Dương Hổ vừa đứng lên, Kỳ Anh cùng Trịnh Bồn cũng liền nhanh chóng đứng lên theo, thấy trên mặt chủ nhân lộ ra vẻ tươi cười, bọn chúng cũng vội vàng giả bộ một bộ mặt tươi cười, chỉ tiếc rằng chỉ để cho người mù xem, ở trong phòng này một mãnh hổ, một hổ con, trong ánh mắt cả hai chưa từng có sự tồn tại của bọn chúng.
Ở trong ký ức hậu thế của Khánh Kỵ, không có ký ức gì về Lỗ quốc quyền thần Dương Hổ này. Mà hiểu biết của bản thân Khánh Kỵ về Dương Hổ, cũng chỉ vẻn vẹn biết rằng hắn là gia thần của Quý Tôn Ý Như, túc trí đa mưu, quyền hành khuynh đảo, trừ những điều đó ra thì không biết gì thêm. Cho nên đối mặt với một người có binh quyền rất lớn như vậy, hắn ngược lại còn thoải mái hơn so với đối mặt với hai nhân vật nổi tiếng thiên cổ là Khổng Khâu và Liễu Hạ Huệ. Nhưng bản thân Khánh Kỵ là một kẻ đại dũng, dung hợp với ký ức của Tịch Bân, lại tăng thêm vài phần trầm ổn và trí tuệ. Tuy không phải là thông minh tuyệt đỉnh, nhưng có thể bù lại được những chỗ thiếu hụt trong tính tình Khánh Kỵ, đối nhân xử thế, không khỏi láu cá hơn vài phần, liền cười nịnh nọt nói:
- Từ khi Dương Hổ đại nhân phò tá Quý Tôn đại nhân chấp chính tới nay, Lỗ quốc như có một làn gió mới thổi qua, triều đình và nhân dân luôn mạnh mẽ đầy sinh khí, Khánh Kỵ đối với Dương Hổ đại nhân, chính là ngưỡng mộ đã lâu.
Dương Hổ nghe xong những lời này thì nhất thời vẻ mặt vui vẻ, là người ai cũng để ý những điều này, cho dù biết rõ đối phương đang tâng bốc chính mình, nhưng mà nói tới chuyện tình mà mình đắc ý nhất trong cuộc đời, tóm lại là không khỏi mở cờ trong bụng. Lỗ quốc cho tới nay vẫn theo đuổi chính sách kiên trì nhường nhịn vì lợi ích của quốc gia dân tộc, nhưng khi nhẫn tới cực hạn, có khi lại trở thành yếu đuối. Mỗi khi có quốc sự xảy ra gây ra tranh cãi, phần lớn cũng chỉ khiển trách kháng nghị một chút mà thôi, cũng chẳng có cái hành động thực tế nào cả, mà Dương Hổ vốn tính tình cương liệt, lại không để mình bị đồng dạng như vậy. Từ khi hắn phụ tá Quý Tôn cầm quyền, nắm giữ quyền lực Lỗ quốc tới nay, mỗi khi gặp phải sự tập kích quấy rối của Tề quốc nơi biên cảnh, Dương Hổ thường xuyên giúp đỡ quân biên ải chống chọi lại với Tề quốc. Có hắn làm chỗ dựa, quân biên ải của Lỗ quốc ở biên giới động thủ vài lần với quân Tề, cũng không hề thua kém tí nào. Tề quốc tuy rằng thường xuyên khiêu khích, nhưng mà cũng không có ý tứ muốn khai chiến toàn diện với Lỗ quốc, thấy Lỗ quốc phản ứng cường ngạnh, ngược lại còn thu liễm lại nhiều. Chuyện này chính là chiến tích mà Dương Hổ rất đắc ý, đương nhiên nghe thấy thì rất là hớn hở.
Dương Hổ mặt giãn ra cười nói:
- Đâu có đâu có, Khánh Kỵ công tử thật sự là quá khen, lúc công tử phạt Sở, công thành chiếm đất thế như chẻ tre, mùa xuân này lại phạt Ngô tới tận Hàn Ấp, sự dũng mãnh của công tử trên đời hiếm có, Dương Hổ cũng đã ngưỡng mộ đại danh từ lâu.
Hai người cùng vỗ mông ngựa cho nhau, đồng thời cất tiếng cười to. Kỳ Anh và Trịnh Bồn bên cạnh cũng liền cười ha ha bắt chước theo, tiếng cười chưa dứt, Kỳ Anh liền khom lưng mặt mày hớn hở nói:
- Sự anh dũng của Khánh Kỵ công tử, tiểu nhân cũng...
Dương Hổ phẩy phẩy tay giống như phủi ruồi bọ, thản nhiên nói:
- Các ngươi xuống phía dưới, ta muốn cùng Khánh Kỵ công tử đàm đạo một lúc.
- A... Kẻ hèn xin cáo lui!
Kỳ Anh cùng Trịnh Bồn vội vàng vái chào, mặt xám xịt đi ra ngoài. Bạch Ny và Di Vi thấy vậy, cũng vội vàng lui ra ngoài. Trên đại sảnh nhất thời chỉ còn lại hai người Dương Hổ và Khánh Kỵ.
- Công tử mời ngồi!
Dương Hổ mặt mày rạng rỡ gọi Khánh Kỵ ngồi chung một chiếu với hắn, bảo những kẻ không có việc ở nhà trên lui ra, ánh mắt hắn ngừng ở Khánh Kỵ, mỉm cười nói:
- Công tử trên Trường Giang bị Yêu Ly ám sát, đến nỗi phạt Ngô thất bại, hiện giờ công tử binh không quá ngàn, giáp trụ vũ khí không đầy đủ, không biết sau này có tính toán gì chưa?
Khánh Kỵ ảm đạm cười, nói:
- Đương nhiên là chiêu binh mãi mã, đánh ngược trở lại.
Dương Hổ mỉm cười nói:
- Công tử bại một lần, khí thế sẽ giảm đi một ít, Ngô Vương thắng một lần, khí thế sẽ mạnh hơn một ít. Thời gian kéo dài thêm mỗi ngày, địa vị của Ngô Vương lại càng được củng cố thêm, lần này phạt Ngô bất thành, lần sau nhất định càng thêm khó khăn, công tử không cảm thấy là con đường phía trước mờ mịt, không có hi vọng phục quốc sao??
Khánh Kỵ cười lạnh trong lòng: "Thật là toàn nói luyên thuyên, nếu lão tử thật sự không muốn phục quốc, chỉ muốn chạy Đông chạy Tây để cầu đường sống, ngươi lại chịu tới gặp ta mới là lạ!"
Hắn 'Hừ' một tiếng, nhắc bầu rượu đồng thau trên bàn lên, liền há miệng tu ừng ực, rồi chùi qua miệng, cầm bình rượu trên tay, hai hàng lông mày dựng thẳng lên khí khái bừng bừng, ngang nhiên nói:
- Dương Hổ đại nhân lại coi rẻ Khánh Kỵ như vậy sao? Khánh Kỵ hiện giờ chỉ cần xuất danh hào ra, anh hùng thiên hạ vẫn cứ theo tiếng mà hưởng ứng như thường. Mà ở trong Ngô quốc, Cơ Quang cũng không hoàn toàn chiếm được dân tâm, Quý Tử nhất quyết ở trong thành, vĩnh viễn không quay về Ngô, đó là chứng cớ rõ ràng.
Trong Ngô quốc có rất nhiều công khanh thế tộc trong lòng còn hướng về cố chủ, đối với hành vi giết vua soán vị của hắn không dám theo bừa. Bọn họ hiện giờ chỉ mong có thể tự bảo vệ mình, không thể không mặt nọ mặt kia, chỉ cần lực lượng của Khánh Kỵ đủ cường đại để uy hiếp sự tồn tại của Cơ Quang, bọn họ tất nhiên sẽ tập hợp mà hưởng ứng Khánh Kỵ, tùy thời thế mà theo.
Ở bên ngoài Ngô quốc, Vệ quốc là quốc gia che chở cho Khánh Kỵ, lại tương trợ rất lớn cho Khánh Kỵ, có sự trợ giúp của Vệ quốc, Khánh Kỵ coi như có một cái gốc. Hơn nữa Sở quốc thu lưu hai vị công tử Yểm Dư, Chúc Dung, tuy rằng chỉ ở trong hai tiểu bá quốc (1) bên trong Sở quốc, chính là nếu không có gợi ý của Sở Vương, hai tiểu bá quốc này lại dám thu lưu địch nhân ngày xưa sao? Sở quốc tuy rằng không thấy có cái hảo tâm gì, nhưng mà đối với người xuất binh phạt Ngô, nhất định là cũng vui mừng mà có tâm tương trợ.
Cho nên, Cơ Quang hiện giờ tuy rằng vẫn ngồi trên vương vị, có điều không được vững chắc, Khánh Kỵ nếu muốn phục quốc, còn có rất nhiều cơ hội. Lần trước binh bại, chỉ là do Cơ Quang sử dụng kế của bọn đạo chích, thử hỏi một thủ đoạn như vậy đã sử dụng một lần, lại dùng lần nữa thì sẽ có hiệu quả sao? Nếu chí hướng to lớn thì sẽ có thời cơ, con đường phục quốc của Khánh Kỵ tuy không phải là một con đường bằng phẳng, nhưng cũng không phải là việc khó như lên trời. Tại sao lại nói rằng con đường phía trước mờ mịt, không có hi vọng phục quốc? Đại nhân chỉ cần đứng ở trước sân hỏi bất kỳ một gã bộ hạ nào của Khánh Kỵ, bọn họ đều sẽ nói cho ngài, chúng ta nhất định có thể đánh bại Cơ Quang, trả lại Ngô quốc về tay ta!
Dương Hổ ánh mắt phát sáng, vỗ bàn khen:
- Hay cho một câu 'chí hướng to lớn thì sẽ có thời cơ', khí phách của công tử thật sự là khiến cho Dương Hổ thán phục! Như vậy công tử lần này tới Lỗ quốc ta, vốn chỉ là muốn mượn đường về Vệ, hay là hy vọng Lỗ quốc có thể giúp công tử một tay?
Khánh Kỵ nghĩ thầm: "Rốt cuộc cũng nói đến vấn đề quan trọng." Hắn lập tức ngồi thẳng người, thẳng thắn nói:
- Thực không dám dấu diếm, Khánh Kỵ tới đây, đích xác là có ý muốn mượn lực lượng của Lỗ quốc, nếu Lỗ quốc chịu trợ giúp cho ta, khả năng thành công của Khánh Kỵ chí ít có thể đề cao thêm một thành. Có điều không biết... Lỗ quốc có muốn thực hiện nghĩa cử này không?
Dương Hổ khẽ cau mày, hỏi lại:
- Nếu có Lỗ quốc ta tương trợ, khả năng nắm chắc thành công của công tử mới chỉ đề cao thêm một thành thôi sao?
Khánh Kỵ nói:
- Để giành lại đất nước, phần thắng có thể đề cao lên một thành, đó là loại lực lượng to lớn đến nhường nào? Huống chi Lỗ quốc có chịu tương trợ hay không, muốn tương trợ như thế nào, Khánh Kỵ vẫn hoàn toàn không biết gì cả. Phỏng đoán một thành, có lẽ có hơi chút e dè, nhưng không thể chỉ nghĩ đến thắng mà không nghĩ đến bại, như thế mới có thể phòng ngừa chu đáo. Huống hồ...
Mắt hắn chăm chú nhìn Dương Hổ, thản nhiên cười nói:
- Ví như muốn trợ giúp Khánh Kỵ phục quốc, không ngoài ba con đường mượn binh, mượn tiền, mượn đất, trừ ba con đường này không còn con đường nào khác. Trong ba con đường này, mượn binh đương nhiên là trợ lực lớn nhất. Nhưng mà theo hiểu biết của Khánh Kỵ, cho dù Quý Tôn Ý Như đại nhân có muốn cho ta mượn binh, chỉ sợ cũng không làm được.
Hai hàng lông mày của Dương Hổ cau lại, trên mặt hiện lên một tia thoáng giận, đáp lại:
- Lời ấy của Khánh Kỵ công tử là có ý gì? Chủ công nhà ta hiện giờ đang là Lỗ quốc chấp chính, quyền giống như Lỗ quân (quân: vua), không xuất được binh, còn làm chủ được sao?
Khánh Kỵ lập tức đáp:
- Dương Hổ đại nhân, người nên biết, lời Khánh Kỵ nói đều là sự thật, hiện giờ Lỗ quân đang ở xa tại Tề quốc, một nửa quân đội Lỗ quốc nằm trong tay Quý Tôn đại nhân, một nửa chia đều vào tay Thúc Tôn, Mạnh Tôn đại nhân. Nếu dùng để hộ vệ cho an nguy Lỗ quốc, ba quân đương nhiên là có chung mối thù. Nếu bảo bọn họ xuất binh viện trợ Khánh Kỵ, trừ khi gia chủ ba nhà nhất trí tán thành, nếu không ba quân cản trở nhau, làm sao mà nên việc được? Theo Khánh Kỵ thấy, gia chủ ba nhà đối với việc viện trợ cho Khánh Kỵ, chắc gì đã có ý kiến giống nhau?
Mắt Dương Hổ chăm chú nhìn Khánh Kỵ thật lâu, rồi bỗng nhiên cười ha hả:
- Công tử rất thẳng thắn, thật sự là sảng khoái. Dương Hổ giao tiếp cùng người khác, luôn thích thẳng như ruột ngựa. Nếu đã như thế, Dương Hổ liền nói thẳng hết cho công tử, chủ công nhà ta lấy nhân nghĩa để thống trị, lấy lễ trí quyết đất nước, đối với việc của Ngô quốc, chủ công nhà ta đương nhiên là dốc hết sức chủ trương muốn tương trợ. Có điều hai nhà Thúc Tôn, Mạnh Tôn luôn muốn giữ gìn những cái đã bám vào gốc rễ, không muốn vì công tử mà kết thù kết oán với Ngô quốc, liên luỵ tới dân chúng Lỗ quốc, vì vậy mới phản đối. Chủ công nhà ta tuy rằng chấp chính, nhưng dù sao cũng không thể chuyên quyền độc đoán, vì chuyện của công tử, chủ công nhà ta đã khẳng khái nói ra thiệt hơn, rốt cuộc cũng khuyên được hai nhà Thúc Tôn, Mạnh Tôn hồi tâm chuyển ý. Chỉ là... đối với việc trợ giúp công tử như thế nào, ba nhà luôn có ý riêng của mình, tới lúc này vẫn chưa nhất trí được ý kiến.
Nhìn thấy thần sắc của Khánh Kỵ, Dương Hổ cười ha hả, lại nói:
- Công tử cứ yên tâm, chủ công nhà ta đã quyết ý muốn tương trợ công tử, bằng không, Dương Hổ đến Tất Thành để định làm chuyện gì? Dương Hổ đến thế này, là muốn nghênh đón công tử trước hết vào Khúc Phụ cái đã, có chủ công nhà ta vì công tử mà làm trung gian, tin tưởng rằng cuối cũng sẽ lấy được sự giúp đỡ của Thúc Tôn thị và Mạnh Tôn thị.
Loại quốc gia đại sự này, hai bên còn chưa từng tiếp xúc nói chuyện qua, cho dù trên dưới Lỗ quốc nhất trí đồng ý cho mượn binh, hiện tại cũng chưa thể có được một cái kế hoạch rõ ràng nào. Chuyện này vốn Khánh Kỵ đã đoán trước ra, vì thế khi nghe Dương Hổ nói như vậy, Khánh Kỵ chỉ chuyển từ giận sang tâm trạng vui vẻ, tự mình nâng cốc vì Dương Hổ mà rót đầy một chén rượu, hai tay dâng lên, xúc động nói:
- Quý Tôn đại nhân cao thượng, Dương Hổ đại nhân nhiệt tình, Khánh Kỵ mãi khắc trong tâm khảm. Đại ân không dám nói cảm ơn, chỉ cần Khánh Kỵ có thể phục quốc làm vua, chắc chắn sẽ kết huynh đệ với Lỗ quốc, cùng nhau phòng thủ, cùng tiến cùng lùi!
Dương Hổ cười to, Khánh Kỵ là Ngô quốc công tử, hắn mặc dù quyền lớn, nhưng thân phận địa vị không thể so sánh được với Khánh Kỵ, không dám nhận rượu Khánh Kỵ rót cho, cứ từ chối mãi. Cuối cùng Dương Hổ cũng rót một chén rượu, hai tay dâng lên cho Khánh Kỵ, hai người lúc này mới nâng chén uống một hơi cạn sạch. Thừa dịp hào hứng, Dương Hổ liền gọi thị tỳ làm một mâm rượu, hai người vô cùng cao hứng mà cụng ly chuyện trò với nhau.
Khánh Kỵ một mặt chén tạc chén thù với Dương Hổ, một mặt thăm dò ý đồ chân chính của hắn. Cái gì mà lấy nhân nghĩa để thống trị, lấy lễ trí quyết đất nước, mấy cái rắm ra vẻ quang minh chính đại này chỉ dùng để lừa gạt ma quỷ thôi, Khánh Kỵ căn bản là không tin. Hắn muốn biết, Quý Tôn Ý Như mời mình đi Khúc Phụ, là thật sự có tâm tương trợ hắn, nâng đỡ một thế lực phản đối Ngô quốc; hay là giống một vài quốc gia ở hậu thế, luôn có ý niệm đầu cơ kiếm lợi trong đầu, thu dụng lãnh tụ chính trị của nước người ta, sau đó cò kè mặc cả với người quản quốc để kiếm chác ưu đãi.
(Lãnh tụ là chỉ Khánh Kỵ, người quản quốc là Cơ Quang)
Thoạt nhìn Lỗ quốc có vẻ không có ý tứ này, nếu không phải vậy, Dương Hổ căn bản không cần phải giải thích với mình thái độ của ba nhà, đáng ra cứ đưa mình gấp rút về Khúc Phụ thỏa thuận điều kiện với ba họ, sau đó mỗi người cứ tự quyết, khi đó thì mình phải làm sao đây?
Hắn nhìn thấy thái độ biểu hiện ra của Quý Tôn Ý Như cùng với hai đại thế gia kia, dường như có rất nhiều thành ý với mình, vấn đề là làm gì có chính trị gia nào ra một quyết sách trọng đại hạng nhất mà lại không vì ích lợi chính trị của họ? Mục đích của Quý Tôn Ý Như là gì, hắn muốn đạt được cái gì từ đó?
@by txiuqw4