sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 202: Dương Đông Kích Tây

Khánh Kỵ ánh mắt chợt lóe, hỏi: "Trường Khanh, ngươi là nói... vây thành đả viện binh?"

Ánh mắt Tôn Vũ ngạc nhiên, vui vẻ khen: "Vây thành đả viện binh? Những chữ này của công tử rất hay, Tôn Vũ chính là có ý này."

Khánh Kỵ hơi hơi trầm ngâm, lắc đầu nói: " Khó! Với nhân mã của chúng ta, nếu muốn vây thành còn sợ binh lực không đủ, đồng thời lại còn muốn đánh viện binh, không khác gì lấy trứng chọi với đá. Trong tay Cơ Quang còn gần sáu vạn nhân mã, chúng ta hợp binh ở một chỗ còn không đủ bốn vạn, làm sao có thể hai mặt tác chiến, mà còn đánh bại thậm chí bắt được Cơ Quang?"

Tôn Vũ sắc mặt ngưng trọng nói: " Đây đúng là một nan đề, trận này nhất định là một trận đánh ác liệt, chỉ có điều với điều kiện của chúng ta, muốn đạt được mục đích, thì đây là cơ hội duy nhất. Tôn Vũ đi nước cờ hiểm này, cũng đã từng cẩn thận cân nhắc, Tôn Vũ nghĩ rằng, Cơ Quang biết được công tử chạy về Ngô quốc trước, lo lắng mất sào huyệt, cho nên suốt đường hành quân gấp gáp, tất nhiên không thể phái thám mã cẩn thận do thám tình hình tiền phương. Hơn nữa hắn nhận định công tử vượt lên về nước trước, chắc hẳn sẽ tập trung vào Cô Tô thành, chứ khó nghĩ rằng công tử lại tập kích hắn. Chúng ta lấy hữu bị tính vô bị, đó là điều kiện thuận lợi thứ nhất của chúng ta.

Hắn chính là đi đường bộ, không dám dừng lại giây lát, thể lực của sĩ tốt sẽ bị hao tổn rất lớn, theo Tôn Vũ phỏng đoán, lặn lội đường xa như vậy, sĩ tốt không được nghĩ ngơi, chiến lực ít nhất cũng sẽ mất đi bốn thành. Chúng ta lấy quân khỏe ứng với quân địch mệt mỏi, bất ngờ hành động, đó là điều kiện thuận lợi thứ hai của chúng ta.

Cơ Quang đi đường bộ sang Sở, rồi lại quay về địa bàn của hắn, lương thảo tất nhiên sẽ không mang nhiều, hơn nữa hắn dọc đường đã ăn cướp thành tánh, ta thấy đại quân của hắn có lẽ còn không mang theo lương thực đủ cho ba ngày. Toàn bộ Ngô quốc hiện giờ mặc dù là của hắn, nhưng mà hắn một khi bị nguy cấp, lại không có được cung cấp, quân tâm sĩ khí thậm chí cả chiến lực cũng sẽ tan rã, đó là điều kiện thuận lợi thứ ba của chúng ta."

Khánh Kỵ hơi có chút suy nghĩ trầm ngâm, chậm rãi nói: " Ừm... còn gì nữa không ? "

"Còn, Cơ Quang giành được nước đã hơn một năm, mượn cớ xây dựng thành mới, hắn tập trung tất cả thân hào cự phú vào Cô Tô, lại mời các thanh niên trai tráng đầu nhập vào trong quân, lần này đánh hạ Dĩnh Đô, trở thành chư hầu đầu tiên từ khi Chu thiên hạ khai quốc tới giờ công chiếm được đại thủ đô của kẻ khác, uy danh hiển hách, náo động thiên hạ, nếu lần này chúng ta không thể áp chế được hắn, từ nay về sau sẽ không còn cơ hội, bởi vậy, một nước cờ hiểm này, là bất đắc dĩ phải đi, bất đắc dĩ phải lâm vào. Huống chi, phục kích Cơ Quang mặc dù rất khó khăn, nhưng mà khó khăn này so với việc tấn công vào thành Cô Tô có chín ngàn sĩ tốt canh gác thì còn dễ dàng hơn, chúng ta chỉ cần một trận chiến là có thể đánh bại được Cơ Quang, phá hủy sức chiến đấu của hắn, như vậy là có thể nắm được quyền chủ động trên toàn bộ chiến trường Ngô quốc. Công tử mời xem, nếu chúng ta có thể giết chết Cơ Quang ở địa điểm phục kích, vậy thì uy vọng của Phù Sai sẽ không đủ để toàn Ngô quốc khiếp sợ, hơn nữa Cô Tô thành lúc đó sẽ chỉ còn là một tòa thành cô độc bị chúng ta vây khốn, nếu chúng ta cứ vây khốn bọn họ, không cần phải công thành, thì bọn họ muốn ra khỏi thành cũng không phải dễ dàng. Khi đó công tử cứ lên làm vua trước, đoạt được sự ủng hộ của người Ngô.

