Khánh Kỵ nhấc cái gói to đựng lung tung mấy thứ đồ kia, thầm nghĩ rằng:
- Hiện giờ phải lấy những vật này tới chỗ Thành Bích phu nhân để báo cáo nhiệm vụ sao?
Hắn suy nghĩ một chút, đột nhiên nảy ra một kế, vội vàng xách cái túi lên, mỉm cười mà đi.
- Bản phu nhân bảo ngươi đi mua cái gì nhỉ?
Thành Bích phu nhân dựa vào chiếc giường mềm mại, có một loại thần sắc cố ý gây hấn, nhưng mà bởi vì nàng trời sinh bộ dáng kiều mỵ, hơn nữa hiện giờ cách ăn mặc khiến cho xuân sắc tràn đầy, ngữ khí kia khi người ta nghe thấy lại hình như có chút lẳng lơ. Một bộ áo bào mỏng, hai chân trần, lười biếng nằm nghiêng trên giường, ngón tay thanh tú như hoa lan, nhón lấy một trái anh đào, khẽ cắn một miếng, lại liếc nhìn hắn một cái, môi hồng thấm ướt bởi nước anh đào, còn có vẻ non mềm hồng nhuận hơn cả anh đào, một đôi mắt quyến rũ như mèo con.
Giai nhân kê cao gối dựa, y phục mềm mại, hờ hững trên một nửa bộ ngực non mềm trắng như tuyết, tựa như làn nước trong vắt chảy theo da thịt, làm nền cho làn da càng thêm tuyết bạch, trắng đến mức khiến cho người ta hoa cả mắt. Khánh Kỵ không dám nhìn, nhưng ánh mắt vừa di xuống dưới, một đôi chân sen (1) thanh tú động lòng người lại vừa vặn lọt vào trong tầm mắt, Khánh Kỵ không khỏi rung động trong lòng, tuyệt sắc vưu vật này thật sự là toàn thân trên dưới không có chỗ nào không quyến rũ a.
Khánh Kỵ đột nhiên nhớ tới những vị phu nhân châu Âu thời Trung cổ, quý tộc thượng cổ của Trung Quốc tuy rằng rất nhiều chuyện cũng không tị hiềm hạ nhân nhìn thấy, nhưng so với phương Tây thì còn kém xa. Những gia đình quý tộc Âu Châu thời Trung cổ, khi phu nhân đi tắm, những đầy tớ nam cũng có thể mang nước sôi tiến vào trong, ừm... Hình như còn có phu nhân muốn nhìn thấy nam đầy tớ trong phòng tắm nữa, nếu Thành Bích phu nhân cũng để cho mình múc nước chà lưng, ha hả..., khóe miệng Khánh Kỵ không khỏi lộ ra một nụ cười xấu xa.
Đồng dạng đều là mỹ nữ, có điều nếu thân phận cao quý, cử chỉ đoan trang, ở trong lòng nam nhân, sẽ cảm thấy nàng càng trở nên trân quý hiếm có hơn. Đối với nữ nhân mà nói, cũng có tâm lý đồng dạng, quý phủ Thành Bích phu nhân tôi tớ hầu hạ không biết nhiều tới bao nhiêu, nhưng mà trước mắt đây là Khánh Kỵ, chẳng qua cũng chỉ là giả tạo, chứ không phải là đầy tớ thực sự của nàng, khiến cho nàng có một cảm giác muốn sai bảo Khánh Kỵ không biết chán. Nàng nhìn chằm chằm vào Khánh Kỵ, chợt thấy khóe miệng Khánh Kỵ lộ ra một tia ý cười xấu xa, ánh mắt kia còn nhìn chằm chằm vào mũi chân của mình, không khỏi khuôn mặt nóng lên, theo bản năng liền co rụt hai chân lại, thu vào trong áo bào, sẵng giọng:
- Này, nói chuyện với ngươi đó, bản phu nhân bảo mua cái gì?
Khánh Kỵ nhướng mày, liếc mắt nhìn sáu thị tỳ đang hầu hạ bên cạnh, đành phải nhẫn nại chịu đựng, khôi phục lại bộ dáng kính cẩn. Thành Bích phu nhân đều thu hết vẻ mặt cử chỉ của hắn vào trong mắt, biết rằng nếu còn có người ở xung quanh, hắn còn phải ngoan ngoãn giả làm gia nô, không khỏi nhìn hắn mà cười đắc ý, giống như một tiểu hài tử chiếm được tiện nghi của người ta.
Khánh Kỵ thở dài, liền tháo túi vải, làm bộ làm tịch lục lọi bên trong lấy ra đồ vật này nọ, Thành Bích phu nhân mở lớn hai mắt, rất hào hứng mà nhìn, tới lúc thấy hắn lấy cái gì ra, không khỏi ngẩn ra hỏi:
- Cái... cái này là cái gì vậy?
Khánh Kỵ nghiêm trang nói:
- Đây là tại hạ vì phu nhân người mà mua về đó.
Thành Bích phu nhân nhìn hai cái đồ vật đó, một cái kính thanh đồng, một cái bình thanh đồng cổ nhỏ chân cao, không khỏi bật cười nói:
- Ngươi đi ra ngoài một lúc, là... là mua về được hai cái đồ vật này sao?
(thanh đồng: đồng thau, thời đại này rất nhiều thứ được làm từ thanh đồng)
Khánh Kỵ nói:
- Đúng vậy, phu nhân xem, tại hạ mua thứ này, có vừa lòng không?
Thành Bích phu nhân vừa bực mình vừa buồn cười, che miệng nói:
- Hai thứ đồ vật này chỉ là đồ tầm thường, có cái gì hiếm lạ?
- Phu nhân cảm thấy hai thứ đồ vật này quá mức tầm thường sao? Phu nhân ở quý phủ, không thứ gì không có, làm gì có cái gì trân quý mà không lấy được? Nhưng hai thứ đồ vật này lại khác, ở trong mắt phu nhân tuy rằng tầm thường, chính là tại hạ có thể hóa nó thành thần kỳ, biến nó trở thành không hề tầm thường, phu nhân nói xem, như vậy có phải là vật hiếm lạ hay không?
- Ồ?
Thành Bích phu nhân quả nhiên bắt đầu hứng thú, nhẹ nhàng ngồi dậy, nói:
- Ngươi định hóa thành thần kỳ như thế nào?
Khánh Kỵ cười, nhấc cái bình thanh đồng cổ nhỏ chân cao rồi xoay người đi ra ngoài. Thành Bích phu nhân tò mò chờ, qua một lúc, liền thấy Khánh Kỵ lại quay trở về, trong bình cắm mấy bông hoa tươi kiều diễm ướt át. Khánh Kỵ tay nâng bình hoa, mỉm cười nói:
- Cái bình này vốn chỉ là một vật chết, nhưng cắm mấy bông hoa tươi vào, hương vị liền khác biệt rất lớn.
Thành Bích phu nhân chun mũi, liền giống như một cái hồ xuân thủy lay động hơi hơi gợn sóng, một loại u nhã bên trong ẩn hàm quyến rũ cũng không cấm chế được và lộ ra ngoài, không có trách cứ, chỉ giống như làm nũng, ở trước mặt những thị nữ thiếp thân (sát người), Thành Bích phu nhân đúng là tương đối tùy ý:
- Đó là hóa thành thần kỳ sao?
Khánh Kỵ nghiêm trang nói:
- Nếu không phải vậy, phu nhân mời tới gần để xem thật cẩn thận.
- Ồ? Bên trong còn có huyền cơ gì?
Thành Bích phu nhân quả nhiên mắc mưu, tò mò đứng dậy tiến lên, cúi đầu cẩn thận đánh giá những đóa hoa tươi trong bình, chính là một cái cúi người này, lớp lụa tơ tằm trước ngực nàng nhẹ nhàng lay động, một chút da thịt thơm mát hiện ra, một ít khe rãnh lúc ẩn lúc hiện, đứng gần nhìn thấy, như phấn như ngọc, trắng và trơn bóng như da trẻ em, tỏa sáng lóa mắt, lọt vào mắt Khánh Kỵ khiến cho con ngươi xém chút nữa thì rớt ra ngoài.
Thành Bích phu nhân vừa nhấc đầu, thấy ngay ánh mắt khác thường của hắn, gò má tuyết trắng như ngọc liền hiển lộ chút đỏ bừng nhàn nhạt, nàng hung hăng trừng mắt nhìn Khánh Kỵ một cái, có chút không được tự nhiên nắm thật chặt cổ áo, hỏi:
- Có cái gì cổ quái?
Khánh Kỵ hạ thấp âm thanh, nhỏ giọng nói:
- Người đáng yêu như hoa, hoa tươi đẹp như người, nụ hoa đón gió xuân, lại lay động lòng người. Nếu là suy nghĩ cẩn thận, sẽ thấy hoa không đủ để tạo nên cảnh tượng này, nhụy không kham nổi vẻ đẹp này, phu nhân có cảm thấy rằng... lúc này bình hoa ở trước mặt người, đúng là có một sự thú vị khác biệt không?
Thành Bích phu nhân nghe ra ý trong lời nói của hắn, vui sướng cùng xấu hổ giống như nụ hoa đón gió xuân, đột nhiên liền nhăn mặt, nàng cắn cắn môi, hừ nói:
- Tính cho ngươi, mở miệng ra là biết ăn nói, cái gương đồng này có chỗ nào thần kỳ?
Khánh Kỵ cười, cầm lấy gương đồng đi vào một góc, nơi đó có một án thư (bàn để viết), trên án thư có mấy thẻ tre, còn có bút mực dao khắc. Khánh Kỵ mài nghiên mực, nhón lấy bút lên, cẩn thận suy nghĩ một chút, liền viết chữ gì đó lên trên gương đồng. Viết xong chữ, thổi thổi cho nét mực kia khô bớt, liền mỉm cười trở về nói:
- Mời phu nhân xem qua.
Thành Bích phu nhân tò mò tiếp nhận mặt gương đồng kia, thợ chế tác gương đồng cũng không giỏi, nhưng mặt kính cũng mài coi như sáng. Ở một góc gương đồng đề bốn hàng chữ nhỏ, kiểu chữ điểu triện đặc biệt của Ngô quốc, hình chữ như chim bay, đề ở trên mặt liền xinh đẹp giống như hoa văn trang trí:
Bất tri kim tịch thị hà tịch,
Thôi xúc dương thai cận kính thai.
Thùy đạo phù dong thủy trung chủng,
Thanh đồng kính lý nhất chi khai.
Dịch nghĩa:
Không biết tối hôm nay là tối nào,
Trong lòng lại thúc giục tới giá gương.
Ai nói phù dung (hoa sen) chỉ mọc trong nước
Từ thanh đồng kính cũng có một bông nở ra.
Chém thơ:
Không biết tối nay sao khác lạ,
Trong lòng thúc giục tới giá gương.
Ai nói phù dung mọc trong nước,
Từ thanh đồng kính một nở ra.
Ý tứ của bài thơ Đường này vừa đọc là hiểu, không chịu sự hạn chế của thời đại, hơn nữa thời kỳ Xuân Thu còn tương đối chưa thống nhất về văn thể, cho nên thể loại thơ thất luật (bảy chữ) cũng không có gì là lạ, hơn nữa còn tương đối đoan chính. Thành Bích phu nhân ngâm tụng hai lần, không khỏi đuôi mày hoan hỉ. Thứ nữ nhân thích, quả nhiên thật đặc biệt, một vài câu khen tặng thôi, lại làm cho lịch sự tao nhã một chút, có thể khiến cho Thành Bích phu nhân xuân tâm phơi phới, mặt mày hớn hở.
Lại một lần vỗ mông ngựa, Thành Bích phu nhân như mở cờ trong bụng. Hai gò má đã đỏ bừng một mảnh, chiếu vào trong thanh đồng kính thật phù hợp với câu thơ kia. Ai nói phù dung mọc trong nước, từ thanh đồng kính một nở ra. Mới kiều diễm mùi mẫn làm sao.
- Tại hạ mua hai thứ đồ vật này, có vừa ý phu nhân không?
Khánh Kỵ thấy thần sắc của nàng, cười hỏi.
Thành Bích phu nhân nhướng đuôi lông mày, trong vắt cười nói:
- Vừa ý, vô cùng vừa ý.
(1) Chân sen: Con gái bó chân thon thon nên gọi là kim liên. Ðông Hôn Hầu chiều vợ, xây vàng làm hoa sen ở sân cho Phan Phi đi lên rồi nói rằng mỗi bước nẩy một đóa hoa sen. Vì thế nên gọi chân con gái là kim liên.
Nhân vật Kim Liên trong tích Kim Bình Mai cũng được Tây Môn Khánh say đắm bởi đôi chân thon nhỏ của mình (đấy là tại hạ nghe nói thế, chứ tại hạ cũng chẳng biết Kim Bình Mai là gì đâu, thật Nàng lưu luyến không rời cầm theo gương đồng trở lại chiếu nhẹ nhàng ngồi xuống, vui vẻ nói:
- Dương Bân à, ngươi quả nhiên không hổ là người đi theo Dương Hổ đại nhân làm đại sự, người thông minh, một khi làm việc, đều khiến người ta thích thú. Từ hôm nay trở đi, ngươi liền làm đại quản sự cho tòa thành mới mà bản phu nhân sắp xây đi, phụ trách tất cả mọi chuyện trong ngoài thành mới cho phu nhân, có thể làm chủ thì tự mình làm chủ, nếu có chuyện gì khó quyết thì hướng bản phu nhân xin chỉ thị, rõ ràng chưa?
Khánh Kỵ sửng sốt, ngẩng đầu nhìn tới, chính là thấy được cặp mắt lanh lợi ý cười của Thành Bích phu nhân, Khánh Kỵ trong lòng chợt động, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, người phụ nữ này... không đơn giản a. Dọc theo đường đi làm đủ các chuyện như vậy, hóa ra nàng đều có mục đích của mình. Tòa thành mới này, mục đích chủ yếu kỳ thật là để Khánh Kỵ luyện binh. Nhưng mà thân phận của hắn là tòng đệ của Dương Hổ, ngay cả có nể mặt mũi của Dương Hổ, cũng không thể cho hắn vị trí quản sự, đó chính là một ngoại nhân (người ngoài) quyết không có khả năng được ngồi vào vị trí quản sự. Nếu hắn không thể làm đại quản sự, muốn ở sau thành muối xây dựng quân doanh trong núi, bí mật chiêu nạp quân sĩ, liền sẽ rất không tiện. Nếu muốn vậy, Thành Bích phu nhân phải an bài một đại quản sự nắm giữ bí mật đến phối hợp với hắn mới được.
Nhưng mà hiện tại hết thảy vấn đề đều đã được giải quyết dễ dàng. Dọc theo đường đi, Thành Bích phu nhân luôn biểu hiện ra bộ dáng thực cảm thấy hứng thú với hắn. Hai người lúc nào cũng làm ra vẻ, dù là ai nhìn, cũng đều cho rằng vị thiếu phụ mỹ mạo ở góa nhiều năm này đã xuân tâm nảy mầm, thích thanh niên nam tử này. Lúc này nàng lại mượn việc nhỏ dâng tặng hai đồ vật này, để đề bạt nam tử mình ái mộ lên, đảm nhiệm đại quản sự cho nàng, lý do này cực kỳ thỏa đáng, còn ai có thể sinh nghi? Chỉ cần mình làm một đại quản sự dưới trướng Thành phủ, về sau vô luận là làm việc gì cũng đều thuận tiện hơn.
Khánh Kỵ tự cho là đã lĩnh ngộ được dụng ý những hành vi của Thành Bích, suốt dọc đường tới đây, hai người tình cảm ám muội khi gần khi xa, hóa ra là vì người ta muốn cho mình một thân phận thích hợp nên mới cố tình làm vậy, chứ không phải là thực sự động tâm tư với mình, trong lòng Khánh Kỵ bỗng chốc có chút hơi buồn bã mất mác...
Buổi sáng ngày thứ hai, thời tiết không đẹp lắm, gió có chút hơi mạnh, bầu trời cũng u ám. Khi mà Khánh Kỵ đang vội vã dựng một căn cứ bí mật để phản công Ngô quốc, Thành Bích cũng vội vã nhanh chóng dựng một đại bản doanh để tập trung vận chuyển kinh doanh, hai người cùng chí hướng, cũng không ngại mất một ngày, liền lên xe đi ra Bắc thành, tới núi lựa chọn khu vực để xây dựng.
Năm dặm phía Bắc Phí thành, là một ngọn núi rậm rạp. Nơi đây là một nhánh của dãy núi Nghi Mông, cây cối sum xuê, cỏ cây xanh tươi, trong núi có nhiều dã thú độc xà, ngoại trừ một ít hộ săn bắn, thì ngay cả tiều phu cũng ít khi đi sâu vào trong đó. Ra khỏi thành đi về phía Bắc bốn dặm là sông Tuấn quanh co khúc khuỷu, ở đúng chỗ quẹo này, nếu ở bên cạnh cho xây một con đường, ở trong sơn cốc lại dựng một tòa thành, ở bờ sông xây một bến tàu, muối biển vận chuyển đến, là có thể cho lên xe đưa vào thành, giao thông cũng coi như là tiện lợi.
Khánh Kỵ hôm nay đã thi hành chức trách của một đại quản sự, đi theo Thành Bích phu nhân vừa đi vừa bàn bạc về địa lý xung quanh. Tới nơi này là đã vào vùng hoang dã, ven theo hướng Tây núi mà đi, là sẽ tới cốc khẩu thứ ba, nhìn thấy nơi này địa thế hiểm trở, bọn họ liền ngừng lại.
Một người thợ săn địa phương được mời tới dẫn đường, nghe hắn nói cốc này có tên là Phi Hồ khẩu (cửa Phi Hồ), có điều cái tên này là do các thợ săn, nông phu truyền miệng với nhau, những người trong Phí thành phần lớn là không biết cái tên này. Gọi là Phi Hồ khẩu bởi vì trong cốc có nhiều cáo (hồ: cáo), xem thế núi của cốc khẩu này, cốc khẩu cực kỳ hẹp, hai bên sườn thế núi dốc đứng, trong cốc có suối nước chảy xiết.
Trong lòng cốc là một bình nguyên cực kỳ rộng lớn, ba mặt vây quanh bởi núi, đều là những cánh rừng rậm được hình thành trăm ngàn năm qua, khó có thể đi qua. Trong cốc có một cái hồ, hồ không lớn, từ trên cao nhìn xuống, giống như là một cái gương đặt lên mặt cỏ, sạch sẽ trong vắt, không nhiễm tục khí.
Bên trong cốc bên sườn núi có một đường dốc thoải, không có bao nhiêu cây cối, từ chỗ này đi lên cũng không tốn sức mấy. Bởi vì lần này tuy là xây thành muối, nhưng thực sự là dựng binh doanh, cho nên rất nhiều đề tài thảo luận không thể để cho người khác nghe được, Thành Bích liền để bọn thị vệ tùy tùng ở lại cốc khẩu, chỉ có nàng mang theo đại quản sự mới được bổ nhiệm đi lên trên vách núi.
Một đường từ Khúc Phụ tới, Thành Bích đã cố ý tạo ra bộ dáng "chàng hữu tình, thiếp hữu ý", lúc này lại một mình dẫn hắn lên núi, liền cũng hợp tình hợp lý không có gì ngạc nhiên. Khánh Kỵ không khỏi thầm khen nàng tâm cơ thâm trầm, có tầm nhìn xa, hơn nữa bởi vì mình, lại làm dơ bẩn danh dự đã thủ tiết nhiều năm của nàng, trong lòng có chút áy náy. Hắn lại không biết rằng, Thành Bích phu nhân biểu hiện như thế suốt dọc đường, đương nhiên là cũng có tâm tư che lấp thân phận cho hắn rồi, nhưng biết đâu đấy cũng cầm lòng không nổi, diễn giả thành thực thì sao?
Mặt dốc thoải này mặc dù không khó đi, nhưng dù sao cũng không có đường mòn. Khánh Kỵ ở phía trước vung kiếm cắt cây, thỉnh thoảng còn phải kéo bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Thành Bích phu nhân, dùng sức mất cả buổi, cuối cùng cũng lên tới đỉnh núi. Thành Bích phu nhân đã mệt tới hai gò má đỏ hồng, đáng yêu thở hổn hển.
Khánh Kỵ trong lòng dâng lên một chút thương tiếc, liền bồi nàng nghỉ tạm trong chốc lát, rồi lại gạt mấy cây ngải cao cao, dọc theo triền núi tiến về phía trước. Chỉ đi được khoảng năm sáu trượng, phía trước đã xuất hiện một tảng đá lớn, trên tảng đá không có lấy một nhánh cỏ. Đứng ở chỗ này, nếu không tới sát bờ đá, thì không thể nhìn tới được mặt đất dưới chận núi. Bên trong là thâm cốc, bên ngoài là hoang dã, đứng ở chỗ tảng đá này như là phiêu phiêu giữa bầu trời, hơn nữa hôm nay thời tiết âm u, những tầng mây kìn kìn như muốn áp thẳng tới lông mi, gió thổi y phục phần phật, đứng ở sát sườn dốc, nhìn quanh tứ phương, thật khiến cho tim người ta muốn đập nhanh hơn.
Xây thành tất phải có nguồn nước, thấy cái hồ bên trong cốc, Khánh Kỵ liền đã có vài phần vừa lòng, lại nhìn thấy địa thế bên trong sơn cốc, hắn là từ cốc khẩu đi lên, nếu muốn leo lên cao cũng chỉ có thể đi từ đường này lên. Thế núi ba phía cũng không phải là thập phần hiểm yếu, nhưng mà những rừng cây hình thành trăm ngàn năm đã chở thành tấm lá chắn lớn nhất, cây rừng rậm rạp, bên trong rừng lại có vô số cỏ dại dây leo, tạo thành một tấm lưới xanh lục. Ba hướng này nếu muốn bò lên hoặc muốn nấp vào, dù có phái mười tám tráng hán, dùng kiếm sắc bén nhất để mở đường, chỉ sợ cũng phải mất tới mười ngày nửa tháng.
Khánh Kỵ vừa lòng nói:
- Chính là nơi này, phu nhân cảm thấy thế nào? Trong sơn cốc bằng phẳng có thể xây nhà kho doanh trại, lại có nguồn nước, bị vây trong núi cũng không sợ. Ba mặt được núi vây quanh, cỏ cây dày đặc chính là tấm lá chắn thiên nhiên, chỉ cần xây thành ở ngoài sơn khẩu, phía ngoài trại thì đối ngoại, còn trong cốc khẩu thì kín đáo, bên trong là nội thành. Ừm... chỉ có điều nước suối chảy trong cốc khẩu có chút vấn đề, vạn nhất mà có lũ bất ngờ..., vấn đề tháo nước... Phu nhân? Phu nhân?
Khánh Kỵ vừa quay đầu lại, chỉ thấy Thành Bích phu nhân sắc mặt trắng bệch, không còn một tia máu, đôi môi có chút tím tái, khuôn mặt cứng đờ, trong mắt đều là thần sắc sợ hãi, không khỏi hoảng sợ, vội vàng bước dài tới đó, cũng bất chấp 'nam nữ thụ thụ bất thân', một tay đỡ lấy nàng nói:
- Phu nhân, người làm sao vậy?
Thành Bích phu nhân vẫn đứng ở đó run lập cập, Khánh Kỵ vừa lại gần đây, Thành Bích liền tức khắc chui vào trong lòng ngực hắn, hai tay gắt gao siết chặt thắt lưng hắn, dùng hết toàn bộ khí lực, Khánh Kỵ có thể cảm nhận được nàng dùng toàn lực để ôm cùng với sự run rẩy không thể khống chế được.
- Phu nhân, người làm sao vậy?
- Cao... cao quá, người ta... tim người ta đã nhảy ra khỏi lồng ngực rồi, ngươi mau đỡ lấy ta, ta sợ lắm...
Khánh Kỵ nghe thấy vậy thì ngẩn ra, trên mặt bỗng nhiên xẹt qua một tia thần sắc cổ quái:
- Phu nhân, ngươi... ngươi mắc chứng sợ độ cao?
- Cái gì... cái gì sợ độ cao?
Thành Bích phu nhân dúi đầu vào trong lòng ngực hắn căn bản không dám lộ ra, run giọng hỏi ngược lại.
Khánh Kỵ đã hiểu, Thành Bích phu nhân nhất định là mắc chứng sợ độ cao, chẳng qua nàng trước kia chắc là chưa từng lên cao, cho nên ngay cả chính mình cũng không biết. Mới vừa rồi hai người lên núi, chỉ lo nhìn về phía trước, vừa đi vừa nói cười chưa từng liếc mắt nhìn lại một cái, lúc này đột nhiên đứng ở trên tảng đá, ngay cả hắn cũng có chút cảm giác hoa mắt, mà người mắc chứng sợ độ cao không sợ tới mức hồn phi phách tán, hồn vía lên mây mới gọi là lạ.
Mắt thấy nàng bị dọa thành bộ dáng như vậy, Khánh Kỵ cũng không nhiều lời, vội vàng một tay ôm chặt vòng eo nhỏ nhắn của nàng, nói với nàng:
- Nhắm mắt lại, đừng sợ, có ta ở đây rồi.
Nói xong liền cúi người, quơ lấy đôi chân nàng, thân mình nhẹ nhàng kia đã bị hắn ôm lên.
Thành Bích phu nhân hét lên một tiếng, ôm chặt lấy cổ hắn, nhắm tịt mắt lại, quay đầu vùi vào ngực hắn. Khánh Kỵ đi nhanh trở lại, xuyên qua bụi cây ngải, đi vào trong cánh rừng bằng phẳng, liền dỗ dành:
- Được rồi, được rồi, không phải sợ, chúng ta đã rời khỏi vách núi rồi.
Thành Bích phu nhân toàn thân căng thẳng, từ trong ngực hắn cẩn thận nhô đầu ra, hơi hơi mở mắt dò xét một chút, thân mình chậm rãi thả lỏng. Nàng lại cẩn thận đánh giá khắp nơi một phen, nhan sắc trên mặt mới thoáng khôi phục, e thẹn nói:
- Thả ta xuống dưới.
Khánh Kỵ nhẹ nhàng đặt nàng lên mặt đất, trêu ghẹo cười nói:
- Không thể tưởng được Thành Bích phu nhân uy phong không ai bì nổi lại có thể sợ độ cao, ha ha, đứng vững một chút, không nên sợ tới mức nước tiểu... khụ khụ...
@by txiuqw4