sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Ngày Vào Đời Của Christy

Cuối cùng thì tôi cũng đã thực hiện được. Sau bốn năm phấn đấu, học tập và thức đêm làm việc ở thư viện để có tiền trang trải học phí, giờ thì chỉ còn lại ba mươi giây của bài kiểm tra cuối cùng ở bậc đại học. Giờ đây, những gì tôi phải làm là băng ngang khu đại học rồi đến nơi đậu xe của mình và lái xe về nhà để bắt đầu một cuộc sống mới - cuộc sống của một tân cử nhân.

Nhưng mọi chuyện không đơn giản như vậy. Mới đi được nửa đường thì gót giày của tôi bị gãy. Tôi khập khiểng bước tiếp và chợt nhận ra rằng, trời đang nắng ráo bỗng kéo mây đen ngùn ngụt. Phải chăng một hạt mưa vừa rơi trên má tôi? Còn chuyện gì nữa đây?

Lúc đến được xe thì người tôi đã ướt sũng. Tôi đã bị trễ buổi tiệc côctai bốn mươi lăm phút rồi. Xe cộ lại quá đông. Tôi đoán chắc mọi người ai cũng đang vội về nhà để bắt đầu cuộc sống mới của mình.

Tôi len lỏi trong bãi đậu xe một hồi lâu mới có thể lái xe ra sân được. Chỉ còn băng qua một ngã tư nữa thôi là tôi đã có thể đến được buổi tiệc. Đèn báo hiệu đã chuyển sang màu xanh nhưng chiếc xe phía trước tôi vẫn không chịu nhúc nhích. Người tài xế trong xe bắt đầu nhấn còi inh ỏi. Rồi tôi thấy anh ta quẹo qua một vật gì đó đang cản đường mình và vọt thẳng. Tôi cũng định làm như vậy thì chợt nhìn thấy nguyên nhân gây cản trở chính là một thanh niên đang ngồi xe lăn. Thật tình thì tôi nhận ra ngay anh ấy chính là bạn học cùng lớp của tôi, người mà trong suốt bốn năm học vừa qua tôi đã gặp mặt nhiều lần nhưng chưa hề nói chuyện.

Nhưng tôi đang vội. Tôi còn buổi tiệc mừng quan trọng nữa. Vì vậy tôi quyết định lái xe đi thẳng. Liếc nhìn vào kính chiếu hậu, tôi thấy người thanh niên ấy đang loay hoay để cố đưa chiếc xe lăn của mình ra khỏi giao lộ hỗn độn đó.

Tôi nghĩ: Thế nào cũng có ai đó giúp anh ta thôi.

Nhưng nếu như ai cũng nghĩ như mình thì sao?

Tôi bèn dừng lại.

Tên anh ấy là Jordan. Chứng liệt não đã ảnh hưởng đến khả năng phát âm của anh ấy. Tôi cố đưa chiếc xe lăn vào trong xe của mình nhưng không được. Nếu giúp anh ấy, điều đó có nghĩa là tôi phải đẩy anh đến bất cứ đâu mà anh đang định đến, trong mưa và bùn sình thế này đây. Tôi nghĩ rằng bản thân mình là người tốt, nhưng chắc chắn là phải có giới hạn. Xét cho cùng, tôi cũng đã dừng lại khi mà chẳng có ai khác làm điều đó. Tôi cũng đã cố đưa xe lăn của anh vào trong xe hơi của tôi. Ít ra thì tôi cũng đã đưa anh thoát khỏi ngã tư đó.

Trong lúc đang miên man với tình huống tiến thoái lưỡng nan như vậy, tôi nhìn xuống Jordan. Dù đang run lẩy bẩy trong mưa lạnh nhưng vẫn mỉm cười. Dường như anh chẳng bận tâm gì đến chuyện đó. Rõ ràng anh ấy cũng không mong tôi sẽ hơn những gì tôi đã làm. Anh ấy bắt đầu lăn bánh xe xuống vỉa hè đầy bùn. Tôi không thể bỏ rơi anh vào lúc này.

Tôi khóa xe và nhanh chóng đuổi theo anh. Tôi bắt đầu đẩy chiếc xe lăn của anh. Đường dốc đến gần một dặm và Jordan cố hết sức nghển cổ lên nhìn tôi như để cám ơn. Tôi tự nhủ: Sao mình có thể nghĩ là bỏ anh ấy lại được nhỉ?

Sau đoạn đường vất vả để đến được nơi ở của Jordan, căn hộ nằm trong tòa nhà gần trường nhất dành cho những người khuyết tật, cả hai chúng tôi đều ướt đẫm mồ hôi. Tôi không thể nào tin được là Jordan đã phải tự xoay xở đi về mỗi ngày như thế này trong suốt bốn năm trời. Còn tôi, cứ mỗi chuyện không tìm được chỗ đậu xe gần lớp học cũng đã khiến tôi cáu kỉnh lên! Jordan cứ nài nỉ mời tôi vào nhà và hong khô quần áo. Anh ấy còn nói rằng anh ấy muốn tôi gặp một người.

Tôi hơi ngại khi phải vào nhà anh. Tôi chẳng biết mình mong đợi điều gì nữa. Tôi chưa từng vào nhà một người khuyết tật bao giờ. Tôi đoán mình đang e ngại những điều bí ẩn. Nhưng khi vào nhà rồi thì tôi lại thấy xấu hổ vì những lo sợ của mình. Chẳng những tôi ngạc nhiên mà còn ấn tượng nữa. Căn hộ của Jordan không giống chỗ ở luộm thuộm của bất kỳ sinh viên bình thường nào khác mà nó khá tiện dụng và thẩm mỹ. Mỗi món đồ đều được sắp đặt cẩn thận và vừa tầm với của Jordan. Và trong nhà còn có rất nhiều sách.

Tôi hỏi: "Bạn đã đọc hết mấy cuốn sách này chưa?".

"Mỗi tuần mình đều đọc một cuốn và cứ như thế suốt bốn năm qua rồi".

Vậy là bên cạnh việc học, anh còn đọc thêm sách nữa. Anh nắm lấy tay tôi và ra hiệu cho tôi theo anh đến phòng ngủ ở phía sau. Anh gõ nhe và thì thầm điều gì đó qua cánh cửa. Tôi theo anh vào bên trong căn phòng. Anh giới thiệu tôi với người mẹ nằm liệt giường của mình. Sau này tôi mới biết là mẹ anh đã bị chứng đột quỵ mấy năm về trước. Một Jordan ngồi xe lăn, một sinh viên phải đi học suốt ngày, và một người say mê đọc sách cũng chính là người chăm sóc chủ yếu cho bà.

Jordan để tôi ở lại với mẹ anh và đi pha trà. Tôi không biết liệu mẹ anh có biết tôi đang ở trong phòng hay không, cũng chẳng biết bà có hiểu được những gì Jordan vừa kể cho bà nghe về chiếc xe lăn của anh và cơn mưa chiều nay không, nhưng đột nhiên bà ngẩng đầu lên và bắt đầu trò chuyện với tôi.

Bà nói: "Suốt bốn năm nay, không một người nào giúp đỡ con trai tôi cả. Nói như vậy không có nghĩa là nó cần sự giúp đỡ, nhưng như vậy thì đôi lúc nó sẽ cảm thấy cô độc".

Tôi không biết phải nói gì. Giờ đây, buổi tiệc côctai dường như đã trở thành chuyện xa vời.

Tôi quyết định ở lại dùng bữa tối. Jordan và tôi đã cùng nhau ăn mừng ngày cuối cùng của khóa học. Trong suốt những năm học đã qua và trong số tất cả những gì mà tôi đã được học thì đây chính là bài học giá trị nhất đối với tôi.

- Christy Calchera


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx