Đêm đã khuya, lúc cửa Minh Đức của thành Trường An sắp đóng thì hơn mười chiến mã từ xa phóng nhanh đến. khiến cho mấy trăm người dân chuẩn bị ra khỏi thành đều dạt sang hai bên. Viên quan dẫn đầu đội nhân mã này cầm lệnh bài giơ cao hét lớn: “Quân tình khẩn cấp mau tránh đường.”
Lính gác cửa thành Trường An nhận ra lệnh bài cấp báo tám trăm dặm liền vội tránh đường, đội nhân mã này cứ thế xông ào ào vào thành.
...
Thôi Viên bỗng đứng phắt dậy: “Cái gì! Chu Hi Thái chết rồi?”
Cảnh vật trước mắt hắn tối sầm, hắn nặng nền ngã ngồi xuống giường. Chu Hi Thái thực sự đã chết, hắn không thể nào tin được sự thật này.
“Thưa tướng quốc, mười ba đô úy hợp mưu với nhau làm phản, Chu đại tướng quân vì ngăn cản bọn họ nên đã chết trong đám loạn quân. Bệ hạ đã truy tặng cho ông ấy chức Chu quốc công, mở cuộc họp để tam ti quyết định...”
“Mười ba đô úy à?” Thôi Viên yếu ớt hỏi lại.
“Thưa tướng quốc, mười ba tên này tất cả đều đã bị đền tội!”
Thôi Viên mệt mỏi phất tay: “Ta biết rồi, thưởng cho ngươi một trăm xâu tiền, ngươi lui ra đi!”
Người báo tin tạ ơn lui ra, Thôi Viên mệt mỏi nhắm mắt, đầu óc trống rỗng. Đoạt quyền không xong lại còn bị mất đi một cánh tay đắc lực nhất. Đây là thất bại chưa từng có của hắn trong vài chục năm gần đây, thậm chí so với việc thất bại trong việc lập thái tử còn nghiêm trọng hơn.
Lý Hệ trở nên lợi hại như vậy từ bao giờ?
Thôi Viên lại nhớ đến vẻ mặt yếu ớt tái nhợt của vị thiên tử mười lăm năm sa vào tửu sắc. Bắt đầu từ buổi thiết triều đầu năm mới hắn cứ như biến thành một người khác vậy.
“Lý Hệ!” Thôi Viên thì thào nói hai lần, đột nhiên hắm nghiến chặt hàm răng: “Ngươi cứ đắc ý đi! Lão phu muốn nhìn xem ngươi sẽ cười được bao lâu?”
Hắn khôi phục sự tỉnh táo rất nhanh sau khi biết tin Chu Hi Thái chết, rồi vươn tay nhẹ nhàng kéo dây thừng, đại quản gia lập tức hiện ra ở cửa.
“Đi tìm Chu Thử đến đây cho ta.”
Đại quản gia do dự một chút: “Lão gia, đêm đã khuya, hắn đến sẽ làm ảnh hưởng tới việc nghỉ ngơi của lão gia, sức khẻo của lão gia...”
Thôi Viên lạnh lùng đưa mắt nhìn quản gia một cái, đại quản gia sợ đến run người, cuống quít đi luôn.
Thôi Viên nhắm mắt dưỡng thần một lát rồi ngồi thẳng người lại. Hắn lấy tin quân báo cẩn thận đọc lại lần nữa: “Thành lập Thiên Kỵ doanh, cái này thú vị đây, mình vừa thành lập Long Vũ quân thì hắn thành lập Thiên Kỵ doanh.” Thôi Viên “ Hừ” một tiếng lại đọc tiếp xuống dưới..
Đột nhiên tia mắt của hắn dừng lại, hắn nhìn kỹ một tên người. Thiên Kỵ doanh trung lang tướng Trương Hoán. “ Trương Hoán?” Thôi Viên sửng sốt một chút “ Trương Hoán làm Thiên Kỵ doanh trung lang tướng!”
Thôi Viên vội đứng lên hắn giống như nghĩ ra điều gì, nhưng chưa rõ ràng lắm. Hắn chắp tay đi đi lại lại trong phòng. Đột nhiên hắn dừng bước, mọi thắc mắc trong lòng đều sáng tỏ. Quân Hà Đông, quân đội của Trương gia được Lý Hệ dùng làm Thiên Kỵ doanh, quả nhiên trùng với dự đoán của mình đây chính là chứng cứ rõ ràng nhất về việc bọn họ cấu kết với nhau.
“Lý Hệ, Trương gia” Thôi Viên lạnh lùng nở nụ cười, trong mắt hắn hiện lên một tia sát khí: “Trương Nhược Hạo, xem ra lão phu không thể bỏ qua cho ngươi được rồi!”
Lúc này, ngoài cửa có tiếng gõ nhẹ, đại quản gia ở ngoài cửa nói: “Lão gia! Chu Thử đã đến hiện đang chờ ở cửa.”
“Cho hắn vào đây.” Thôi Viên nhanh chóng cất chiến báo đi.
“Mạt tướng Chu Thử khấu kiến tướng quốc đại nhân!” Chu Thử tiến đến nhanh nhẹn hành quân lễ với Thôi Viên.
Thôi Viên ôn hòa khoát tay cười nói: “Ngồi xuống nói chuyện.”
Chu Thử ngồi xuống thẳng lưng chờ đợi câu hỏi tiếp theo của Thôi Viên.
“Ta nghe nói trên dưới Long Vũ quân đều không ngừng kêu khổ, việc này là sao?”
Chu Thử vội cúi mình nói: “Long Vũ quân phần lớn đều là con em các thế gia tại kinh thành, oai phong thì thừa mà sát khí thì thiếu, thuộc hạ ngày ngày khổ luyện cho bọn họ là vì muốn mài dũa bọn họ có thêm sự liều lĩnh, trở thành một đội quân thực sự.”
“A! Thì ra nguyên nhân là vậy, hiệu quả thế nào rồi?”
Chu Thử lắc nhẹ đầu, có vẻ chán nản.
Thôi Viên nhìn thấy vậy liền cười nói tránh đi: “Thành Tây Thụ Hàng đã được giải vây, ngươi đã có tin tức gì của cha ngươi chưa?”
“Thưa tướng quốc, cha của thuộc hạ đã qua đời.” Chu Thử cũng không lộ vẻ gì trên mặt, giống như việc này không quan hệ gì đến hắn.
Thôi Viên giật mình, hắn gọi Chu Thử đến mục đích là muốn an ủi, không ngờ Chu Thử đã biết trước.
“Ngươi nhận được tin từ khi nào?”
“Một canh giờ trước, một thân binh của cha thuộc hạ trốn về báo cho thuộc hạ tin này.” Chu Thử bình tĩnh như không đáp.
Thôi Viên theo dõi ánh mắt của Chu Thử. Mới một canh giờ mà thần sắc hắn vẫn như thường sao? Một hồi lâu sau, Thôi Viên lại hỏi: “Ngươi biết cha ngươi chết thế nào chứ?”
“Vâng, thuộc hạ biết rõ!” Chu Thử cúi đầu hạ giọng nói: “Thuộc hạ quá sơ xuất.”
“Ta cũng quá sơ xuất.” Thôi Viên chắp tay sau lưng chậm rãi đi trong phòng. Hắn từ tốn nói rất nhẹ nhàng: “Cha của ngươi là cánh tay đắc lực của ta, cái chết của hắn là một tổn thất rất lớn với ta, ta hy vọng ngươi có thể bổ xung chỗ trống này.”
Thôi Viên đi đến trước mặt Chu Thử vỗ nhẹ vai hắn, cổ vũ: “Được rồi, mong muốn của ngươi ta cũng biết, không chừng một ngày nào đó quan hệ của chúng ta lại gần hơn một bước.”
Ánh mắt Chu Thử sáng lên, hắn lập tức quỳ một gối hành đại lễ: “Đa tạ tướng quốc tác thành!”
“Hiện tại vẫn còn sớm quá.”
Thôi Viên cười nhạt một tiếng: “Con gái của ta cũng không thể dễ dàng cưới được, hãy đi đi và thể hiện thật tốt cho ta xem!”
“!”
Chu Thử đứng thẳng dậy bước ra khỏi phòng. Thôi Viên nhìn theo lưng hắn tới khi khuất hắn trên mặt đột nhiên lộ vẻ khinh thường lạnh lùng nói: “Ra vẻ trước mặt ta, ngươi còn non lắm!”
...
Thành Tây Thụ Hàng, mười ngày sau khi Chu Hi Thái chết, bệnh tình của Đoàn Tú Thực cũng dần có chuyển biến tốt lên. Lý Hệ để Trương Duyên Thưởng lưu lại phụ tá cho Đoàn Tú Thực còn bản thân hắn cùng Trương Hoán dẫn theo ba ngàn quân mã đi về Trường An.
Trời đã đến tiết đại thử ( giữa hè), sương mù trắng bạc tràn ngập trong không gian bao phủ rừng cây, trong rừng không khí cũng như thiêu như đốt.
Hôm nay, chỉ còn cách Phượng Tường ba mươi dặm, đoàn kỵ binh xếp thành hàng đi trên quan đạo. Mặc dù thời tiết khắc nghiệt nhưng ba ngàn kỵ binh vẫn giáp trụ chỉnh tề, tình thần hăng hái.
“Ngươi đang cười gì thế?'
Trương Hoán nhìn Lý Hoành Thu người vừa được đề bạt làm nha tướng thi thoảng lại cười hăng hắc, liền hừ một tiếng kinh thường nói: “Tiểu tử người cả ngày ngoài đàn bà ra thì còn nghĩ được việc gì?”
“Lúc này thì không phải!”
Lý Hoành Thu gãi gãi đầu, nhếch môi cười nói: “Lần này đột nhiên phát tài lớn, thuộc hạ đang nghĩ nếu như mẹ và vợ thuộc hạ biết thì không biết sẽ vui mừng đến mức nào?'
“Vậy còn ngươi?”
Trương Hoán dùng roi chỉ một thân binh khác hỏi: “Nghe nói ngươi thu được không ít đá quý, liệu có nên chia cho ta một nửa không?”
Tên thân binh do dự một chút, rồi rất không tình nghuyện lấy ra một cái túi đưa cho Trương Hoán nói: “Dạ đều ở đây cả, tướng quân cứ chọn đi ạ!”
Trương Hoán thấy hắn lấy ra thật liền ngửa mặt cười to rồi phóng ngựa đuổi theo xe ngựa của Lý Hệ.
“Ái khanh cười gi thế?” Lý Hệ kéo cửa sỗ xe hiếu kỳ hỏi.
“Bệ hạ, thủ hạ của thần đều nhớ nhà.”
Lý Hệ liếc nhìn hắn cười nói: “Vậy còn ngươi? Ngươi đang nghĩ đên ai?”
“Thần chẳng nhớ đến ai cả!”
“Thật thế à?” Lý Hệ đột nhiên xuất hiện ánh mắt hứng thú: “Lần này ngươi đã nổi tiếng trong kinh thành có biết bao nhiêu tiểu thư khuê các muốn gả cho ngươi, ngươi thấy hứng thú với ai? Trẫm sẽ cho hoàng hậu đến làm mối giúp ngươi.”
Trương Hoán cười mà không đáp, hắn chợt nhớ đến Thôi Ninh. Mấy tháng rồi không gặp, không biết giờ này nàng ra sao?
...
Trong đêm, đội nhân mã đã đên Phượng Tường, trời tối đen gió thổi bụi bay mịt mờ. Lý Hệ chọn một chỗ tại Phương Tường làm hành cung nghỉ tạm.
Hành cung không lớn lắm do hơn mười gian phòng hợp lại được bố trí đẹp mắt, có phần giống như một nhà giàu. Mặt đông là một quân doanh bình thường là nơi đóng quân của Vũ Lâm quân, hôm nay dùng làm nơi đóng quân của ba nghin quân mã và Trương Hoán.
Đêm đến, Tưởng Hoán thứ sử quận Phượng Tường đến yết kiến Lý Hệ, cũng nhân tiện bẩm báo cho hắn tin tức trong triều mấy tháng nay.
Tưởng Hoán đi được một lúc, Tổng quản nội thị Trần Tiên Phủ liền vội vã đi tìm Trương Hoán: “Tướng quân mau đến khuyên bệ hạ! Bệ hạ đang nổi giận, thật là đáng sợ.”
Trương Hoán vừa đến cửa liền thấy “ Choang” một tiếng lớn, một cái nghiên mực bay ra đập vào cửa rơi xuống đất vỡ thành ba mảnh.
“To gan!” Lý Hệ nghiến răng nghiến lợi giận dữ nói.
Trương Hoán bước vào phòng thì thấy Lý Hệ chắp tay sau lưng, quay mặt vào trong, đi đi lại lại như dã thú trong chuồng, trong họng thỉnh thoảng lại phát ra tiếng gầm gừ.
“Xin bệ hạ bớt giận.”
Lý Hệ thấy Trương Hoán đến, lửa giận trong lòng mới bớt đi được một chút. Hắn lấy một công văn ném cho Trương Hoán nói: “Ngươi xem đi, người đàn bà ở cung Thái Cực đã làm gì, bà ta dám hạ chỉ kéo dài thời gian Thôi Viên làm tướng quốc.
Trương Hoán liếc nhìn công văn báo cáo này khi hắn ở Đại quận đã được xem, chỉ không nói với Lý Hệ thôi. Tuy Thôi Viên dùng một số thủ đoạn nhưng hắn thấy đây cũng là việc hợp tình hợp lý.
Lý Hệ thấy trên mặt Trương Hoán không có biển hiện ngạc nhiên nào, liền trút giận vào Trương Hoán: “Sao hả! chẳng lẽ ngươi đã biết rồi?”
“Bệ hạ, thần cũng lần đầu được biết việc này.”
Trương Hoán khom ngươi thi lễ: “Có thể nghe thần nói vài lời được không?”
“Ngươi nói đi!” Lý Hệ sắc mặt giận dữ nhưng vẫn ngồi lại lên giường.
“Bệ hạ có nhớ không, lúc thần bị thái hậu cách chức đã từng nói, thái hậu bị Thôi Viên lợi dụng hiện bà ta đã hoàn toàn bị Thôi Viên khống chế trở thành con rồi của hắn rồi.”
“Nói tiếp đi!” Lý Hệ trầm tư, mắt hắn nhìn chằm chằm vào một điểm nào đó.
“Thôi Viên dùng bà ta mục đích là để đường hoàng tiếp tục ở vị trí tướng quốc, dùng bà ta làm lá chắn cho những lời dị nghị trong thiên hạ. Thần cho rằng sau cuộc chiến ở Lũng Hữu trên thực tế việc hắn tiếp tục nhậm chức Hữu tướng quốc đã là chắc chắn.
Lý Hệ nhướn mày, nhìn Trương Hoán: “Vì sao?”
“Bởi vì hắn có thực lực mạnh nhất!”
Trương Hoán lạnh nhạt nói: “Bệ hạ nghĩ thử xem ngoài Thôi Viên ra ai có thể đảm nhiệm được vị trí này nữa?”
“Trẫm thật không cam lòng!”
Nghĩ tới việc bị Thôi Viên cản trở năm năm nữa Lý Hệ không khỏi buồn bực, hắn chắp tay sau lưng đến bên cửa sổ: “Chẳng lẽ hắn không có điểm yếu nào để trẫm có thể nắm được sao?”
“Điểm yếu?” Trương Hoán âm thầm cười lạnh một tiếng, điểm yếu của Thôi Viên đang ở trong ngực hắn!
@by txiuqw4