Thúc Tôn thế gia, Thúc Tôn Ngọc xoay xoay một mũi tên trong tay, đang lắng nghe con gái tự thuật lại những chuyện xảy ra đêm qua, Thúc Tôn Diêu Quang ở trước mặt phụ thân đương nhiên sẽ không nói ra bản thân đã bị Khánh Kỵ thoát quần áo thành giống như một con tiểu bạch dương, bị hắn đặt ở dưới thân nói ra những lời này. Trong miêu tả của nàng: Ban đêm thương nghị với Lý Hàn về việc thi đấu kỹ năng, không lâu sau khi Lý Hàn lui ra, gió chợt thổi động ánh nến, bỗng nhiên ngẩng đầu, Khánh Kỵ đã như bão táp xuất hiện, kẹp kiếm lên cổ, Diêu Quang tiểu thư mặt không đổi sắc, nhẹ nhàng phẩy ra đứng dậy hỏi làm sao, Khánh Kỵ trước tiên tạ tội, sau đó nói nói..., nghe khá giống như kiểu những chuyện xưa trong kiếm hiệp.
Con gái bây giờ đang êm đẹp đứng ở đây, Thúc Tôn Ngọc đương nhiên trong lòng sẽ không nghi ngờ những lời con gái nói, lại càng không thể nghĩ tới Ngô quốc đệ nhất dũng sĩ lại có thể bị con gái của hắn một cước hiểm độc chặt đứt đường con cái, hắn lẳng lặng nghe con gái kể, ánh mắt hơi lóe lên, chờ con gái dứt lời, hắn cúi đầu nhìn mũi tên trong tay đã bị bẻ gãy làm hai nửa, trầm ngâm một lát, hỏi:
- Hắn nói... Vô luận là mượn binh hay là mượn thành, Khánh Kỵ cũng đều vô cùng cảm kích, là như vậy sao?
Thúc Tôn Diêu Quang gật đầu nói:
- Đúng vậy!
- Mượn binh hay là mượn thành, mượn binh hay là mượn thành, mượn binh..., mượn thành..., - Thúc Tôn Ngọc tựa hồ nghiệm ra cái gì, hắn bỗng nhiên đứng lên, hai tay đặt ở sau lưng, nhón lấy một mũi tên, theo bản năng nhẹ nhàng xoay xoay ở sau người, chậm rãi bước đi thong thả.
Ánh mắt Thúc Tôn Diêu Quang di động theo phụ thân, trong lòng âm thầm kinh ngạc:
- Những lời này có cái huyền cơ gì, sao mà phụ thân lại lặp đi lặp lại không ngừng.
Thúc Tôn Ngọc đột nhiên đình trụ thân mình, ngửa đầu suy nghĩ một lát, nói:
- Ngươi lặp lại cái đoạn hắn nói thêm một lần nữa.
Thúc Tôn Diêu Quang thật ra có trí nhớ rất tốt, nhưng cũng thực làm khó cho nàng, thân hình lộ hết bị đặt dưới thân người ta, sao có thể không hoảng không loạn, còn có thể nhớ được đối phương nói như vậy đã là khá lắm rồi, nàng lặp lại một lần, khi nói tới "Ba vạn binh dưới trướng đầu nhập làm Quý Thị môn hạ", Thúc Tôn Ngọc ung dung mỉm cười.
Sau khi Thúc Tôn Diêu Quang nói xong, Thúc Tôn Ngọc phảng phất giống như không biết, chỉ đang lẩm bẩm:
- Mượn binh, mượn thành, thay vì cản trở, chi bằng tham dự...
Đúng lúc này, một viên gia tướng chạy lên nhà trên, chắp tay bẩm:
- Chủ nhân, Mạnh Tôn đại nhân tới.
- À..., - Thúc Tôn Ngọc phục hồi lại tinh thần, thản nhiên nói:
- Ta biết rồi, mời hắn tiến vào. Diêu Quang, ngươi đi đi, việc này không nên cho bất luận kẻ nào khác biết, ừm..., cuộc đua thuyền rồng..., hừ, ngươi xem như cũng biết giúp phụ thân làm điểm chính sự.
Thúc Tôn Diêu Quang lè lè lưỡi, lộ ra một khuôn mặt tươi cười nhu thuận, ra vẻ ngây thơ nói:
- Con gái muốn san sẻ với phụ thân thôi, hơn nữa, có con gái ra mặt cũng có chỗ tốt nha, nữ nhi nếu thắng, đó là vinh quang của Thúc Tôn gia, nếu là thua thì... Hi hi, dù sao con cũng chỉ là con gái, cho dù có bại bởi Quý Thị hay là Mạnh Thị thì cũng không có gì dọa người, người bảo có đúng không, phụ thân đại nhân?
Thúc Tôn Ngọc trầm mặt xuống:
- Hừ! Hoa ngôn xảo ngữ, ngươi thực sự là hiểu chuyện như vậy? Nếu không đã không đấu săn bắn gì đó với đứa con bảo bối của Tôn Thúc Tử, đặt cược quá mức hoang đường! Nếu thua, chẳng lẽ đường đường Đại tiểu thư Thúc Tôn thế gia, thật sự phải đi làm nô làm tỳ cho người ta? Khi đó thì thể diện của Thúc Tôn Thị ta còn để đi đâu?
Thúc Tôn Diêu Quang nhớ tới biện pháp đã cùng Lý Hàn thương lượng đêm qua, dũng khí chợt lớn thêm, không phục nói:
- Phụ thân sao có thể nhận định con sẽ thua được? Hừ hừ! Con chẳng những sẽ thắng, mà còn thắng thật xinh đẹp nữa!
Thúc Tôn Ngọc trừng mắt liếc nhìn nàng một cái:
- Khánh Kỵ tiếng tăm nổi như cồn đến mức nào? Tuy rằng đồng bọn của hắn chỉ là bọn bùn nhầy không bám nổi lên tường, cũng tuyệt đối không thể khinh thường được, hừ! Ngươi chỉ toàn gây chuyện cho ta không thôi, đi đi, mang tứ vệ bên người ta theo. Những người ngươi chọn lựa, võ nghệ sao có thể bằng một phần bọn chúng?
Bốn gã thị vệ bên người hắn, đều có một thân hảo công phu, bọn họ mặc dù không tên tuổi, nhưng mà lại có kỹ thuật kinh người, nếu như có bọn họ tương trợ, như vậy việc thắng Khánh Kỵ đã có thể nắm chắc thêm mấy thành. Thúc Tôn Diêu Quang nghe thấy vậy thì rất mừng rỡ, hưng phấn ôm lấy cánh tay phụ thân, kiễng chân lên thơm một cái lên gò má hắn, nhảy nhót nói:
- Cám ơn phụ thân.
Thúc Tôn Ngọc cười rộ lên, vô cùng thân thiết nhẹ nhàng gõ một cái lên đầu con gái, cười mắng:
- Quỷ tinh linh, vi phụ còn không biết tâm cơ của ngươi sao? Ta nói cho ngươi, Quý Thị cũng đã truyền tin ra ngoài, trong nhà Quý Thị nếu ai có thể đua thuyền đoạt giải quán quân, liền có thể độc nhất vô nhị quản lý sinh ý muối biển của hắn trong vòng ba năm, thưởng lớn tất có dũng phu, một nhà Quý Thị không biết có bao nhiêu người muốn thắng trận này, vi phụ nghe nói, Thành Bích phu nhân đã dùng số tiền lớn mời chào những người thiện chèo thuyền, nàng cũng là bực nữ lưu, không thể để thua nàng, làm mất thể diện của vi phụ.
- Đã biết, đã biết, - Thúc Tôn Diêu Quang nói xong, liền nhảy dài chạy ra ngoài, toàn bộ tâm tư trong lúc nhất thời đều bị ý niệm thắng Khánh Kỵ chiếm cứ trong đầu.
Thúc Tôn Diêu Quang vui không chịu nổi chạy ra ngoài, mới vừa ra ngoài đã thấy Mạnh Tôn Tử Uyên mặt bình tĩnh đi tới, dưới chân sinh gió, hai tay áo phất vù vù rung động, Thúc Tôn Diêu Quang vội dừng thân thi lễ:
- Mạnh Tôn thúc phụ...
Mạnh Tôn Tử Uyên ‘hừ’ một tiếng, con mắt cũng không chuyển chút nào, liền hấp tấp vọt vào trong phòng.
Thúc Tôn Diêu Quang kinh ngạc nói:
- Hử? Mới sớm tinh mơ, là ai đã chọc cho tiểu lão đầu nhi không vui? Có vẻ tức lắm đây!
Khi Khánh Kỵ nương bóng đêm trở về tới Nhã Uyển, trong thành đã có mấy chỗ đốt lửa lên, bởi vì trạch viện của ba nhà thế gia trong thành Khúc Phụ đều tự chiếm cứ một khu vực, phân bố thành một hình tam giác, giữa mỗi nhà có khoảng cách không nhỏ, Quý Thị bên kia loạn tới người ngã ngựa đổ, bên này của hắn lại không một tiếng động.
Trở về Nhã Uyển, trèo tường mà vào, nghe nói các đạo nhân mã đều thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, Khánh Kỵ không khỏi mừng rỡ, xong hết mọi chuyện, lúc này mới trở lại trước cửa phòng mình, ở ngoài cửa tháo băng buộc tay, buộc chân, giấu kiếm vào trong tay áo, tháo giày lặng lẽ vào phòng.
Ở trên giường êm ái rộng lớn, một chúng thiếu nữ tuổi thanh xuân nằm ngổn ngang lộn xộn, ngọc thể ngang dọc, tất cả cảnh đẹp lộ ra, Khánh Kỵ mỉm cười, buông đoản kiếm, cởi y bào, thật cẩn thận dịch đùi nàng này, cánh tay nàng kia ra, giống như một chiến sĩ đang bò rạp dưới tầng tầng dây thép gai, mất khá nhiều sức lực mới có thể nằm thoải mái, vừa mới nằm chưa ấm chỗ, thân mình đã bị mấy cánh tay ngọc đùi phấn quấn lấy như chân nhện.
Khánh Kỵ nằm ở trong ôn hương nhuyễn ngọc, tuy rằng cả đêm vẫn chưa ngủ, trong lòng lại bởi vì những điều trải qua đêm nay mà hưng phấn dị thường, đột nhiên không hề mệt mỏi, hắn vắt tay làm gối, giương hai mắt nhìn trần nhà đen kịt, qua một lúc lâu, một tia uể oải bao trùm xuống, lúc này mới mông lung ngủ.
'Ò ó o', gà gáy ba tiếng, Khánh Kỵ là người đầu tiên tỉnh lại, hắn không ngủ được bao nhiêu, nhưng mà từ tối qua đến nay, mỗi sự kiện hắn làm đều tràn ngập kích thích, đều khiến cho người ta hưng phấn, sáng sớm tỉnh lại, chỉ cảm thấy tinh thần dồi dào, đột nhiên không hề có cảm giác mệt mỏi.
Ngoài cửa sổ trên cành hoa, tiếng hót thanh thúy của chim hoàng oanh ẩn ẩn truyền đến, ánh dương quang chiếu vào khiến cho cả một vùng sáng bóng như ngà voi. Mỹ nhân ngủ đầy sức sống, kiều diễm ướt át, bên người là tay ngọc đùi phấn ngổn ngang, trên ngực các nàng là những hạt phấn hồng không tỳ vết, theo đùi xuống đến cẳng chân, lại tới mắt cá chân, những đường cong tuyệt diệu, những nét vẽ trôi chảy biểu hiện ra ở dưới thân thể mềm mại kia ẩn chứa sức sống thanh xuân đến thế nào.
Vuốt ve da thịt non nớt bóng loáng, tràn đầy co giãn kia, dường như chính mình chưa bao giờ từng rời khỏi đây, ký ức hãy còn như mới trải qua tràng cảnh một đêm phong lưu. Khánh Kỵ mỉm cười tiến tới, trên da đùi nõn nà non nớt hôn 'chụt' một cái, sau đó lại nhẹ nhàng cắn một cái, khiến cho chủ nhân của nó phải rên rỉ một tiếng tỉnh lại.
Nàng dụi dụi mắt, liếc mắt một cái nhìn thấy Khánh Kỵ, liền rút đùi lại, nhúc nhích toàn bộ thân mình tới bên người hắn, nhẹ nhàng nhào vào lòng ngực, thân mình mềm mại dựa vào người hắn, nũng nịu nói:
- Công tử, tỉnh dậy sớm vậy.
Khánh Kỵ mỉm cười vuốt ve đầu vai bóng loáng mượt mà của nàng, ôn nhu hỏi:
- Đêm qua... ngủ có tốt không?
Tiểu Nhã ôn nhu gật đầu, trong con ngươi vẫn còn mông lung buồn ngủ:
- Ưm, công tử dũng mãnh phi thường, người ta... người ta bị ngươi sát phạt tàn nhẫn, lúc này vẫn chỉ muốn ngủ..., - Tiểu Nhã nói xong xấu hổ cười rộ lên. Tiểu Nhã ôn nhu gật đầu, trong con ngươi vẫn còn mông lung buồn ngủ:
- Ưm, công tử dũng mãnh phi thường, người ta... người ta bị ngươi sát phạt tàn nhẫn, lúc này vẫn chỉ muốn ngủ..., - Tiểu Nhã nói xong xấu hổ cười rộ lên.
Hải đường xuân thụy (1), vốn đã càng tăng thêm phong tình, huống chi lại là nữ tử đã quen với những trận chiến phong lưu thế này, mị sắc tự nhiên sinh ra, Khánh Kỵ nhìn mà tâm động không thôi, bụng thon mềm mại phẳng lì của Tiểu Nhã đột nhiên chạm vào một cây gì đó cứng rắn nóng như lửa, trên mặt lại càng đỏ bừng, con ngươi lóng lánh như sóng nước, đột nhiên thân thiết nói:
- Công tử, người ta lúc nữa sẽ phải rời khỏi Nhã Uyển, công tử không muốn... cùng Tiểu Nhã hoan hảo thêm một lần sao?
Khánh Kỵ bị nàng trêu chọc đã khó kìm lòng nổi, thầm nghĩ: "Thử một chút cũng tốt, nếu một cước của xú nha đầu kia thực để lại tai họa về sau, cũng phải sớm đi tìm một y sư xem qua."
Đã tìm thấy cho chính mình một lí do đàng hoàng để buông thả, Khánh Kỵ liền vui vẻ vỗ lên mông phấn sáng bóng trơn láng như quả trứng gà luộc, cười nhẹ nói:
- Tốt, cưỡi lên người ta, tận tình thi triển hết bản lĩnh của ngươi, để cho bản công tử kiến thức một chút thủ đoạn phong lưu của ngươi!
Tiểu Nhã cười ha ha, không hề xấu hổ liếm nhẹ vành tai hắn, đầu lưỡi như con rắn nhỏ chui vào lỗ tai, thân mình tựa như xà mỹ nữ uốn éo trên người hắn, khi nàng đã trêu chọc cho Khánh Kỵ tới khó có thể kiềm chế được nữa, liền đắc ý cười, hai tay đè lên bụng rắn chắc như sắt thép của hắn, nhẹ ấn, cưỡi lên thân mình hắn, mông tròn đẫy đà mượt mà nhẹ nhàng ngồi xuống dưới...
Tiếng thở dốc 'A a', khiến cho vài nữ tử bên cạnh đều bị đánh thức, một hồi vui vẻ tận hứng, Tiểu Nhã đổ mồ hôi đầm đìa nằm trong lòng ngực Khánh Kỵ, nũng nịu si tình nói:
- Đúng rồi, công tử lúc muộn đi đâu vậy? Người ta đêm khuya tỉnh mộng, cũng không nhìn thấy công tử, đợi một lúc lâu cũng không thấy người về, bất tri bất giác mới lại ngủ tiếp.
- Đúng đó, công tử đi đâu vậy, lúc người ta tỉnh dậy cũng không thấy ngươi đâu? - Mặc Ly cũng làm nũng cười nói.
Ngón tay của Khánh Kỵ đang vuốt mái tóc mềm mại của Tiểu Nhã bất giác cảm thấy căng thẳng, ở trong mắt nổi lên một chút hàn ý lạnh lẽo: Ta biết mà, muốn giấu diếm được một người gối đầu bên mình đã khó, huống chi còn là sáu, đáng tiếc, ta đã không hạ mê dược cho các nàng ngủ không tỉnh được, cũng không điểm vào huyệt ngủ của các nàng...
- Công tử? - Tiểu Nhã cảm thấy được thân thể của hắn có chút cứng ngắc, tò mò ngẩng đầu, bộ ngực sữa đầy đặn cao ngất kia đè lên ngực Khánh Kỵ, từng đợt cảm giác kỳ diệu truyền đến, thân thể kia đúng là thanh xuân dồi dào sức sống, làn da bóng dáng non nớt không có một chút tì vết...
Từ trong đáy mắt Khánh Kỵ lặng lẽ hiện lên một tia băng sương cùng một chút ôn nhu không đành lòng đau khổ vướng mắc...
Một cái nhà nổi, bốn phía bị nước bao quanh, chỉ có một hành lang gỗ nối vào trong. Hai bên hành lang là cây cối thuôn dài nhiều màu sắc, những bông sen trong ao bắt đầu nở, từng đợt hương thơm theo gió thổi tới, nước xanh biếc, lá xanh lục, hoa sen phấn hồng, hợp với nhau lại càng tăng thêm sức biểu cảm, càng hiển lộ sự tươi mát lịch sự tao nhã.
Khánh Kỵ ôm lấy sáu mỹ nhân, Anh Đào và A Cừu đi theo phía sau, cùng nhau đi về hướng mái đình nổi mặt nước, Dịch Niểu lại lấy vấn đề đêm qua ra làm đề tài đùa giỡn:
- Công tử, đêm khuya hôm qua ngươi rốt cục là đi đâu? Người ta vốn định tựa vào lồng ngực của ngươi để ngủ cho ngọt ngào, mà mở to mắt cũng không thấy thân ảnh ngươi đâu, hay là trong phủ của ngươi còn cất giấu tuyệt sắc mỹ nhân, công tử ngay cả một đêm cũng không nỡ luyến tiếc rời khỏi?
Tiểu Trúc ha ha cười nói:
- Có lẽ công tử là sợ chúng ta yêu cầu vô độ, sáng sớm rốt cuộc không đứng dậy nổi, cho nên mới vụng trộm mà tránh đi đấy.
Mặc kệ thật giả, vài thiếu nữ đều khanh khách nở nụ cười, các nàng sau khi được tưới mưa dầm sương thể xác và tinh thần đều thỏa mãn, trên mặt lại có thêm vẻ rạng rỡ càng xinh đẹp. Có thể nhìn thấy được, các nàng là phi thường thích Khánh Kỵ một nam tử tuổi trẻ anh tuấn lại phong tình như vậy, có điều là, các nàng tuy rằng còn trẻ, nhưng cũng đã trải qua lắm nhân sinh, các nàng biết rõ cái gì mình có thể đạt được, cái gì mình không thể đạt được. Hiểu được chừng mực, thì sẽ không sinh tâm vọng tưởng, vận mệnh của các nàng là chim yến tước trong mảnh rừng hoang, vĩnh viễn sẽ không chỉ ở tại tổ yến tơ vàng sợi bạc. Cho nên loại thân thiết như thế này, cũng chỉ giới hạn trong sự vui vẻ nhất thời của nam nữ. Các nàng biết rằng một nam tử như Khánh Kỵ, vĩnh viễn sẽ không thuộc về các nàng.
Tấm ván gỗ dưới chân mỗi bước giẫm lên đều phát ra thanh âm kẽo cà kẽo kẹt, Quý Tôn Tư đang ngồi trên nhà nổi thưởng thức phong cảnh nghe thấy tiếng vang, quay đầu nhìn lại liền giãn mặt chào đón:
- Khánh Kỵ công tử, ngày hôm qua công tử các nhà đều đã ấn định hôm nay sẽ đánh xe ra khỏi thành, Quý Tôn Tư đặc biệt đến nghênh đón, chỉ còn chờ công tử chỉ huy chúng ta diễn luyện xa chiến thôi.
Khánh Kỵ cười nói:
- Hổ thẹn hổ thẹn, tại hạ dậy quá muộn, còn làm cho công tử vất vả tới đón.
Quý Tôn Tư liếc mắt sang sáu cô nương bên người hắn, nháy mắt mấy cái cười nói:
- Ha ha, hôm nay dậy muộn là đúng rồi, yêu tinh như vậy, một thôi đã sợ là đủ nhiều, huống chi còn là sáu, nếu là ta, chỉ sợ lúc này còn chưa đứng dậy nổi.
Sáu mỹ nữ Tiểu Nhã các nàng che miệng hi hi cười trộm, làn thu thủy liên tiếp đong đưa, có ý trêu chọc với hắn. Quý Tôn Tư nói xong, tiến sát một bước, trên mặt lộ ra thần sắc bí hiểm:
- Công tử đã nghe nói chưa, đêm qua gia phụ gặp phải thích khách.
- Cái gì? - Khánh Kỵ 'chấn động', vội vàng hỏi:
- Quý Tôn đại nhân không việc gì chứ? Có bị thương không?
Quý Tôn Tư cười hắc hắc đáp:
- Đương nhiên là không việc gì, hắc hắc, Quý gia ta đầm rồng hang hổ, là nơi mà người ta dễ dàng ra vào sao? Thích khách kia vừa vào đã bị phát giác, ngay cả cái bóng của cha ta còn không thấy được, có điều, ha ha... Ngươi sẽ không đoán được đâu, Mạnh Tôn Thị đêm qua cũng bị thích khách dày vò không nhẹ, nhà hắn còn thảm hơn, nghe nói mãi tới sáng sớm mới phát hiện dị thường, trong phủ đã chết không ít người.
Khánh Kỵ kinh ngạc nói:
- Sao lại thế... Mạnh Tôn gia cũng đồng thời bị thích khách ghé thăm? Đó là kẻ nào, lại có thể lớn mật như vậy!
Quý Tôn Tư lặng lẽ cười nói:
- Còn có thể là ai, nhất định là cũng cùng một ruộc với những kẻ tối hôm qua đâm giết ngươi đó, sát hại ngươi không thành, lại sợ người nước Lỗ chúng ta giúp ngươi phạt Ngô, liền xuống tay với ba nhà thế gia thôi.
Khánh Kỵ ghé sát vào hơn một chút, thấp giọng nói:
- Quý Tôn công tử, liệu có phải là cùng một ruộc hay không? Mạnh Tôn Thị chính là kẻ ngáng chân ta, người Ngô sao có thể ngay cả hắn cũng giết, thế không phải là tự cắt trợ giúp sao?
Quý Tôn Tư tỏ vẻ vui sướng khi người gặp họa nói:
- Những thích khách này từ Ngô quốc xa xôi tới, giấu đầu hở đuôi không dám gặp người, sao có thể biết được bao nhiêu tin tức? Chuyện ba nhà thế gia chúng ta phân chia, chỉ có những công khanh đại phu trong triều mới biết được, còn những người dân bình thường trong nước chỉ biết rằng ba nhà thế gia nghênh đón Khánh Kỵ công tử vào Khúc Phụ, chỉ nhìn thấy ba nhà mở yến khoản đãi nghênh đón ngươi vào thành, nào biết đâu rằng bên trong cũng có mạch nước chảy ngầm, huống chi là những thích khách Ngô quốc này, ha ha, xui xẻo cho chúng là đụng phải Quý Tôn Thị ta.
