sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 57: Vua Không Biết

Thôi Ninh hơi mất bình tĩnh, gương mặt đỏ bừng nói: “Không, Không phải, thẻ ngọc này là của ta.”

“Rõ ràng là rất giống! Cũng có khắc hai chữ.”

Bình Bình ngửa mặt suy nghĩ một chút lại không thể nhớ ra trên thẻ ngọc của Trương Hoán khắc chữ gì.

Thôi Ninh thấy nàng đã quên bèn vội vàng biện hộ: “Loại ngọc này ở kinh thành mua đâu cũng được, tất cả đều có khắc chữ hết.”

“Thật không? Nhưng mà thật sự rất giống.”

Bình Bình bán tín bán nghi gỡ thẻ ngọc xuống đưa qua đưa lại trên không trung: “Ừ, có lẽ tỷ nói đúng thẻ ngọc này có một vết rạn, thẻ kia chắc sẽ không có.”

Bình Bình cầm ngọc đưa trả cho Thôi Ninh, nàng uốn lưng cho khỏi mỏi liếc xung quanh rồi nói: “Khu vườn này rất đẹp nhưng nói lại quá đơn điệu chả có chút sống động nào!”

Nàng ta đảo tròn cặp mắt: “Hay là chúng ta ngoài dạo phố đi!”

Ánh mắt Thôi Ninh hiện rõ nét mong muốn nhưng lại cắn môi kiên quyết lắc đầu nói: “Ta không thể đi được, có thể cha ta sẽ mắng!”

“Lại thế nữa, ngươi cũng đâu có ra ngoài làm việc xấu, làm gì có người cha nào lại cấm con gái đi dạo phố?”

“Nhưng mà..” Thôi Ninh quay đầu nhìn về phía các nha hoàn, người hầu, có chút khó sử nói: “Bọn họ không được phép cho ta ra ngoài.”

“Chuyện đấy thì khó gì, tuyết lớn như thế nhân lúc họ không chú ý ta sẽ lẻn ra ngoài bằng lối cửa sau.”

...

Từ phường Tuyên Dương đến chợ Đông chỉ có hai dặm đường, dưới trời tuyết dày đặc một chiếc xe ngựa đi chầm chậm, tiếng pháo râm ran không dứt. Chẳng bao lâu sau đã tới cửa chính của chợ Đông. Lúc này đám sĩ từ đã thi xong ngày thi đầu tiên trở về, trên đường cái, quán rượu chỗ nào cũng có bóng dáng thanh niên, trên đường người đi lại tấp nập, tiếng nói chuyện ồn ã không ngừng.

“Đây là tam thúc, cũng là người hầu của ta, cô gọi làm lão Lâm là được. Trên xe ngựa, Bình Bình chỉ vào Lâm Đức Kỳ đang ngồi trên vị trí đánh xe nói.

“Chào Lâm tam thúc!” Thôi Ninh cất tiếng chào.

“A, không dám, không dám!” Lâm Đức Kỳ được con gái tướng quốc gọi là chú, thích thú, phấn khởi tinh thần vỗ vỗ ngực nói: “Các cô yên tâm đi dạo phố có tam thúc ở đây, chẳng ai mà dám to gan... chọc giận các cô đâu!”

Tiếng nói của Lâm Đức Kỳ càng nhỏ đi, đôi mắt nhìn theo một phụ nữ đẹp đang đi qua, ngơ ngẩn đến lúc người phụ nữ ấy đi khuất vào góc đường hắn mới sờ lên đầu cười hăng hắc.

Thôi Ninh hạ giọng hỏi: “Bình Bình, tam thúc vẫn ổn chứ?” Thấy Lâm Đức Kỳ lòng xuân vẫn đang bồi hồi, nàng hơi cảm thấy bất an.

“Tam thúc! Chú nghiêm chỉnh một chút đi!” Lâm Bình Bình bị xấu hổ trước mặt bạn nên cũng có chút tức giận.

“Ta vẫn ổn mà! Ta chỉ thấy nàng ấy mặc quá ít áo nên lo lắng cho thân thể của nàng ấy thôi mà, ha ha!”

...

Chợ phía đông chủ yếu kinh doanh cách mặt hàng cao cấp xa xỉ phẩm là chính. Đường rất rộng, khoảng hai mươi bộ, cửa hàng nào cũng có mặt tiền lớn có vẻ hoành tráng lắm. Các cửa hàng tơ lụa thì bán gấm đất Thục, lụa cống vua, thảm hồng, thảm nhiều màu dệt rất kỹ càng, rất đẹp. Rồi đến của hàng đồ sứ rất nhiều sứ trắng, sứ nước Việt, sứ ba màu vân vân cái nào cũng vô cùng tinh xảo giá cả rất cao.

Thôi Ninh nắm tay Bình Bình dừng bước trước trước của hàng đồ lưu niệm. Lúc thì xem chuỗi trân châu Nhật Bản, khi thì cầm một đoạn gấm đất Thục ướm lên ngươi.

Bây giờ là năm mới, rất nhiều cô gái cũng giống như các nàng rủ nhau đi dạo phố tại chợ phía đông. Không ít sĩ tử rảnh rỗi cũng kéo nhau đến chơi, đôi mắt giống như đám giặc đảo đi đảo lại về phía các cô gái trẻ đang đi đường. Lâm tam thúc một mặt trừng mắt nhìn bọn họ một mặt lại đảo loạn khắp bốn phía.

Tới lúc hoàng hôn, Thôi Ninh cuối cùng đi không nổi nữa, nàng mệt mỏi túm lấy Lâm Bình Bình năn nỉ: “Bình Bình, hôm này đi đủ rồi!”

“Ừ nói cũng đúng!” Bình Bình sờ bụng chỉ nhà khách ở khu chợ đông nói: “Chúng ta quay về nhà khách ăn cơm đi.”

Thôi Ninh cười, nhẹ nhàng gật đầu.

Phường Bình Khang nằm đối diện với cửa chính của chợ đông, đi đến khách sạn Cao Thăng thứ sáu cũng chỉ có hai dặm đường. Lúc này trong khách sạn cực kỳ náo nhiệt, nhưng không phải bở vì đám sĩ tử đi thi về mà là do Trương Hoán được phong quan tước, lại còn có ngự bút ban khen. Trong khách sạn từ quản lý trở xuống ai ai cũng muốn mời mọc hắn.

Đương nhiên, cũng có người buồn bã đóng cửa không ra. Lâm Tri Ngu là một trong số đó. Hôm này thi đúng “ Hiếu Kinh” hắn đoán đúng đề thi nhưng lại chưa thuộc kỹ. Trịnh Thanh Minh lại khác, hắn để quên giấy báo thi ở thanh lâu tối hôm trước. Phải quay lại lấy, tuy giám khảo không làm khó gì hắn nhưng mà hắn không đủ thời gian làm bài.

Vui nhất là Triệu Nghiêm và Tống Liêm Ngọc họ thi không sơ sót gì hơn nữa lại có một viên quan đến gặp, nói rằng họ đi theo Trương Hoán đốt cháy kho lương nên được phong là vân kỵ úy và thưởng một ngàn xâu tiền. Lâm Xảo Xảo ngây ngất trong niềm vui. Lúc này nàng được phong làm thất phẩm phu nhân, nhưng mà nàng không hề biết rằng Vân Kỵ hiệu úy chỉ là chức vị ghi nhớ công lao, chỉ là hữu danh vô thực mà thôi.

Còn Tống Liêm Ngọc lập tức chạy đến “ Quan bạn quỹ phường” (cái này như chi nhánh ngân hàng nhà nước) gửi ngay hai trăm xâu tiền dưới dạng chi phiếu cho cha mẹ ở quê. Cả khách sạn tràn ngập không khí vui vẻ.

“Chị, Chị quên nấu cơm à?”

Lâm Xảo Xảo cuối cùng bị lôi khỏi giấc mộng thất phẩm phu nhân. Nàng ngơ ngác không ngờ vì nàng quên nấu cơm mà Bình Bình giận dỗi, đột nhiên cười nói: “Nấu cơm làm gì, chị có tiền, sẽ dẫn cô đi lầu Thái Bạch ăn cơm.”

“Một ngàn xâu tiền cơ mà! Cũng làm một phu nhân rộng rãi với bản thân chứ.” Lâm Xảo Xảo vui vẻ, nhảy xuống giường: “Cô chờ một chút! Chị gọi anh rể cô cùng đi ăn.”

Nàng vừa ra cửa lại thấy Thôi Ninh đứng trong sân liền thất thanh kêu lên: “Thôi tiểu thư!”

“Chị! Đừng có kinh ngạc qua, cả ngày hôm nay em với chị ấy đi chơi cùng với nhau.” Bình Bình thản nhiên trước sự ngạc nhiên của chị mình, nàng đẩy Xảo Xảo một cái: “Chị mau đi gọi anh rễ đi, Thôi Ninh sẽ cùng chũng ta đi ăn cơm.”

Thôi Ninh khẽ mỉm cười nói: “Tôi đến tìm Trương công tử, tôi có một vật của anh ấy, nay mang đến trả anh ấy, giờ tôi phải về nhà.”

Vừa dứt lời, nụ cười của nàng đột nhiên mất tự nhiên. Phía trước Trương Hoán đang đứng ở cửa mỉm cười nhìn nàng.

Thôi Ninh đỏ mặt, nàng muốn nói gì đó nhưng môi khẽ giật giật mà không nói nên lời.

Lúc này Triệu Nghiêm cùng Lâm tam thúc cũng đi vào trong sân, Lâm Xảo Xảo vội kéo chồng sang một bên khẽ nói với hắn vài câu. Triệu Nghiêm cười ha hả nói: “Tốt quá hôm nay mọi người lại tề tựu đông đỏ vậy tôi mời mọi người một bữa.!”

Trương Hoán nhìn Thôi Ninh sâu lắng một thoáng rồi nói: “Thôi tiểu thư cũng đi cùng chúng tôi chứ!”

Thôi Ninh giật mình, nàng vội lắc đầu, lý nhí nói: “Tôi không thể ra ngoài lâu đươc, giờ phải về rồi.”

“Được rồi để tôi đưa tiểu thư về!”

Thôi Ninh im lặng gật đầu, quay sang Bình Bình nói: “Cô còn muốn đến chơi với tôi chứ!”

“Ha ha! Không biết cha cô còn muốn tôi đến nhà chơi hay không nữa.”

Thôi Ninh cười lắc đầu, nàng để mọi người nói chuyện với nhau quay người đi. Trương Hoán vội đem theo một cái gì đó rồi nhanh chóng đi theo.

Chờ đến khi bọn họ đi khuất, Lâm Bình Bình mới lộ chút buồn bã.

...

Trời đã tối, từng bông tuyết nặng nề rơi xuống đường tạo thành một lớp dày, Trương Hoán cưỡi ngựa đuổi theo đi song song với xe ngựa của Thôi Ninh. Hai người không nói năng gì cho tới chỗ rẽ gần Thôi phủ.

“Trương công tử, cái này trả lại cho công tử!” Thôi Ninh nhẹ kéo màn xe, đưa thẻ ngọc cho Trương Hoán.

Trương Hoán không nhận, hắn khẽ cười nói: “Thôi tiểu thư, tặng tôi cây đao, tôi không có gì báo đáp, thẻ ngọc này tặng cho tiểu thư vậy.”

Thôi Ninh cúi đầu, mặt nàng trở nên đỏ bừng, trong lòng thấy ngọt ngào vô cùng. Chỉ chốc lát đã đến cách cửa phủ có hai mươi bước, Thôi Ninh lấy hết cam đảm, sâu lắng nhìn Trương Hoán khẽ nói: “Hôm nay gặp mặt, biết bao giờ được cùng vương tử chung thuyền?”

Ngâm đến đây, nàng nhẹ nhàng hạ màn xe xuống, để Trương Hoán đứng lại trong gió tuyết.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx