Giải Tự có lẽ không phải người tốt nhưng có thể khẳng định hắn chính là một học giả chân chính, tự thân khổ công đèn sách, thi thố, từ từ dần tiến.
Bất quá đó là sự nhận thức của Tiêu Phàm trước kia.
Sau khi biết được Tiêu Phàm, Giải Tự đột nhiên cảm thấy cuộc sống của mình trở nên vô cùng xui xẻo, hết bị đánh lại bị uy hiếp tiếp theo là bị phạt tiền, liên tiếp không ngừng.
Giải Tự cảm thấy cuộc sống của mình đã biến thành một mảnh u ám, hắn phát hiện ra mình cùng Tiêu Phàm quả thực là tương khắc, hơn nữa lại bị Tiêu Phàm đè ép gắt gao.
- Hôm nay một khi đã rơi vào tay ngươi thì muốn giết muốn chém gì cũng được, Giải mỗ nếu chau mày một cái thì không phải là môn đệ của Khổng môn.
Giải Tự nằm trên mặt đất hừ hừ nói, cố gắng lấy lại vài phần khí khái của người đọc sách tựa như một câu tục ngữ “Chết cũng phải giữ thể diện.”
Nhưng thực sự trong lòng hắn vô cùng sợ hãi.
Cẩm Y Vệ trùng kiến đến bây giờ bất quá cũng chỉ hơn một tháng, bọn họ bắt giết bao nhiêu đại thần Giải Tự vô cùng rõ ràng, bệ hạ hạ chiếu lệnh tức thì mười mấy quan viên lập tức bị tru sát, trong đó có vài học sĩ ở Hàn Lâm Viện, hôm nay tự nhiên bị Cẩm Y Vệ tìm đến cửa quá nửa là dữ nhiều lành ít.
Tiêu Phàm ngổi xổm xuống, tò mò nhìn hắn:
- Giải học sĩ.
- Có chuyện gì?
- Ngươi rất lạnh sao?
- Không lạnh.
- Không lạnh vì sao khi nói chuyện lại run.
- Người đọc sách luôn nói chuyện kiểu này, ngươi hiểu sao được.
Giải Tự cứng rắn nói.
Tiêu Phàm nở nụ cười, tiếp theo giận tái mặt nói:
- Nói, chúng ta tới tìm ngươi sao ngươi lại chạy? Có phải là sợ tội nên chạy?
Giải Tự liền chột dạ, cãi chày cãi cối:
- Các ngươi không đuổi thì sao ta phải chạy?
- Ngươi không chạy thì chúng ta sao phải đuổi?
- Các ngươi đuổi nên ta đương nhiên muốn chạy.
- Ngươi chạy nên chúng ta mới phải đuổi.
- Ta… ta phạm vào tội gì mà các ngươi đuổi ta?
Tiêu Phàm trở mặt xem thường nói:
- Ta sao biết ngươi phạm vào tội gì? Mặc kệ ngươi có làm cái gì cứ vào trong ngục của Cẩm Y Vệ khắc sẽ thành thành thật thật nhận tội, bất quá ta khuyên ngươi tốt nhất là nên khai ra bây giờ, vào ngục rồi số còn sống đi ra vô cùng ít, điểm này ta tin là ngươi rất rõ ràng a?
Giải Tự tức thì biến sắc, cả người không nhịn được run rẩy.
- Xem ra ngươi đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, rất tốt, người đâu.
- Có!
- Dẫn Giải học sĩ vào ngục, trước hết hãy tắm rửa kỳ cọ thư giãn gân cốt.
- Dạ!
- Chậm, chậm đã.
Giải Tự trán đổ mồ hôi lạnh, vội vàng nói:
- Đại nhân, xin hỏi “cọ rửa thư giãn” là có ý gì?
Tiêu Phàm nở nụ cười tà ác, lộ ra hàm răng trắng xóa:
- Đây là hình phạt rất đặc sắc của Cẩm Y Vệ chúng ta, chính là đem người cố định trên giá gỗ sau đó dùng lông chim cọ khắp thân người, lúc đó ngươi sẽ cảm thấy rất ngứa rất buồn muốn dừng lại đúng không? Lúc này Cẩm Y giáo úy của chúng ta sẽ đến giúp ngươi, bọn họ sẽ dùng bàn xoa cắm đầy đinh nhọn để giúp ngươi hết ngứa, cho đến khi trên thân thể ngươi lộ ra xương trắng thì đảm bảo sẽ không còn ngứa nữa, bởi vì lúc đó chỉ còn cảm giác đau.
Giải Tự nghe xong sắc mặc biến thành trắng bệch, từng giọt mồ hôi lớn như hạt đậu rơi xuống, môi sợ đến tím tái, toàn thân không ngừng run rẩy, thậm chí ngay cả đũng quần cũng cảm thấy có chút ướt át.
Tiêu Phàm bỡn cợt trừng mắt nhìn nhìn hắn, cười nói:
- Hiện tại ngươi có cảm thấy trên người rất ngứa?
- Có, a không có không có, đại nhân đừng xát ta ta khai ta khai, ta cái gì cũng sẽ khai, đại nhân ta có tội, ta nhận tất ta không nên nhận tiền hối lộ của người khác, ta sai rồi.
Giải Tự khóc rống lên, hai mắt nước chảy ròng ròng.
Tiêu Phàm nghe vậy mắt liền sáng lên, cùng Viên Trung liếc mắt nhìn nhau, tinh thần phấn chấn cười nói:
- Tùy tiện hù dọa mà thôi, khó trách ngươi vừa nhìn thấy Cẩm Y Vệ đã chạy, không nghĩ tới cư nhiên lại có thể phát hiện ra một đại tham quan, cũng không uổng chúng ta vất vả truy hỏi một hồi.
Giải Tự đang khóc nghe thấy vậy, vội vàng nói:
- A, tham quan? Ta là tham quan?
- Hãy nói thật đi, ngươi nhận của người ta bao nhiêu tiền? Ai đưa? Ngươi giúp hắn chuyện gì? Có phải nhận tiền để mưu đồ chuyện làm tổn hại vương pháp? Nói.
- Tiêu đại nhân, chỉ có mười hai lượng bạc mà thôi làm gì đến mức nghiêm trọng như vậy?
Giải Tự nóng nảy nói.
- Mười hai?
Tiêu Phàm ngẩn người:
- Là ai đưa?
- Ở thành tây có một cửa hàng tơ lụa mới khai trương, chủ cửa hàng mời ta đến đề biển, sau đó đưa ta mười hai lượng để làm bút phí.
Giải Tự vẻ mặt xấu hổ giống như là viết biển hiệu cho người khác rồi lấy tiền là một loại chuyện vô cùng nhục nhã.
Tiêu Phàm dở khóc dở cười, thầm nghĩ đám đọc sách này đúng là ngu độn a, chỉ mười hai lượng thôi mà lại khiến hắn có cảm giác là hối lộ, cuối cùng bị dọa thành hình dáng này.
Nhìn vẻ tuyệt vọng cùng hoảng sợ của Giải Tự, Tiêu Phàm trong lòng nhất thời cảm thấy buồn cười.
- Ngươi có hai lựa chọn, một là đi vào ngục của Cẩm Y Vệ sau đó hảo hảo đem chuyện ngươi nhận hối lộ nói ra rõ ràng, sau đó…
- Sau đó như thế nào?
Giải Tự mặt mũi lo lắng hỏi.
Tiêu Phàm hai mắt nhìn lên bầu trời đêm, giọng đầy ý thơ nói:
- Sau đó.. không có sau đó.
- A?
Giải Tự mặt đầy tuyệt vọng, ngây người một lúc lắp bắp nói:
- Nhưng…nhưng.
- Không cho ngươi nói nhảm.
- Nhưng mười hai lượng thì phán tội gì?
Tiêu Phàm nở nụ cười xấu xa, nói:
- Tội tham ô thì cho dù lấy một văn tiền thì cũng đã là tham ô.
Giải Tự trong ủ rũ nói:
- Vậy lựa chọn thứ hai là gì?
- Lựa chọn thứ hai tốt hơn rất nhiều, tuyệt đối là vô cùng tốt.
Tiêu Phàm cười vỗ vỗ vai Giải Tự, nói:
- Sau này đừng có ở cùng cái đám hủ nho kia, thật sự ta cho là ngươi ở cùng một chỗ với bọn họ không có gì tốt cả, bọn họ tư tưởng cũ kỹ, cố chấp, ngươi đừng tưởng cái đó gọi là trung thần là yêu nước, kỳ thực bọn họ chính là lầm quốc lầm quân, sau này nên đi theo ta, khẳng định là sẽ khác.
Giải Tự theo bản năng há miệng ra nhưng chưa kịp phản đối đã thấy nụ cười của Tiêu Phàm, chẳng biết làm sao từ đáy lòng liền toát ra một trận hàn khí.
- Ta… nếu ta không theo ngươi, ngươi dự định sẽ làm thế nào?
Giải Tự cố ý dò hỏi.
Tiêu Phàm cười.
Giải Tự tức giận hừ một tiếng, ưỡn ngực lớn tiếng nói:
- Mạnh Tử viết: "Bậc nam nhân uy vũ không khuất phục", ta thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngói lành, tuyệt sẽ không đi theo đám gian tặc các ngươi ở một chỗ.
- Người đâu, đến đánh hắn một trận cho ta.
Tiêu Phàm lười biếng hạ lệnh.
- Chậm đã, chậm đã, ta chọn cái thứ hai.
Giải Tự vẻ mặt cầu xin nói.
Người đọc sách đúng là rất đê tiện a.
@by txiuqw4