào lại bên ngoài cửa phòng mình đi lung tung? Chẳng lẽ là quỷ? Tiêu Phàm vốn không tin quỷ thần, nhưng mà nhớ lại việc bản thân xuyên việt chiếm lấy thân thể này, trên đời có quỷ hay không, quả là khó nói. May mắn lá gan Tiêu Phàm cũng không quá nhỏ, kiếp trước, nửa đêm, hắn còn dám cầm dao đi cướp thì sao lá gan có thể nhỏ được?
Lấy lại bình tĩnh, Tiêu Phàm nhẹ đi tới trước cửa, lặng lẽ nắm chặt lấy then cửa, đợi cho tiếng lạch cạch ngoài cửa càng lúc càng gần, Tiêu Phàm quyết đoán đột nhiên mở toang cửa ra, Xoảng" một tiếng, bên ngoài gió gào thét Tiêu Phàm nhịn không được khiến rùng mình một cái, nhìn ra bên ngoài, Tiêu Phàm hại mắt đăm đăm, trống ngực dồn dập
Hắn chứng kiến một cảnh tượng từ lúc lọt lòng tới giờ đều khiến cho kẻ khác dựng tóc gáy. Chỉ thấy một nữ tử toàn thân áo trắng, quay lưng về phía hắn, một đường hướng cửa hiên mà bay tới, tốc độ phi thường nhanh, dưới ánh trăng yếu ớt, đầu tóc rối bời, gió lạnh gào thét khắp nơi. Đúng vậy, Tiêu Phàm thề là tuyệt không nhìn lầm, nữ tử này đúng là “bay” tới, không thấy chân nàng di chuyển, cũng không thấy nàng uốn gối, cứ như vậy nhẹ nhàng lướt tới. Da đầu Tiêu Phàm chợt run lên, toàn thân lạnh ngắt.
Bạo gan, Tiêu Phàm cắn răng một cái, ánh mắt lộ ra vài phần hung ác thật vất vả xuyên việt, chẳng lẽ lão tử sẽ bị quỷ hù chết sao? Nữ quỷ thân mình thẳng tắp, quay lưng về phía cửa phòng ngủ Tiêu Phàm, bay càng lúc càng gần.
Ngay lúc tiến ra bên ngoài Tiêu Phàm quyết định thật nhanh, lập tức nhấc chân, hung hăng hướng tới mông nữ quỷ kia đạp một phát. “Bốp" một tiếng trầm đục, nữ quỷ kêu thảm một tiếng, lấy tư thế vồ ếch, bị Tiêu Phàm đạp bay một đoạn, ngã đánh phịch ở trước hoa viên, giống như là bị thương vậy không hề nhúc nhích.
Tiêu Phàm cười lạnh, trong lòng có chút đắc ý. Thì ra quỷ cũng sợ ác nhân. Một bước tiến đến, Tiêu Phàm nắm tóc nữ quỷ xách lên, xuyên qua ánh sáng yếu ót, ngưng mắt vừa thấy Tiêu Phàm không khỏi chấn động, đau xót thót lên:
- Tiểu Điềm Điềm! Sao lại là nàng?
Tiểu Điềm Điềm chính là Bão Cầm, thiếp thân nha hoàn của Trần Oanh Nhi,mà theo định nghĩa của Tiêu Phàm chính là nha đầu thông phòng. Đầu Bão Cầm thân mật “tiếp xúc” với nền hoa viên, vô cùng chật vật, trên mặt nước mắt nước mũi dầm dề, bả vai không ngừng run lên, thương tâm khóc, nhưng không dám phát ra âm thanh. Tiêu Phàm cảm thấy vô cùng áy náy, một cước kia có bao nhiêu lực hắn tự mình hiểu rõ
- Đừng khóc, ta rất ân hận... Đau không?
Tiêu Phàm ôn nhu nói.
Tuy rằng biết rõ nàng không phải là mối tình đầu của mình, nhưng nhìn khuôn mặt quen thuộc vẫn khiến cho lòng của Tiêu Phàm rung động, bộ dáng khóc của Bão Cầm bây giờ tựa như là hình dáng Điềm Điềm bị ủy khuất kiếp trước vậy, khiến hắn thương xót không thôi.
- Đau quá…
Bão Cầm vừa khóc vừa gật đầu, mày nhăn lại, nước mắt nước mũi dầm dề, khóc đến thảm thương, vừa đáng thương lại vừa đáng yêu.
Tiêu Phàm nhíu mày:
- Đã quá nửa đêm còn không chịu ngủ, chạy đến cửa phòng ta để làm chi?
Bão Cầm vừa khóc vừa nói:
- Tiểu thư sai ta tới là để……
- Nàng đến thì đến đi, cần gì phải giả quỷ dọa người. Nàng có biết như là không tốt hay không?
Bão Cầm khóc ấm ức:
- Ai giả quỷ? Ai giả quỷ?
- Chẳng lẽ không đúng sao? Nàng đưa lưng về phía ta, tóc bay tán loạn, cả người lướt qua lướt lại bên cửa phòng ta, không phải giả quỷ là cái gì? —— đúng rồi, sao nàng lướt như thế được?
Bão Cầm nghe vậy rốt cục cũng khóc rống lên, hình dáng vừa đáng thương vừa bi phẫn:
- Ngươi nghĩ là ta cam tâm tình nguyện à? Thời tiết lạnh như thế, ngươi... hu hu, hành lang phòng ngươi bị đóng băng. Ta không cẩn thận giẫm lên bị trượt chân nên mới trượt tới... hu hu..
Tiêu Phàm ngã ngửa, hóa ra là như thế, Bão Cầm không phải lướt tới, mà là giẫm lên băng trượt đến
Tiêu Phàm trong mắt tràn đầy đồng tình:
-... Nàng cũng thật xui xẻo.
Bão Cầm giống như là tìm được tri kỉ, nhất thời đau xót tràn tới, lại khóc rống lên
- Giẫm lên băng sao nàng không kêu một tiếng? Nàng không nói một tiếng trượt đến, hơn nữa còn âm trầm quỷ dị như thế, ta không đạp nàng thì đạp ai?
Bão Cầm ngừng khóc, oán giận trừng mắt nhìn Tiêu Phàm, tức giận nói
- Ta làm sao dám kêu ra tiếng? Ngươi là kẻ điên a! Kinh động ngươi,bị ngươi đuổi giết thì sao?
Tiêu Phàm không nhịn được vuốt mũi, cười khổ khen:
- Lúc lâm vào thời điểm nguy nan, còn suy nghĩ kín kẽ như thế, thực làm cho người khác vô cùng kính nể…
Hốc mắt Bão Cầm lại đỏ, cố gắng ưỡn ngực, trừng mắt nhìn Tiêu Phàm, hình dáng tức giân, làm cho Tiêu Phàm vô cùng động tâm. Tiêu Phàm nhìn vào hình dáng Bão Cầm, không nhịn được mà tâm tình xáo động. Nửa đêm nửa hôm, nha hoàn thông phòng trên danh nghĩa chủ động tìm tới cửa, cái này, hay là…. Nghĩ đến đây, Tiêu Phàm nở nụ cười, nụ cười vô cùng háo sắc, không chút chính nhân quân tử.
- Tiểu thư cho nàng đến thị tẩm?
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có điều này là có khả năng nhất.
Bão Cầm ngây ra một lúc, rồi giống như là bị chó cắn một miếng, kêu lên sợ hãi, bóng dáng nhỏ xinh nhanh chóng lùi lại cách xa Tiêu Phàm vài trượng vẻ mặt hoảng sợ nhìn chằm chằm Tiêu Phàm, giọng sợ hãi nói:
- Ngươi... Ngươi ngươi... Ngươi đừng tới đây, ta sẽ kêu lên đó!
Tiêu Phàm buồn bực, nhìn bộ dáng kia, chả lẽ mình hiểu sai rồi sao?
- Đã quá nửa đêm, rót cuộc nàng tới để làm gì?
Bão Cầm ôm ngực, nơm nớp nhìn Tiêu Phàm ánh mắt tràn đầy cảnh giác, hai chân hơi cong lại,chuẩn bị sẵn tư thế nếu tình thế không ổn lập tức nhanh chân đào tẩu.
- Tiểu thư nhà ta muốn ta đến truyền lời... Nàng ở tiền viện hoa viên, mời ngươi tới trò chuyện…
Không đợi Tiêu Phàm đáp lại, thân mình Bão Cầm chợt lóe lên sau đó mất dạng. Hai mắt Tiêu Phàm nhìn về hướng Bão Cầm biến mất lòng càng thêm buồn bực. —— ta đáng sợ như vậy sao? Bất quá Trần Oanh Nhi chủ động mời hắn, nhưng thật ra là tin tức tốt, nửa đêm vắng người, tiểu thư nhà giàu vụng trộm hẹn ước thanh niên, quả thực vô cùng giống với tiết mục “tài tử giai nhân” trong Tây Sương Ký nha “-------. Chỉ là vận khí bà mối hơi xấu, mới xuất tràng đã bị nam diễn viên một cước đạp bay.
Tiêu Phàm buồn bực trong chốc lát, rồi lại nhanh chóng cao hứng, hắn dự định về phòng mặc vào kiện trường sam cũ, sửa lại mái tóc, tạo hình tượng tốt nhất, xuất hiện trước mặt Trần Gia tiểu thư. Thói xấu của nam nhân đó là vô cùng ti tiện, không cưới Trần Oanh Nhi là một chuyện, câu dẫn trái tim của nàng lại là một chuyện khác. Hai người không có xung đột, phất ống tay áo, không mang đi một đám mây màu. Động tác phiêu dật tiêu sái như thế nhưng nào ai có biết để được như thế phải tốn biết bao giọt mồ hôi? Nhưng nếu đám mây vô ý với ống tay áo, buộc cũng buộc không được thì động tác phất tay áo trông rất buồn cười. Cho nên trước đó phải tán tỉnh, so với động tác phất tay áo còn quan trọng hơn nhiều.
Tiêu Phàm quay lại, đang định vào nhà chỉnh sửa y phục, lại thấy trong bóng đêm, thân ảnh Bão Cầm một lần nữa xuất hiện trong mắt hắn, chỉ thấy mắt nàng liếc tứ phía, vẻ mặt lén lút, nhưng trong mắt Tiêu Phàm quả là vô cùng đáng yêu.
Tiêu Phàm ngẩn người, nàng lại trở lại để làm chi?
Sau khi Bão Cầm thấy Tiêu Phàm có vẻ rất sợ hãi, đứng từ xa, bộ dáng giống như là muốn tiến đến nhưng mà lại không dám. Hai người nhìn nhau trong chốc lát, rốt cục, Bão Cầm giống như là hạ quyết tâm việc gì đó, hít một hơi sâu, ưỡn ngực dũng cảm thẳng bước tiến đến trước mặt Tiêu Phàm. Tiêu Phàm nở nụ cười, Bão Cầm chẳng nhưng lớn lên hình dáng giống mối tình đầu kiếp trước của hắn, ngay cả tính cách cũng tương tự, đều đáng yêu giống nhau
- Tiểu thư của nàng lại có lời gì muốn nàng mang tới à?
Tiêu Phàm buồn cười nhìn chăm chú vào Bão Cầm, trong mắt hiện lên một chút nhu tình mà ngay cả bản thân hắn cũng không phát hiện
Bão Cầm cắn môi dưới, vội lắc lắc đầu:
- Tiểu thư còn đang ở hoa viên chờ ngươi.
- Vậy nàng lại đến đây làm gì? Không sợ ta, tên điên này giết nàng sao?
Bão Cầm thoáng co rúm lại, sau đó là cố gắng ưỡn ngực, giọng run run nói:
- Vừa rồi là việc công, chuyển lời của tiểu thư tới, hiện tại tìm ngươi là chuyện riêng.
Tiêu Phàm bật cười, tiểu nha hoàn vẫn là người công tư phân minh.
- Chuyện riêng là chuyện gì?
Sau nửa ngày do dự, Bão Cầm thoáng chút sợ hãi chìa tay ra, sau đó kiễng chân đưa tay so chiều cao giữa hai người.Vặn vẹo tay, thanh âm của Bão Cầm có chút thẹn thùng nói:
- Ngươi cao quá, ngươi... Ngươi có thể hơi cúi xuống một chút hay không?
Trong bóng đêm, Tiêu Phàm thoáng thấy khuôn mặt xinh đẹp của Bão Cầm có chút đỏ lên. Trong lòng Tiêu Phàm càng thêm thương yêu, nghe lời khẽ cúi người xuống, đối diện mặt Bão Cầm
- Tốt lắm ta cúi xuống rồi, nàng có chuyện riêng gì cần tìm ta?”
Trong giọng Tiêu Phàm lộ ra tiếu ý
Bão Cầm cũng cười, cười đến vô cùng ngượng ngùng. Tiếp đó chỉ thấy Bão Cầm làm ra một động tác khiến cho Tiêu Phàm không tưởng tượng được. Chỉ thấy bàn tay mềm mại của Bão Cầm hóa quyền thành chưởng, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, “Bốp” một tiếng giòn vang, hung hăng nện lên trên cái trán trơn bóng của Tiêu Phàm.
- A …
Tiêu Phàm không nhịn được kêu thảm, cú đánh này rất mạnh, khiến cho thân mình Tiêu Phàm lảo đảo lùi về phía sau. Mà Bão Cầm giống như là chú thỏ bị kinh sợ, nhảy dựng lùi lại phía sau, cũng không hề quay đầu lại, khẩn trương tẩu thoát. Trong tiếng gió đêm gào thét, thanh âm Bão Cầm phiêu phiêu bay tới
- Hừ! Dâm tặc, muốn ta làm nha hoàn thông phòng cho ngươi á, nằm mơ đi.
@by txiuqw4