Nàng cắn cắn vào môi, đột nhiên vươn thân ra, đặt Thừa Ảnh kiếm sau vai, lấy dây đai lưng buộc lại, ống tay áo giơ lên, “ đốc” một tiếng, trong tay áo bay ra một thứ ôm lấy cây đối điện mọc ở ao. Quý Tôn Tiểu Man dùng lực kéo, hai chân nhảy vút lên, phóng thân bay ra, vạt áo nàng bay trên mặt ao vút qua, chớp mắt mất hút trong màn đêm…
- Sao nàng cứu ta?
- Nàng trà trộn vào phủ Công Mạnh Trập có mục đích gì?
- Bọn chúng có biết nàng là nữ nhi không?
- Trong phủ Công Mạnh Trập tối nào cũng canh phòng nghiêm ngặt như
thế này sao?
Quý Tôn Tiểu Man đi phía trước đột nhiên dậm chân, quay đầu sẵng giọng:
- Ta chưa bao giờ gặp một nam nhân lắm lời như vậy, ngươi nhanh nên có được không?
- Chân của ta bị thương.
Quý Tôn Tiểu Man mềm lòng, quay đầu lại đặt cánh tay Khánh Kỵ lên vai mình.
- Thơm thật, trên cơ thể nàng có mùi thơm, có thật không ai phát hiện ra nàng là nữ nhi?
- Vệ Hầu đồng tính, trên dưới làm theo, nam tử nước Vệ đa phần trang điểm tô son trát phấn, chỗ nào cũng có kẻ làm điệu bộ nữ nhi nhu mì duyên dáng, ai có thể nghi ngờ ta?
- Ồ, nàng thấp quá, đỡ ta cũng không có tác dụng, ta còn phải khom đầu gối xuống mới có thể để nàng đỡ được.
Quý Tôn Tiểu Man giận dữ đáp:
- Thế làm thế nào mới được đây, chẳng nhẽ ta phải cõng ngươi sao? Ta làm sao mà cõng được một nam nhân nặng như ngươi?
Khánh Kỵ cười gượng đáp:
- Như thế thật không cần, ý ta là… hay là để ta tự đi, sẽ đi nhanh hơn một chút…
Quý Tôn Tiêu Man tức tối bỏ tay Khánh Kỵ ra, nhưng lờ mờ nhìn thấy Khánh Kỵ đau đến nhăn nhó mặt mày, nghĩ đến vết thương trên người hắn, Quý Tôn Tiểu Man lại không đành lòng. Nhưng đương nhiên nàng không thể mở miệng giải thích, chỉ trề môi đi cạnh hắn.
Hai người vội vàng trở lại phủ Di Tử Hạ, lão quản gia cất tiếng trả lời mở cổng, nhấc đèn lồng híp đôi mắt hoa lên nhìn Khánh Kỵ, vội hỏi:
- Ai da, ngài đi đâu vậy? Đại phu đã tìm ngài rất lâu, mà... làm sao thế này, sao ngài lại bị thương thế này. Hử, hắn là tên nào?
Khánh Kỵ lách mình vào trong cửa, lấy tay đóng cửa lại, hỏi:
- Di đại phu đâu?
Hôm nay Khánh Kỵ muộn rồi mà vẫn chưa về, Di Tử Hạ đứng ngồi không yên. Đợi đến đêm khuya cuối cùng không chịu được nữa, dẫn gia tướng trong phủ tìm Khánh Kỵ khắp thành. Lão quản gia này tuy không biết thân phận thật của Khánh Kỵ những cũng nhận ra Di Tử Hạ rất coi trọng Khánh Kỵ, thế nên dáng vẻ rất ân cần. Nghe thấy Khánh Kỵ hỏi liền đáp:
- Di đại phu thấy ngài quá đêm không về, không yên lòng, nên dẫn gia tướng trong phủ đi tìm ngài rồi.
Khánh Kỵ suy nghĩ sơ qua, liền nói:
- Lão quản gia, ngươi đi nghỉ ngơi đi. Không có chuyện gì to tát, không cần làm ầm lên.
Lão quản gia hiểu trong đó có nguyên do, lúc đó tất nhiên biết điều không dám hỏi nhiều, vội vàng đáp tiếng lùi ra, sợ chuốc vạ lây.
Khánh Kỵ dẫn Quý Tôn Tiểu Man đến chỗ ở của mình, châm ngọn đèn dầu trên bàn, ánh đèn sáng lên giữa phòng. Quý Tôn Tiểu Man đứng ở cửa không tiến vào, chỉ nói:
- Ngươi đã an toàn trở về. Ta… cũng nên trở về rồi.
Khánh Kỵ quay đầu nhìn nàng hỏi:
- Nàng vẫn muốn quay lại phủ Công Mạnh Trập sao?
Quý Tôn Tiểu Man trả lời:
- Yên tâm, ta ra tay nhanh gọn. Huống hồ bắt được ngươi còn có công lao của ta, không thể có người phát hiện nghi ngờ ta được.
Khánh Kỵ suy nghĩ, lại hỏi:
- Hiện nay ở phủ Công Mạnh Trập liệu đã có kẻ phát hiện ra ta biến mất chưa?
Quý Tôn Tiểu Man ngập ngừng đáp:
- Có lẽ là chưa. Mấy ngày nay các gia tướng, thực khách trong phủ Công Mạnh Trập đều bị nghiêm cấm xuất môn, cùng ở trong phủ đợi lệnh, cũng không ai biết chuyện gì cả. Thủy lao kia một khi cửa đã đóng thì người không thể thoát ra được, thế nên từ trước tới nay chỉ để hai gia tướng bình thường canh gác ở trong nhà kế bên ngoài thủy lao. Buổi tối không có người thay phiên. Ta nghĩ… chưa đến bữa sáng thì không thể có người phát hiện ra có khác thường. Trừ khi bây giờ hoặc sáng sớm Công Mạnh Trập muốn tiếp tục tra khảo ngươi.
Khánh Kỵ ừ một tiếng nói:
- Vậy thì tốt. Nàng đừng quay lại phủ Công Mạnh Trập nữa, tạm thời ở phòng của ta đi.
Quý Tôn Tiểu Man đỏ mặt. Sẵng giọng:
- Buồn cười nhỉ, ai muốn ở phòng của ngươi?
Khánh Kỵ ngẩn ra, giật mình nói:
- Không cần lo lắng, bây giờ ta lập tức phải ra ngoài.
Quý Tôn Tiểu Man trong lòng nghi ngờ nói:
- Ngươi thân thì bị thương còn muốn ra ngoài sao? Đúng rồi, ta vẫn chưa hỏi, ngươi đến Đế Khâu, lén lén lút lút che giấu thân phận, rút cuộc ngươi muốn làm gì?
- Đừng dò hỏi lung tung! Ta bảo nàng ở lại đây là muốn tốt cho nàng.
- Ta không muốn ở lại, hôm nay ta cứu ngươi là đã trả hết tình nghĩa cho ngươi, nếu không phải thấy ngươi thương tích đầy mình, hừ… Ngươi không nhớ ngươi đã bôi nhọ ta sao? Hôm nay bản cô nương chẳng thèm tính toán với ngươi. Ta đi rồi, từ giờ chỉ có ngươi nợ ta, ta không nợ ngươi gì nữa. Ái… ngươi làm gì vậy?
Quý Tôn Tiểu Man hét lên một tiếng, đã bị Khánh Kỵ túm lại. Khánh Kỵ một tay bắt nàng, giống như bắt một con gà con vậy. Ngón tay cái đặt lên bắp thịt trên khửu tay nàng, khiến nửa cơ thể nàng không thể động đậy.
Thời gian cấp bách, không có thời gian nói tỉ mỉ với nàng được, Khánh Kỵ không thể phân bua, liền ấn nàng lên giường, xé một tấm màn trướng, trói hai tay cùng với vai của nàng lại. Quý Tôn Tiểu Man tức quá, hai chân đạp lung tung:
- Mau thả ta ra. Người như ngươi sao lại lấy ân báo oán, đáng ra ta phải để ngươi chết trong thủy lao.
Khánh Kỵ không để ý đến nàng, lại xé một dây vải, đặt lên chân nàng trói lại.
Bàn tay to của Khánh Kỵ đặt lên một cái, chân của Quý Tôn Tiểu Man liền đạp loạn xa không chịu bị chế ngự. Một sức nóng từ bàn tay Khánh Kỵ truyền thẳng vào da thịt nàng, rồi nhanh chóng truyền tiếp tới eo, khiến nàng khó ngăn được xao động, khuôn mặt tròn kia cũng vì thế mà đỏ như cái bánh nướng. Vừa nãy nàng vẫn còn hung hãn đạp lung tung, nhưng giờ đây đã ngoan ngoãn không dám cựa quậy.
- Chà chà, đôi chân khỏe thật, thảo nào đạp cao như vậy…
Hừ! Quý Tôn Tiểu Man hừ một tiếng, nhướng mày lộ ra vẻ kiêu kỳ!
Khánh Kỵ tiếp tục nói:
- Giống như khỉ con vậy.
Quý Tôn Tiểu Man nghe không khỏi chán nản.
Khánh Kỵ từ mắt cá chân, quấn hết hai chân nàng, lúc này cả người nàng thẳng đờ ngã xuống giường, chỉ còn phần eo là có thể cử động.
- Nàng ở lại đây, đừng động đậy lung tung.
Quý Tôn Tiểu Man kêu lên:
- Ngươi đi làm việc xấu xa gì mà lại trói ta ở đây?
- Nói bé một chút, hay là nàng muốn ta quất nàng ngồi không nổi, nằm không xong?
Khánh kỵ đẩy cái eo nhỏ nhắn, lật thân hình mềm mại của nàng nghiêng sang một bên, nửa mông nhô hẳn lên. Hắn vung tay lên uy hiếp, Quý Tôn Tiểu Man đỏ hết cả mặt, khiêu khích nói:
- Ngươi… ngươi dám?
Khánh Kỵ hừ một tiếng, hạ tay xuống nói:
- Đánh thì đã đánh rồi, nàng nói ta không dám sao? Chà chà. Nàng nói như thế, lại là nhắc nhở ta.
Nói xong Khánh Kỵ liền hạ tay xuống, lại xé thêm miếng vải. Thấy Khánh Kỵ không ra tay, Quý Tôn Tiểu Man thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng dường như có chút hụt hẫng.
Khánh Kỵ xé ra một vốc vải vóc, vo tròn lại, không quan tâm Quý Tôn Tiểu Man phản kháng, liền nhét vào miệng nàng, vỗ vỗ tay nói:
- Như thế này được rồi!
Nói dứt lời Khánh Kỵ đến bên cửa sổ, kéo rèm cửa sổ làm bằng lụa xuống, xé ra một mảnh rộng, sau đó cởi bỏ y phục rách nát trên người xuống, lấy mảnh vải kia quấn vào người.
Quý Tôn Tiểu Man nằm trên giường, nhìn thấy Khánh Kỵ cởi áo chỉ còn mỗi quần, không khỏi xấu hổ đỏ hết mặt. Nàng vốn muốn quay đầu không nhìn nhưng nghe thấy tiếng động của Khánh Kỵ không kìm được hiếu kỳ, lại quay đầu lại nhìn. Nàng nhìn thấy trên người Khánh Kỵ đâu đâu cũng có những vết roi, vết bỏng, có chỗ đã bị loét ra. Những vết thương kia thực sự nhìn thấy mà đau lòng. Trong đôi mắt long lanh của Quý Tôn Tiểu Man bất giác lộ ra nét dịu dàng và thương cảm.
Khánh Kỵ cố chịu đau, lấy vải quấn chặt bụng, hai chân, hai cánh tay…
Khánh Kỵ bị bắt, điều này cho thấy Công Mạnh Trập đã phát hiện ra chút gì đó hành tung của họ. Hiện giờ thoát vây, nếu như Công Mạnh Trập phát hiện, khó mà đảm bảo không hành động trước. Hắn cần ngay lập tức báo cho đám Tề Báo hành động trước. Những vết thương này không băng bó, giữa lúc đó làm sao ra tay được.
Thân hình Khánh Kỵ đẹp cường tráng, trong mắt các cô gái vốn có lực hút chết người, mà trong thời đại đặc biệt tôn sùng võ sĩ cường tráng thì Khánh Kỵ càng có sức hấp dẫn. Cho đến khi hắn băng bó xong vết thương, lấy ra áo dài võ sĩ mặc lên người, Quý Tôn Tiểu Man nằm trên giường hai mắt vẫn lưu luyến, nhìn chăm chú.
Khánh Kỵ vẫn chưa chú ý đến ánh mắt của Quý Tôn Tiểu Man. Khi mặc xong áo, thuận tay hắn vớ luôn Thừa Ảnh kiếm của nàng, rút ra cắm xuống đất, nét mặt hớn hở nói:
- Quả là một thanh kiếm tốt, Quý Tôn tiểu thư, ta mượn kiếm dùng một lát, nàng chắc không thể không đồng ý chứ?
Quý Tôn Tiểu Man miệng không nói được, chỉ nhăn nhăn cái mũi, hai mắt trừng trừng nhìn Khánh Kỵ. Khánh Kỵ cười ha ha, giắt kiếm vào eo rồi đẩy cửa đi ra ngoài.
Khánh Kỵ vội vàng chạy đến phủ Tề Báo, cảnh giác đề phòng bốn xung quanh, không thấy có người bám theo, lúc này mới nhẹ nhàng gõ cửa viện. Cửa viện vừa vỗ nhẹ, lập tức hé ra một khe hở, hình như đã có người đợi sẵn, khiến Khánh Kỵ sợ hãi.
Dưới ánh trăng, chỉ thấy trong sân ánh kiếm lòe lòe, một đám người đứng đông nghịt, người đến trước mở cửa vẫn chưa thắp đèn lồng, nhưng trong tay lại nắm một thanh kiếm sáng loáng. Khánh Kỵ bị dẫn vào trong sân liền tỏ rõ thân phận.
Khánh Kỵ vừa đứng vững, cửa phòng mở ra, ánh đèn hắt ra phía ngoài. Đám Tề Báo, Bắc Cung Hỉ, Di Tử Hạ vội chạy ra, nhìn thấy quả đúng là Khánh Kỵ thì không khỏi mừng rỡ. Di Tử Hạ nói:
- Công Tử về rồi, thế là ta yên tâm rồi. Ta đi khắp nơi tìm công tử không được, vừa đến tìm Tề đại phu bàn cách.
Công Tử Triều nén giận nói:
- Công tử đi đâu vậy, cũng không nói một tiếng, hại bọn ta hoảng hốt lo sợ, còn lo công tử xảy ra chuyện.
Khánh Kỵ vội nói:
- Mọi người vào phòng nói chuyện, đừng đứng ngoài này.
Khánh Kỵ không muốn nói với bọn họ chuyện mình bị bắt, giờ phút này rất dễ làm dao động lòng quân, đặc biệt là Chử Sư Phố vốn ý chí không kiên định, nếu như bị dọa không chừng sẽ đánh trống lui quân.
Mọi người cùng quay lại phòng, Khánh Kỵ nhíu mày nói:
- Sao lại thiếu kiên nhẫn như thế, tất cả đều chạy đến đây, ngộ nhỡ người của Công Mạnh Trập biết được đêm khuya tụ họp, chẳng phải sẽ phá hỏng đại sự sao?
Chử Sư Phố nói:
- Điều này công tử không phải lo, Chử mỗ cũng sợ thường qua lại sẽ khiến người ta chú ý nên dặn Tề đại phu hôm nay dùng một số tiền lớn mua nhà bên cạnh, chúng ta đều từ bên đó sang đây, khi ra ngoài đều mặc y phục gia tướng bình thường, cũng không ngồi xe, nhỡ có người theo dõi cũng không đến nỗi ngay cả hàng xóm láng giềng cũng đưa vào tầm mắt.
Khánh Kỵ đưa mắt nhìn hắn ta, thầm nghĩ: “Tên nhát gan này hóa ra cũng có cái được ra phết!”
Thời gian cấp bách, Khánh Kỵ cũng không hỏi nhiều nữa liền nói:
- Lúc này không có thời gian để nói nhiều, tối nay ta đến phủ Công Mạnh Trập thăm dò động tĩnh, nghe được Công Mạnh Trập và đám gia tướng thân tín của hắn bàn bạc sáng mai sẽ hành động.
Nghe xong mọi người nhất loạt giật mình, Bắc Cung Hỉ vội nói:
- Hay là, bây giờ chúng ta hành động thôi.
- Từ từ đừng hấp tấp.
Khánh Kỵ vội ngăn cản, rồi quay ra nói với Di Tử Hạ:
- Khiến Tử Hạ lo lắng, Khánh Kỵ không sao nữa rồi. Hay là Tử Hạ về phủ trước đi, đợi ta hành sự. Chuyện này ngài vô can, không cần phải dính dáng tới làm gì.
- Được, vậy thì ta về trước đây.
Di Tử Hạ cũng biết mình không nhúng tay vào được, quay lại bọn họ vái chào rồi xoay người đi. Khánh Kỵ lập tức đuổi theo nói vài câu vào tai Tử Hạ. Tử Hạ kinh ngạc nhìn Khánh Kỵ rồi gật gật đầu vội vàng đi. Giờ phút vô cùng cấp bách này không đưa tiễn, Khánh Kỵ lập tức quay trở lại nói với mọi người:
- Tình hình bây giờ đặc biệt, buổi tối không phải là lúc bọn chúng canh phòng lỏng lẻo, dễ tấn công. Ngược lại, bọn chúng càng thêm cảnh giác, nếu chúng ta ẩn náu trong phủ Công Mạnh Trập sẽ hao rất nhiều công sức. Đại đội binh mã nếu như đi trước, cách xa cũng sẽ bị phát hiện. Tấn công ban đêm bọn chúng sẽ chiếm ưu thế, chúng ta sẽ tổn thất rất nhiều. Ngộ nhỡ Công Mạnh Trập nhân cơ hội chạy trốn cũng rất khó đuổi theo. Điều mấu chốt bây giờ là nếu chúng ta hành động mà vẫn chưa có cách nào khống chế được Vệ hầu, như thế chẳng khác nào đi trên cầu phao đầy lưỡi dao.
Khánh Kỵ nói rõ nguy hiểm rồi lại động viên mọi người nói:
- Binh mã tiên phong của ta đã đến Thanh Ngõa Quan, binh mã phía sau đang tiếp tục đến, sáng sớm mai tất sẽ đến nơi, tấn công chặn đầu đại quân Công Mạnh Trập, phong tỏa cửa ải Thanh Ngõa Quan. Trong thành Đế Khâu đều dựa vào các ngài và ta, chúng ta cần hành động trước, nhưng thời cơ cần phải suy tính kỹ.
Gia tướng, thực khách của Công Mạnh Trập hai ngày đều đeo kiếm mặc nguyên quần áo, kiếm kê trên đầu ngủ. Đợi đến khi trời sáng bọn chúng không thể ngờ được chúng ta ra tay, mà lúc đó lại là lúc chúng lơi lỏng, lại thêm cả đêm ngủ không ngon, khi đó cũng là lúc chúng mệt mỏi nhất, chúng ta sẽ động thủ.
Nhưng từ bây giờ trở đi, chúng ta phải sớm chuẩn bị. Tề đại phu, Bắc Cung đại phu, chúng ta lập tức bí mật triệu tập thực khách, gia tướng trong phủ, mặc áo giáp, mang binh khí. Sáng sớm làm cơm. Khi đó tất cả phải chuẩn bị xong, bất cứ lúc nào cũng có thể hành động. Chử đại phu cũng cần hành động sớm, sáng sớm phải vào cung ngay, bất luận thế nào cũng phải để Vệ Hầu đi ngao du, ra khỏi cung, Tử Triều…
Tử Triều hiểu mình cần làm những gì, quốc quân rời cung, Tử Triều lập tức vào cung gặp Quân phu nhân.
- Tốt!
Khánh Kỵ gật mạnh đầu, mặt nghiêm nghị nói:
- Tề đại phu còn phải giúp ta sắp xếp vài gia tướng lanh lợi, lập tức đến xung quanh phủ Công Mạnh Trập thăm dò động tĩnh. Bọn chúng chỉ cần động một cái là chúng ta hành động. Cho dù sứt đầu mẻ trán, đến lúc đó cũng phải làm đến cùng!
- Được rồi, mọi người nếu không có ý kiến gì, lập tức chia ra hành sự.
Thời cơ, mọi người trong lòng nghiêm lại, không có ý kiến gì với sự sắp đặt của Khánh Kỵ. Chử Sư Phố đi đến giờ phút này, càng ngày càng đi sâu vào, quyết không lùi bước, cắn răng một cái, cũng bằng lòng ưng thuận, đám người lập tức chia ra về phủ chuẩn bị.
Ở thời này mọi người trong gia tộc đều sống gần nhau, nhà nhà san sát, cùng chung sân vườn. Họ đều là cùng chung huyết thống tổ tông, ở như thế sẽ dễ cho họ liên lạc với nhau. Chử Sư Phố, Bắc Cung Hỉ về đến phủ của mình lập tức gọi các trưởng lão đến, còn cụ thể nói những gì, làm thế nào thuyết phục trưởng lão tán thành thì phải dùng cách nói khéo.
Đêm nay đối với Khánh Kỵ mà nói, thực là dài như cả năm vậy. Chỉ đến khi trời sáng không thấy phủ Công Mạnh Trập phát ra động tĩnh gì thì Khánh kỵ mới yên tâm được. Biết những lời Quý Tôn Tiểu Man nói không phải là giả. Tình hình canh phòng của phủ Công Mạnh Trập quả là trái ngược với phủ Tề Báo, Bắc Cung Hỉ, ngoài chặt trong lỏng, nội bộ bên trong xảy ra chuyện lại không dễ bị phát hiện.
- Quốc quân, Quốc quân, xảy ra chuyện lớn rồi!
Một buổi sáng sớm, Chử Sư Phố vội vàng cấp tốc chạy vào cung cầu kiến Vệ Hầu, vừa gặp Vệ Hầu, Sư Phố lập tức khoa chân múa tay, ra vẻ ngạc nhiên mừng rỡ.
Vệ Hầu lúc này đang đánh răng, trong tay cầm bàn chải đánh răng loại mới thịnh hành ở các nước nhưng lại không biết người phương nào phát minh ra, ngạc nhiên nhìn Chử Sư Phố, ậm ờ hỏi:
- Xảy ra chuyện gì?
Chử Sư Phố ra vẻ chạy đến nỗi thở hồng hộc, kỳ thực là căng thẳng đến nỗi toát mồ hôi, may là thân hình hắn ta mập mạp, bình thường gặp Cơ Nguyên mặt cũng đầy mồ hôi, nên Vệ Hầu nhìn thấy cũng không thấy gì là lạ. Chử Sư Phố hai đùi run run, giọng run rẩy nói:
- Quốc quân, hoa… hoa nở rồi!
Cơ Nguyên càng thêm khó hiểu, hỏi:
- Hoa gì nở?
Chử Sư Phố căng thăng đến nỗi quên hết lời công tử Triều dặn dò, càng cuống mặt lại càng nhiều mồ hôi. Hắn ta thấm mồ hôi loang loang ở cổ thuận miệng nói:
- Hoa cúc nở.
Cơ Nguyên cười ha ha, chỉ vào hắn ta mắng:
- Cái đồ ngu dốt nhà ngươi, bây giờ là tiết trời cuối thu, đang là mùa hoa cúc nở rộ, có gì mà lạ? Chẳng nhẽ nở trên mông ngươi sao? Nếu thế thì đích thị là chuyện lạ.
Chử Sư Phố mặt đỏ ửng, lúng túng nói:
- Ái… điều này…, Quốc quân nói đúng, nhưng hoa cúc trong nhà hạ thần nở ra bảy màu, điều này từ trước tới nay chưa từng có.
- Ồ
Cơ Nguyên nghe xong không khỏi kỳ lạ, chuyện này chưa thấy ai nói, hắn cũng chưa từng nghe thấy có loại hoa kỳ lạ thế bao giờ.
Chử Sư Phố vội nói:
- Thần nhìn thấy hoa lạ như thế, tất Vệ quốc ta có điềm may, vì thế vội đến báo cáo với quốc quân, mời quốc quân đến xem.
Vệ Hầu nghe xong, vui vẻ nói:
- Rất tốt, đợi quả nhân dùng bữa sáng xong sẽ đến phủ của ngươi xem hoa lạ chưa từng nghe thấy.
Mưu đồ của Cơ Nguyên và Công Mạnh Trập vốn cực kỳ bí mật, không nghĩ lại bị lộ. Đặc biệt hôm nay người đến là Chử Sư Phố. Xưa nay hắn là tên nhát gan, lần này cũng không phải hắn bị phạt, làm sao có thể nghĩ được rằng hôm nay hắn lại to gan như thế.
Chử Sư Phố cười nói:
- Quốc quân đến phủ hạ thần dùng bữa sáng cũng được mà. Hoa cúc bảy sắc kia nở trong vườn, kỳ tình đẹp không tả xiết, đến lúc bình minh lên, hoa nở rộ là lúc hoa đẹp nhất. Đợi đến khi cảnh sắc tươi cao trào rồi, cảnh sắc kia sẽ kém đi.
- Cũng được, quả nhân lập tức khởi giá.
Vệ Hầu hiếu kỳ, vội vàng rửa mặt xong liền cùng Chử Sư Phố đi đến phủ của hắn. Công tử Triều đã sớm đợi ở bên ngoài ngoài cung, vừa nhìn thấy xe của Quốc quân chậm rãi rời cung, lập tức lấy bài vị giắt ở eo ra tiến vào trong cung, đi thẳng vào điện vua.
Nam Tử dậy từ rất sớm, hai ngày nay Công Tử Triều không đến gặp nàng. Trong lòng Nam Tử rất buồn bực, còn nói hắn ta là bởi vì mình không chịu giúp hắn ta. Đúng lúc đó nghe thấy Công Tử Triều đến, Nam Tử hân hoan vui sướng, cũng muốn làm hắn ta bớt kiêu ngạo, liền trang điểm thật lộng lẫy đến cung Nguyệt Hoa. Với cung cách của Quân phu nhân, Nam Tử ngồi ngay ngắn giữa điện, mắt nhìn đường huynh của mình vào cung, trên mặt không chút biểu cảm. Cho đến khi Công Tử Triều hành lễ xong mới lạnh nhạt hỏi:
- Tử Triều, Khánh Kỵ trở về Ngải Thành rồi sao?
Công Tử Triều thực là một người làm đại sự. Trước đó trong lòng hắn lo lắng không yên, cũng có chút cảm giác bất an. Nhưng đến khi bước vào trong điện hắn lại bình tâm, điềm tĩnh không hoang mang. Tử Triều cũng thản nhiên thực hiện nghi lễ nói:
- Khánh Kỵ vẫn chưa rời Đế Khâu, không dám dấu Quân phu nhân, đêm qua
thần và hắn vẫn còn gặp mặt.
Đôi bàn tay Nam Tử vụt nắm chặt, giận dữ nói:
- Hai ngày nay huynh không đến gặp ta, ta biết ngay huynh chưa từ bỏ ý định. Huynh không nghe lời ta, còn lén lút qua lại với hắn.
Công Tử Triều ngang nhiên nói:
- Qua lại thế nào? Tử Triều bây giờ vẻn vẹn chỉ còn cái thân này, Quân phu nhân nếu muốn mang ta trị tội, chỉ cần hô một tiếng là được.
Nam Tử trừng mắt nhìn Tử Triều, sẵng giọng nói:
- Huynh đoán là ta không thể bắt huynh hỏi tội, đúng không?
Câu hỏi này có chút hờn dỗi, không đấu lại được cái lối ngang ngược của Quân phu nhân, Công Tử Triều liền dịu dàng, nhẹ thở dài nói:
- Nam Tử, hai ngày này ta không vào cung, đám Bắc Cung Hỉ, Tề Báo hai ngày không đến gặp nàng, nàng ở trong chốn thâm cung, chuyện bên ngoài cung nàng cũng không biết chút nào sao? Không, nàng chuyện gì cũng không biết! Cho dù bên ngoài đã ầm ĩ tới mức long trời lở đất.
Nàng vẫn không biết? Nàng là phận nữ nhi, nếu không có lực bên ngoài giúp, thì lực lượng của nàng chỉ dừng lại ở hậu cung. Nếu những người như Tề Báo, Bắc Cung Hỉ bị diệt sạch, nàng còn có thể làm được gì? Cho dù nàng muốn đối phó với Công Mạnh Trập, khi đó nàng sống cô đơn trong chốn thâm cung như người mù, kẻ điếc, nàng sống được không?
Nam Tử trừng đôi mắt thanh tú, cười lạnh nói:
- Huynh không từ bỏ ý định, còn muốn khuyên ta, đúng không? Thiên hạ chỉ loạn vì không có vua, chưa từng loạn vì không có thần! Chỉ cần ta cầu cứu, chẳng nhẽ không có người thay nhau hi sinh sao?
Công Tử Triều ung dung cười đáp:
- Đợi đến khi Công Mạnh Trập độc bá vương triều, nắm quyền trong tay, thế lực mạnh hơn hôm nay, khi đó còn nhân vật đắc lực nào bằng lòng dựa vào nàng? Hôm nay Tề Báo, Bắc Cung Hỉ rơi vào kết cục thế nào, một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, sau này còn ai dám trung thành với nàng?
Nam Tử ánh mắt sợ hãi, giọng cứng lại nói:
- Nghe điệu bộ huynh nói, vậy là huynh vẫn muốn cùng đám Khánh Kỵ, Tề Báo mưu toan làm loạn? Tử Triều, tâm tư này của ta, huynh hoàn toàn suy nghĩ vì Vệ quốc sao? Huynh làm sao biết ta không phải vì huynh… Tử Triều, nghe ta nói, sớm ngừng tay lại, vẫn còn ta, ắt bảo vệ được huynh, Công Mạnh Trập vẫn không làm gì được huynh.
Công Tử Triều cười lạnh đáp:
- Điều này thì ta tin, nhưng muốn ta nhờ một nữ quân vương bao bọc,làm một đại phu thu tàn không biết lo cơm áo gạo tiền sống nốt quãng đời còn lại ư? Đại trượng phu không thể một ngày không có quyền lực, đó không phải là cuộc sống ta mong muốn.
Công Tử Triều cao ngạo khiến Nam Tử trở nên quý mến, nhưng Công Tử Triều một mình liều lĩnh lại làm Nam Tử giận dữ. Nàng phất ống tay áo một cái, trầm giọng quát:
- Công Mạnh Trập trong tay nắm giữ quyền lực binh mã, lại tình nghĩa sâu nặng với Vệ Hầu, chỉ dựa vào mấy người các ngươi làm sao động đến được hắn? Chẳng nhẽ lại dựa vào một thành cô độc của Khánh Kỵ với hai vạn binh sĩ? Đại quân của Công Mạnh Trập sắp đến Đế Khâu, nếu huynh không kịp thời ngừng tay, lại dính thêm tội phản loạn. Đến lúc đó chết không có chỗ chôn, ngay ta đây cũng không cứu nổi mạng huynh. Tử Triều, huynh đừng mộng tưởng hão huyền nữa!
Công Tử Triều đứng thẳng lưng, cười nhạt, bình tĩnh nói:
- Nàng nói muộn rồi, chúng ta đã hành động!
Nam Tử nghe Công Tử Triều nói ngây ra, trong mắt dần lộ ra vẻ sợ hãi, giọng cứng lại hỏi:
- Huynh nói gì?
Công Tử Triều chắp tay cúi mắt nhìn xuống, khóe miệng rung rung cười lạnh:
- Giờ phút này đại quân của Công Mạnh Trập đã bị binh mã của Khánh Kỵ ngăn lại ở ngoài cổng Thanh Ngõa Quan; Giờ phút này Tề Báo, Bắc Cung Hỉ đã dẫn tộc nhân, gia tướng, thực khách tấn công phủ Công Mạnh Trập; Giờ phút này, Vệ Hầu cũng đã bị dụ vào phủ Chử đại phu giam lỏng rồi.
Nam Tử càng nghe càng hoảng sợ, gương mặt phấn son đã trở nên xanh mét. Công Tử Triều nhẹ thở dài, nói:
- Nàng thấy đấy, ta nói rồi, trong triều nếu không có ai để nàng dùng, cho dù tấm lòng của nàng có cao hơn trời, thông minh hơn người, chính lệnh cũng khó mà ra khỏi cửa cung. Trong thâm cung này, nàng một điều không biết, hai điều chẳng rõ. Nam Tử, hiện giờ trước mặt nàng có hai lựa chọn. Một là, ngồi xem Tử Triều, Tề Báo, Bắc Cung Hỉ đi đến chỗ chết, còn nàng tự bảo vệ được mình, từ nay giam mình trong chốn thâm cung lạnh lẽo, hồng nhân vùi dập, ngẩng đầu cũng chỉ thấy được mảnh trời góc tường thành cung điện. Hai là, giúp ta thẻ lệnh binh thư, khống chế cung vệ, thành vệ, tiêu diệt Công Mạnh Trập.
Công Tử Triều nói đến đây, ngẩng đầu nhìn Nam Tử, ánh mắt tình tứ, dịu dàng nói:
- Nam Tử, Vệ Hầu già rồi, vả lại một tên đồng tính vốn không thể xứng với một người hiền lành lương thiện như nàng. Nàng không hi vọng… chúng ta thường xuyên bên nhau sao? Nếu quyền lực nằm trong tay chúng ta, chúng ta mới có thể không phải vụng trộm như thế, không phải hành lễ quân thần. Nàng giúp ta cũng là giúp chính mình. Nam Tử, thời gian gấp gáp, tên đã lên cung rồi, nàng hãy sớm quyết định!
@by txiuqw4