Người bị rượt đuổi là lão phu nhân của Vi gia. Sau khi thành bị hạ, bà được hơn một trăm gia binh bảo vệ bỏ chạy theo cửa nam. Đã vài lần bọn họ gặp phải kỵ binh tuần tra của quân Hồi Hột, nhưng cuối cùng vẫn chạy thoát. Mắt thấy đã ra khỏi phạm vi khống chế của người Hồi Hột, họ lại đột nhiên gặp một đội quân trinh sát mười mấy người của chúng. Quân trinh sát Hồi Hột dường như cũng cảm thấy nhân vật trong xe ngựa quan trọng, liền truy đuổi không rời. Đúng lúc nguy cấp nhất, bọn Trương Hoán đã cứu bà.
"Tại hạ Trương Khu Bệnh, sỹ tử Thái Nguyên, tham kiến Vi lão phu nhân!"
Trước mắt Trương Hoán là một lão phu nhân gương mặt hiền hậu, đầu tóc bạc trắng, tuổi chừng ngoài sáu mươi. Bà là vợ của tướng quốc đời trước Vi Kiến Tố, cũng là mẹ của gia chủ đương nhiệm Vi Ngạc của Vi gia. Lúc này, bà đã thoáng bình tĩnh lại sau cơn kinh hãi, vội khoát tay nói với Trương Hoán:"Trương công tử là ân nhân cứu mạng của ta, ta phải thi lễ với công tử mới đúng. Xin hãy mau mau thôi hành lễ!"
Tân Lãng dắt đám sỹ tử của thư viện Lũng Hữu quỳ xuống, kính cẩn dập đầu. Nhìn từ mức độ nào đó, Vi lão phu nhân chính là tổ sư mẫu của bọn họ.
"Kim Thành giáo úy của thư viện Lũng Hữu là Tân Lãng xin lạy chào tổ sư mẫu!"
"Hóa ra cháu chính là Bưu lang (1) của nhà Tân Vân Kinh!" Nước mắt của Vi lão phu nhân chảy xuống, bà kéo Tân Lãng khẩn nài:"Vì bảo vệ lãnh thổ Đại Đường, Vi gia dốc binh lên phía bắc, lại không thể tự bảo vệ mình. Thành đã bị phá, đền thờ bị thiêu hủy, gia tài bị cướp sạch, cả thư viện bọn cháu cũng trở thành một đống đổ nát. Ta đã không biết có bao nhiêu con cháu Vi gia bị bắt bị giết. Còn có Thanh nhi, nó chạy nạn cùng ta. Nhưng một canh giờ trước, để dẫn dụ quân Hồi Hột, nó đã dắt các gia đinh chạy về phía tây, không rõ sống chết ra sao."
Vi lão phu nhân lau nước mắt, thở dài rồi nói tiếp:"Bưu lang, tính ra Thanh nhi còn là sư đệ của cháu. Nó rất sùng bái cháu, từng nhắc đến cháu với ta nhiều lần. Cháu có thể đi cứu nó không?"
Tân Lãng gật đầu không chút chần chừ. Y đứng lên, bình tĩnh nói với Trương Hoán:"Vi Thanh là thủ hạ của ta ở thư viện Lũng Hữu, ta không thể thờ ơ mặc kệ. Khu Bệnh huynh! Đây là việc nội bộ của thư viện ta, hy vọng huynh không can dự!"
Trương Hoán lại mỉm cười nói:"Vi Thanh hẳn là con trưởng của Vi thượng thư, người kế thừa chức gia chủ của họ Vi nhỉ! Vừa rồi lão phu nhân cũng nói, vì bảo vệ lãnh thổ Đại Đường, Vi gia đã dốc binh lên phía bắc, mà không thể tự bảo vệ mình. Vậy thì, việc riêng cũng là việc nước, ta sao có thể đứng ngoài được?"
Tân Lãng lẳng lặng nhìn Trương Hoán. Hồi lâu sau, Tân Lãng gật đầu.
Trương Hoán đi tới bên cạnh Triệu Tam, nói:"Các huynh hãy bảo vệ Vi lão phu nhân về thuyền trước."
Triệu Tam thấy thủ hạ tử thương, mệt mỏi, thực sự không còn sức chiến đấu nữa, bèn áy náy nói với Trương Hoán:"Vậy bọn ta về trước, công tử dọc đường bảo trọng!"
"Các huynh cũng phải bảo trọng!" Trương Hoán không nhiều lời thêm, y tung người lên ngựa, thả lỏng dây cương phóng nhanh về phía tây.
...
Liên tục băng qua những mảnh rừng rậm rạp, trời đã dần tối. Trên quan đạo phía trước, dân cư càng lúc càng thưa thớt. Khắp nơi đều là cảnh đổ nát hoang tàn, nhà cửa chưa cháy hết, vẫn đang bốc lên khói xanh.
Khó khăn lắm mới gặp được một nhóm người chạy nạn, biết được đại quân Hồi Hột vừa rút lui khỏi nơi này chưa tới hai canh giờ. Lúc này bầu trời đã hoàn toàn tối đen, gió bấc nổi lên bốn bề, lạnh buốt thấu xương.
"Cứ đi tiếp không phải là cách hay, không có chút đầu mối nào."
Trương Hoán ghìm cương ngựa, có phần nghi ngại nói:"Nếu ta là Vi Thanh, do chạy về phía tây sớm muộn gì cũng sẽ gặp đại quân Hồi Hột, nên nhất định sẽ lại rẽ sang phía nam. Thêm nữa, dọc đường chúng ta không hề nhìn thấy thi thể của gia đinh, chẳng hợp tình hợp lý chút nào. Do đó, ta đoán rất có thể là Vi Thanh chạy về phía tây không bao lâu thì chuyển sang phía nam."
"Ta cũng cho là như vậy, quay đầu thôi!" Tân Lãng đồng ý với suy nghĩ của Trương Hoán. Mọi người phóng về phía nam.
Đi về phía nam lại vào rừng rậm lần nữa. Trong rừng âm u tĩnh mịch. Ánh trăng thê lương thi thoảng xuyên vào qua khe mây kẽ lá, hết sức quỷ dị. Mọi người khống chế tốc độ của ngựa, để tránh bị tách xa nhau. Trên đường chỉ nghe thấy móng ngựa giẫm lên lá cây phát ra tiếng sột soạt. Cú đêm chợt kêu rờn rợn, nhào về bầu trời đen kịt.
Lại đi khoảng hơn một canh giờ, mọi người rốt cuộc đã phát hiện vài thi thể gia đinh ven đường, nghĩa là bọn họ đã đi đúng đường. Mọi người tức thì hưng phấn. Đi tiếp mười mấy dặm đường nữa, Trương Hoán bỗng dừng lại, "mọi người nghe xem, đó là tiếng gì vậy?"
Mọi người lắng nghe. Trong màn đêm yên lặng, dường như có tiếng thác nước đổ ào ào. "Phía trước có sông!" Triệu Nghiêm buột miệng nói.
"Không sai! Là tiếng nước sông chảy."
Trương Hoán gật đầu, nói với Triệu Nghiêm:"Huynh đi xem xem, có doanh trại của quân Hồi Hột hay không?"
Triệu Nghiêm đáp ứng, xuống ngựa chạy nhanh về trong rừng. Chốc lát sau, chỉ thấy y mặt mày vui mừng chạy lại, vội vàng nói:"Khu Bệnh đoán không sai. Bờ sông đằng trước quả nhiên có vài lều bạt của người Hồi Hột, có khoảng hơn ba mươi người."
"Rốt cuộc đã tìm thấy bọn chúng." Trương Hoán ném dây cương cho Trịnh Thanh Minh, nói:"Mọi người hãy đợi ở đây, ta đi coi thử!" Nói đoạn, y vẫy tay với Tân Lãng và Triệu Nghiêm, ba người mau chóng chạy về bờ sông.
Chạy chừng hơn trăm bước, một con sông rộng độ bảy, tám trượng quả nhiên xuất hiện ở phía trước. Nước sông chảy tới từ phía tây bắc, chảy đến một sườn dốc đột nhiên đứt xuống, tạo nên một con thác nhỏ. Dòng nước trở nên rất xiết ở chỗ này. Lại xuôi xuống khoảng hai trăm bước, có một cây cầu gỗ nhỏ.
Bọn họ âm thầm nấp ở sau một gờ đất, chăm chú nhìn về bờ bên kia. Bên đó, cây rừng sum suê, hiện rõ mồn một dưới ánh trăng. Chỉ thấy ở bờ sông có một khoảnh đất trống trải, mấy chiếc lều bạt được dựng ở đó, mà người Hồi Hột đều tập trung bên ngoài, vây quanh đống lửa cháy rừng rực. Một con dê được nướng đến vừa chín vàng trên đống lửa, mùi thịt thơm tỏa ra bốn phía. Mỡ rơi vào trong lửa, không ngừng phát ra tiếng tách tách. Một người trẻ tuổi bị trói ở cách đám người Hồi Hột chừng vài bước.
"Là y, Vi Thanh!"
Tân Lãng liếc mắt là nhận ra người trẻ tuổi ấy. Nét mừng rỡ lóe lên trong mắt Tân Lãng chợt ảm đạm lại. Đối phương có ba mươi người, hơn nữa đều là quân trinh sát, nhóm thư sinh bọn họ làm sao đánh lại được?
Trương Hoán không lên tiếng. Y nhìn mặt sông, rồi nhìn cây cầu gỗ, dường như nghĩ tới điều gì đó?
Lúc này, một đại hán Hồi Hột xách một chiếc túi da đi tới trước mặt Vi Thanh, hình như muốn cho y uống. Nhưng Vi Thanh lại cực kỳ quật cường, quay đầu sang một bên không chịu uống. Người Hồi Hột nọ hết sức giận dữ, túm tóc y, kéo hai bước, rồi ấn mạnh đầu y vào trong sông.
Tân Lãng thấy vậy, trong mắt bùng cháy lửa giận. Y bật dậy, nhưng lại bị Trương Hoán kéo xuống.
Tân Lãng không động đậy được, chỉ đành đấm mạnh lên gờ đất.
Trương Hoán nhìn chăm chú mặt sông rộng, từ từ nói:"Có lẽ ta có thể thử!"
Y ngoảnh đầu căn dặn vài câu với Triệu Nghiêm. Triệu Nghiêm lập tức khom lưng chạy nhanh về.
...
Đại hán Hồi Hột kéo Vi Thanh lên khỏi nước. Chỉ nghe tiếng chửi phẫn nộ loáng thoáng không rõ của Vi Thanh. Đại hán Hồi Hột ngoác miệng cười lớn, lại nắm tóc y, đổ rượu mạnh trong túi da vào miệng y. Chỉ giây lát sau, tiếng chửi của Vi Thanh tắt ngúm. Đại hán Hồi Hột cười lớn ha hả, đẩy ngã y rồi nghênh ngang bỏ đi.
Lúc này, Trương Hoán đã lặng lẽ xuống nước. Y lẳng lặng lặn mau chóng dưới nước, rất nhanh đã bơi đến gần đống lửa.
Trương Hoán tới sát bờ sông, thân thể chầm chậm nổi lên. Xuyên qua mặt nước, y nhìn dán mắt vào Vi Thanh. Vi Thanh đã say bí tỉ, nằm mềm oặt ngủ mê man cách đó vài bước.
Trương Hoán tính toán nhanh chóng khoảng cách và thời gian. Vi Thanh nằm vừa khéo giữa đống lửa và con sông, đều cách khoảng ba bước. Bản thân lên bờ cả tiến và lui cần sáu bước, vả lại chắc chắn sẽ bị người Hồi Hột phát hiện. Khoảng thời gian từ lúc lên bờ đến khi bị phát hiện bản thân có lẽ chạy được hai, ba bước. Cân nhắc tới những nhân tố như vùng khuất tầm nhìn, ôm Vi Thanh, cùng thời gian cần thiết để người Hồi Hột đứng lên xông tới, thì có lẽ cứu được Vi Thanh xuống nước.
Điều mấu chốt bên trong chính là một chữ: nhanh!
Trương Hoán từ từ tập trung đủ lực lượng. Thân thể chậm rãi rời khỏi mặt nước, uốn thành một đường cong, tựa như một cây cung được kéo căng. Mỗi tấc cơ thịt của y đều đang run nhè nhẹ, căng ra hết mức.
Đột nhiên, y giống như một mũi tên nhọn rời dây cung, chỉ một bước đã lẩn đến bên cạnh Vi Thanh, mượn thế lao nhanh của thân thể chộp Vi Thanh lên.
Đúng khoảnh khắc Trương Hoán tới gần Vi Thanh, năm kẻ Hồi Hột ở đối diện Vi Thanh đồng thời phát giác Trương Hoán. Đặc biệt là kẻ vừa nãy trút rượu, phản ứng mau lẹ lạ thường. Hắn gào lớn, rút đao bật dậy, lao nhanh tới. Nhưng hắn vẫn chậm, Trương Hoán ôm Vi Thanh cách sông chỉ còn một bước, mà hắn cách Trương Hoán tận ba bước.
Dưới ánh sáng hắt hiu, Trương Hoán liếc thấy sau lưng chỉ có một tên Hồi Hột, những tên khác đều đang ở ngoài năm bước. Y khẽ nhếch mép cười tàn nhẫn. Đúng lúc nhảy xuống sông, y bỗng quay người ra vẻ ném Vi Thanh về tên Hồi Hột đó.
Kẻ Hồi Hột đang nhào tới từ đằng sau giật mình. Hắn thu đao chìa tay định đón Vi Thanh theo bản năng, ai ngờ người không bay tới, mà trước mắt lại có một luồng sáng lạnh căm lóe lên. Hắn chỉ cảm thấy cổ chợt mát rượi, rồi không biết gì nữa.
Trương Hoán chém chết tên Hồi Hột đó chỉ bằng một đao, y ngẩng đầu cười lớn, đoạn nhảy ngược vào sông như chim yến non về rừng, lập tức mất tăm.
Những binh lính Hồi Hột khác bị đồng bạn chết cản trở chốc lát. Đợi khi chúng xông đến ven bờ, chỉ thấy Trương Hoán đã thò đầu ra tại bờ bên kia, rồi nhảy lên bờ ngay tức khắc. Y vác Vi Thanh chạy nhanh về trong rừng, nơi đó còn có một người tiếp ứng, dắt hai con ngựa. Đám quân Hồi Hột vừa lo vừa giận, cùng lên ngựa lao điên cuồng men theo sông. Phóng một mạch hơn trăm bước, chúng xông qua sông theo cây cầu nhỏ.
Người ngựa ở bờ bên kia sớm đã không còn bóng dáng. Đám quân Hồi Hột tăng tốc phóng nhanh về phía trước. Nhưng chúng vừa đi không lâu, trong rừng rậm ở bờ sông đột nhiên có mười mấy bóng đen xông ra. Bọn họ mau chóng lên cầu, cùng rút kiếm chặt gãy cầu, rồi lên ngựa phóng như bay về phía tây.
...
Trời dần sáng. Chân trời đã bị nhuộm hào quang màu tím rực rỡ chói mắt. Tại phía nam Diêu Thủy, dưới chân một dãy núi tên là Mã An lĩnh, xuất hiện một nhóm sỹ tử cưỡi ngựa mệt nhọc thảm hại. Bọn họ chính là nhóm Trương Hoán trốn chạy suốt một đêm. Nơi này đã cách xa chỗ đêm qua cả trăm dặm.
"Tân huynh, y thế nào rồi?" Trương Hoán tiến lên, liếc nhìn Vi Thanh vẫn luôn im lặng, hỏi.
Dưới ánh mặt trời buổi sớm màu tím, Trương Hoán mới nhìn rõ khuôn mặt của người kế thừa chức gia chủ họ Vi. Vi Thanh đầu tóc rối bù, nước da trắng sáng, lông mi rất dài, ngũ quan thanh tú và rất có đường nét, giống hệt nữ nhân.
Chỉ là, trong mắt Vi Thanh thỉnh thoảng lộ ra vẻ đau đớn sâu sắc. Tình cảnh nhà tan cửa nát đã khiến y vô cùng kích động. Từ đêm qua tới giờ, y chưa hề lên tiếng.
Tân Lãng lắc đầu với Trương Hoán, tỏ ý Lãng cũng hết cách.
Trương Hoán cười cười, không hỏi thêm nữa. Y ngẩng đầu nhìn dãy núi kéo dài vài chục dặm, suy nghĩ chốc lát, đoạn ngoảnh đầu nói với mọi người:"Rất có khả năng hiện giờ chúng ta đã chạy tới trước mặt quân Hồi Hột, có thể đụng phải quân trinh sát của chúng bất cứ lúc nào. Cho nên, cách ổn thỏa nhất là tránh lên núi, đợi bọn chúng đi xa rồi mới quay về Trường An."
Nói tới đây, y nhảy lên ngựa phóng lên con đường núi. Mọi người liền phấn chấn tinh thần, theo sau Trương Hoán.
Chú thích:
(1): Bưu lang là người con dũng mãnh.
@by txiuqw4