Thúc Tôn Diêu Quang xác lập đặt cọc với Tôn Ngao xong, liền tức giận căm phẫn xoay người lên lầu. Nàng mặc dù thân mặc nam trang, nhưng dáng đi của nữ nhi thì không làm sao che dấu được, mông nhỏ lay động, điệu bộ chậm rãi, phong vận đó đúng là không thể che đậy được, chúng công tử không khỏi một bên hoan hô một bên ngầm nuốt nước miếng, sáu mỹ nhân phía dưới mặc dù cũng động lòng người, nhưng mà thân phận cao quí thấp hèn lại khác nhau một trời một vực, những mỹ nữ này nếu như có một xuất thân cao quý, mị lực đương nhiên sẽ khác, nguyên do là nam tử từ bé đã có một loại dục vọng thích chinh phục, chinh phục mà càng khó, lực hấp dẫn đương nhiên sẽ khác.
Một đôi mắt đại bàng nham hiểm của Lý Hàn tròng trọc liếc nhìn Khánh Kỵ một cái, ánh mắt Khánh Kỵ vốn là bị Thúc Tôn Diêu Quang hấp dẫn, hắn vừa nhìn đến, Khánh Kỵ hình như có cảm giác, nhưng ánh mắt vừa chuyển, Lý Hàn đã rời ánh mắt đi, không dám đối mặt, Khánh Kỵ bất giác mỉm cười.
Đợi bọn hắn lên lầu, bọn công tử đều rời khỏi chiếu, ngồi chen chúc trước bàn Khánh Kỵ, tới tấp hỏi:
- Khánh Kỵ công tử, trận chiến mười ngày sau, ngươi có nắm chắc phần thắng không?
Khánh Kỵ nghiêm mặt nói:
- Chư vị, cuộc thi đi săn này, cũng không phải là việc của mình ta, hiện giờ còn có hơn mười ngày thời gian, từ ngày mai trở đi, chúng ta phải tập luyện nhiều hơn, ta biết chư vị công tử đều thạo săn bắn, chỉ là không biết tay nghề rốt cục thế nào?
Chúng công tử vừa nghe thấy liền có chút chột dạ, bọn họ xưa nay đi săn, đều là lấy ưng đấu khuyển, hô bằng gọi hữu, để gia nhân tôi tớ mang một con mồi chạy tới trước mắt sau đó loạn tiễn bắn chết, cao thủ chân chính chẳng có ai, Thúc Tôn Diêu Quang bên kia có thể từ trong đội ngũ chọn ra một vài kẻ mạnh về xa chiến ra dự thi, bọn họ làm sao nắm chắc được?
Khánh Kỵ vừa thấy biểu tình của bọn họ, trong lòng liền có chút phát khổ, cảm thấy rằng những cậu ấm này đều có lời nói như người khổng lồ, nhưng hành động lại như người lùn, đi săn cũng không phải chuyện của một người, nếu các ngươi không chịu hăng hái, bằng sức một mình ta làm sao thắng được?
Quý Tôn Tư trịnh trọng nói:
- Chư vị, chúng ta ngày thường đều là nhân vật phong vân trong thành Khúc Phụ, nếu lỡ bại dưới một đứa con gái như Thúc Tôn Diêu Quang, từ nay về sau sẽ không còn mặt mũi làm người nữa. Khánh Kỵ công tử đã từng lĩnh binh đánh giặc, một thân võ nghệ cũng chỉ đấu được hãn hữu địch thủ, chúng ta mười ngày này, sẽ trở thành binh của Khánh Kỵ công tử, hảo hảo theo hắn luyện tập xa chiến, trận chiến mười ngày sau, như thế nào cũng không thể để mất thanh danh của chúng ta.
Chúng công tử lúc này cũng đã thấy phần thắng không phải mười phần nắm chắc, một đám đều đã khẩn trương lên, lập tức mồm mép tép nhảy hiến kế bày mưu, thương nghị việc đi săn. Quý Tôn Tư bị bọn họ làm ầm ĩ tới mức đầu muốn to gấp đôi, vội vàng lấy tay vỗ án, hét lớn:
- Được rồi được rồi, hôm nay là tiệc rượu để ta đón tiếp thết đãi Khánh Kỵ công tử, mọi người ngày mai bắt đầu chuyên tâm tập luyện săn bắn cũng không muộn, mau mau trở lại chỗ ngồi đi.
Khánh Kỵ cũng nói:
- Chư vị công tử đều xuất thân công khanh thế gia, từ nhỏ đã học một thân võ nghệ, ngay cả không có bao nhiêu kỹ năng kinh nghiệm, nhưng mà căn cơ là đã có, chư vị nếu như tin được ta, từ ngày mai chúng ta sẽ cùng nhau tập luyện thuật săn bắn, chư vị yên tâm, Khánh Kỵ sẽ đem hết khả năng có thể, cúc cung tận tụy, thế nào cũng không thể làm cho đường đường nam nhi như chúng ta lại thua dưới tay nữ nhân.
Khánh Kỵ lúc nói cứng rắn mười phần, mọi người nghe xong trong lòng cũng an tâm hơn một chút, ngay cả những kẻ ngay từ đầu có địch ý với hắn, lúc này cũng có cùng chung mối thù, thập phần coi trọng và thân thiết với hắn. Khánh Kỵ thấy vậy, liếc nhìn Quý Tôn Tư cùng nhau cười, mặc kệ có thắng hay không, ít nhất hiện tại cũng đã bước đầu đặt hữu nghị với bọn công tử này.
Quý Tôn Tư quay đầu lại, nói với Tôn Ngao sắc mặt âm trầm:
- Nữ Sinh, tình thế hôm nay, đã như tên căng trên dây, không thể không bắn, mọi người lần này là vì để cho ngươi hả giận, đủ loại tình ý của ngươi đối với Diêu Quang, lúc này đều buông hết đi, một trận chiến này, nhất định phải đại bại Diêu Quang, mới có thể giương cao chí khí nam nhi của chúng ta!
Tôn Ngao 'hắc' một tiếng, oán hận nói:
- Việc này còn phải nói sao? Ta si mê nàng, trong lòng của nàng lại chưa từng có vị trí cho ta. Uống rượu, uống rượu, chư vị huynh đệ hôm nay đều là vì ta mà xuất đầu, Nữ Sinh vô cùng cảm kích, tới đây, một bát rượu này, ta kính mọi người. - Nói xong ngửa đầu một cái, uống một hơi cạn sạch bát rượu kia.
Khánh Kỵ cười nói:
- Thế này mới đúng, chân trời nơi nào chả có hoa thơm, làm sao phải đơn phương yêu mến một bông hoa, Tôn huynh tiêu sái như vậy, mới chân chính là hảo nam nhi, tới, huynh đệ chúng ta uống rượu.
Trong ngôn ngữ của Khánh Kỵ, bất tri bất giác đã cùng chúng nhân xưng hô gọi đệ, nghe cực kỳ tự nhiên, chúng công tử lại không thấy có gì khác thường, tới tấp nâng chén đáp lại.
Tôn Ngao nhãn tình sáng lên, khen:
- Hay cho một cái 'chân trời nơi nào chả có hoa thơm', một câu này thật thâm diệu, phải uống cạn một chén lớn.
Nói xong rót đầy một bát rượu, lại bộ dáng uống một hơi cạn sạch giống như cá voi hút nước biển. Nhìn bộ dáng của hắn, cho dù nói rằng tiêu sái, nhưng trong lòng vẫn còn rất để ý, lúc này chỉ có thể uống rượu tiêu sầu.
Khánh Kỵ còn muốn khuyên hắn dăm ba câu, Quý Tôn Tư đã lặng lẽ kéo áo hắn, sáp lại gần nhỏ giọng nói:
- Quên đi quên đi, không cần phải khuyên bảo, ta cùng với Nữ Sinh quan hệ tốt như đôi uyên ương, hiểu biết rõ nhất tính tình của hắn, ngươi không cần phải khuyên hắn, hai ngày tới là sẽ tốt thôi.
Khánh Kỵ nghe thấy 'Tốt như uyên ương' bốn chữ, chỗ bị hắn giữ chặt tóc gáy đều dựng thẳng lên: "Hắn... Hai người bọn hắn... Tốt như uyên ương? Không phải chứ..."
Cũng may hắn đã vội vàng điều động ký ức trong đầu của Khánh Kỵ, thế mới biết lúc này 'uyên ương' đúng là hình dung tình cảm của huynh đệ, ngược lại không ai dùng để hình dung phu thê tình lữ, Khánh Kỵ lúc này mới yên tâm. Bằng không nhỡ mà hắn dở khóc dở cười, lại cắm thẳng đầu xuống đất, làm sao mà uống rượu thêm được nữa?
Bởi vì bọn họ nháo loạn, những vũ kỹ toàn bộ chỉ để làm cảnh, các nàng đứng ở đó, thấy lui ra cũng không tốt, ca múa tiếp cũng không tốt, đều không biết phải làm gì, Quý Tôn Tư nhìn thấy, liền cười nói:
- Các ngươi còn đứng ngốc ở đó làm gì? Ngừng hết ca múa lại, mau tới bồi rượu cho các công tử đi.
Mạnh Tôn Tử Dã kêu lên:
- Chúng ta có tới mười một người, tiểu mỹ nhân lại chỉ có sáu, phải bồi ai ngồi uống rượu mới được?
Quý Tôn Tư cười hắc hắc:
- Việc này sao, phải do tiểu mỹ nhân chính mình lựa chọn.
Chúng công tử nghe xong thì tâm hiếu thắng lại nổi lên, đều ngồi thẳng thân mình, đôi mắt đều chăm chú nhìn lên người các vũ kỹ, tuy rằng chỉ là vui vẻ bồi rượu, nhưng dạng trường hợp này chính là chuyện mà các thiếu niên thích gây hấn nhất, để cho các nàng tự mình chọn? Mặc kệ là bồi ai, những người còn lại chỉ sợ sẽ mất hứng, vạn nhất có người lại kiếm chuyện...
Khánh Kỵ thấy vẻ lúng túng của các nàng, liền động tâm tư thương hương tiếc ngọc, tiện nói:
- Bỏ đi bỏ đi, chư vị công tử đều anh tuấn không ai kém ai, nếu để cho các tiểu mỹ nhân này tự chọn, chỉ sợ sẽ luyến tiếc không thể chọn người này mà bỏ người kia, mà một người thì không thể chia ra làm hai nửa, không phải quá làm khó các cô nương này sao?
Chúng công tử nghe xong liền cười, ai cũng ngượng ngùng không có khí thế tranh đoạt nữa, không khí liền dịu đi. Sáu vị cô nương biết Khánh Kỵ là giải vây cho các nàng, đều đưa ánh mắt cảm kích nhìn hắn. Các nàng chụm lại cúi đầu thương nghị vài câu, sau đó xoay người lại, hướng chúng công tử chỉnh vạt áo thi lễ, một nữ tử liền dịu dàng nói:
- Tiểu Nhã cùng các tỷ muội vừa mới tận mắt chứng kiến chư vị công tử đánh cuộc cùng Thúc Tôn cô nương, chư vị công tử đều là những người anh tuấn của Lỗ quốc, lại có nhân vật anh hùng như Khánh Kỵ công tử làm thủ lĩnh, trận chiến mười ngày sau nhất định sẽ đoạt được phần thắng. Tỷ muội chúng ta ở đây hướng chư vị kính một chén rượu, chúc cho 'Công tử quân' của chư vị tướng quân giương cờ chắc thắng.
Người phục vụ thông minh, cũng đã mang bầu rượu ra, bưng lên sáu cái chén, sáu thiếu nữ nâng chén trên tay, hướng chư vị công tử kính rượu. Những công tử này nghe các nàng chúc mừng thắng lợi, tất cả đều hoan hỉ, lại được nàng gọi là tướng quân, trong lòng lại càng lâng lâng, lời này đối với người trưởng thành mà nói thì chỉ cười mà bỏ qua, rót vào tai các vị thiếu niên này lại là lời nịnh hót khiến cả người thư thái, liền nhất tề nâng chén uống cạn bát rượu này.
Buông chén, bọn họ đều đoán rằng sáu thiếu nữ sẽ rời khỏi sân khấu, không ngờ nữ tử cầm đầu kia lại nói:
- Quý Tôn công tử để cho tỷ muội chúng ta tự mình lựa chọn, theo Tiểu Nhã thấy, chư vị công tử hôm nay mở yến là để khoản đãi Khánh Kỵ công tử, Khánh Kỵ công tử cao hứng, đó cũng là chư vị công tử cao hứng, tỷ muội chúng ta sao có thể khiến cho các vị công tử mất hứng? Mặc Ly, Dịch Niểu, các ngươi liền đi hầu hạ Khánh Kỵ công tử trước đi.
Lúc này hai thiếu nữ tựa như chim yến non bay vào lồng ngực, nhanh nhẹn bay tới bên người Khánh Kỵ, ngươi không chịu ôm nàng, nàng cũng không khách khí, một kéo bàn tay to của Khánh Kỵ đặt cứng lên eo nhỏ nhắn, một kéo tay hắn làm đệm dưới kiều đồn chính mình. Các vị công tử nghe thế thì cười ha ha, quả nhiên không có ai tức giận.
Khánh Kỵ thầm khen, không hổ là nữ tử đã lăn lộn trong các cuộc vui, quả nhiên vừa ra lời, lý do tìm được cũng thỏa đáng. Chao, hai thiếu nữ cả người mềm mại, đáng yêu thơm tho, ôm vào trong ngực thật đúng là không ai không thể động tâm, hơn nữa hắn có tâm hòa nhập vào các vị công tử này, không khỏi phải giả dạng thành cá mè một lứa, lập tức cũng cười ha ha, không khách khí ôm sát các nàng vào lòng.
Ách, cố ý khinh bạc như vậy, tư vị quả nhiên thâm diệu, bên này một vòng eo nhỏ hắn như liễu, cong cong vào, còn đặt vừa một bàn tay to. Bên kia kiều đồn tròn trịa, co dãn mười phần, cảm xúc thực là tiêu hồn..., vốn có tâm tư có cơ hội thì cứ chơi, lúc này lại nhịn không được diễn giả thành thật, một bàn tay lướt từ trên xuống như lướt đàn tì bà, hai nữ tử đều bày ra một bộ dáng hiểu ý nghênh đón, mặc dù có thể trong lòng chỉ có vài phần chân thành, nhưng trên mặt vẫn là một biểu tình mềm mại đáng yêu thành ý.
Tiểu Nhã lại nói:
- Hôm nay chính là Quý Tôn công tử làm chủ, Quý Tôn công tử còn như cha mẹ chu cấp áo cơm cho ta, lẽ ra phải hầu hạ người trước, ngày sau nếu vị công tử nào mở tiệc chiêu đãi khách nhân, nếu yêu quí mời tỷ muội chúng ta tới trình diễn, chúng ta cũng sẽ chiếu theo quy củ hôm nay, tả hữu hầu hạ, chư vị công tử chắc không có dị nghị gì, hì hì, Diệp Thanh, Ngữ Phi?
Được nàng ra hiệu, hai thiếu nữ cười hì hì, liền tới ngồi vào lòng ngực của Quý Tôn Tư, đáng yêu quyến rũ, chọc cho Quý Tôn Tư mặt mày hớn hở, bật cười nói:
- Mồm miệng khéo lắm, ngày sau bản công tử sẽ một ngày ba lần mở tiệc, đều mời các ngươi tới trình diễn, một ngày ba yến, hẳn là đều được sáu người tỷ muội các ngươi hầu hạ tả hữu, ha ha...
Tiểu Nhã che miệng cười nói:
- Vậy thì nhân gia cầu còn không được, chư vị công tử, các vị xưa nay đều là hảo bằng hữu, hôm nay Tôn công tử tổn thương tình cảm, chư vị công tử trượng nghĩa tương trợ, nên đã vì Tôn công tử mà thi đấu để lấy lại thể diện, nhưng nữ nhi như chúng ta không có bổn sự như vậy, nên Tiểu Nhã sẽ cùng Tiểu Trúc hầu hạ Tôn công tử mấy chén rượu nhạt, giúp công tử mở rộng tâm tình, chư vị công tử cảm thấy Tiểu Nhã an bài như vậy có thích hợp không?
Những thiếu niên công tử này đều đã hòa nhã khuôn mặt, vả lại cũng muốn làm người nghĩa khí, nghe nàng nói khéo như vậy, làm gì còn ai muốn gây khó dễ, một đám đều làm ra một bộ dáng khảng khái, hai thiếu nữ nhìn nhau cười, liền tới bên người Tôn Ngao, gắp thức ăn cho hắn, hầu hạ thật cẩn thận.
Lầu hai hoan thanh tiếu ngữ (1), ở lầu ba Thúc Tôn Diêu Quang cùng Lý Hàn nghe được, trong lòng lại cũng có tâm tư, thật là khó nuốt nổi. Lừa đen gặp lão hổ, trong lòng chắc hẳn là phải sợ hãi, có điều hiện tại song phương đều có sở trường sở đoản riêng, ai là lừa, ai là hổ, còn chưa thể đánh giá chính xác được, ai cũng không nắm chắc phần thắng.
@by txiuqw4