sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Bi Kịch Của Người Lương Thiện

Dẫu vẫn biết “Sinh - Lão - Bệnh - Tử” là lẽ thường, thế nhưng với tất cả mọi người, cái chết luôn là một bất ngờ khó chấp nhận bởi làm sao có thể biết được rằng một giây nữa, một phút nữa, một giờ nữa, mình hoặc người thân của mình sẽ chết. Không ai tin. Không ai muốn tin như thế dù đó là sự thật. Thật như cái chết vậy.

Là một người Công giáo, với niềm tin tuyệt đối Thánh Ý Chúa, vậy khi được ơn Chúa gọi về, tất cả chúng tôi cúi đầu “Xin vâng”. Tôi nghĩ nhà tôi luôn dọn mình đón nhận Thánh Ý. Xin vâng.

Từ năm 1976 đến nay, tôi hoàn toàn tin cậy, sống dựa vào chồng, vào những quyết định của chồng. Tôi chỉ biết hát, trông nom con cái, cơm nước, dọn dẹp nhà cửa, làm tất cả những công việc của Đoan bà, của một người vợ đúng nghĩa. Cái tên Khánh Ly không có nghĩa gì trong gia đình này. Tôi dễ dàng chấp nhận giới hạn chồng tôi muốn.

Chồng tôi không hề chen chân vào đời sống sân khấu của vợ. Tôi trực tiếp nhận show. Hát ở đâu, bao nhiêu tiền chồng không bao giờ biết. Tôi không có nhà, anh luôn luôn trả lời. “Tôi không biết hãy xin đợi bà ấy về.” Cái khổ của tôi và luôn của anh là tôi không biết gì về tiền. Biết kiếm tiền nhưng không biết xài tiền, thậm chí đếm tiền cũng không làm được. Cái dở của tôi đã tăng thêm sức nặng phải gánh vác của chồng.

Chồng tôi phải lo từ việc trả cái bill nhỏ nhất. Điện nước, rác rến cho đến những việc lẽ ra là của tôi nhưng tôi không làm được. Thâu băng, gọi từng nhạc sĩ, mix băng, in bìa, sang băng, gửi băng cho các đại lý. Chỉ có việc gọi mời đại lý là anh không chịu làm.“Người ta muốn nói chuyện với cô Khánh Ly ai cần biết đến chồng cô ấy là ai.” Cái này anh cũng đúng. Tóm lại bao nhiêu nặng nhọc của cuộc sống chồng tôi gánh vác hết.

Chẳng ai hiểu cho những gian nan vất vả chúng tôi đã trải qua, đã chia sẻ lúc thiếu thốn khó khăn. Và dĩ nhiên chúng tôi cũng cùng nhau đi qua những vui, buồn. Cứ như thế chúng tôi dựa vào nhau mà sống. Cay đắng lắm nhưng chính ở những lên xuống của cuộc sống, tự nhiên chúng tôi gần nhau hơn. Sự gắn bó bắt đầu như thế. Cái quan trọng hơn tiền bạc là niềm tin. Chúng tôi không giấu giếm đời sống riêng tư trong quá khứ. Chúng tôi tôn trọng nhau. Tôn trọng những gì trong quá khứ.

Chồng tôi lo toan hết mọi việc để tôi sống và chỉ làm một việc tôi yêu thích là hát. Anh hãnh diện vì tôi nhưng anh không đặt tôi ở một chỗ quá cao. Anh nghe và nhìn tôi như bao khán thính giả bình thường. “Luôn giữ gìn sức khỏe, không sa đà ăn uống. Em phải luôn nhớ mọi người không chỉ nghe mà còn nhìn nữa.” Sự quan tâm của anh là một gánh nặng, là một áp lực gần như quá sức tôi nhưng tôi vẫn phải cắn răng chịu đựng vì chồng tôi đúng. Tôi rất hãnh diện vì sự quan tâm của chồng khi nhìn thấy mảnh giấy chồng dán trên cửa tủ lạnh... “Mập quá. Xấu quá...” Mảnh giấy ấy cứ hiện diện trước mắt mọi người. Ai cũng lắc đầu cười. Nói ra sẽ có nhiều người không tin nhưng mà là chuyện có thật. Chồng tôi cầu xin ngay cả

trong lời cầu nguyện... “Xin Đức Mẹ cho vợ con... ốm bớt.” Show đầu tiên ở Hà Nội tôi cằn nhằn tại sao ai cũng ăn uống no say, riêng tôi người vừa bơi qua Đại Dương với gần 30 bài hát lại không có một chút gì để ăn. Bộ mọi người không nghĩ rằng tôi cũng cần phải sống sao. Bầu show nói nhỏ với Quang Thành. “Anh Đoan dặn đừng mua gì. Sợ chị mập mặc áo dài không đẹp. Nhất là show đầu tiên và đây lại là Hà Nội”. Quang Thành lén đưa đồ ăn, cười... “Ăn đi chị, không mập ngay đâu”. Thật đúng đây là bi kịch của người lương thiện. Chồng tôi chỉ muốn tôi ăn những món ăn không độc hại cho sức khỏe mà thôi.

Bây giờ đột nhiên vắng anh. Chẳng có ai, chẳng có gì có thể bù đắp.

Nhưng tôi không tuyệt vọng. Tôi không được quyền đó. Vì suốt 5 năm qua, chúng tôi, Đoan – Mai – Thành, đã gắn kẹt với nhau thành một khối không rời. Chúng tôi tự nguyện đến với nhau, đi cùng nhau. Rất hồn nhiên và trong sáng.

Chúng tôi luôn tâm nguyện dâng trọn những gì tốt đẹp nhất anh có thể làm đẹp lòng và sáng danh Mẹ, dâng trọn về Mẹ kể cả thân xác này.

Những ngày tháng còn lại Quang Thành sẽ cùng tôi đi tiếp đoạn đường còn lại. Đi cả đoạn đường bỏ lại của anh, đến với những kiếp người không may khổ đau. Bởi chính họ, chính những người khốn cùng đáng thương đó sẽ khiến chúng tôi thấy cuộc sống đáng sống hơn, sẽ cho chúng tôi hạnh phúc, sẽ làm cho lòng chúng tôi ấm lại và không còn cảm giác thiếu vắng Người tôi yêu dấu.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx