sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Đánh cương thi, nói chuyện yêu đương - Chương 20 - 21

Chương thứ hai mươi:

Tả Minh Vũ mang Nghiêm Học đi tới rừng sâu, dạy cậu sử dụng năng lực ra sao, làm sao kiềm chế xúc động hút máu, còn chỉ dẫn kỹ càng vấn đề liên quan thân thể, nhưng anh không nói rốt cuộc họ có sợ đầu gỗ đâm vào tim hay không.

Hai người ở trong rừng qua bốn ngày, Nghiêm Học luôn luyện tập sử dụng năng lực. Cậu đã rất giỏi khoản di động trong chớp mắt, một số đặc tính khác thì đang từ từ thích ứng, nhưng cơ bản không thành vấn đề gì. Bây giờ thân thể cậu không đau nữa, cũng thích ứng cảm giác bị phóng đại ra, khống chế dục vọng với máu rất tốt.

Ngày thứ năm, buổi tối Tả Minh Vũ dẫn Nghiêm Học đi khu vui chơi. Bởi vì chỗ này có rất nhiều người, có thể xem coi Nghiêm Học khống chế máu như thế nào, thuận tiện thả lỏng chút. Tả Minh Vũ biết, Nghiêm Học từ nhỏ sống cùng bà nội sớm muốn đi khu vui chơi nhưng vẫn không có cơ hội, cho nên anh mới dẫn cậu tới đây.

Bởi vì không phải là kỳ nghỉ, ban đêm khu vui chơi không có nhiều người. Tả Minh Vũ và Nghiêm Học chơi rất nhiều trò. Bởi vì là thể biến dị nên thần kinh căng thẳng của Nghiêm Học mở rộng gấp mấy lần, càng kích động hơn. Cả đêm Nghiêm Học đều vui vẻ ôm Tả Minh Vũ, cọ cọ hôn hôn.

Tả Minh Vũ cố gắng kiềm chế người nóng lên, mắt trợn trắng câm nín, thầm nghĩ.

“Em có biết anh kiềm chế khốn khổ cỡ nào không hả?”

“Minh Vũ, chơi cũng đủ rồi, chúng ta đi vòng đu quay rồi về thôi.”

“Tốt!” Nghiêm Học thấy mắt Tả Minh Vũ dường như sáng lên, cẩn thận nhìn thì lại thấy chỉ bình thường, nên cho rằng mình nhìn lầm, không nghĩ nhiều.

Vòng đu quay chậm rãi bay lên, Tả Minh Vũ không thể kiềm chế được nữa hôn Nghiêm Học, tay bắt đầu sờ loạn.

Nghiêm Học vội ngăn anh lại.

“Minh Vũ, lát nữa là hạ xuống rồi, trở về hãy làm được không?”

“Anh chịu không nổi, em trước giúp anh giải quyết một lần được không?” Tả Minh Vũ hôn cổ Nghiêm Học, nói.

“Được rồi.” Nghiêm Học bất đắc dĩ nói.

Thoáng chốc trong buồng nhỏ tràn ngập tiếng thở dốc nặng nề.

Chơi thỏa mãn hai người tay nắm tay trở về chỗ ở.

Vừa vào nhà gặp Đào Chân đang uống nước, y kích động đánh thức mọi người, Nghiêm Học muốn cản cũng không kịp.

Mọi người thấy Nghiêm Học hồi phục thì rất vui, kéo cậu hỏi lung tung. Tả Minh Vũ ghen ôm Nghiêm Học đi vào phòng, ném cậu lên giường, quên cả đóng cửa. Chẳng mấy chốc sau, trong phòng truyền ra thanh âm mất hồn.

“A! Minh Vũ, anh nhẹ chút...”

“A Học, anh không cố ý, nhưng sao chặt dữ vậy?”

“Đau quá hà...”

“Tại khô quá... anh sẽ nhẹ hơn nữa.”

“Ừa!”

“Không được, A Học, quá khô...”

“Vậy anh dịu dàng chút đi!”

“Hai người đủ rồi! Lấy kính sát tròng thôi có cần nói mập mờ như vậy không!” Đào Chân thật sự chịu không nổi nữa, trán nổi đầy gân xanh đứng ngoài cửa rống to.

“Hở? Sao ý nghĩ của các người đen tối thế?” Nghiêm Học rất là ngây thơ nói.

Người bên ngoài cửa câm nín.

Lại cười đùa một lát, Nghiêm Học kéo Tả Minh Vũ đi ngủ, hai người cùng nhau tắm rửa.

Lúc tắm, Tả Minh Vũ giở trò với Nghiêm Học, lăn qua lăn lại hồi lâu mới tắm rửa xong. Vừa lau khô người ra khỏi phòng tắm thì Tả Minh Vũ đã đè Nghiêm Học lên giường.

“Minh Vũ, em mệt quá hà...”

“A Học, lâu rồi không làm... em không muốn sao?”

Nghiêm Học cắn răng, nói.

“Vậy anh mau lên đi, chỉ một lần!”

“Tốt!” Tả Minh Vũ nói xong bắt đầu chiến đấu.

Nhưng mà, Tả Minh Vũ nói không giữ lời, không biết muốn bao nhiêu lần, Nghiêm Học mệt sắp chết ngất xỉu anh mới chịu ngừng, giúp cậu tẩy rửa người, ôm cậu ngủ thiếp đi.

Lúc hai người nhắm mắt thì gần buổi chiều, đợi khi tỉnh lại thì đã là đêm khuya, Tả Minh Vũ mở mắt ra thấy Nghiêm Học đang nhìn chằm chằm trần nhà.

“A Học, sao không ngủ thêm chút nào, đang nghĩ cái gì?”

“Minh Vũ, em cảm thấy giống như đang nằm mơ, tất cả có phải là thật không?”

“Là thật, đều là sự thật.”

“Vậy sau này em có phải là có thể bảo vệ anh được không? Không cần khiến anh lo lắng nữa?”

“A Học, tuy em là đàn ông, cũng rất giỏi, nhưng trong mắt người yêu thì em vĩnh viễn là đối tượng cần được bảo vệ, giống như em muốn bảo vệ anh vậy, biết chưa? Được bảo vệ không có nghĩa là em yếu đuối, mà chứng minh em được yêu.”

“Ừm, Minh Vũ, em biết rồi, em yêu anh.”

“Anh cũng yêu em.”

“Hì hì.”

“Hơn nửa đêm không ngủ suy nghĩ gì đâu không, em rất rảnh phải không?”

“Đúng vậy, em rảnh lắm, ngủ không được, hì hì.”

“Nếu em đã có tinh thần như vậy thì chúng ta làm đi.”

“Á? Ui chà, sao buồn ngủ quá ta, em muốn đi ngủ. Minh Vũ ngủ ngon!” Nghiêm Học vội nhắm mắt lại giả bộ ngủ.

“Tốt thôi, em ngủ, anh làm!” Tả Minh Vũ nói xong xoay người đè Nghiêm Học, hôn lên môi cậu.

Chốc lát sau, trong phòng lại tràn đầy tiếng thở dốc nặng nề và tiếng rên rỉ.

Chương thứ hai mươi mốt:

Qua hơn một tuần, vết thương trên chân Trì Nham đã lành lặn. Nghiêm Học đã hoàn toàn thích ứng năng lực biến dị, phát huy sức mạnh cũng quen thuộc hơn. Chẳng qua bởi vì cậu uống máu của thể biến dị tiến hành biến dị, cho nên năng lực không mạnh bằng Tả Minh Vũ, hơn nữa không thể biến thành thể hoàn toàn như Tả Minh Vũ. Nghiêm Học đối với việc này rất là tiếc nuối, bởi vì nếu cậu cũng có thể biến thành thì sẽ biết thể hoàn toàn của Tả Minh Vũ là cái gì. Tả Minh Vũ nói trong người Nghiêm Học có ba loại máu của anh. Một loại là chính anh, một là máu của thủy tổ quỷ hút máu cổ xưa nhất, còn có một thì anh giữ bí mật. Nghiêm Học bởi vì uống máu trong người Tả Minh Vũ nên cơ thể cậu tương đương có bốn loại máu, huyết dịch càng không tinh thuần, vậy nên Nghiêm Học không cách nào biến thành thể hoàn toàn.

Bình an nghỉ ngơi tại K thị, bảy người bắt đầu đi tới một thành thị hòa bình khác, K thị.

G thị là một thành thị rất nhỏ, vì tiết kiệm thể lực nên mấy người quyết định mua xe thay đi bộ. Bởi vì tới G thị rồi thì không cần nữa, cũng không muốn khiến người khác chú ý, nên mua một chiếc xe van. Khâu Tử Dạ chủ động làm tài xế, đương nhiên Khâu Tử Lộ sẽ đi theo anh hai yêu quý ngồi ghế phụ lái. Mặt sau xe van là hai hàng ghế, Tả Minh Vũ và Nghiêm Học ngồi ở hàng thứ nhất. Đào Chân vốn muốn cùng Hàn Thanh Hương bồi dưỡng cảm tình, bất đắc dĩ có thêm Trì Nham ngồi ở hàng thứ hai.

Kỹ thuật lái xe của Khâu Tử Dạ rất tốt, nửa đoạn đường sau tuy không tính bằng phẳng nhưng Khâu Tử Dạ thích hợp giảm tốc độ, trong xe không quá xóc nảy, người bên trong đều thấy buồn ngủ.

“Mọi người tỉnh lại đi.” Khâu Tử Dạ đánh thức mấy người mơ mơ màng màng.

“Sao vậy?” Đào Chân hỏi.

“Đã tới G thị, tiếp theo chúng ta nên làm gì?” Khâu Tử Dạ hỏi câu này nhìn hướng Tả Minh Vũ.

Tả Minh Vũ suy nghĩ một lát, nói.

“Chúng ta ở F thị trễ thời gian một chút, mặt sau chia nhau hành động đi.” Tả Minh Vũ nhìn lướt qua mọi người, mở miệng nói. “Hàn Thanh Hương và Trì Nham đi mua một ít đồ y tế, thực vật. Khâu Tử Dạ và Khâu Tử Lộ thêm đầy xăng cho xe, thuận tiện hỏi thăm có tin tức mới truyền tới đây không. Đào Chân, anh đi điều tra tình hình kho vũ khí và thủ vệ nơi này, thuận tiện xem xét có bao nhiêu thành thị bị bệnh độc tập kích. A Học, em cùng anh chờ Đào Chân trở về rồi lại hành động. Hai tiếng đồng hồ sau chúng ta tập hợp tại đây, ai có vấn đề gì không?”

“Không!” Đồng thanh đáp.

“Hành động!” Tả Minh Vũ hô.

“Yes, sir!” Lại đồng thanh đáp.

Tả Minh Vũ nhếch khóe môi.

“Cười gì thế?” Nghiêm Học mắt sắc lập tức hỏi.

“Không có gì, cảm giác làm trưởng quan không tệ.” Tả Minh Vũ trở lại mặt lạnh như tiền, đáp.

Mọi người mỉm cười nhưng lòng thầm nói.

“Anh ta cười hả? Sao mình không thấy ta?”

Hai tiếng đồng hồ sau.

“Báo cáo trưởng quan! Toàn viên đã tập hợp!” Đào Chân còn ghiền chơi đóng giả, mọi người tập thể im lặng.

“Trọng điểm!” Tả Minh Vũ nói.

“Tình huống nơi này không khác gì F thị, bị kẹp ở giữa, chạy không thoát, chỉ có thể thuận theo tự nhiên. Nhưng rất nhiều người không chịu nổi áp lực này muốn chạy trốn, kết quả đều không trở về. Nhưng nghe một gia đình nói gần đây có tới một người, là từ thành thị khác trốn ra, dường như là S thị.” Khâu Tử Dạ nói.

“S? Biết tên là gì không? Hiện giờ người ở đâu?” Tả Minh Vũ hỏi.

“Mọi người đều gọi hắn là A Tứ, bây giờ còn ở tại G thị, cũng hỏi thăm chỗ ở rồi, tùy thời có thể đi qua, muốn đi sao?” Khâu Tử Dạ hỏi.

“A Tứ? Là hắn ta ư?” Tả Minh Vũ suy tư.

“Ừm. Đào Chân, bên anh thì sao?” Tả Minh Vũ hỏi.

“Lấy S thị làm trung tâm, đa số thành thị đều bị bệnh độc xâm chiếm, phía xa coi như bình yên vô sự, cũng tăng mạnh nghiêm phòng canh gác. Thành thị gần đây chỉ có F, G thị là không bị ô nhiễm, đã tìm ra vị trí chính xác chỗ cất vũ khí và chủng loại số lượng, tôi có thể giải quyết vấn đề cạm bẫy, tùy thời hành động.” Đào Chân nói xong đắc ý nhướng mày.

“Tốt lắm, chúng ta trước tiên đi gặp A Tứ đi, Khâu Tử Dạ dẫn đường.” Tả Minh Vũ nói.

“Tứ ca! Thật là anh!” Tả Minh Vũ kêu lên.

Người bị gọi tứ ca, A Tứ ngoái đầu lại, thấy Tả Minh Vũ thì trên mặt lộ ra vui mừng và kích động.

“Tiểu Ngũ! Cậu là Tiểu Ngũ!”

“Đúng vậy, là tôi!”

“Tiểu Ngũ! Cậu thật sự là Tiểu Ngũ rồi! Tiểu Ngũ, sao cậu ở đây?”

“Câu này nên để tôi hỏi anh mới đúng.”

“Tôi trốn ra!”

“Chúng ta tìm chỗ nói kỹ hơn đi.”

“Tốt.”

A Tứ mang bảy người tới một gian phòng, rót nước trà cho họ, mới lại mở miệng.

“Tiểu Ngũ, rốt cuộc tôi tìm được cậu!”

“Hãy nói kỹ hơn đi.”

“Ừ. Từ sau khi cậu đi, tôi nghĩ hết cách đi tìm, nhưng mỗi lần đều bị bắt về. Tháng trước bởi vì bệnh độc nên Mr. D quá bận, không thời gian tự mình kiểm tra tình huống của chúng ta, vừa lúc người đưa cơm cho tôi là người mới, tôi gạt hắn nói máu có vấn đề, hắn bị hù sợ mở cửa vào xem tình huống, tôi đánh bất tỉnh hắn xong chạy ra ngoài.” A Tứ kể nhẹ nhàng nhưng Tả Minh Vũ biết gã ăn không ít khổ.

“Tứ ca, anh chịu khổ.” Tả Minh Vũ nắm tay gã.

A Tứ vỗ bàn tay Tả Minh Vũ nắm lấy tay mình, nói.

“Không có gì, tôi đã tìm ra cậu rồi thôi!”

“Khụ khụ!” Nghiêm Học nhìn tay hai người, khó chịu ho nhẹ một tiếng.

A Tứ thông minh đương nhiên phát hiện có gì lạ, nhưng gã không hiểu rõ sự việc nên không nghĩ nhiều, chỉ nói.

“Tiểu Ngũ, họ là bạn của cậu hả? Sao không giới thiệu cho tôi đi?”

“Coi kìa, tôi quên mất. Đây là Đào Chân, vị hôn thê của Đào Chân, Hàn Thanh Hương. Trì Nham. Hai anh em này anh cả là Khâu Tử Dạ, em trai là Khâu Tử Lộ. Đây là Nghiêm Học, người yêu của tôi. A Tứ cũng thấy rồi, là bình giấm di động.” Tả Minh Vũ cười khẽ nói.

“Người yêu? Chẳng phải hai người đều là đực à?”

“Đực...” Mọi người nín cười.

“Tứ ca, nam nam, cái gì là đực. Hai người đàn ông cũng có thể bên nhau.” Tả Minh Vũ đổ mồ hôi nói.

“Ồ...” A Tứ ngẫm nghĩ, nói. “Vậy tôi thích hắn được không?” A Tứ chỉ Khâu Tử Dạ, hỏi.

“Không được! Anh ấy là của tôi!” Khâu Tử Lộ ôm Khâu Tử Dạ, lớn tiếng tuyên bố.

Mọi người mập mờ nhìn hai anh em.

A Tứ nói:

“Không sao, chúng ta 3p!”

“Tứ ca, anh học đâu ra vậy!” Tả Minh Vũ bực mình.

“Hì hì...” A Tứ cười gượng.

“Vì sao anh ta kêu là A Tứ, kêu anh là Tiểu Ngũ? Có phải sau này em cũng phải kêu Tứ ca?” Nghiêm Học hỏi vấn đề không đâu vào đâu.

“Đương nhiên, Tứ ca của anh cũng là Tứ ca của em. Lúc bọn anh ở phòng nghiên cứu, Tứ ca đánh số là L3514, còn anh là L3515, khi đó bọn anh bị nhốt chung một chỗ, bởi vì không muốn tên trước kia nên kêu bằng danh hiệu.” Tả Minh Vũ đáp.

“Thì ra là vậy. A, Tứ ca, trên cánh tay anh là danh hiệu à? Thoạt trông rất đau...” Nghiêm Học chỉ vết sẹo L3514 trên cánh tay A Tứ, hỏi.

“Ừ, đúng rồi, danh hiệu chúng tôi đều ở đây.” A Tứ đáp.

“Minh Vũ, sao không thấy anh có. Đúng rồi, cái tên Minh Vũ là tên trước kia của anh?” Bé Nghiêm Học tò mò lại bắt đầu hành trình mười vạn câu hỏi vì sao.

“Sau khi anh ra khỏi phòng nghiên cứu thì tự đặt tên cho mình. Đúng rồi, tứ ca, anh cũng đặt tên cho mình đi!” Tả Minh Vũ không đáp lại vấn đề thứ nhất của Nghiêm Học.

Nghiêm Học nghe nói A Tứ cũng muốn đặt tên, lập tức quên vấn đề mã hóa.

“Tốt thôi, vậy tên tôi là Hữu Ám Dực!” A Tứ không chút nghĩ ngợi nói.

Mọi người ngây ra một chút mới hiểu, Tả Minh Vũ – Hữu Ám Dực, đối lập thật hoàn chỉnh!

“Không phải kêu anh đối câu đối!” Tả Minh Vũ vô lực, sao Tứ ca vẫn là tính tình như vậy.

“Hì hì, nói giỡn thôi, gọi Tả Niệm đi. Tiểu Ngũ, nếu tôi chết thì cậu phải vĩnh viễn nhớ tới tôi nha!”

“Anh nói gì vậy! Anh sẽ không chết!”

“Tôi nói nếu thôi mà, đồng ý đi!”

“Ai, tôi và A Học sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ Tứ ca.”

“Ừm, Tứ ca vĩnh viễn là người anh tốt của bọn em!” Nghiêm Học bổ sung.

“Đương nhiên, hai người cũng vĩnh viễn là em trai tôi thương nhất.”

“Các người thật ớn lạnh quá!” Khâu Tử Lộ chọc nói.

Khâu Tử Lộ không nói thì thôi, nói ra liền khiến mọi người nhớ tới tuyên ngôn độc chiếm anh trai của cậu, thầm nói.

“Lộ rồi hen, xem bộ dạng còn không nói thẳng? Cho rằng chúng ta không biết chắc?”

Mọi người nhìn hai anh em, chờ đáp án.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx