Hồi phong ba liên quan đến mã cầu đó đã trôi qua được một thời gian, thời tiết cũng bắt đầu mát mẻ hơn. Hoàng hôn buông xuống, Trương Hoán lại một lần nữa đến Thu Thủy quan, hàng năm vào mùa thu bệnh hen suyễn của mẹ hắn sẽ phát tác, năm trước được thầy của hắn (Lâm Đức Long) ở Thái Nguyên cắt đúng thuốc bệnh tình còn có thể khống chế, nhưng năm nay thầy đã rời Thái Nguyên mà mẹ hắn sống hơn chục năm ở Thái Nguyên khí hậu không hợp cũng làm bệnh tình nặng thêm.
Tuy Trương Hoán biết rõ gia chủ sẽ chuẩn bị ổn thỏa, nhưng gia chủ gần đây bệnh nặng nên không thể chú ý đến mọi việc được, vào thu trời lạnh hơn, khiến Trương Hoán lại càng thêm lo lắng.
Mặt trời đã ngả về tây, cũng là thời gian những du khách đi ra ngoài trở vào thành, xe ngựa chở đầy người đi nườm nượp trên đường, người già mệt mỏi còn thanh niên sôi nổi cười nói.
“Khứ Bệnh huynh đi đâu đấy?”
Từ xa một thanh niên cao lớn lớn tiếng chào hỏi hắn, Trương Hoán nhận ra hắn là học trò giỏi nhất trong thư viện Lũng Hữu, gọi là Lệ Phi Trực, cũng là con cháu đời sau của danh gia, ngày trước cũng là một trong năm người theo mình đến dãy núi Mã Yên Lĩnh, về sau hắn thi đỗ tiến sĩ nhận chức ở Quốc Tử Giám.
“Khứ Bệnh huynh, ngươi không nhớ ta sao?”
Lệ Phi Trực đi đến gần, trên mặt lộ vẻ khẩn trương, cái này cũng vì phía sau hắn không xa là vợ chưa cưới của hắn, vừa mới mở mồm ra nói vậy mà Trương Hoán lại không nhận ra hắn, thì mặt mũi hắn không biết để đi đâu.
“Ta làm sao lại không nhớ rõ người anh em sinh tử Lệ Phi râu rậm của mình được!”
Hai con ngựa đứng cạnh nhau, Trương Hoán thân mật đấm vào đầu vai hắn, thấy theo sau hắn là một chiếc xe ngựa xinh đẹp liền thấp giọng cười nói:” Thế nào, ngươi cũng sắp kết hôn à?”
Lệ Phi Trực ngượng ngùng gãi đầu gãi tai nói: “Từ nhỏ ta đã có hôn ước với con gái tả thị lang bộ Hộ - Đỗ Sử Quân.”
“A xin chúc mừng, thật khiến mọi người phải ngưỡng mộ.”
Trương Hoán cảm thán một lúc chợt nhớ tới một chuyện vội hỏi: “Tân Bách Linh về sau vẫn thi trượt, không biết tình hình hắn gần đây thế nào?”
“Hắn đã tham gia quân đội, hiện tại đảm nhận chức thiên tướng tại Sóc Phương, mấy tháng nữa hắn cũng trở lại Trường An tham gia trận bóng ngựa, đến lúc đó mọi người lại có thể gặp nhau.”
Trương Hoán cười nói: “Đến lúc đó ta làm chủ, mời mọi người đến lầu Thái Bạch uống rượu!”
Hai người nói chuyện vài câu, Lệ Phi Trực xin từ biệt đi trước, thật xa còn nghe thấy tiếng cười đắc ý của hắn truyền đến: “Tử Tuyển, ta đã bảo mà! Trương Khứ Bệnh chính là bạn bè sinh tử của ta.”
....
Cứ đi thẳng tiếp rất có khả năng sẽ lại gặp người quen, Trương Hoán trầm ngâm một lúc liền quay đầu ngựa hướng phía một đường nhỏ mà đi, hai bên đường cây rừng tươi tốt, trước mắt đều là một màu xanh ngắt của rừng cây, thỉnh thoảng mới thấy một bức tường, đây phần lớn là vườn riêng của các nhà giàu trong thành Trường An, thấp hơn thấp thoáng bên trong những đám cây là những tòa nhà đẹp đẽ, nhiều nhất vẫn là chùa chiền và miếu thờ, thời kỳ Đại Đường - Võ Tắc Thiên đạo Phật rất được tôn sùng, mỗi chùa của Đại Đường đều chiếm riêng cho mình một quả núi, bọn họ nuôi nô lệ, thu gom nhiều tài sản, ảnh hưởng rất lớn đến tài chính của Đại Đường. Sau khi Lý Long Cơ lên ngôi để kiềm chế sự phát triển của Phật giáo hắn bắt đầu tôn sùng Đạo giáo, Đạo giáo của Trung Quốc cũng phát triển thịnh vượng nhất vào thời kỳ này.
Ngay sau thời kỳ lịch sử lộn xộn này Phật giáo cũng hồi phục trở lại, chuyện này cũng vì dân chúng Đại Đường cần khôi phục những vết thương trong chiến tranh, nên tin Phật và sùng Đạo bắt đầu phát triển trở lại, điều này được thể hiện rõ ràng trong các gia đình giàu có.
Đã đi hơn mười dặm, càng đi về phía trước đường càng hoang vu, Trương Hoán biết mình đã bị lạc đường, nhưng cũng không gặp được người đi đường nào để hỏi thăm, lúc này trời đang tối dần, Trương Hoán đi đến dưới chân một ngọn núi nhỏ, chỗ này phong cảnh đặc biệt rất đẹp, ba cây đại thụ ngàn năm cao vút lên tận trời, các loại cây mai mọc tràn khắp nơi.
Một dòng suối nhỏ theo sườn đồi chảy xuống hình thành một thác nước, chỉ thấy một phụ nữ to khỏe đang gánh hai thùng nước đi lên, ẩn sau sườn núi có thể thấy một ngôi miếu.
Rốt cục cũng có người để hỏi đường, Trương Hoán buộc dây cương vào thân cây rồi ra sức trèo lên trên núi.
Lên đến đỉnh núi vừa vặn gặp lúc người phụ nữ gánh nước đi vào miếu, miếu không lớn lắm ngược lại có phần giống như một ngôi nhà của người giàu, ban đêm tối như mực, chỉ thấy cửa lớn của ngôi nhà không khép để lại một khe hở nhỏ, Trương Hoán chạy lên bậc thềm, ngẩng đầu nhìn thấy trên cửa có treo một tấm biển lớn bên trên là ba chữ to ' Mai Hoa cung'
Trương Hoán chần chờ một chút, nơi này rất có thể có một nữ đạo sĩ đang tu hành, chính mình đường đột đẩy cửa vào thì không ổn lắm, có thể chờ trong chốc lát, mãi cũng không thấy người đến đóng cửa Trương Hoán liền nhẹ nhàng đẩy cửa ra, bên trong là một ngôi nhà nhỏ, có hòn non bộ giữa hồ cá, bố trí cực kỳ hoàn mỹ, rõ ràng đây không phải một tòa miếu mà là vườn sau của một nhà giàu.
Trong sân im ắng, hình như không có ai, Trương Hoán lặng lẽ bước qua cửa, hắn chợt phát hiện một nữ đạo sĩ trẻ tuổi ở một góc sân, nàng đang xuất thần chăm chú nhìn mặt trăng, ở bên nhìn vào chỉ thấy dưới ánh trăng lạnh lẽo sắc mặt nàng trong sáng như ngọc, ngũ quan tinh xảo không có một tí tỳ vết nào, khí chất của nàng cao quý không nhiễm bụi trần, thật giống như mỹ nữ dưới bút vẽ của một họa sỹ bậc thầy, không nhiễm một chút trần tục nào, nàng như tiên giáng trần, có lẽ nàng giống như là Hằng Nga vậy.
Trương Hoán chậm rãi lùi lại, không muốn vì mình hỏi đường làm nàng mất tập trung, nhưng khi hắn vừa bước chân ra ngoài cửa tiếng bước chân từ căn nhà nhỏ kia truyền lại.
“Công chúa, bên ngoài trời đêm lạnh lắm, hay là trở về phòng đi thôi!”
“Công chúa?”
Trương Hoàn hơi giật mình, hắn lập tức lui ra khỏi cửa, chỉ nghe thấy một âm thanh trong trẻo từ ngôi nhà nhỏ truyền đến: “Ta không phải đã nói sao? Bất kể thế nào cũng không cho phép gọi ta là công chúa.”
Ngay sau đó lại nghe thấy nàng trách cứ: “Nói bao nhiêu lần rồi, sau khi đi gánh nước về thì phải đóng cửa, sao ngươi mãi không nhớ thế?”
“Nô tỳ biết rồi!”
“Két” một tiếng cửa chính lập tức được đóng lại, Trương Hoán trốn sau một thân cây đi ra, nhanh chóng men theo đường cũ xuống núi.
Hắn nhảy lên lưng ngựa, lại ngẩng đầu nhìn lại ngôi nhà chỗ sườn núi, một ít sương mù màu xám phủ xuống, nhẹ nhàng đem hắn bao phủ lại như ảo ảnh trong bóng đêm.
Công chúa hay là cung chủ? Nếu là công chúa sao lại xuất hiện ở dãy núi hoang cũ này, hắn lắc đầu khó hiểu gác việc này sang một bên, giật cương ngựa tiếp tục chạy về phía trước.
....
Khó khăn lắm lại tìm được vợ chồng lão gác núi, cuối cùng Trương Hoán cũng hỏi được đường, khi hắn đến được Thu Thủy quan, trăng sáng đã treo lên giữa trời, Trương Hoán tiến lên gõ cửa, một lúc sau, cửa kêu 'Két!' một tiếng mở ra một khe nhỏ, vẫn là bà ni cô già lần trước, bà giật mình một chút lập tức nhận ra Trương Hoán, trên mặt lộ ra một nụ cười ôn hòa.
“Đêm đã khuya, bà ấy đã ngủ rồi.”
Trương Hoán lập tức lấy từ trong ngực ra chi phiếu cùng đơn thuốc cung kính đưa tới: “Mùa thu mẹ của cháu ho nhiều, xin sư thái tận tình chiếu cố, đây là phương thuốc mẹ cháu thường dùng, còn chỗ này ta quyên góp tiền nhang đèn cho ba vi Tam Thanh, xin vui lòng nhận cho.”
Bà ni cô già cười nhận lấy, nhìn liếc qua, sắc mặt chợt đỏ bừng lên, trong tay bà cầm là chi phiếu một vạn đồng, một vạn đồng này họ có thể xây mười cái chùa Thu Thủy, họ không phải vất vả đi độ hồn cho các gia đình mà kiếm lấy một chút tiền.
“Thí chủ, cái này tôi sao có thể nhận!” Bà ni cô già cầm tờ chi phiếu trong tay run rẩy.
Trương Hoán mỉm cười, lại lấy ra nửa cái ngọc trâm đưa cho bà ni cô nói: “Bằng cái này là có thể nhận tiền!”
“Thí chủ xin chờ một chút!”
Bà ni cô già xoay người chạy vào, lúc sau chủ trì Thu Thủy quan vội vàng chạy đến, nàng là một ni cô trung niên, dung mạo xinh đẹp.
Theo sau nàng là bốn, năm ni cô khác đồng loạt hướng Trương Hoán chắp tay thi lễ: “Phúc thọ vô biên! ơn này của thí chủ chúng ta khắc sâu trong lòng.”
Trương Hoán nhảy lên ngựa cười ha hả nói: “Xin chăm sóc mẹ tôi thật tốt, hàng năm tôi sẽ xin dâng tiền nhang đèn.”
Nói xong hắn thúc ngựa phóng đi, bà ni cô đen gầy nhìn theo bóng dáng hắn lo lắng nói: “Chủ trì, đây là một số tiền lớn, chúng ta sao có thể nhận được.”
Trung niên ni cô liếc nhìn, rồi thản nhiên nói: “Tiền chuộc tội cho bà ấy có gì mà không nhận được, chưởng quản Lão Quân viện hãy thu lấy, đổi cho bà ấy một chỗ khác.”
@by txiuqw4