Nếu Cơ Quang không chết, mà chỉ bị chúng ta vây khốn, Phù Sai sốt ruột cứu cha, thì có thể sẽ dẫn binh mã đi cứu, chúng ta có thể dẫn dụ được binh mã của Phù Sai ra khỏi Cô Tô thành, nhân cơ hội mà khoét được hang ổ của hắn."

Yểm Dư nghe thấy kế hoạch của hắn như vậy, lo lắng nói: " Đó chính là phương pháp tốt nhất, nhưng mà một khi thất bại, chỉ sợ là chúng ta sẽ lâm vào thế vạn kiếp bất phục."

Khánh Kỵ nhắm mắt lại, rồi lại mở mắt ra, hỏi: " Chư vị, có biện pháp nào khác không? "

Từ Yểm Dư xuống, chúng tướng đều im lặng không nói gì. Khánh Kỵ nắm chặt tay, đấm mạnh một cái lên bản đồ, nói: " Nếu như thế, chúng ta chỉ có lựa chọn này mà thôi."

Tôn Vũ xúc động nói: " Binh quý thần tốc, nếu công tử đồng ý với kế hoạch của Tôn Vũ, chúng ta sẽ lập tức bắt đầu chuẩn bị. Nếu muốn phục kích, vậy thì phải không tiếc nuối hết thảy, chẳng những phải đánh bại quân Ngô, mà còn phải tốc chiến tốc thắng, vì cho dù quân thủ thành của Phù Sai có không ra, thì khi Phù Khái dẫn quân quay về từ Hàn Ấp, chúng ta cũng sẽ lâm vào cục diện hai mặt đều thụ địch."

Khánh Kỵ kỳ quái nhìn hắn một cái, không biết vì sao trong lời của hắn lại không nhắc tới quân phòng thủ Ngự Nhi thành, theo như lời hắn vừa nói, quân phòng thủ Ngự Nhi thành chưa bị tổn hao tới một sợi tóc, một khi tới cần vương cứu giá, đó là một cỗ lực lượng không thể bỏ qua. Tôn Vũ dường như đang trầm ngâm, có chút vô ý tránh đi ánh mắt của hắn, nói: " Đáng tiếc, trong Ngô quốc không có lực lượng nào có thể lợi dụng, nếu không... cho dù có kết minh theo kiểu bằng mặt nhưng không bằng lòng giống như người Sở, cũng sẽ giúp chúng ta chia sẻ được bớt áp lực. "

Hắn vừa nói điều này, trong lòng Khánh Kỵ chợt lóe linh quang, liền vứt bỏ cái ý nghĩ kỳ quái vừa mới nảy ra kia, nói: "Không sai, hiện giờ chúng ta cần phải đoàn kết hết thảy những lực lượng có thể đoàn kết, lúc này đã khác lúc xưa, Lỗ quốc khai chiến với Tề quốc, Tống quốc thì khai chiến với Tấn quốc, Tề quốc có minh ước với Cơ Quang, Tấn quốc có minh ước với Tề quốc, cứ như vậy, chúng ta và Lỗ, cũng coi như là đồng minh có cùng ích lợi. Trước mắt bọn họ còn không lo nổi cho chính mình, không có lực lượng trợ giúp chúng ta, nhưng mà để bọn họ bố trí nghi binh, làm ra bộ dáng dẫn quân đi xuống phía Nam để níu kéo Phù Khái là có thể. Còn có bộ lạc Đông Di, cũng có thể khiến cho Phù Khái phải đau đầu, chỉ cần bọn họ có thể tạm thời bám trụ lấy Phù Khái, thì chúng ta ở nơi này có thể rảnh tay rảnh chân, Vương thúc..."

