Tiêu Phàm cùng Tào Nghị hai người được gia phó Cảnh phủ dẫn đường, chậm rãi đi vào nội viện Cảnh phủ.
Xuyên qua hành lang gấp khúc, qua một thủy tạ (nhà xây cất bên cạnh hoặc trên nước, dùng làm nơi thưởng ngoạn hoặc nghỉ ngơi), đi trên một đường mòn u ám, Tào Nghị nghiêng đầu, dùng thanh âm không thể thấp hơn nhẹ giọng nói:
- Đại nhân, ngài thật sự muốn bắt hung thủ?
Tiêu Phàm gật đầu:
- Đó là đương nhiên.
- Nhưng... Hung thủ là chúng ta mà.
Tiêu Phàm lộ vẻ xem thường, nói:
- Ngươi không nói, ta không nói, ai biết?
- Vậy ngài dự định bắt ai?
- Ngứa mắt đứa nào thì bắt thằng đó... Đúng rồi, ngươi bình thường có bị ai làm cho ngứa mắt không? Chúng ta làm cho hắn trở thành hung thủ bắt lại, cái gì thù đều báo...
Tào Nghị lau mồ hôi:
-...
Có một vị thượng ti coi mạng người như cỏ rác thế này, thật sự là một chuyện rất hạnh phúc.
- Gần đây cuộc sống rất thoải mái nhỉ, mặt nhìn biển rộng, miệng ăn đồ ngon, không ai chọc giận ngươi?
Tào Nghị quả quyết lắc đầu:
-... Không có.
- Chắc không?
-... Thực không có.
- Nghĩ kỹ xem! Cơ hội báo thù tốt thế này, không nên lãng phí.
- Ta thật sự là không nghĩ ra được...
Tào Nghị cười khổ.
Tiêu Phàm hâm mộ nhìn vào hắn:
- Ngươi thực hạnh phúc, cừu nhân cũng đã bị ngươi xử lý?
Tào Nghị:
-...
- Ngươi đã không có cừu nhân, vậy nhường cho ta đi, ta rất thiện lương, cừu nhân cũng còn sống được hảo hảo, hôm nay tâm tình tốt, giết chết hai đứa trước rồi nói sau...
Tào Nghị vã mồ hôi:
-...
Đương kim thiên tử nếu nghe được đoạn đối thoại giữa Cẩm Y vệ Đồng Tri cùng Cẩm Y vệ Thiên hộ này, có khi nào tức giận đến nỗi bóp chết bọn hắn không?
Cảnh phủ gia phó cung kính dẫn hai người tới trước cửa phòng ngủ của Cảnh Tuyền.
Hai người nhấc chân bước vào cánh cửa, đã thấy trong căn phòng lớn sương khói mông lung, nổi bật là hai chiếc lư hương bằng đồng đen chạm khắc hình rùa, từ miệng con rùa từ từ phun khói hương lượn lờ, sương khói lãng đãng tứ phía, cả căn phòng giống như chốn Thiên cung.
Tiêu Phàm cẩn thận nhìn chằm chằm vào hai lư hương, quan sát trong chốc lát, đột nhiên hắc hắc cười nói:
- Ta thẳng đến giờ cho rằng đầu rùa (tiếng Hán là gì, nghĩa đen gì tự hiểu) chỉ có thể phun chất lỏng, không nghĩ còn có thể phun khói...
Tào Nghị:
-...
Trầm mặc trong chốc lát, Tiêu Phàm đột nhiên hỏi:
- Lời này có phải quá hạ cấp không?
-... Có chút.
Gia phó khom người nói:
- Hai vị đại nhân, tiểu Hầu gia vì ngày ấy bị người... Bị người thi bạo sau đó bị ném vào nhà xí, tiểu Hầu gia xưa nay sạch sẽ, không chịu nổi mùi lạ, cho nên trong phòng rất nhiều nhang thơm.
Tiêu Phàm gật gật đầu, liền hướng bên trong đi vào.
Gia phó đẩy ra rèm cửa, đã thấy trên giường một bóng người trắng toát, toàn thân bọc băng vải, cả mặt cũng cuốn chặt, thoạt nhìn chẳng khác gì một xác ướp chui ra từ Kim Tự Tháp. Hắn nằm thẳng trên giường không nhúc nhích, lặng yên không một tiếng động, giống như sinh khí đã đoạn tuyệt.
Tiêu Phàm đứng đằng xa kiễng chân thấy tất cả, thất thanh nói:
- Hắn đã chết?
Trên giường, thanh âm thều thào trả lời:
- Còn chưa, bất quá nhanh thôi.
Tiêu Phàm cả kinh, vội vàng bước nhanh tiến lên, nhìn thấy Cảnh Tuyền toàn thân bọc trong băng vải, chỉ lộ ra hai con mắt, vô thần ảm đạm nhìn bọn họ.
Tiêu Phàm sụt sịt nói:
- Tiểu Hầu gia chịu khổ...
Cảnh Tuyền phát ra một tiếng than như đỗ quyên nức nở, khóe miệng giật giật hai cái, run giọng nói:
- Không phải chịu khổ, là mệnh khổ...
Tiêu Phàm vẻ đồng tình gật gật đầu, xoay người nói với Tào Nghị:
- Chúng ta... Khụ khụ, hung thủ cư nhiên hạ thủ nặng như thế, quá ngoan độc a?
Cảnh Tuyền cố sức giương mắt nhìn Tiêu Phàm, giọng khàn khàn nói:
- Các ngươi... Là ai?
Gia phó kia đứng một bên cung kính lên tiếng:
- Tiểu Hầu gia, đây là nhị vị Cẩm Y vệ, Tiêu Đồng Tri cùng Tào Thiên hộ, phụng chỉ tiến đến truy tra vụ án tiểu Hầu gia bị tập kích.
Cảnh Tuyền nghe vậy tức khắc thở dài một hơi, cảm kích nói:
- Hồng ân của bệ hạ như núi cao biển sâu...
Tiêu Phàm tiến lên trước cầm tay Cảnh Tuyền, quan tâm nói:
- Tiểu Hầu gia bị tai họa bất ngờ, thật là khiến người thương xót, bệ hạ giận dữ, lệnh cho Cẩm Y vệ truy tra kẻ hành hung, hạ quan hôm nay tới đây, thỉnh tiểu Hầu gia kể lại tình huống lúc đó, nhất định tại trong thời gian ngắn nhất sẽ bắt được hung thủ, vì tiểu Hầu Hầu gia báo thù rửa hận.
Cảnh Tuyền vội nói:
- Như thế, làm phiền hai vị đại nhân.
Tiêu Phàm nhìn bộ dáng hấp hối của Cảnh Tuyền, trong lòng cũng hiện lên vài phần không đành lòng, nói đi nói lại, chuyện này đều là bất đắc dĩ, nếu không phải Giang Đô quận chúa sống chết cũng không muốn gả cho Cảnh Tuyền, hắn cũng không cần làm ra hạ sách này, không có biện pháp, ai kêu vị tiểu Hầu gia này chính là phò mã gia do Chu Nguyên Chương tự mình chỉ định cho Giang Đô quận chúa, thất phu vô tội, hoài bích có tội, làm hại người ta thảm như vậy, Tiêu Phàm thật sự là áy náy vạn phần.
Càng làm cho hắn áy náy chính là, đánh cho người ta thành bộ dạng này, tiểu Hầu gia còn đối với hắn cùng Tào Nghị mang ơn, nghĩ thế nào cũng thấy hương vị chiếm được tiện nghi còn khoe mẽ.
Tiêu Phàm bản tính rất phúc hậu, loại bản tính này khiến hắn vẫn duy trì hành vi quân tử thường ngày, bất quá hành vi của hắn cùng các quân tử khác không quá giống nhau, quân tử khác thì động khẩu bất động thủ. Tiêu Phàm ngược lại, đánh người không sao cả, miễn là đánh xong phải nói xin lỗi, cho dù không thể nhận lỗi, ít nhất cũng phải đối với người bị hại tốt một chút.
Vì thế, Tiêu Phàm bắt đầu quan tâm hỏi han lan man cùng Cảnh Tuyền.
Khẽ cúi người, Tiêu Phàm quan tâm nói:
- Tiểu Hầu gia, chuyện án tử không vội, chậm rãi nói... Ngài có muốn uống chút nước không?
Cảnh Tuyền vô lực lắc đầu.
- Vậy... Ngài ăn chút cháo nhé?
Cảnh Tuyền như cũ lắc đầu.
- Uống thuốc?
- Không... Không cần, đa tạ Tiêu đại nhân quan tâm.
