Cổ Quân Hải nghe tin thất kinh hồn vía, giơ chân đá văng tên đại hán báo tin, sải bước chạy vội ra ngoài. Trọng Lương Hoài lộ vẻ mừng rỡ thoáng qua, sao đó lập tức thay bằng khuôn mặt đau buồn lẽo đẽo chạy theo sau. Các tướng Mạc Phong, Lưu Dục, Diệp Vũ, Tằng Biện vừa rút về lều nghỉ ngơi cũng gầm rú lên chạy ra.
Các thị vệ giơ cao đuốc lửa rọi sáng cả một vùng trời, phía trước một tốp người ngựa đang chạy về. Vừa thấy họ, đám người kia dừng bước, trong đó một người cất tiếng bi thảm: “Cổ nhị ca, các vị huynh đệ, Triển đại ca… đại ca…”
Mọi người định thần nhìn kĩ, chính là Công Sơn Bất Nữu đang cõng theo Triển Chích dưới hộ tống của thân binh đang lục đục rút về.
“Đại ca sao rồi?” Cổ Quân Hải lao tới như một mũi tên, hai tay vịn lấy đôi vai Triển Chích, lo lắng hét lớn.
Công Sơn Bất Nữu chỉ biết chảy nước mắt, khóc không ra tiếng nói: “Đại ca… đại ca không cẩn thận bị tên bắn trúng, e là… e là lành ít dữ nhiều.”
Dứt lời quỳ một chân xuống đất, đặt tấm thân của Triển Chích đang cõng trên lưng xuống.
Mọi người giơ đuốc lên soi sáng, ai nấy toát mồ hôi hột, chỉ thấy Triển Chích hai mắt trừng trừng, tròng mắt như lòi cả ra ngoài, một mũi tên cắm từ sau ót của hắn xuyên qua phía cổ họng, đầu mũi tên rỉ máu long tong, đó phải là chỉ có dữ không có lành mới đúng, mọi người ngơ ngác đứng chết trưng cả ra, bốn bề tiếng chém giết vang trời, bọn người quay quanh thân xác Triển Chích lại im lặng đến đáng sợ.
Một lúc lâu sau, Cổ Quân Hải ôm lấy cái xác lạnh lẽo của Triển Chích, đột nhiên quay sang Công Sơn Bất Nữu lớn tiếng gào thét: “Sao đại ca lại bị trúng tên? Đại ca sao lại bị trúng tên đằng sau ót?”
Công Sơn Bất Nữu đau thương trả lời: “Quân thủ thành được trang bị đầy đủ cung nỏ, lại là nỏ Sở vừa bắn xa vừa bắn mạnh, trong đêm tối khó quan sát xung quanh, đúng là không thể tránh né. Đại ca thấy thành trì này nhất thời khó hạ, quay đầu lại bảo ta dẫn quân tấn công giả vào hai cánh, phân tán binh lực quân địch, ai ngờ… ai ngờ chính vào lúc đó, một mũi tên bay tới trúng ngay vào sau ót đại ca…”
Diệp Vũ hấp tấp nói: “Đại ca mà chết, lòng quân tất loạn, đợi truy binh của Xích Trung mà đến, chúng ta toi đời cả lũ, chúng ta phải mau mau rút quân, trốn khỏi chỗ này đã hẵng tính.”
“Không được làm vậy!” Trọng Lương Hoài bước tới hét to.
Trọng Lương Hoài vốn không giỏi đánh trận, lại vừa để mất Bành thành, đám cường tặc này xưa nay không nể nang hắn. Tằng Biện liếc xéo hắn, nói vẻ khinh miệt: “Thế nào? Giờ đại ca không còn, đến lượt tên họ Trọng nhà ngươi muốn lên làm chủ đúng không?”
“Tằng huynh đệ sao lại nói lời khó nghe thế?”
Trọng Lương Hoài làm ra vẻ sốt sắng, khẳng khái phân tích: “Tin Triển đại ca tử trận vẫn chưa lan truyền ra ngoài, quân thủ thành còn chưa được biết, vì thế quân ta mới trụ vững được đến giờ, nếu ta vội vã bỏ chạy, tin tức chắc chắn bị lộ ra, đến lúc đó quân thủ thành tấn công chúng ta, ba quân tướng sĩ của ta mất hết ý chí chiến đấu, trong đêm tối lại khó chỉ huy, ba quân hỗn loạn cả lên chuốc lấy thảm bại là cái chắc, đến lúc đó mọi người chỉ còn cách rã nhóm, mạnh ai nấy dẫn người của mình làm lại nghề cũ cướp của giết người vậy.”
Diệp Vũ, Tằng Biện đều chỉ bọn thất phu chỉ biết dùng vũ lực, binh thư chiến lược chưa từng được xem qua, nghe Trọng Lương Hoài lải nhải đạo lí, bực bội lườm hắn một cái, nói: “Chẳng lẽ bắt chúng ta liều chết tiếp tục tấn công thành?”
Trọng Lương Hoài vênh mặt: “Rút lui là phải rút lui rồi, nhưng không được hoảng loạn cả lên, chúng ta nên giữ vững trận thế, làm ra vẻ dựng trại cho binh sĩ nghỉ ngơi, tạo hiện tượng giả cho quân thủ thành nhìn thấy, đồng thời các doanh trại không được tiết lộ tin Triển đại ca tử trận ra ngoài, sau đó đại quân lần lượt rút từng chút một, thừa lúc đêm tối rời khỏi nơi đây, tìm nơi nào đó xây dựng lại căn cứ, sau đó mới lo tang lễ cho Triển đại ca, bàn tính kế hoạch tương lai. Cổ nhị ca, huynh coi tính thế này có ổn không? Bây giờ Triển đại ca đã không còn, huynh chính là thủ lĩnh của cả bọn, vào thời khác quan trọng này, huynh hãy đứng lên nói câu gì đi chứ.”
Công Sơn Bất Nữu vội hùa theo: “Đúng đó, Cổ nhị ca, Triển đại ca đã mất, đại quân không do huynh gánh vác còn ai đảm nhận được nữa? Vì tiền đồ của cả vạn huynh đệ chúng ta, nhị ca không nên từ chối, nên đứng ra chủ trì đại cục thôi.”
Cổ Quân Hải không hề nghĩ rằng kẻ ủng hộ mình lại là Trọng Lương Hoài và Công Sơn Bất Nữu, nhìn thấy hai người thần sắc hoang mang buồn bã, chút nghi ngờ trong lòng nay tan biến hết.
Hắn cúi đầu suy ngẫm giây lát, cảm thấy hai người có lí, đại quân của Triển Chích đều được tập hợp từ các hảo hán lục lâm cường đạo, ai nấy có địa bàn riêng, có thủ lĩnh riêng, nếu hấp tấp đem tin Triển Chích tử trận thông báo với toàn quân, chắc chắn có người thừa lúc đêm tối bỏ trốn về sơn lâm, ba quân không cần đánh cũng tan rã, một khi quân thủ thành nhận ra sơ hở, phái quân ra thành truy kích, các huynh đệ đêm nay buộc phải chôn thân chốn này.
Nghĩ đến tình cảnh đó, Cổ Quân Hải không còn do dự, ngẩng đầu lên dõng dạc: “Công Sơn huynh, Trọng huynh nói có lí lắm. Lưu Dục, đệ và Công Sơn huynh vẫn ra tiền tuyến làm bộ tấn công. Công Sơn huynh…”
Công Sơn Bất Nữu nắm chặt tay, hai mắt trừng trừng, lớn tiếng nói: “Nhị ca yên tâm, kẻ địch trước mắt, hai huynh đệ chúng ta cùng đi trên một chiếc thuyền, phải cùng nhau vượt khó. Cứ để Công Sơn Bất Nữu đoạn hậu, mời nhị ca ngồi trấn giữ trung quân, chủ trì đại cục.”
“Được!”
Cổ Quân Hải lên chức thủ lĩnh, Công Sơn Bất Nữu xoay lưng quay về tiền tuyến chiến đấu. Lưu Dục thấy vậy cũng tự về triệu tập binh mã của hắn, di chuyển đến dưới thành làm bộ tiếp tục tấn công.
Cổ Quân Hải nói tiếp: “Thương Sơn không quay về được rồi, Diệp Vũ, Mạc Phong, mời hai vị huynh đệ tự dẫn theo bộ hạ của mình rút quân về phía Tây Nam, rút đến ven sông Mạc Hà, hạ trại tại Kê Quán lĩnh, tạm thời làm nơi nghỉ ngơi chỉnh đốn lại đại quân.”
Diệp Vũ, Mạc Phong đều biết tình hình khẩn cấp, cộng thêm Cổ Quân Hải xưa nay đứng vị trí thứ hai trong quân Triển Chích, lúc này đều âm thầm chấp nhận vị trí thủ lĩnh của hắn, vội nhận lệnh lui ra chuẩn bị.
Cổ Quân Hải nói: “Trọng huynh, Tằng Biện…”
Trọng Lương Hoài nói xen vào: “Nhị ca yên tâm, ta và Tằng huynh đệ sẽ hỗ trợ nhị ca thu xếp ổn thỏa trung quân, lương thảo, tài sản và thương binh chất lên xe rút trước, sau đó mới theo nhị ca nhổ trại rút quân.”
Cổ Quân Hải cảm thấy được an ủi phần nào: “Vất vả cho hai vị huynh đệ rồi.”
Trọng Lương Hoài và Tằng Biện đưa mắt nhìn xác Triển Chích giây lát, thở dài ngao ngán, quay người bỏ đi lo việc rút lui.
Bốn bề sáng rực đuốc lửa, các thị vệ cúi đầu ủ rũ, đứng yên lặng thành một vòng tròn. Cổ Quân Hải run lẩy bẩy đưa tay ra, mất lần định nhổ lấy mũi tên cắm vào họng Triển Chích, nhưng nhìn thấy ánh mắt hung tợn trừng trừng của hắn lại không nỡ xuống tay. Sau cùng Cổ Quân Hải cũng đưa tay nắm lấy cán tên dùng sức bẻ mạnh, tên gãy làm hai khúc, hắn nhắm mắt nhổ tên ra, cắn chặt răng đứng dậy, ném mũi tên máu me xuống đất.
“Đại ca!” Cổ Quân Hải khóc lóc thảm thiết, từng giọt nước mắt to như hạt đậu rơi lã chã xuống mặt Triển Chích, ôm lấy cái xác kêu gào hồi lâu, nghe thấy phía sau lưng đại quân bắt đầu chuyển động, nhổ trại rút quân, hắn mới cố nén đau thương, bế xác Triển Chích lên, đứng thẳng người từng bước từng bước đi về phía quân doanh.
Tàn quân của Triển Chích thua chạy về hướng Kê Quán lĩnh, đóng tại đó nghỉ ngơi dưỡng sức, chỉnh đốn ba quân, các đầu lĩnh sắp xếp lại thứ tự ngôi thứ, cùng các huynh đệ bàn bạc kế hoạch hành động sắp tới.
Công Sơn Bất Nữu trí dũng song toàn, dù là thực lực hay uy danh, trong đại quân Triển Chích chỉ kém có mỗi Cổ Quân Hải, thêm vào trước và sau khi Triển Chích trúng tên tử trận, biểu hiện của hắn rất đáng khen ngợi, thể hiện rõ lòng trung và cách hành xử hợp lí, Cổ Quân Hải ngồi vào ghế thủ lĩnh đứng đầu, Công Sơn Bất Nữu đương nhiên làm nhị đương gia, bọn Lưu Dục, Diệp Vũ thì căn cứ theo binh lực nhiều ít mà chúng mang đến sắp xếp theo thứ tự ngôi thứ.
Trọng Lương Hoài bại trận từ Bành thành trở về, tàn binh bại tướng bên mình không còn nhiều, thực lực cũng chưa đủ, nhưng người này giỏi ứng biến, lại ranh ma mưu lược, so với đám cường tặc này đúng là hơn về phần trí tuệ, hơn nữa hắn là người tham gia ủng hộ lập Cổ Quân Hải lên làm thủ lĩnh, làm sao sắp xếp cho hắn làm Cổ Quân Hải đau đầu, suy đi tính lại, bèn ủy nhiệm cho hắn chức Chủ phiên, chủ phiên tương đương với quân sư, tham mưu trưởng mà người đời sau thường gọi, thế là Trọng Lương Hoài thoáng cái hóa thân thành quân sư quạt mo cho đám quân cường đạo ô hợp này.
Tên quân sư quạt mo từ khi lên chức lập tức hiến kế cho Cổ Quân Hải: Triển Chích đã chết, với thân phận và binh lực của họ mà nói, muốn mưu đoạt giang sơn Lỗ quốc là không thể nào, lại mất đi lí do chính đáng từ Triển Chích, chi bằng từ bỏ địa bàn hoạt động giữa hai nước Lỗ, Tống, tập trung đánh vào Đông Di, lợi dụng tình hình Đông Di không có quốc gia, không có thành trì, nội bộ đang hỗn loạn, giành lấy một mảnh giang sơn ở đấy, tiến có thể lập quốc xưng vương, lui có thể chiếm núi cố thủ.
Cổ Quân Hải nghe hắn phân tích lợi hại, thấy rất có lí, thế là cho ba quân nghỉ ngơi vài ngày, bỏ hết cơ nghiệp tại hai nước Lỗ, Tống, xua quân đánh về phía lãnh thổ các bộ lạc Đông Di.
Chung Ly cốc ở Đông Di, là một khu vực cực kì hiểm yếu, địa thế có hơi giống với sào huyệt Tang Hà lĩnh tại Lỗ quốc của Triển Chích, sau khi đến đây, Cổ Quân Hải cảm thấy hài lòng, bèn hạ lệnh lấy nơi đây làm căn cứ, muốn xây dựng Chung Ly cốc thành sơn trại hiểm yếu tiến có thể công lui có thể thủ như Tang Hà lĩnh.
Từ khi đại quân rút về phía lãnh thổ Đông Di, quân đội Lỗ quốc không tiện truy kích, quân của Xích Trung vì có trọng trách trấn giữ cứ điểm quan trọng Bành thành, cũng không thể rời khỏi quá lâu đành rút quân về, còn phía Lương Hổ Tử đóng tại Dư Khâu đang chống đỡ cho Doanh Thiền Nhi, hợp sức trấn áp các bộ lạc Đông Di, nên Cổ Quân Hải dọc đường ít bị chặn đánh, cho hắn có cơ hội tái lập đại quân.
Binh mã của Triển Chích ngày xưa cứ ba ngày một trận đánh lớn, hai ngày một trận đánh nhỏ, suốt ngày phải mệt mỏi chiến đấu, nay suốt đoạn đường hành quân đến dựng trại ở Chung Ly cốc, chưa hề có cuộc đụng độ nào đáng kể, có một số bộ lạc Đông Di nhỏ gặp phải đại quân của Cổ Quân Hải, không phải trốn chạy ra xa thì là bị đánh cho tan tác, tổn thất của Cổ Quân Hải là quá ít, dọc đường lại tiện tay cướp bóc không ít lương thực tiếp tế đại quân và nhiều thiếu nữ xinh xắn của các bộ lạc Đông Di cho các huynh đệ giải sầu.
Cổ Quân Hải vốn háo sắc, trước đây còn phải lén lút vì có Triển Chích, giờ thì cho dù hoang dâm thâu đêm suốt sáng cũng không ai dám lên tiếng, cuối cùng hắn cũng biết được cái tốt khi làm đại ca, Cổ Quân Hải cho rằng đó đều nhờ vào ý kiến hay của Trọng Lương Hoài nên hài lòng lắm, không chỉ có hắn, các tướng lĩnh xưa nay luôn coi thường Trọng Lương Hoài đều thay đổi cách nhìn, cảm thấy con người này ra trận chém giết thì không được, nhưng bày kế tham mưu thì khá hay.
Đợi sau khi đến Chung Ly cốc, Cổ Quân Hải bắt tay vào xây dựng sơn trại, đám cường đạo này chỉ giỏi phá hoại, không giỏi xây dựng, những việc này giao cho Trọng Lương Hoài xuất thân từ gia thần Quý thị là phù hợp hơn ai hết, dù là phân phát lương thực của cải hay là sắp xếp nhân lực xây thành dựng trại, hắn đều làm tốt đâu ra đấy, ai nấy càng thán phục hắn hơn, về phần Cổ Quân Hải thì xem trọng hắn hơn nữa.
Chiều tối hôm đó, Trọng Lương Hoài lo xong công việc, lê tấm thân mệt mỏi đến nơi ở của Công Sơn Bất Nữu. Công Sơn Bất Nữu ở trong một căn nhà đơn sơ làm bằng gỗ thông, nơi ở chẳng khác gì với các binh sĩ bình thường, chỉ là nằm biệt lập tại một khu vực rộng, căn nhà cũng to hơn một chút.
Sàn nhà gỗ thông có trải mấy tấm lông thú, Công Sơn Bất Nữu đang ngồi đơn độc một mình trên tấm lông thú uống rượu, kế bên hắn là một thiếu nữ Đông Di xinh xắn mặc áo mỏng váy ngắn để lộ cặp đùi trắng nõn đang cẩn thận đứng hầu, cô gái thấy Trọng Lương Hoài bước vào, quay sang mỉm cười lấy lòng hắn.
Cô thiếu nữ Đông Di này là do Trọng Lương Hoài vì muốn thu phục nhân tâm, chọn ra từ số chiến lợi phẩm hắn ưng ý nhất đem tặng cho Công Sơn Bất Nữu. Công Sơn Bất Nữu xưa nay không đam mê nữ sắc, tuy đôi lúc vì nhu cầu cũng ngủ chung giường với cô gái Đông Di, nhưng ngày thường cứ sai bảo nàng như một tì nữ hầu hạ. Thấy Trọng Lương Hoài đến tìm, Công Sơn Bất Nữu biết ngay là chắc có tin gì đó, hắn không lên tiếng nâng chén sành lên, ngửa cổ uống một hơi cạn chén rượu, sau đó đưa tay quệt miệng một cái, gằn giọng: “Ra ngoài, ta chưa dặn dò không được vào đây.”
“Dạ!” Cô thiếu nữ Đông Di vội vã bước khỏi căn phòng, tiện tay đóng cửa phòng lại giùm hai người.
“Bất Nữu, ta và Lương tướng quân liên lạc nhau rồi, đây là thư của tướng quân.”
Trọng Lương Hoài lấy một mảnh vải từ tay áo ra đưa cho Công Sơn Bất Nữu. Công Sơn Bất Nữu đón lấy mở ra xem, lập tức nhăn mặt: “Cái này là cái gì vậy?”
Trọng Lương Hoài chế giễu: “Huynh không biết chữ à? Sao lại hỏi ta?”
Công Sơn Bất Nữu lườm hắn một cái, nói: “Nhảm nhí, chữ ta đương nhiên biết, nhưng… trên thư chỉ viết một số tên bộ lạc, thế là có ý gì, định đánh đố ta à?”
Trọng Lương Hoài vỗ trán một cái, cười òa lên: “Xin lỗi xin lỗi, là ta quên giải thích, vì muốn bảo mật an toàn, ta đã cắt bỏ số chữ phía dưới đem đốt rồi. Hí hí, làm vậy người khác có nhìn thấy cũng không biết đây là cái gì.”
“Cổ Quân Hải này ngay cả mấy chữ khó một chút cũng không biết đọc, đừng nói là đám sơn tặc này, ngươi làm vậy đúng là dở hơi.”
“Ơ, cẩn thận vẫn tốt hơn.”
Trên mảnh vải chỉ ghi hai hàng chữ nhỏ chi chít, trên đó có tám bộ lạc lớn nhất Đông Di là Doanh, Phong, Thành, Dương, Giới, Lợi, Tiết, Quách, ngoài ra còn nhiều tên bộ lạc nhỏ lẻ khác nữa, trừ tên bộ lạc ra không còn gì cả.
Trọng Lương Hoài ngồi xuống, nhích lại gần Công Sơn Bất Nữu, chỉ vào mảnh vải nói: “Huynh nhìn cho rõ, các bộ lạc viết bằng chữ đen bên này là không cho phép chúng ta đánh, còn mấy bộ lạc chữ đỏ bên này… hí hí, cứ đánh cho dữ vào, càng đánh mạnh công lao càng lớn.”
Công Sơn Bất Nữu nheo mắt nhìn một hồi, cười hí hí gật gù khoái trá: “Hèn gì Ngô vương chịu thu nạp chúng ta, tám bộ lạc lớn Đông Di, chịu đứng về phía Ngô vương chỉ có Doanh Thiền Nhi và ba bộ lạc, còn phản đối phụ thuộc vào Ngô quốc lại có đến năm.”
“Thế nên chúng ta mới có cơ hội phong quan ban tước, hưởng vinh hoa phú quý.”
Trọng Lương Hoài liếm môi, tươi cười hớn hở: “Nghe nói có tin từ hoàng cung Ngô quốc, trong cung đang cho xây một tòa Lăng Yên Các, tòa Lăng Yên Các này bất kể thân phận xuất thân, chỉ cần là đại thần có công mở mang bờ cõi là được ghi danh vào đó, còn được vẽ tranh tạc tượng, lưu danh sau này cho con cháu ngàn đời sau kính bái. Dù là tôn thất hoàng tộc của Ngô quốc, hàng năm cũng phải đến đấy đốt hương hành lễ. Bất Nữu, huynh và ta chỉ là con chó giữ nhà của Quý thị, nói trắng ra chỉ là một nô lệ, ngay cả dân thôn quê còn có thân phận cao quý hơn chúng ta. Nếu như Ngô quốc có được lãnh thổ Đông Di cần góp sức của chúng ta, đến lúc đó đúng là dịp may hiếm có, chúng ta có thể ngẩng cao đầu, làm rạng rỡ tổ tông, con cháu sau này cũng được vinh quang…”
Công Sơn Bất Nữu nghe xong háo hức không kém, hắn đưa cả vò rượu lên uống cạn, quay sang Trọng Lương Hoài cố làm ra vẻ bình thản: “Dưới trướng Ngô vương người tài một đống, trong Lăng Yên Các chưa chắc có tên của chúng ta đâu, làm một chức đại phu hay tướng quân gì đó là đủ mãn nguyện rồi. Thôi, những chuyện này để sau này hẵng tính, hiện giờ ngươi định làm thế nào hoàn thành nhiệm vụ Lương tướng quân giao phó?”
“Hí hí, muốn Cổ Quân Hải xuất binh thì quá đơn giản, dù cho hắn muốn lập quốc xưng vương, hay chỉ là muốn cố thủ tại đây làm sơn tặc, cuối cùng cũng không thể không chui đầu ra Chung Ly cốc đúng không nào? Cả vạn huynh đệ phải có cơm ăn áo mặc, có nữ nhân giải trí, có cái nào mà không cần đi cướp lấy? Khoan nói đến việc số châu báu cướp được hắn không chịu đem ra bán, dù hắn chịu bán cũng không tìm được người mua, nơi này không trù phú như Lỗ quốc, ngoài việc cướp bóc, hắn còn biết làm sao?
Chỉ là trên danh sách các bộ lạc ghi ở đây phân ra rõ ràng, nhưng vùng đất chúng cư trú lại không phân chia rõ, có bộ lạc không được đánh, có bộ lạc buộc phải đánh, nếu chúng ta đi vòng qua một bộ lạc ở gần mà đánh bộ lạc ở xa, người Đông Di và Cổ Quân Hải đâu có ngốc, chẳng lẽ lại không nghi ngờ? Nên ta mới đến đây tìm huynh bàn bạc.”
Hắn nói một hơi xong thấy khát nước, bèn vớ tay tóm lấy vò rượu tự đổ cho mình một chén, tu ừng ực mấy ngụm, lau miệng nói tiếp: “Huynh bây giờ là nhị đương gia, bày binh bố trận, điều binh khiển tướng không thể thiếu huynh. Chúng ta bàn bạc tính toán kĩ lưỡng, làm thế nào tiến đánh các bộ lạc chống đối Lương tướng quân, làm thế nào bảo toàn các bộ lạc thần phục Ngô quốc, kế sách ổn thỏa rồi ta mới hiến kế cho Cổ Quân Hải, cho hắn gánh lấy chức danh Đệ nhất đại đạo Đông Di.”
Công Sơn Bất Nữu cười hi hí, vuốt râu nói: “Lão Trọng nhà ngươi chỉ giỏi khua môi múa mép, Công Sơn Bất Nữu này phải còng lưng ra thực hiện, phải bảo toàn một số bộ lạc, vậy có những nơi buộc ta phải đích thân dẫn quân đi đánh rồi. Ngươi và người của Lương tướng quân phải kịp thời giữ liên lạc, những nơi ta dẫn quân đi qua cần bảo toàn thì thông báo cho họ trước để họ tránh đi.”
Hắn đổ ít rượu vào chén, chấm đầu ngon tay vào rượu, vẽ lên trên mặt bàn: “Vị trí các bộ lạc Đông Di, mấy ngày này ta cũng tìm hiểu rõ rồi, ở xa không nói tới, chúng ta xem trước mấy bộ lạc ở gần Chung Ly cốc, nên ra tay với ai trước…”
Lúc này, trong hoàng cung Sở vương thành Dĩnh Đô, Ngô quốc đại phu Úc Bình Nhiên và Sở thái hậu Mạnh Doanh cũng đã bàn luận khá lâu. Trên đại điện lấy tấm màn nhung ngăn cách, Úc Bình Nhiên không nhìn rõ bên trong, cũng không biết mặt mũi của vị thái hậu từng say đắm Sở vương, khiến cha chiếm con dâu, gây ra bao nhiêu họa lớn sau này là như thế nào, lúc này chỉ giao tiếp với tiếng nói sau bức màn nhung.
“Hoàng thái hậu, ngoại thần đã nói hết lời, xin phép cáo từ.”
“Ý của Úc đại phu ta đã hiểu rồi, sự việc trọng đại, bổn thái hậu cần bàn bạc kĩ lưỡng với đại vương mới quyết định được. Đại phu tạm thời hãy về dịch quán nghỉ ngơi, muội tử Quý Doanh, ta đã nhiều năm không gặp, giờ đây may mắn có dịp đến Sở, ta muốn giữ muội ấy ở lại trong cung mấy ngày, hàn huyên tâm sự tình tỉ muội, thế nào?”
“Dạ! Tất cả nghe theo sắp xếp của hoàng thái hậu, ngoại thần cáo từ.” Úc Bình Nhiên đứng dậy, hành lễ xong định lui ra.
Chỉ nghe trong màn nhung có tiếng nói khẽ phát ra: “Úc đại phu…”
“Có ngoại thần!”
“Thế Phạm Lãi…, thôi vậy, ngươi lui xuống đi.”
Úc Bình Nhiên lui ra ngoài đại điện, cung nữ hai bên vén màn nhung lên, chỉ thấy trong kia hai mỹ nhân đang kề vai ngồi đó, hai người nắm chặt tay nhau, một người sắc đẹp thẹn thùng như đóa mẫu đơn đang nở rộ, ẩn hiện trong vẻ quý phái là một nét ưu sầu không sao che giấu, người kia xem ra tuổi tác nhỏ hơn rất nhiều, lông mi cong vút, ánh mắt mê hoặc như hồ ly, mũi cao môi đỏ, nhan sắc không hề thua kém, lại lan tỏa thêm sức sống mãnh liệt của tuổi thanh xuân, như một đóa hoa chớm nở dưới ánh nắng mặt trời.
@by txiuqw4