Yểm Dư gật đầu nói: " Được, ta sẽ đi một chuyến. "

Khánh Kỵ gật gật đầu, lại nói: " Nơi này đi không xa về phía Bắc chính là Diên Lăng, Trường Khanh, ngươi tới đây, ta đang thương nghị với mọi người, có nên xin sự tương trợ của Quý Tử hay không. Uy vọng của Quý Tử ở nước Ngô ta rất lớn, nếu được ông ta tương trợ, thì cho dù quân đội nước Ngô có nằm trong tay Cơ Quang, cũng có thể được tuyệt đại đa số bình dân nước Ngô cùng khá nhiều công khanh đại phu hỗ trợ. "

" Quý Tử là một quân tử, ôn lương như ngọc, là người có đức, Tôn Vũ kính đại danh Quý Tử đã lâu. Chỉ là người này không màng danh lợi, ở trong lòng ông ta, xã tắc quan trọng hơn quốc quân, lê dân quan trọng hơn xã tắc, bởi vậy năm đó mới ẩn nhẫn chuyện Cơ Quang hành thích vua tự lập, chỉ vì để củng cố xã tắc Ngô quốc, lê dân được hưởng an bình. Xin thứ cho mạt tướng nói thẳng, hiện nay Cơ Quang vẫn chiếm ưu thế, hy vọng phục quốc của công tử vẫn mù mịt, nếu lúc này đi bái phỏng Quý Tử, chỉ sợ Quý Tử sẽ không bởi vì mối hận trong nhà của công tử, bởi vì vinh nhục của một nhà mà giúp đỡ công tử."

Khánh Kỵ gật đầu nói: " Không sai, ta cũng băn khoăn về điều này, lúc này mà đi gặp Quý Tử, chỉ sợ là vô bổ, thậm chí còn hổ thẹn. Chi bằng chúng ta đánh một trận ác liệt, cho dù không thể thắng, cũng phải làm cho Quý Tử cảm thấy rằng không thể để cho Ngô quốc ở trong tình trạng lưỡng bại câu thương như thế nữa, khi đó ông ta mới có thể đưa ra lựa chọn. Tạm không nói về chuyện này nữa, chúng ta thương lượng chuyện làm sao để công hãm được doanh trại của Cơ Quang đi."

Đại quân Khánh Kỵ đột nhiên xuất hiện dưới Cô Tô thành, những trạm canh gác mà thái tử Phù Sai an bài trong khoảng ba mươi dặm đã nhanh chóng phát hiện ra đại quân Khánh Kỵ mênh mông cuồn cuộn mà tới, một lá cờ, hai lá cờ, ba lá cờ... được phất lên để báo vào trong thành phát hiện quân địch, đang tiến vào gần Cô Tô...

Chỉ trong vòng một nén hương, khi các trạm canh gác phất lên đủ năm lá cờ, các binh lính canh gác vừa tới tấp chạy bỏ mạng về thành, thì đại chiến đã bắt đầu rồi.

Lần này tấn công thành Cô Tô, vốn chỉ là trận chiến nghi binh. Nhưng mà nghi binh nếu muốn khiến cho quân địch tin tưởng, cũng phải đánh cho giống thật mới được. Khi dẫn quân tới Thái Hồ để nghỉ ngơi và hồi phục, Tôn Vũ đã cho một đạo quân bí mật đi vào rừng rậm ở núi Cô Tô để tạo vũ khí công thành, lần này quay lại mang theo đủ các loại vũ khí quân thành, trong đó còn có mười cái máy bắn đá do Khánh Kỵ thiết kế.

Những chiếc máy bắn đá này so với những chiếc máy bắn đá truyền thống phải cần hơn trăm người kéo thì khác biệt rất nhiều, có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian và không gian chiến đấu, thích hợp cho việc tác chiến ở vùng đầm nước Giang Nam.

Đại quân Khánh Kỵ chậm rãi, tấn công trực tiếp vào cổng chính Xương Môn của Cô Tô thành. Sĩ tốt mang đất tới lấp sông, tới lui như kiến, đầu tường tên bắn xuống như mưa, bên phía Khánh Kỵ dùng khiên che chắn. Cổng chính Cô Tô thành là con đường mọi người hay qua lại, cho nên ở đây sông không rộng, người Ngô mặc dù đã nhấc cầu lên, nhưng bên phía Khánh Kỵ cả vạn người cùng đổ đất xuống sông, cuối cùng cũng chặn được con sông đó, sau đó lấy xe cùng khiên lớn yểm hộ, xua binh tấn công vào gần, ở phía sau lấy nỏ lớn, máy bắn đá làm vũ khí hỗ trợ từ xa, áp chế địch nhân trên đầu tường.

Quân Khánh Kỵ ở dưới thành bắn tên tẩm dầu lên, tên bay loạn xạ, quân phòng thủ trên đầu tường thì dùng thân cây, đá tảng để đáp lễ. Quân Khánh Kỵ không tiếc hy sinh tấn công dưới thành, đáp bậc thang lên tường thành, ở trên đầu tường quân phòng thủ lại dùng những chiếc chùy nặng được buộc trên vách tường đập cho những chiếc thang gỗ đó vỡ tan tành.

Dưới cổng thành được ném tới nhiều bó củi, lửa cháy bừng bừng dấy lên, khiến cho đồng đen bọc cổng thành Cô Tô bị đốt cháy ẩn ẩn hiện lên màu đỏ, gỗ ở bên trong cũng phát ra mùi cháy khét. Người Ngô ở trên cổng thành lại sử dụng những cái máng chứa nước, bên này thế lửa dấy lên, đầu tường liền có người đổ nước xuống, giống như những chiếc vòi hoa sen chảy xuống, nước lửa tương khắc, trên thành dưới thành song phương đại chiến tạo thành thế bất lưỡng lập (không đội trời chung).

Khánh Kỵ gióng trống khua chiêng, công khai giương lên cờ hiệu của mình, lại sử dụng kế nghi binh, ở trước trận lập một doanh trại, cho năm ngàn binh sĩ cứ tuần hoàn ra ra vào vào, khiến cho từ đầu tường nhìn ra xa xa, cứ như là có mười vạn đại quân đang không ngừng tụ tập tới, khó có thể phỏng đoán được hắn rốt cuộc là có bao nhiêu nhân mã.

Quân thủ thành Cô Tô chưa từng giao thủ với Khánh Kỵ hay Yểm Dư, Chúc Dung, đối với vị Ngô quốc đệ nhất dũng sĩ vốn vẫn có tâm kính sợ, lại thấy tình hình này, quân tâm sĩ khí dưới thế công mãnh liệt của hắn lại càng uể oải. Rõ ràng là phòng thủ một tòa hùng thành không thể phá được, nhưng thế phòng thủ trên đầu tường lại nhất thời bị dồn ép liên tục.

Tin tức truyền tới hoàng cung, thái tử Phù Sai nghe thấy vậy thì giận dữ, lập tức rút kiếm chạy tới, đi theo sau là chánh phó thái giám tổng quản, chia nhau cầm vương kỳ cùng ấn tín. Hắn đi lên thành lâu Xương Môn, lập tức chém đầu chủ tướng Xương Môn, treo đầu của hắn lên cao, rồi mệnh cho phó tướng chủ trì việc quân, chính hắn tự mình đốc chiến.

Phù Sai cho người trải chiếu ra rồi ngồi trên thành lâu, phía sau là thái giám cầm vương kỳ cùng ấn tín, trong ngực ôm mỹ nữ do người Việt tiến cống, trong tay nâng chén rượu ba chân rót đầy rượu ngon, phía trước đầu gối là trường kiếm máu chảy đầm đìa, cao cao phía trước còn treo một cái đầu người dữ tợn, trên trời tên bay tứ tung, thỉnh thoảng còn có tảng đá lớn bay ngang trời, đập vào nơi nào, liền khiến cho mặt đất nơi đó rung chuyển, nhưng hắn vẫn cười cười nói nói, hồn nhiên không thèm để ý, điều này cổ vũ rất lớn cho sĩ khí của quân thủ thành Cô Tô, ổn định lòng người, thế phòng thủ Xương Môn lập tức vững như Thái Sơn, áp chế thế công mãnh liệt của quân Khánh Kỵ.

Khánh Kỵ đứng ở trước trận nhìn chiến trường tiếng kêu hét rung trời, khẽ lắc đầu nói: "Cô Tô Đại Thành, quả nhiên là không thể công. Binh lính chúng ta hữu hạn, tạm thời không thể bổ sung, tiêu hao ở đây không nổi, máy bắn đá vừa đưa tới thêm bao nhiêu?" Kinh Lâm đáp: "Vừa vận tới tám cái, thợ công tượng phía sau vẫn đang không ngừng chế tạo, may là điện hạ khi ở Phi Hồ cốc đã cho bọn họ chế tạo suốt ngày, lắp đi lắp lại trang bị, cho nên những công tượng này đã vô cùng thuần thục."

Khánh Kỵ thở dài nói: "Trước khi ta rời khỏi Lỗ, còn cảm thấy rằng máy bắn đá cồng kềnh này tác dụng không lớn, hiện tại xem ra, đối mặt với tòa thành trì hùng vĩ thế này, uy lực của máy bắn đá lại là lớn nhất."

Thúc Tôn Diêu Quang ôn nhu nói: "Tình thế trên chiến trường thay đổi trong nháy mắt, ai có thể đoán trước được tiên cơ."

Khánh Kỵ cười, rồi phân phó xuống cho Kinh Lâm: "Để cho bọn họ tiếp tục chế tạo máy bắn đá, càng nhiều càng tốt, nghi binh phía sau tiếp tục chạy, đêm nay, ta sẽ dẫn chủ lực rời khỏi nơi này, ngươi cũng phải cẩn thận một chút."

Kinh Lâm đáp lời, nói: "Công tử yên tâm, chỉ cần chế tạo ra hai ba mươi cái máy bắn đá, phía sau lại có nghi binh, thì với mấy ngàn nhân mã của ta, cũng đủ để cho Phù Sai hắn phải co đầu rụt cổ trong thành không dám ra đây, chỉ có điều nguyên liệu đá tốn nhiều công sức, lại phải vận chuyển tới từ xa."

Đúng lúc này, A Cừu vội vàng chạy tới bẩm báo: "Điện hạ, quả nhiên không ngoài dự đoán của người, Phù Sai ra vẻ trấn tĩnh, nhưng từ Tư môn, Sở môn, Xà môn, Lâu môn, Bàn môn năm cổng thành lại phái tín sứ phá vây ra ngoài."

Khánh Kỵ mỉm cười: "Chạy hay lắm, ngươi không bắt được một ai sao?"

A Cừu lớn tiếng nói: "Đương nhiên là muốn bắt, nhưng mà bọn người đó chạy thật sự nhanh, hơn nữa lại là đi đường thủy, trong tay mạt tướng không có thuyền, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn rời đi."

Khánh Kỵ ha ha cười lớn, vỗ lên bả vai hắn, quay đầu lại nói với Kinh Lâm: "Về vấn đề đá thì không cần lo lắng, ngươi có thể đào bùn lên, đắp thành viên cầu, lấy lửa hong khô, rồi ném đi thành đạn bùn, cũng có thể khiến cho bọn chúng không dám thò đầu ra. Còn nữa, Phù Sai đã phá hủy hết nhà cửa trong vòng mười dặm, những mảnh vỡ từ những căn nhà này cũng có thể dùng làm đạn."

Hắn ngừng lại một chút, lại nói: "Để tránh cho tiểu tử Phù Sai kia nhìn ra sơ hở, từ ngày mai trở đi, sửa thành ban ngày quấy nhiễu địch, ban đêm công thành."

" Rõ, mạt tướng tuân mệnh!"

Khánh Kỵ quay đầu lại cười cười với Thúc Tôn Diêu Quang cùng Quý Tôn Tiểu Man, nói: "Hai nàng không cần phải đi theo ta, ta ở chỗ này rất an toàn, các nàng đi cùng Lương Hổ Tử tướng quân an bài việc rời binh đêm nay đi."

" Rõ! Mạt tướng tuân mệnh!" Thúc Tôn Diêu Quang cùng Quý Tôn Tiểu Man trăm miệng một lời, rồi không khỏi phì cười, như hai đóa phù dung.

Màn đêm buông xuống, Khánh Kỵ suất lĩnh chủ lực lặng yên dời đi, hội hợp với Tôn Vũ, Anh Đào đã tới trước để an bài chỗ mai phục. Kinh Lâm thì thay đổi chiến thuật, ban ngày lấy một ít binh lính quấy nhiễu thành, ban đêm lấy máy bắn đá làm vũ khí chủ yếu tấn công thành, phía sau dùng kế nghi binh để làm như đại quân vẫn còn ở trong doanh trại quấy rầy Phù Sai.

Đá tảng, bùn đất từ máy bắn đá của Kinh Lâm uy lực quả thực không nhỏ, những nơi đạn đá đạn bùn rơi xuống trong Cô Tô thành nhà cửa đều bị san phẳng, quân phòng thủ ở đầu tường ẩn náu không dám lên thành, mà khi lên thành, dưới chân đầy là đá vụn bùn đất, đi qua đi lại cũng khó khăn.

Kinh Lâm có vẻ đã thích trò tấn công trên không này, lệnh cho những công tượng phía sau ngừng chế tạo những khí giới công thành khác, toàn lực chế tạo máy bắn đá. Máy bắn đá tạo ra càng nhiều, đá tảng lại càng ít để sử dụng. Ở hai sườn doanh trại đại quân Khánh Kỵ đất được đào lên để làm đạn bùn, dần dần tạo ra hai rãnh chiến hào rất sâu, chỉ có điều tầm bắn của máy bắn đá chỉ có hạn, chỉ có thể đả kích những khu vực ở gần tường thành, nếu không phải là do Ngũ Tử Tư khổ tâm thiết kế, thì một tòa đại thành cứng rắn có thể ngăn cản được mười vạn hùng binh cũng chẳng cần phải tấn công, bên trong cũng trở thành một vùng phế tích.

Kinh Lâm từ giảm bớt dần dần hủy bỏ toàn bộ bộ binh công thành, đổi từ quấy nhiễu địch sang tấn công bằng máy bắn đá. Ở trong mắt Phù Sai, là do binh lực thực tế của Khánh Kỵ hữu hạn, chỉ là phô trương thanh thế mà thôi. Hắn chỉ bảo vệ chặt chẽ thành trì, đón đạn đá đạn bùn, ngày đêm tự mình canh giữ trên thành, tu sửa công sự, thề sống chết thủ vững. Trong thành nếu có ai có lời đồn đại, làm dao động quân tâm, chỉ cần nói ra một câu bực tức, là sẽ bị chém đầu treo trên đầu tường để mọi người đều thấy. Trong các nhà, nam làm nô nữ làm tỳ đều sắp xếp phục vụ cho quân đội. Sau hai ngày thời gian, đầu người trên tường thành Cô Tô tạo thành một quang cảnh rất độc đáo, trong thành trên dưới quả nhiên không ai dám kháng mệnh, Phù Sai lệnh cho các nhà các hộ thay phiên cho nam nữ tráng niên lên thành trợ thủ, cũng không có ai dám nói câu oán hận.

Lúc này, Khánh Kỵ đã dẫn quân chủ lực tới núi Thiên Mục, hội hợp với Tôn Vũ, Anh Đào đã tới trước, lẳng lặng chờ đợi Hạp Lư đang ngày đêm thần tốc tiến quân vào trong ổ phục kích của mình...

"Mau, đi nhanh nữa lên! Đi nhanh nữa lên!" Cơ Quang đứng ở trên chiến xa, đỡ tay vịn mà lòng như lửa đốt, gió thổi làm chiếc áo choàng màu đỏ của hắn tung bay như những đám mây lửa.

Sớm nhận được mật báo của Lý Hàn, Phù Sai lập tức cho người tới Sở quốc xa xôi để nói rõ tình huống, nên Cơ Quang mới biết được Khánh Kỵ còn có một nhánh phục binh ở Lỗ quốc. Lúc đó bởi vì nhánh phục binh này nhân số không nhiều, mà Ngô quốc còn có một đệ ruột Phù Khái kinh nghiệm chiến trận phong phú, cho nên dù đã biết được tình hình của đối phương, nhưng mà đối phương khó có thể đánh lén được thành công, nên hắn lúc đó còn chưa lo lắng cho lắm.

Nhưng mà hiện tại Khánh Kỵ đột nhiên lại rút lui khỏi chiến trường Sở quốc, thậm chí còn không có ý niệm muốn khiến cho nhân mã của hắn (Cơ Quang) diệt vong ở Sở quốc, mà chạy như bỏ mạng về Ngô quốc, khiến cho hắn sợ hãi. Nếu không phải là phục binh của Khánh Kỵ tập kích thành công, rất cần viện trợ của Khánh Kỵ, Khánh Kỵ sao lại hành động như vậy?

