Trong ánh bình minh giữa mùa hè chiếu xuống, thành Trường An như được bao bọc bởi một vầng sáng mỹ lệ màu đỏ tím, vài ngôi sao thưa thớt dần dần mờ đi rồi mất hẳn. Ở phía chân trời một đám mây sáng chói xuất hiện, một vầng mặt trời sắp sửa ló rạng.
Trên đường cái đã rất nhộn nhịp, từng chiếc xe ngựa phóng như bay trên đường cái,dân chúng thành Trường An bắt đầu ra khỏi nhà, một ngày bình thường bắt đầu.
Nhưng tại cửa Đan Phượng, tại Đại Minh cung xảy ra một chuyện không bình thường chút nào. Đại Minh cung được bảo vệ cẩn thận mỗi cỗ xe ngựa ra vào đều bị lục soát cẩn thận vì quá trình diễn ra quá chậm nên mấy trăm chiếc xe ngựa ùn tắc ngoài cửa Đan Phượng.
Mấy trăm viên quan chờ đến lượt để vào cung đang tụ tập một chỗ, khe khẽ bàn luận về sự việc vừa phát sinh. Nghe nói hôm qua một sĩ quan cao cấp của Thiên Kỵ Doanh bị giết chết ngoài cửa Đan Phượng, hoàng thượng tức giận hạ chỉ gia tăng các biện pháp bảo đảm an ninh.
Viên quan này chính là Lưu Nguyên Khánh người dung túng thuộc hạ giết chết một Kim Ngô Vệ. Một vài đại thần tối qua cũng nghe nói chợ phía đông xảy ra án mạng, sự việc được người người truyền đi rất nhanh chóng, mấy trăm đại thần đều hiểu rõ ngọn nguồn, việc Lưu Nguyên Khánh chết chắc chắn có liên quan đến Kim Ngô Vệ.
“Hữu tướng quốc tới!” Mọi người vội vàng tránh đường, để xe ngựa của Thôi Viên đi vào.
Thôi Viên sắc mặt bực bội, hắn không để ý đến những lời chào hỏi, hắn cũng vừa mới được Thôi Khánh Công báo cho biết vụ án mạng tại chợ phía đông đồng thời cũng được tin Lưu Nguyên Khánh bị giết tối hôm qua, hắn liền lập tức hiểu ngay hai sự việc này có liên quan với nhau. Chắc rằng mọi người sẽ cho rằng Kim Ngô Vệ đã giết người để trả thù.
Lúc này, Thôi Viên phải cắn răng nuốt cục tức xuống, hắn có thể nói là Lưu Nguyên Khánh đã đi theo hắn sao? Không thể! dù sao Lưu Nguyên Khánh cho quân đi giết người trước, hắn bị trả thù cũng hợp lý nhưng trong lòng Thôi Viên bừng bừng lửa giận, hắn rất rõ rằng hắn bị oan, hắn bị một bàn tay nào đó đùa giỡn khiến Thiên Kỵ Doanh hận hắn đến tận xương tủy.
“Gọi Trương Hoán vào gặp ta!”
Chỉ lát sau Trương Hoán vội vã chạy tới, hắn cung kính thi lễ với Thôi Viên: “Tham kiến tướng quốc!”
Thôi Viên chỉ đám quan viên đang tụ tập phía sau lưng lạnh lùng nói: “Ta hỏi ngươi, ngươi cứ kiểm tra từng người một như thế kia thì bao lâu nữa các quan viên mới có thể vào triều được, làm chậm trễ việc công ngươi có gánh nổi trách nhiệm hay không?”
Trương Hoán không chút hoang mang lấy ra một tờ lệnh do chính tay Lý Hệ viết nói: “Hữu tướng quốc xin bớt giận, tối hôm qua xảy ra án mạng tại cửa cung Đại Minh làm hoàng thượng lo lắng, hoàng thượng muốn thuộc hạ kiểm tra nghiêm ngặt, ngăn ngừa sự việc tương tự xảy ra. Đây là thủ dụ (lệnh viết tay) của bệ hạ, thuộc hạ chỉ thi hành theo. Hữu tướng quốc có gì không đồng ý có thể xin ý kiến hoàng thượng.”
Thôi Viên không nói thêm được câu nào, hắn nhìn chằm chằm Trương Hoán ánh mắt lạnh lùng đảo qua lại. Một lúc sau, hắn đột nhiên cười nhạt nói: “Cháu quả là tay cao thủ hoàn toàn chặn hết lối đi của ta.”
Trương Hoán cũng cười cười, hắn chắp tay nói với Thôi Viên: “Đâu có! Thôi thế thúc, có rất nhiều đường tại sao cứ phải đi đường này?”
Thôi Viên trợn mắt lên: “Cháu nhầm rồi ta chỉ thích một con đường, ai dám cản trước đường đi của ta, ta sẽ dẫm nát đầu hắn!”
“Thôi thế thúc nên chú ý, phía trước có thể là vách đá đấy!”
Lúc này xe ngựa của Bùi Tuấn cũng từ từ chạy đến, hắn kéo màn xe nói với Thôi Viên: “Nếu là thánh dụ của hoàng thượng, Thôi huynh cứ kiên nhẫn chờ một chút có sao!”
“Hai vị tướng quốc công việc bận rộn, mạt tướng không dám cản trở lâu!” Trương Hoán quay lại lệnh cho binh lính cho xe qua.
“Làm sao Trương tướng quân không kiểm tra xe của ta?”
Thôi Viên thấy xe của mình không bị cản trở, hắn cười lạnh một tiếng nói: “Chẳng lẽ không sợ ta buộc tội ngươi không làm tròn chức trách?”
Trương Hoán cười nhạt, phất phất thánh dụ trong tay nói: “Bệ hạ đã viết rõ ràng trong thủ dụ, đại thần trong nội các không cần phải kiểm tra ở đây, ty chức tất nhiên phải tuân chỉ thôi.”
...
Cung Đại Minh vẫn tiến hành kiểm tra với các quan lại một lúc lâu mới dần dần kết thúc, nhưng sau đó cửa cung lập tức đóng lại, rất nhiều nhóm quân lính đi lại tuần tra trong cung cẩn thận kiểm tra từng ngách nhỏ một.
Ngay sau đó Lý Hệ hạ thánh chỉ, Lưu Nguyên Khánh hi sinh vì nhiệm vụ, đặc biệt truy phong là Định Viễn tướng quân, con cả được là hiệu úy trong quân. Lần này vụ án cũng không điều tra được gì.
Thái độ qua loa của Lý Hệ dẫn đến đủ loại suy đoán của các quan, việc này chắc không đơn giản như vậy, việc này rất có thể là cuộc đấu đầu tiên của Lý Hệ và Thôi Viên, chẳng qua là nội tình quá mờ mịt nên ai cũng không hiểu rõ chân tướng sự việc.
Giữa trưa, một chiếc xe ở ngoài thành chạy vào, chính là thượng thư bộ Hình - Sở Hành Thủy, hắn không ở trong thành nên cũng không biết chuyện. Đến khi tin tức được truyền ra ngoài thành hắn mới biết.
Chỉ mấy tháng ngắn ngủi mà Sở Hành Thủy gầy đi rất nhiều, như già đi cả chục tuổi, hai tháng trước hắn đã phải chịu một đả kích rất lớn.
Nguyên nhân là do Thủy vận sứ Lưỡng Hoài là Sử Triệu Viễn từ quan, đáng lẽ là để cho Sở Hành Thủy tiến cử người kế nhiệm chức Thủy Vận sứ, không ngờ Trương Nhược Hạo bất ngờ đề bạt Thứ sử quận Nhạc Dương Vương Giản là Tiết độ sứ Lưỡng Hoài được Thôi Viên, Vương Ngang, Dương Kỹ nhất trí ủng hộ. Bùi Tuấn và Vi Ngạc lại giữ trung lập trong việc này.
Vương Giản chính là em ruột của Vương Ngang, hắn nhậm chức Lưỡng Hoài Thủy Vận sứ chặn vào cổ họng của Sở gia ở Hoài Nam, không nghi ngờ gì là có dã tâm muốn thúc đẩy việc Vương gia nhúng tay vào Lưỡng Hoài. Nhưng vì vậy mà chuyển sự chú ý của Vương gia từ Hà Đông sang Lưỡng Hoài khiến cho cục diện rối loạn trong gia tộc được giảm hẳn đi để Trương Nhược Hạo thoải mái hơn.
Trong bảy đại thế gia, Sở gia vẫn là ngoại tộc, nó ở riêng một chỗ không thể nào so sánh với các đại thế gia khác có môn sinh ở khắp thiên hạ, bởi vậy thế lực của nó ở trong triều cũng là yếu nhất, mặc dù Sở Hành Thủy kiên quyết phản đối nhưng việc Vương Giản được làm Lưỡng Hoài Thủy Vận sứ là không thể thay đổi hơn nữa Hàn Hoảng là Chiết Tây án sát kiêm thứ sử Ngô quận. Khiến Sơ gia giống như trước bụng sau lưng đều bị kề dao vào. Nguy cơ của Sở gia còn nghiêm trọng hơn Trương gia nhiều.
Trong tình huống đó Sở Hành Thủy dứt khoát ngả về phía Bùi Tuấn, đem con gái là Sở Nhiễm gả cho con thứ của Bùi Tuấn là Bùi Minh Triệu đồng thời hứa hàng năm sẽ cấp cho Hà Bắc hai mươi vạn quan.
Sở Hành Thủy bước nhanh vào phòng nghỉ của Bùi Tuấn, thị vệ gác cửa cũng biết hắn và Bùi Tuấn có quan hệ mật thiết nên cũng không ngăn lại để mặc hắn vào phòng.
Lúc này Bùi Tuấn đang viết liên tục lên các tấu chương, trên bàn tấu chương để thành đống, Bùi Tuấn là người trong nội các mặc dù không có quyết định cuối cùng nhưng hắn có quyền xét duyệt. Công văn ở các nơi đều phải qua Thượng thư phòng xét duyệt trước, nếu không hợp cách sẽ bị gửi trả lại.
Bùi Tuấn mới phê duyệt xong một tập công văn bỗng thấy có cảm giác lạ liền nhìn ra thấy Sở Hành Thủy đứng bên ngoài đang nhìn mình làm việc liền khoát tay.
“Đến rồi còn lén lút gì nữa?”
Bùi Tuấn cười bỏ bút đứng lên: “Chẳng lẽ Sở huynh muốn trộm lại bức tranh chữ trên tường kia?”
Sở Hành Thủy cũng cười bước vào, hắn nhìn bức tranh chữ trên tường của Nhan Chân Khanh vẽ ra vẻ bực tức nói: “Nhan lỗ công là cha vợ của ngươi, nịnh nọt thật nhiều thì bao nhiêu chữ chẳng lấy được? Không nên hẹp hòi như vậy.”
“Ồi! cái lão bố vợ kia.”
Bùi Tuấn cười khổ một tiếng, cũng tại lần trước mình không ủng hộ ông này, ông ta liền trở mặt với mình, còn ra nghiêm lệnh không cho đến nhà, lại còn đòi bức tranh chữ của ông ta lại nữa.
“Thôi bỏ đi, không nói chuyện đó nữa, Sở huynh đến đây là vì việc buổi sáng tại cửa Đan Phượng phải không?”
Sở Hành Thủy không cười nữa, hắn gật đầu nói: “Tả tướng quốc không thấy chuyện này là cơ hội của chúng ta hay sao?”
Huy Back
@by txiuqw4