Tiêu Phàm khó xử gãi gãi đầu, tiếp theo vỗ đùi, nói vẻ chờ mong:
- Nếu không... Tìm cho ngài một mĩ nữ?
Cảnh Tuyền hai mắt tức khắc sáng ngời, thần thái suy yếu lập tức tức tinh thần mười phần, trong mắt long lanh nước mắt kích động, ngữ khí nức nở nói:
- Tiêu đại nhân là người tốt! Sau này ngài chính là huynh đệ của ta! Đỡ... Đỡ, ta dậy, ta cảm thấy ta có thể thử một lần...
Tiêu Phàm:
-...
- Tiểu Hầu gia, ngày thường ngài có cùng ai kết oán không?
Tiêu Phàm bắt đầu nghiêm trang lục khẩu cung.
Cảnh Tuyền vẻ mặt mê mang suy nghĩ trong chốc lát, lắc đầu nói:
- Cùng người kết thù kết oán đương nhiên là có, bất quá kia đều là địch nhân trên chiến trường, gia phụ là võ tướng, nhiều năm qua đi theo bệ hạ nam chinh bắc chiến, đánh Trần Hữu Lượng, đánh Trương Sĩ Thành, chinh thủy phỉ, chinh loạn khấu, địch nhân nhiều không đếm xuể, bất quá ở kinh sư, Cảnh gia ta trên dưới cẩn trọng, ru rú trong nhà, tựa hồ chưa đắc tội người nào...
- Tiểu Hầu gia bị tập kích đêm đó, có từng nhìn thấy tướng mạo hung thủ không?
Cảnh Tuyền lắc đầu nói:
- Chưa từng thấy rõ, ta bị người đánh bất tỉnh sau đó bị bắt ra khỏi phủ, chúng vừa đánh thì ta đau quá tỉnh dậy, đã thấy đầu bị trùm bao tải, cái gì cũng không nhìn thấy...
- Cái này gọi là 'Hội đồng tổng cốc'. (thay từ Việt cho dễ hình dung - chương trước là buồn ma)
- Tiêu đại nhân, cái gì gọi là 'Hội đồng tổng cốc'.
Tiêu Phàm giải thích nói:
- Chính là úp bao tải vào đầu, sau đó bị cả lũ gõ lên...
Cảnh Tuyền khâm phục nói:
- Không hổ là Cẩm Y vệ Đồng Tri, Tiêu đại nhân quả nhiên kiến thức rộng rãi...
- Tiểu Hầu gia khen lầm rồi...
Tiêu Phàm ngại ngùng khiêm tốn nói.
...
...
- Đã không có cừu nhân, lại không rõ tướng mạo hung thủ, không biết trong lòng tiểu Hầu gia có hoài nghi ai không?
Cảnh Tuyền nhíu mày suy nghĩ cả nửa ngày, chậm rãi lắc đầu nói:
- Cái này cũng không, có lẽ gia phụ hoặc ta ngày thường trong lúc vô ý đắc tội người nào, chúng ta cũng không tự biết, nếu muốn hoài nghi cho ai, cũng tuyệt đối không thể nói lung tung.
Tiêu Phàm dẫn đường nói:
- Tiểu Hầu gia cẩn thận ngẫm lại, có khi lại chợt nhớ ra, sẽ là trợ giúp thật lớn để chúng ta phá án.
Cảnh Tuyền nh mắt phi thường mê mang nhìn Tiêu Phàm, như cũ lắc lắc đầu.
Tiêu Phàm khóe miệng dần dần nhếch lên, tạo thành một nụ cười gian gian, ngữ khí phi thường trầm thấp, hơn nữa mang theo một loại mị hoặc mãnh liệt, giống như con rắn trong vườn địa đàng dụ dỗ Eva ăn trái cấm...
- Tiểu Hầu gia, ngài cẩn thận suy nghĩ một chút, suy nghĩ một chút nữa, nhất định phải nghĩ cẩn thận...
Cảnh Tuyền giống như bị thôi miên, ánh mắt cũng trở nên ngây ngốc, hơi giật mình nhìn nụ cười đầy tà khí của Tiêu Phàm, rất lâu sau, hắn đột nhiên hiểu ra, rất phối hợp hỏi một câu:
- Tiêu đại nhân có thể cho chút nhắc nhở? Ví dụ như...
Tiêu Phàm thanh âm hạ xuống rất thấp, ghé vào bên tai Cảnh Tuyền gằn từng tiếng nhẹ nhàng nhắc nhở:
- Ví dụ như, hung thủ đánh ngài, có thể là... Hòa thượng.
- Tê...
Tào Nghị đứng một bên nghe vậy không kìm lòng nổi ngã xuống hít một ngụm lương khí, trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm Tiêu Phàm.
Đùa không đó? Sẽ chết người đấy!
Cảnh Tuyền cũng sợ ngây người, lắp bắp nói:
- Hòa... Hòa thượng? Vì sao là... Hòa thượng?
Tiêu Phàm cười tà nói:
- Tiểu Hầu gia thử nghĩ, thế nhân mỗi ngày vì sinh kế tiền đồ mà bôn ba, bận tối mày tối mặt, ai là kẻ rảnh rỗi nhất?
- Là... Là người nào?
Cảnh Tuyền hai mắt đăm đăm hỏi, giờ phút này tư duy hắn đã hoàn toàn tạm dừng, giống vẹt học nói, chỉ biết ngơ ngác đi theo tư duy của Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm định liệu trước nói:
- Người xuất gia, đương nhiên là người xuất gia nhàn nhất! Ngài ngẫm mà xem, người xuất gia có vạn gia hương khói lễ kính, không gặp chút áp lực sinh tồn, mỗi ngày ngoại trừ niệm kinh cũng chỉ ngồi một chỗ, rảnh rỗi đến đau cả 'hai hòn bi' nha...
- Nhưng... Nhưng...
- Tiểu Hầu gia nghĩ gì cứ nói?
Cảnh Tuyền nghĩ nghĩ, bi phẫn nói:
- Nhưng ta không hề trêu chọc bọn họ, bọn họ dựa vào cái gì đánh ta? Chả lẽ vì nhàn rỗi không có việc gì làm, cho nên lẻn vào trong phủ đánh ta một trận? Ta thiếu nợ bọn họ sao?
Tiêu Phàm trầm ngâm nói:
- Tiểu Hầu gia nói rất có đạo lý, có lẽ hòa thượng đánh ngài còn có nguyên nhân khác...
- Nguyên nhân gì?
- Chân tướng chỉ có một, đó chính là... Quá anh tuấn làm hại ngài!
Tiêu Phàm như Conan (truyện tranh) trịnh trọng hạ kết luận.
- A?
Cảnh Tuyền há hốc mồm:
- Tiêu đại nhân, cớ gì nói ra lời ấy?
Tiêu Phàm một bộ biểu tình tiếc hận hồng nhan bạc mệnh nhìn Cảnh Tuyền, sau đó chậm rãi lắc đầu nói:
- Tiểu Hầu gia mặt đẹp như ngọc, mày kiếm mắt sao, là mỹ nam tử nổi danh kinh sư, thanh danh lan xa tứ phương, chắc hẳn hòa thượng trong miếu cũng nghe nói qua danh tiếng của ngài, mà ngài nghĩ xem, hòa thượng không thể gần nữ sắc, đúng không?
- Đúng.
- Nhưng bồ tát có quy định hòa thượng không thể gần nam sắc không?
- A? Cái này... Dường như không có.
- Cho nên nói, đánh ngài khẳng định là hoa hòa thượng thích nam sắc, hắn nhất định là thầm mến ngài thật lâu, lại biết ngài hôm sau sẽ thành thân, quá yêu sinh hận, trước đêm ngài thành thân liền bắt ngài khỏi phủ, vốn nghĩ muốn giết ngài, sau lại nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn, lại mềm lòng, vì thế cắn răng bịt kín đầu ngài, không đành lòng tạm biệt, liền chỉ có thể cứng rắn đánh ngài một trận, từ nay về sau hai người mỗi người mỗi ngả, xa cách chân trời. Đây gọi là 'Gió đông dữ, ân tình bạc, một mối tơ sầu, tháng năm tan vỡ, sai, sai sai!'... (Nguyên bản bài Thoa Đầu Phượng, nhạc khá hay:http://www.youtube.com/watch?feature...&v=2w779BoMrPQ)
Tiêu Phàm nói xong, mới phát hiện cả căn phòng lớn trở nên hoàn toàn yên tĩnh.
Tào Nghị cùng Cảnh Tuyền mắt mở thật to, trống rỗng vô thần nhìn hắn, miệng cũng há thật rộng, biểu tình tựa như thấy một con heo bay được giữa trời...
Tiêu Phàm ngửa đầu than thở rất lâu, giống như đắm chìm trong bầu không khí bi thương réo rắt thảm thiết của một tình yêu không thể ở gần nhau, không thể tự thoát ra được.
Thật lâu...
- Tiểu Hầu gia, hạ quan phán đoán suy luận có đúng không? Nhiều ít ngài cấp cho vài điểm phản ứng được không?
Tiêu Phàm nho nhã lễ độ cắt ngang Cảnh Tuyền đang ngây người.
Cảnh Tuyền dùng sức lắc đầu, lúc này mới lắp bắp nói:
- Ý Tiêu đại nhân là, một hòa thượng thích nam nhân đối với ta... Đối với ta vì yêu sinh hận, cho nên lẻn vào trong phủ đem ta... Bắt ra ngoài, cuối cùng đánh thành như vậy?
Tiêu Phàm rất tiêu sái đứng thẳng lưng:
- Ngài còn có suy luận nào tốt hơn sao?
Ngây người một lát, Cảnh Tuyền nói:
- Nhưng... Sao nhất thiết phải là người xuất gia? Cho dù là người xuất gia, vì cái gì nhất định là hòa thượng, không phải đạo sĩ hoặc là ni cô?
Tiêu Phàm cười nhạo nói:
- Thôi đi, nếu là ni cô, sớm đã đem ngài tiền dâm hậu sát, còn vì cái gì không phải đạo sĩ...
Tiêu Phàm ngửa đầu trầm ngâm một lát, ngữ khí kiên định nói:
-... Bởi vì ta cảm thấy đạo sĩ nên so với hòa thượng nhân phẩm tốt hơn.
Cảnh Tuyền:
-...
Trầm mặc hồi lâu, Cảnh Tuyền ánh mắt đột nhiên trở nên oán giận vô cùng, kích động nói:
- Tiêu đại nhân, ngài suy đoán toàn là hồ thuyết bất đạo... (nói linh tinh)
Lời còn chưa dứt, chợt nghe thấy từ cửa sổ phía bên ngoài phòng ngủ truyền đến dồn dập tiếng ho khan già nua.
- Khụ khụ khụ...
Trong phòng ba người ngạc nhiên nhìn lại, đã thấy ngoài cửa sổ một đạo nhân ảnh rất nhanh lóe lên, rồi không thấy gì nữa.
Cảnh Tuyền ngây ra một lúc, tiếp theo lập tức sửa lời nói:
- Tiêu đại nhân phán đoán suy luận thật sự là sâu sắc độc đáo, làm ta hiểu ra, không sai, hung thủ đánh ta nhất định là hòa thượng, hơn nữa còn là hoa hòa thượng! Tại hạ phi thường đồng ý lời Tiêu đại nhân nói.
Cái này làm Tiêu Phàm giật mình, nguyên bản hắn thật sự nói hươu nói vượn một phen, nếu hai phụ tử Cảnh gia đều là ngốc tử, có lẽ còn lừa được, nếu bọn họ không ngốc quá thói thường, hắn sẽ lại cố gắng nói dối tiếp, ai biết tình thế đột nhiên nhanh chóng quay ngược trở lại, Cảnh Tuyền cư nhiên thật sự tin chuyện ma quỷ hắn nói, Tiêu Phàm kinh ngạc đến nỗi được tròng mắt thiếu chút nữa rơi xuống.
- Ách... Ngài thực cảm thấy người hành hung là hòa thượng?
Tiêu Phàm lo lắng hỏi ngược lại.
Cảnh Tuyền vẻ mặt kiên định dùng sức gật đầu:
- Không sai, Tiêu đại nhân nhắc nhở, ta đột nhiên nghĩ tới, thời điểm bị đánh đêm đó, ta xuyên qua bao tải, mơ hồ thấy dưới ánh trăng, một cái đầu nhẵn bóng sáng loáng, ngoại trừ hòa thượng, còn ai có cái đầu như thế? Hòa thượng! Nhất định thế! Chính là hòa thượng! Tiêu đại nhân, ngài nhất định phải bắt lấy hòa thượng kia, không bắt không được!
Tiêu Phàm ngây ra một lúc, lập tức nghĩ vài tiếng ho khan ngoài cửa sổ vừa rồi nổi lên tác dụng, lập tức thần sắc trịnh trọng nói:
- Tiểu Hầu gia xác định là hòa thượng đả thương ngài sao?
Cảnh Tuyền cấp tốc gật đầu:
- Xác định!
- Không thay đổi?
- Không thay đổi?
- Ngài còn một cơ hội cuối cùng.
- Không, chính là hòa thượng, ta phi thường khẳng định.
Tiêu Phàm thở dài một hơi, trên mặt nở nụ cười thân mật:
- Mấy người xuất gia này thật kỳ cục, cư nhiên dám đả thương tiểu Hầu gia Đại Minh, nếu không hung hăng trừng trị, tương lai sẽ còn dám gây chuyện thế nào nữa? Một khi thái độ tiểu Hầu gia đã kiên định như thế, hạ quan nguyện vì tiểu Hầu gia hiệu lực, giúp ngài bắt kẻ hành hung kia về quy án.
Cảnh Tuyền một bộ cảm động đến rơi nước mắt nói:
- Như thế, làm phiền Tiêu đại nhân bôn ba, tại hạ không biết cảm tạ thế nào, ngày sau nhất định báo đáp.
- Vì tiểu Hầu gia phục vụ, sao dám nói là vất vả? Tiểu Hầu gia từ từ dưỡng thương, chờ tin lành ở hạ quan. Tào Thiên hộ!
- Có!
- Thông tri các huynh đệ, chuẩn bị xuất quân bắt hòa thượng!
-... Rõ!
Tiêu Phàm cùng Tào Nghị đi rồi, cửa phòng Cảnh Tuyền một bóng người chợt lóe lên, Trường Hưng hầu Cảnh Bỉnh Văn bước nhanh đi vào.
Cảnh Tuyền vừa thấy phụ thân, liền vội ngồi dậy, cả giận:
- Cha, vừa rồi sao người lại ở cửa ho khan? Chẳng lẽ cha tin chuyện ma quỷ của cái tên Tiêu Phàm kia? Hòa thượng cái chó má gì! Hài nhi xem hắn rõ ràng là không có bổn sự phá án, cho nên làm loạn bắt đại hòa thượng trên đường cho thành hung thủ để ứng phó, hắn đúng là không coi Cảnh gia ta ra gì mà!
Cảnh Bỉnh Văn hung hăng trừng mắt nhìn Cảnh Tuyền, quát khẽ nói:
- Nghiệt tử câm miệng! Không hiểu biết lợi hại trong chuyện này khong được nói hươu nói vượn!
- Cha! Người đến cùng có ý gì? Chẳng lẽ mối hận của hài nhi cứ như vậy mơ hồ bắt một tên hòa thượng liền tính xong việc sao?
Cảnh Bỉnh Văn vuốt chòm râu hoa râm, thở thật dài, nói:
- Không như thế thì phải làm thế nào đây? Tuyền nhi à, trong triều nước sâu mà lại đục ngầu, nếu cứ đắn đo không biết giữ hay bỏ, Cảnh gia ta tất mang họa diệt tộc a!
Cảnh Tuyền mở to hai mắt nhìn, cả kinh nói:
- Cha, sao người lại nói thế? Hiện giờ chẳng phải bệ hạ đối với Cảnh gia ta hoàng ân cuồn cuộn sao? Bệ hạ còn muốn đưa tôn nữ trưởng mà ngài yêu thương nhất, Giang Đô quận chúa gả cho hài nhi, sao có thể thành có họa diệt tộc?
Cảnh Bỉnh Văn hừ hừ, nói:
- Bệ hạ gả tôn nữ là ban ân, bệ hạ ban chết cũng là ân, chúng ta phận thần tử nếu không đúng chừng mực, thì hôm nay vinh hoa chỉ sau một đêm có thể tan thành mây khói, tiệc vui trong sảnh nháy mắt có thể thành tai họa xét nhà diệt tộc!
Cảnh Tuyền mắt trợn càng lớn:
- Cha, người nói cũng quá nguy hiểm đi?
Cảnh Bỉnh Văn thở dài nói:
- Tuyền nhi à, năm đó công thần tướng lĩnh cùng ta đi theo bệ hạ nam chinh bắc chiến, hôm nay đã sớm bỏ lão phu đi hết, bệ hạ đem họ giết sạch, ban cho cái chết có, lưu đày có, như Phó Hữu Đức, như Lý Thiện Trường, như Lam Ngọc, con biết vì sao bệ hạ lại để lại ta mà không giết không?
- Bởi vì bệ hạ rất tin lòng trung thành của người!
Cảnh Bỉnh Văn nhàn nhạt cười cười, vẻ mặt không thể nói rõ là trào phúng hay là bi thương, trầm mặc trong chốc lát mới nói:
- Bởi vì lão phu tài năng tầm thường, càng bởi vì lão phu không tranh đoạt.
- Không tranh đoạt?
- Đúng, không tranh đoạt! Thời điểm nên tranh thì không tranh, thời điểm nên lui thì lui ngàn dặm, cho dù nhận hết ủy khuất cũng tuyệt không hé răng, đồ đao trong tay bệ hạ từ trước đến nay là hướng về phía hổ lang mà đi, con nói, ngài cần phải hướng một con cừu mà hạ thủ sao?
Cảnh Tuyền như hiểu ra:
- Cho nên, hổ lang đều bị bệ hạ giết hết, chỉ còn để lại Cảnh gia chúng ta, bởi vì cừu không có khả năng lay động giang sơn xã tắc của bệ hạ, Cảnh gia chúng ta đối với bệ hạ không chút uy hiếp...
Cảnh Bỉnh Văn vui mừng nở nụ cười:
- Con có thể lĩnh ngộ đến điểm này, việc hương hỏa của Cảnh gia chúng ta sẽ có thể kéo dài, hơn nữa vĩnh viễn bảo trì vinh hoa phú quý.
- Nhưng... Mấy điều này có quan hệ gì tới Tiêu Phàm?
Cảnh Bỉnh Văn hỏi ngược lại:
- Tiêu Phàm là ai?
- Cẩm Y vệ Đồng Tri.
- Cẩm Y vệ nghe lệnh ai?
- Chỉ nghe đương kim thiên tử.
- Như vậy lời Tiêu Phàm nói, cũng xem như ý tứ thiên tử đúng không?
Cảnh Tuyền do dự nói:
- Điều này... Có lẽ vậy.
Cảnh Bỉnh Văn cười cười, thần sắc lại dần dần thâm trầm:
- Cho nên, Tiêu Phàm nói hung thủ là hòa thượng, như vậy hung thủ nhất định là hòa thượng, bởi vì đây chính là ý thiên tử.
Cảnh Tuyền vội la lên:
- Nhưng... Thiên tử vì sao nói như vậy?
Cảnh Bỉnh Văn ánh mắt ngưng trọng, trầm giọng nói:
- Có lẽ, thiên tử không muốn làm lớn chuyện này, hỏng thanh danh cả vua và dân.Có lẽ, án này nếu tiếp tục đào sâu sẽ thành đại án ngập trời, liên lụy tiến rất nhiều người, thiên tử không muốn làm bị thương căn bản triều đình, lại có lẽ... Hung thủ khả năng thật sự là hòa thượng, bệ hạ là thật tâm thành ý vì Cảnh gia báo thù, bất luận sự tình chân tướng tình ra sao, chỉ cần thiên tử không nói, chúng ta cũng đừng hỏi, chúng ta chỉ cần biết mặt ngoài là tốt rồi, thiên tử có ý gì, chúng ta cứ thế vâng theo.
- Nhưng... Cha, chẳng lẽ cứ mặc cho hung thủ đích thực nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật sao?
Cảnh Tuyền trong lồng ngực một cỗ nộ khí khó bình.
Cảnh Bỉnh Văn bất đắc dĩ mà hiền lành nhìn vào đứa con cả Cảnh gia, thở dài nói:
- Nhịn được nhục nhã nhất thời, là để bảo tồn Cảnh gia ta trăm năm bình an!
Cảnh Tuyền trầm mặc trong chốc lát, thần sắc dần dần nổi lên mấy phần hiểu ra, cuối cùng hắn thoải mái nở nụ cười.
- Cha, hài nhi xác định vừa rồi chưa nói sai, hung thủ đả thương hài nhi quả thật là hòa thượng, chính cống hòa thượng.
Cảnh Bỉnh Văn cười vui mừng:
- Ông trời thương xót, hung thủ nhanh như vậy liền tra ra manh mối, tất cả đều là nhờ hoàng ân cao như bể a!
@by txiuqw4