Ở trong lòng mỗi người cha, con hắn vĩnh viễn luôn là một đứa nhỏ cần được chăm sóc, trong lòng Cơ Quang cũng tồn tại tâm lí như vậy. Phù Sai con hắn chưa bao giờ một mình đảm đương mọi việc, hắn không biết liệu Phù Sai có sơ suất khinh thường không, lại để cho Khánh Kỵ thừa thời cơ. Khổ nỗi thời đại này việc truyền tin không tiện, thám mã đầu tiên quay về báo cáo tin tức: Khánh Kỵ hiện đang công thành, lại còn phong tỏa phạm vi xung quanh thành Cô Tô, cho nên không thể biết thêm được tin tức cặn kẽ hơn. Hắn lúc này không biết được tin tức chuẩn xác của Cô Tô thành, đủ loại hậu quả đáng sợ không ngừng nổi lên từ đáy lòng, khiến cho hắn không ngừng thúc giục toàn quân kiệt lực tiến về phía trước, muốn nhanh chóng về Cô Tô thành giải vây.

"Hành quân gấp như vậy không được rồi, nếu còn như vậy thêm, nhân mã sẽ mệt mỏi không chịu nổi, ngay cả có chạy tới Cô Tô thành, cũng khó mà công kích được. Chúng ta nên khuyên nhủ Đại vương, không thể để cho binh lính đi nhanh như vậy. Cô Tô thành là tự tay ta xây, chỉ cần phòng ngự thích đáng, không có mười vạn hùng binh thì đừng hòng mơ tưởng trong vòng một năm rưỡi có thể đánh hạ được nó." Ngũ Tử Tư đứng ở trên một cỗ chiến xa khác, lo lắng nói.

Bá nhíu mày lại, nói: "Chúng ta cũng đã khuyên rất nhiều lần, nhưng Đại vương chịu nghe sao? Sao phải gặp Đại vương mà chịu xui xẻo."

Hắn hơi trầm ngâm, nói: "Đại vương làm như vậy, cũng có đạo lý của Đại vương. Nhân mã của chúng ta hơn xa nhân mã của Khánh Kỵ, cho dù khi chạy tới Cô Tô thành chưa thể lập tức khai chiến tiến công, nhưng nếu muốn phòng thủ, bọn họ cũng không làm gì được chúng ta. Chỉ cần Cô Tô thành chưa thất thủ, thấy chúng ta đuổi về tới bên ngoài, tất có thể ổn định quân tâm, chỉ cần nghỉ tạm một ngày, trong ngoài giáp công, tất có thể một trận chiến hạ được Khánh Kỵ."

Ngũ Tử Tư tính tình nóng nảy, nghe thấy hắn phụ họa cho Hạp Lư không khỏi giận tím mặt, suýt nữa thì mắng ra một câu "hỗn trướng", có điều nghĩ lại Bá lần này ở Sở quốc đã lập công lớn, hiện giờ địa vị trong lòng Ngô vương còn gần hơn cả hắn, đành phải kìm nén câu đó lại, một đôi mi như tằm nằm giật giật, trầm giọng nói: "Quân ta mặc dù đông, nhưng hiện giờ hành quân đường dài đã mệt mỏi không chịu nổi, chiến lực giảm sút, hiện giờ gấp rút tiếp viện Cô Tô, không kịp phái thám mã đi phía trước, đội hình toàn quân tán loạn, tình hình như thế, nếu Khánh Kỵ bỏ Cô Tô mà nghênh đón quân ta, ở phía trước có mai phục, khi đó phải làm như thế nào?"

Bá ngây người ngẩn ra, đột nhiên tức cười nói: "Tướng quốc lo lắng quá rồi, đại quân của chúng ta đi rất gấp, không ngừng di động, ngay cả việc phái thám mã đi thám thính con đường phía trước cũng không làm được, thì thử hỏi Khánh Kỵ hấp tấp chạy về Ngô quốc, chỉ sớm hơn chúng ta có hai ba ngày, hắn có cái thủ đoạn nào mà nắm giữ được chuẩn xác lộ tuyến hành động của chúng ta, vào đúng thời gian và địa điểm, mai phục mấy vạn đại quân trên con đường của chúng ta? Mấy vạn đại quân, đó cũng không phải là dăm ba tên trộm vặt cướp đường, sao có thể hành động tùy ý, chỉ cần quân lệnh thường xuyên truyền xuống trên dưới, đợi khi đại quân ta tới đó, đại quân của hắn không cần đánh cũng sẽ tự tán loạn."

Ngũ Viên nghe thấy cũng có đạo lý, hắn quay đầu lại nhìn đằng sau chiến xa đang phóng nhanh, đại quân đang vô cùng mệt mỏi, nặng nề thở dài một tiếng.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx