Quý Tôn Ý Như do dự trong chốc lát, nói tới đây thì không biết phải nói thế nào cho rõ hơn được nữa. Dù sao, mình cũng đã hạ thân phận lắm rồi, Thành Bích phu nhân có thể kinh doanh làm ăn để tạo ra được một sản nghiệp lớn như bây giờ, chắc chắn phải là một nữ tử thông minh tài trí, mình đã gợi ý đôi chút, ả hẳn là phải hiểu được ý tứ của mình. Ừm... nghe Quý Tôn Sanh nói, Thành Bích phu nhân rất có hảo cảm với Khánh Kỵ, ả là một phu nhân vắng hơi đàn ông đã lâu, gặp phải một nam tử anh hùng như Khánh Kỵ kia, làm gì có chuyện không động lòng cơ chứ? Có lão phu đây an bài cho bọn họ một mối cơ duyên tốt như vậy, lại thêm việc đã uống viên thuốc an thần* của lão phu rồi, ả chắc đã biết phải nên làm gì.
(* chính là sinh ý muối biển)
Quý Tôn Ý Như tự đắc nghĩ, quyết định sẽ gợi ý rõ ràng hơn một chút, bèn nói:
- Thành Bích a, ngươi là người nhà Quý Thị, có nhiều chuyện ta cũng chẳng giấu ngươi, chỉ có điều khi ta nói ra, ngươi nghe thấy rồi thì tuyệt đối không được truyền bá ra ngoài.
Thành Bích trong lòng lo sợ không yên, lo rằng hắn sẽ đưa ra yêu cầu quá đáng, lúc đó mình thì không dám cự tuyệt, lại không muốn nghe theo lời của hắn, đúng là rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan rồi. Bỗng nhiên nghe thấy hắn đi thẳng vào chủ đề, trong lòng như trút được gánh nặng, vội vàng đáp lời:
- Gia chủ xin dạy bảo, Thành Bích tuyệt đối sẽ không nói cho người ngoài biết.
- Ừm...
Quý Tôn Ý Như lấy tay vuốt râu, ung dung nói:
- Quý Thị chúng ta luôn nở mày nở mặt, vượt hơn hẳn hai nhà Thúc Mạnh, Quý Thị chúng ta có thể có được vinh quang như ngày hôm nay, thử hỏi là dựa vào cái gì? Đó là dựa vào thực lực của chính Quý Thị ta, cả Lỗ quốc này chẳng có kẻ nào địch nổi. Nếu không nhi nữ của Thúc Tôn Thị Thúc Tôn Diêu Quang, điệt tử Mạnh Tôn Thị Mạnh Tôn Hạo, những kẻ đó cũng rất có năng lực trong việc quản lý kinh doanh, tại sao duy chỉ có Thành Bích ngươi trong khoảng thời gian ngắn ngủi mấy năm đã trở thành người giàu nhất Lỗ quốc? Há chẳng phải là nhờ cậy vào thế lực của Quý gia sao?
- Gia chủ nói phải.
- Ài, thế nhưng hiện tại Quý gia chúng ta đang gặp phải một chuyện khó khăn a.
Quý Tôn Ý Như thở dài một tiếng nói:
- Chuyện đại sự trong triều, ngươi là một phụ nữ đức hạnh, lão phu cũng không cần phải nói rõ ràng ra làm gì, ngọn ngành gốc rễ của một số chuyện càng không nên để cho ngươi biết. Ngươi chỉ cần biết kết quả vậy là đã đủ rồi. Ngô quốc cử người tới đưa tin, muốn lão phu giết Khánh Kỵ. Giết Khánh Kỵ, đó là việc tuyệt đối không nên làm. Một khi làm chuyện đó, chứng tỏ rằng Lỗ quốc đã thần phục mệnh lệnh Ngô quốc, chắc chắn sẽ không còn mặt mũi khi đứng trước các chư hầu. Nếu xuống tay làm những chuyện hạ đẳng bất nghĩa này thì lão phu cũng chẳng còn mặt mũi nào mà làm chấp chính Lỗ quốc nữa.
Nếu không chịu phục tùng Ngô quốc, thì cũng không nên chọc giận Cơ Quang. Ai bảo Lỗ quốc chúng ta bị chia thành 3 phần, khó lòng hợp lực lại được đây? Nếu như Ngô quốc xuất binh đến phạt, thì lão phu phải chống đỡ sao đây? Bởi vậy, lão phu cùng Thúc Tôn, Mạnh Tôn Thị đã thống nhất, bức ép Khánh Kỵ rời khỏi Lỗ quốc, trở về Vệ quốc. Ngô quốc không còn cớ nào nữa, chỉ còn biết lui quân mà thôi.
Thành Bích kỳ thực đã sớm đoán được cùng lắm cũng chỉ là kết cục như thế, nhưng giờ đây tận tai nghe thấy, vẫn có chút ủ rũ mặt mày, hôm qua còn cùng Khánh Kỵ trò chuyện uống rượu, lần từ biệt này, e rằng sẽ là cơ hội gặp nhau cuối cùng rồi. Thời đại này, muốn chu du thiên hạ, vốn dĩ không phải là chuyện mà người bình thường có thể làm được. Huống hồ đôi bên đều có thân phận đặc thù, còn nhiều sự nghiệp phải làm.
Quý Tôn Ý Như cười hắc hắc nói:
- Thế nhưng... đây chỉ là kế nghi binh loạn thật loạn giả của lão phu và Thúc Mạnh hai nhà bày ra mà thôi. Ngô quốc Cơ Quang, dã tâm bừng bừng, người này còn tại vị sớm muộn gì cũng sẽ gây hại cho Lỗ quốc chúng ta. Về việc "cư an tư nguy"(sống trong thời bình phải nghĩ tới thời loạn), khi hoạn nạn chưa xảy ra, lấy Khánh Kỵ để chia rẽ thế lực Ngô quốc, đối với Lỗ quốc ta mà nói, chỉ có lợi không có hại. Cho nên, ta và hai nhà Thúc Mạnh đã quyết định sẽ giúp đỡ Khánh Kỵ.
Thành Bích bị bất ngờ quá đỗi, nhẹ nhàng "A" lên một tiếng, Quý Tôn Ý Như ngồi xuống, vẻ mặt nghiêm túc hơn chút:
- Có điều, việc này không thể rêu rao, giả vờ rằng Khánh Kỵ đã thống soái binh mã của hắn ra khỏi thành, Tây tiến về Vệ quốc rồi. Còn sự thật, bây giờ hắn đã bí mật vào trong phủ của ngươi rồi.
Thành Bích phu nhân ngẩn ngơ, thất thanh nói:
- Cái gì? Gia chủ nói... Hắn đã đến phủ của thị thiếp?
- Không sai, lão phu muốn bám vào Khánh Kỵ, còn phải che dấu tai mắt của Ngô quốc, nên phải khéo léo an bài mới được. Bây giờ ngươi đã thắng trong cuộc đua thuyền rồng, việc làm ăn của Quý Thị môn hạ đều đã giao cho ngươi quản lý, cho nên, lão phu muốn đại sự của Khánh Kỵ công tử cũng giao nốt cho ngươi phụ trách, lấy việc kinh doanh muối biển làm tấm bình phong che mắt, giúp hắn chiêu binh mãi mã, huấn luyện sĩ tốt.
Thành Bích phu nhân nghe thấy vậy thì trợn mắt há hốc mồm, nàng là một giới nữ lưu, hứng thú lớn nhất chính là kinh doanh, chí hướng lớn nhất chính là làm một đại phú hào, bỗng chốc vị chấp chính Lỗ quốc kia lại nghiêm túc nói: Ngươi phải phụ trách huấn luyện đại quân phục quốc, thật sự khiến cho ả có chút mơ hồ.
Quý Tôn Ý Như thực không lo lắng về chuyện nàng dám không đồng ý, lúc nãy phí hao nhiều công sức để nói như vậy, quả thực đều không phải là những yêu cầu không đường hoàng, bây giờ mới chuyển ngoặt vào vấn đề.
- Ngày nay ngươi nắm giữ toàn bộ kinh doanh muối biển của Quý Thị môn hạ, nhân lực vật lực phải tiêu tốn rất nhiều, vãng lai nhiều lần đến các nước, kiến tạo trang viện thương xá, chiêu nạp võ sĩ trẻ trung cường tráng, đều sẽ không khiến cho kẻ khác nghi ngờ, vừa hợp dùng vào việc giúp Khánh Kỵ chiêu binh. Còn địa điểm, sẽ đặt ở Phí thành, đó là phong ấp của Quý Thị, kinh doanh mấy trăm năm, là nơi an toàn nhất, người ngoài rất khó xâm nhập, nghe ngóng tình hình.
Ngoài ra đường xá từ Phí thành tới Khúc Phụ cũng chẳng bao xa, qua lại thuận tiện, hơn nữa bên cạnh Phí thành còn có sông sâu, phía Tây thông sông Tứ, phía Đông sát biển lớn, nói là dùng để tập kết hàng buôn muối, lý do đó hoàn toàn thuyết phục. Để cho an toàn, sau khi ngươi đi, có thể dựa vào vùng sông núi, người ở thưa thớt dựng nên một tòa thành, phía trước làm kho trữ muối, trong núi lấy làm nơi luyện binh, ngươi chỉ cần lo che dấu, chiêu binh là được, chuyện luyện binh khắc có Khánh Kỵ công tử lo rồi. - Ách..., vâng, xin theo gia chủ phân phó.
Thành Bích phu nhân trong lòng rối bời, vừa mừng vừa lo, ngay cả chính nàng cũng không thể nhìn thấu được đó là cảm giác gì.
- Vừa rồi là thương nghị của lão phu với hai nhà Thúc Mạnh, chuyện này quan hệ trọng đại, một khi tiết lộ ra, hậu quả sẽ khôn lường, ngươi nhất định phải hết sức thận trọng.
- Vâng.
- Ngoài ra, lão phu còn có vài lời cho ngươi.
Quý Tôn Ý Như dứt lời đứng dậy, Thành Bích phu nhân cũng vội vàng đứng dậy theo.
Quý Tôn Ý Như chắp tay đi tới đi lui trong phòng, trầm giọng nói:
- Thành Bích à, Thúc Mạnh hai nhà đối với việc lão phu độc chiếm quyền chấp chính, ngự trị hai đại gia tộc, luôn cảm thấy canh cánh trong lòng. Thế lực Lỗ quốc được chia làm bốn phần, thì ta đã độc chiếm hai, khiến cho bọn chúng lực bất tòng tâm, chỉ biết khuất phục với ta. Bây giờ Khánh Kỵ chiêu binh ở Phí thành, chẳng khác nào ngoài bốn đội quân lại mọc thêm một đội quân khác, đội quân này vốn là dùng để đối phó với Ngô quốc. Nhưng nếu như Lỗ quốc của ta xảy ra tranh chấp, đội quân này đứng về phía bên nào chính là yếu tố quyết định. Chúng ta cần phải có được đội quân của Khánh Kỵ, lôi kéo về phe chúng ta thì mới yên tâm được.
Thành Bích phu nhân âm thầm kinh ngạc, lúc trước Quý Tôn Ý Như là người đầu tiên xướng nghị mời Khánh Kỵ tới Khúc Phụ, hôm nay lại giúp hắn chiêu binh mãi mã, kiến lập doanh địa, bất luận thế nào, Khánh Kỵ cũng nên nghiêng về phe của Quý Thị mới đúng, tại sao gia chủ lại không yên tâm như vậy, lẽ nào lại lo rằng Khánh Kỵ sẽ chạy về phe Thúc Tôn, Mạnh Tôn ư? Bọn chúng có thủ đoạn gì mà có thể lôi kéo được Khánh Kỵ bỏ mạnh theo yếu đây?
Quý Tôn Ý Như không cho nàng có nhiều thời gian để suy xét, trịnh trọng nói tiếp:
- Nếu như có thời khắc nào cần đến việc Khánh Kỵ quyết định đứng ở phía bên nào, thì e rằng lúc đó cũng là lúc cuộc chiến giữa lão phu với Thúc Mạnh đã rơi vào đỉnh điểm, lão phu nếu thất thế thì Quý Thị môn hạ ba ngàn tử đệ, đều sẽ bị người khi dễ. Tất thảy những thứ có được hôm nay, e rằng phải giao nộp già nửa thì mới thỏa mãn được yêu cầu của bọn chúng. Cho nên, ta hao tâm tổn sức lôi kéo Khánh Kỵ về đây, dựng thành chiêu binh ở phong ấp của ta, nên ngươi nhất định phải dùng mọi cách để lung lạc hắn ở dưới trướng của ta, để không phụ nỗi khổ tâm mà lão phu đã dành cho Quý Thị gia tộc.
Thành Bích phu nhân nghe tới đoạn này, chẳng biết đâu mà lần, những lời nói lộn xộn một lần nữa lại được tỉa tuốt lại, nghĩ cho kỹ, đột nhiên mới hiểu được ý tứ của hắn, bất thời tim gan như muốn nhảy dựng lên:
- Gia chủ hắn... hắn muốn ta không tiếc hết thảy, thậm chí dùng mỹ nhân kế, cũng phải... cũng phải lấy lòng dạ của Khánh Kỵ lưu lại dưới trướng của hắn...
Quý Tôn Ý Như thấy sắc mặt nàng không được tốt, ánh mắt lóe ra không dám nhìn về phía mình, biết rằng nàng đã hiểu được ý tứ của mình, hắn mỉm cười rồi nói:
- Ngươi yên tâm, mọi chuyện đã có lão phu làm chủ, chỉ cần ngươi khiến cho Khánh Kỵ trước sau trung thành đứng về phe của ta, thì sẽ là công đức vô biền, lão phu dù chỉ còn một hơi thở, lợi ích của Thành phủ cho dù là kẻ nào cũng đừng hòng mơ tưởng xâm chiếm một đồng một hào nào cả.
- Dạ, Thành Bích đa tạ gia chủ đã quan tâm!
Dưới ánh mắt hùng hổ dọa người của Quý Tôn Ý Như, Thành Bích phu nhân không tự chủ được cúi đầu, nhưng trong lòng bỗng dâng trào một nỗi bi thương khó hiểu: "Kiếp nữ tử chúng ta, trong con mắt của nam nhân, rốt cục cũng chỉ là dụng cụ hàng hóa, là một vật để lung lạc kẻ khác mà thôi.”
Thành Bích phu nhân trèo lên xe trở về phủ đệ của mình, chuyện ngày hôm nay đi gặp gia chủ nhà mình, Thành Bích phu nhân không dám rêu rao, chỉ dám mang theo một chiếc xe ngựa, dẫn theo tám vệ sĩ. Nhưng thân là người giàu nhất Lỗ quốc, xe ngựa hoa lệ, ngựa cưỡi hùng kiện, trang phục, sắc thái kỵ sĩ đều có chỗ khác người, đi lại trên phố, uy phong vẫn rất hiển hách, thu hút ánh mắt của mọi người.
Úc Bình Nhiên ngồi xe ngựa đi đến quán dịch, vừa hay gặp xe ngựa của Thành Bích phu nhân đi theo hướng ngược lại, vì thời tiết nóng bức, rèm được cuốn lên, có thể thấy được phía trong có một mỹ nhân đang ngồi, duyên dáng thướt tha, phong thái vô hạn.
Thấy kéo xe của nàng là hai con ngựa trắng bóc như tuyết, trên xe được trang trí đầy bạc với đồng, cao quý hoa mỹ, bên xe là tám kỵ sĩ, ai nấy trông cũng rất bất phàm, Úc Bình Nhiên có đôi chút ngạc nhiên, quét mắt nhìn, vừa hay cặp mắt bồ câu của Thành Bích phu nhân cũng vụt qua, hai cặp mắt đụng vào nhau, Úc đại phu tuy sống trong vùng Ngô Việt mỹ nữ như sao, trông thấy phong thế nhan sắc của nàng cũng không khỏi chấn động tinh thần.
Hai xe đi ngang qua nhau, trong đầu tựa hồ vẫn còn thoáng hiện dung mạo kinh diễm mỹ lệ của nàng. Không ngờ Lỗ quốc cũng có mỹ nhân sắc nước hương trời như thế này! Úc Bình Nhiên trộm thở dài một tiếng, trở về với thực tại. Bên cạnh còn có một nam tử thần sắc nhanh nhẹn dũng mãnh, Úc Bình Nhiên quay đầu sang nói :
- Hôm nay, sẽ đề cập đến chuyện trọng yếu mà đại vương phái ta đi can thiệp. Sáng mai, ta phải đi gặp Thúc Tôn Ngọc, bắt hắn phải giao nộp nhân viên dịch quán Ngô quốc mà Lỗ quốc đang bắt giữ ra, còn ngươi..., Khánh Kỵ vừa xuất thành hôm nay thì hãy nhằm vào hắn cho ta!
Nam tử kia ánh mắt chợt lóe, trên mặt xẹt qua một mảnh sát khí:
- Nô tài hiểu rõ, chúng ta bị tập kích tại Lỗ quốc, tuyệt đối không được để hắn chạy về Vệ quốc. Vô luận thế nào, nô tài cũng sẽ khiến hắn phải chết trên Lỗ quốc, cho hắn biết tay!
@by txiuqw4