Nói đến chỗ này Quý Tôn Tư khó chịu nói:
- Có điều..., mặc kệ thế nào, bọn chúng dám xuống tay với ba nhà thế gia, ta cũng thực cảm thấy không ngờ, Hạp Lư cũng quá cuồng vọng, khinh Lỗ quốc ta không dám xuất binh thảo phạt sao? (nổ to chưa)
Quý Tôn Tư ngẩng đầu ưỡn ngực giận dữ, vừa dứt lời mới nhớ Lỗ quốc quyền lực chia làm ba phần, quân lực ba phần, ba nhà thế gia đưa tay ra cản nhau, canh giữ ở biên giới còn chưa xong, nếu thật sự muốn xuất binh, thì phải như kiềng ba chân không có dị tâm, đó quả thực là khó mà xảy ra được, không khỏi nhún nhún vai, nhụt chí nói:
- Ai! Thật đúng là không xuất được binh. Ta cùng Dương Hổ khổ tâm khuyên bảo, lại không biết bao giờ gia phụ mới có thể hạ quyết tâm, chỉ khi đại sự của ngươi làm xong, cha ta mới có thể thuận thế...
Nói đến đây hắn mới chợt nhớ ra bên cạnh còn có sáu vũ kỹ, nhất thời đổi giọng cười nói:
- Ai da, bọn công tử chỉ sợ là chờ tới mức nóng nảy rồi, chúng ta phải đi ngay thôi.
Khánh Kỵ cười nói:
- Được, mời công tử lên xe trước chờ ta một lát, ta đưa sáu vị cô nương rời đi, lập tức quay lại.
Quý Tôn Tư cười đáp:
- Hay cho một công tử đa tình, mới trải qua một đêm, đã ân ái khó rời như vậy sao? Hay hay lắm, các ngươi có chuyện gì lời gì tâm tình, cứ việc nói cho hết, ta ra phía trước chờ ngươi.
Khánh Kỵ nhìn theo Quý Tôn Tư rời đi, chậm rãi xoay người, ý cười như gió xuân trên mặt bất chợt biến mất, trong cô đơn lại có một vẻ tiêu điều. Tiểu Nhã nhìn thấy thần khí của hắn như vậy, lại liên tưởng đến hết thảy những điều mới nghe vừa rồi, trong đầu như tia chớp chợt lóe, nàng đã bừng tỉnh đại ngộ.
Tiểu Nhã hai chân mềm nhũn, liền quỳ sụp xuống đất, run giọng nói:
- Công... Công tử tha mạng, công tử tha mạng... - Nói đến đây Tiểu Nhã răng run lập cập, rốt cuộc nói không nên lời nữa.
Trên mặt Khánh Kỵ lộ ra một tia cười khổ bất đắc dĩ:
- Tiểu Nhã à Tiểu Nhã, trong sáu người nữ tử, có ngươi là người thông minh nhất, ta chỉ biết rằng, chỉ cần nghe thấy một tin đồn gì đó, ngươi nhất định sẽ đoán được hậu quả như thế nào. (1) Hải đường xuân thụy: Hoa hải đường thường dùng để ví với người con gái đẹp, đặc biệt khi muốn nói lên nét gợi cảm hay vẻ xuân tình. Theo “Dương Quý Phi truyện” trong Đường thư, một hôm Đường Minh Hoàng ghé thăm Dương Quý Phi, nghe nàng còn chưa tỉnh giấc, nhà vua hỏi: “Hải đường thuỵ vị túc da? ”, nghĩa là “Hải đường ngủ chưa đủ sao?”
@by txiuqw4