Vị trí này do Tông nhân đường sắp đặt. Điều này cũng ám chỉ Tông nhân đường ủng hộ Trương Nhược Cẩm. Mặc dù Tông nhân đường không có quyền lực gì nhưng nó lại có ảnh hưởng rất lớn. Thái độ của nó thường quyết định kết quả của hội nghị.
Trương Hoán nhìn gia chủ. Ánh mắt Trương Nhược Hạo khép hờ, giống như một lão tăng ngồi ở chỗ của mình.
Đột nhiên hội trường có chút xáo động, Trương Nhược Cẩm nãy giờ vẫn yên lặng đứng lên, hắn đưa mắt nhìn tất cả mọi người trong hội trường, lạnh lùng nói: “Hôm nay mời tất cả các vị về bản tông tham dự hội nghị là do Trương gia ta đang đứng trên bờ vực tồn vong. Có người bản thân là gia chủ nhưng lại không nghĩ tới lợi ích của gia tộc mà đã bán đứng lợi ích của gia tộc cho kẻ khác. Người như vậy không trừ đi, sự diệt vong của Trương gia đang hiển hiện trước mắt”.
Nói tới đây Trương Nhược Cẩm nghiêng người liếc nhìn Trương Nhược Hạo, ra vẻ đau lòng nói: “Người này mặc dù là ca ca của ta nhưng vì lợi ích trước mắt của gia tộc, ta không dám bao che sự sai trái. Ta muốn nói cho mọi người một việc”.
Trương Nhược Cẩm chỉ tay vào Trương Nhược Hạo, lạnh lùng nói: “Chính là người này, gia chủ của Trương gia chúng ta đã tự tiện dâng chức Thượng thư bộ Lễ của Trương gia tặng cho Trương Phá Thiên”.
“Ầm” một tiếng giống như sấm nổ. Rất nhiều người làm quan bên ngoài đã biết việc này chỉ lắc đầu cười nhạt không nói nhưng cũng có rất nhiều tộc nhân trẻ tuổi lần đầu nghe nói về việc này nên bàn tán xôn xao. Thoáng chốc cả hội trường vang lên tiếng bàn tán rì rầm.
Trương Nhược Cẩm nhận thấy đã điều khiển được cảm xúc của mọi người, trong lòng hắn không khỏi cười đắc ý. Hồi tháng năm hắn đã từng bước điều khiển cảm xúc của tộc nhân mới khiến người trong gia tộc có một hành động chưa từng có là đứng bên cạnh hắn. Trương Nhược Cẩm liếc nhìn Trương Nhược Hạo. Người Trương Nhược Hạo gầy như que củi, sắc mặt tái nhợt, tinh thần uể oải, trong lòng Trương Nhược Cẩm càng đắc ý. Bây giờ bản thân hắn đã phát động trước, chiếm thế thượng phong, lát nữa khi hắn đưa ra bằng chứng thì dù Trương Nhược Hạo có bản lãnh rời non lấp biển cũng khó thay đổi tình thế.
Đột nhiên trong hội trưởng trở nên vô cùng yên tĩnh. Trương Nhược Cẩm chăm chú nhìn xuống dưới. Hắn thấy tất cả mọi người đang quay đầu lại nhìn sau mình. Một người đang chậm rãi đi lên trên, người đó chính là Trương Hoán. Hai mắt Trương Nhược Cẩm dần dần nheo lại, quả nhiên Trương Nhược Hạo đã đẩy Trương Hoán lên đánh lôi đài với hắn.
“Trương Hoán, ngươi lên đây làm gì?”
Trương Nhược Cẩm lạnh lùng nói: “Đây là đại hội gia tộc. Ngươi chỉ là một thứ tử con vợ lẽ, ngươi có tư cách gì mà nói chuyện?”
Trương Hoán không thèm nhìn Trương Nhược Cẩm. Hắn liếc mắt nhìn mấy ông già của Tông nhân đường, cười nhạt nói: “Bệnh của gia chủ nghiêm trọng, không thể nói được. Ta chịu sự uỷ thác của gia chủ đặc biệt lên trả lời thay gia chủ. Xin hỏi Tông nhân đường có đồng ý không?”
“Điều này”.
Mấy ông già của Tông nhân đường quay mặt nhìn nhau. Trương Hoán là bậc cháu chắt của bọn họ. Nếu là bậc cháu chắt khác vô lễ như vậy thì đã sớm bị bọn họ quát mắng đuổi xuống nhưng đối với Trương Hoán thì bọn họ không dám. Không nói việc Trương Hoán đã là Trung lang tướng hàm tứ phẩm mà bên ngoài trang viện còn có ba trăm thiết kỵ của hắn. Nếu đuổi Trương Hoán xuống thì bọn họ không biết Trương Hoán sẽ trả thù mình như thế nào.
Mấy người này là những lão già đã thành tinh, sao lúc này có thể ra mặt phản đối. Một ông già ngồi ở chính giữa ho khan một tiếng nói với Trương Hoán: “Trong tộc quy cũng không quy định chính xác thứ tử của vợ lẽ không được lên tiếng. Nếu ngươi muốn nói, chúng ta cũng không phản đối”.
Việc trả lời yếu ớt thiếu thuyết phục của Tông nhân đường khiến phía dưới phát ra một trận cười ầm ĩ. Ngoại trừ một số người lớn tuổi không ưa hành động ngỗ ngược của Trương Hoán ra còn thì đại đa số người bên dưới cảm thấy rất khoái trá.
Những trưởng bối Tông nhân đường này ngày thường cậy già lên mặt, can thiệp vào chuyện cưới vợ, nạp thiếp của bọn họ. Cái gì là không hợp với dòng dõi Trương gia, cái gì là bát tự không hợp (bát tự; tám chữ giờ ngày tháng năm sinh viết theo Thiên can và Địa chi. Là một cách xem số mệnh của Trung quốc. Người mê tín cho rằng giờ, ngày, tháng, năm con người được sinh ra đều bị Thiên can Địa chi chi phối. Mỗi giờ, ngày, tháng, năm sinh ấy được thay bằng hai chữ, tổng cộng là tám. Dựa vào tám chữ ấy, ta có thể suy đoán ra vận mệnh của một con người. Theo phong tục cũ, từ khi đính hôn, hai bên nhà trai và nhà gái phải trao đổi “ Bát tự thiếp” cho nhau, còn gọi là “ canh thiếp” hay “ bát tự” ), bọn họ đã chia rẽ rất nhiều đôi tình lữ tâm đầu ý hợp. Một số nhà vợ lẽ vì tiền tiêu hàng tháng ít muốn âm thầm buôn bán một chút phụ chi phí gia đình, khi bị người của Tông nhân đường biết được, không những bị cưỡng ép phải từ bỏ công việc làm ăn đó mà còn bị phạt rất nặng.
Việc xung đột lợi ích của cá nhân và của gia tộc vẫn luôn là một nỗi đau nhức nhối của các gia tộc lớn. Không chỉ có thế việc tồn tại của Tông nhân đường có liên quan trực tiếp tới lợi ích của con trưởng. Cũng bởi vì điều này mà thái độ của Tông nhân đường thường thường biểu hiện trong chuyện xung đột lợi ích của trưởng và thứ.
Vì vậy sau khi Trương Hoán có biểu hiện khinh miệt với Tông nhân đường thì đại đa số tộc nhân không những không có ác cảm với hắn mà còn thầm nảy sinh sự đồng cảm trong lòng. Hơn nữa gia chủ cũng đã bày tỏ thái độ không cân nhắc chọn hắn làm người thừa kế nữa nên nhiều người trước đây đối đầu với hắn dần dần trở nên thiện cảm với hắn.
Trương Hoán thấy người của Tông nhân đường đã đồng ý liền đi tới chính giữa hội trường. Trương Hoán cao giọng nói với mấy trăm tộc nhân: “Ta muốn hỏi chư vị. Thôi gia có hai mươi vạn quân Sơn Đông. Bùi gia có mười tám vạn quân Hà Bắc. Vi gia có mười hai vạn quân Lũng Hữu, Vương gia có hai vạn quân Sơn Nam, trong khi đó Sở gia cũng có ba vạn quân Hoài Nam. Những đội quân thế gia này mới căn bản là chỗ dựa của những gia tộc lớn ở triều đình, vậy còn Trương gia thì sao? Được xưng là đệ ngũ đại thế gia, quân Hà Đông đi đâu rồi?”
“Đã bị Thôi Viên đoạt lấy” Có ai đó nói nhỏ.
“Không sai. Đã bị Thôi gia đoạt mất, đã trở thành quân Phượng Tường của hắn nhưng vì sao lại xảy ra chuyện đó?”
Giọng nói của Trương Hoán dần dần trở nên âm trầm: “Ta nghĩ mọi người cũng đang nghi ngờ như ta. Tại sao mười năm trước Trương Phá Thiên đột nhiên rời khỏi gia tộc? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ta nghĩ hôm nay nhất định phải bóc trần chân tướng sự việc cho mọi người biết”.
“Hừ! Trương Phá Thiên cấu kết với Thôi Viên. Việc này đã sớm có kết luận. Cần gì phải lật lại sự việc này một lần nữa. Nhưng còn ngươi?” Trương Nhược Cẩm cười nhạt chỉ vào Trương Hoán nói với mọi người: “Không phải ta khinh ngươi là thứ tử nhưng chính tay ngươi đã đả thương phụ thân của mình. thử hỏi loại người không có tình nghĩ vua tôi, phụ tử như ngươi có tư cách gì lên tiếng ở đây?”
Trương Nhược Cẩm chậm rãi bước tới, hắn ấn vào vai Trương Nhược Quân nói với mọi người: “Biết con không ai bằng phụ thân. Hãy để cho cha hắn nói với mọi người xem rốt cuộc Trương Hoán này là loại người như thế nào?”
Nói xong Trương Nhược Cẩm đỡ Trương Nhược Quân đứng dậy, tháo tấm băng gạc quanh mặt ra. Một gương mặt sưng phù, khắp mặt là những mảng màu tím, đỏ trông rất kinh hãi hiện ra vô cùng dữ tợn. Hôm nay Trương Nhược Cẩm đã cố ý trang điểm cho Trương Nhược Quân như vậy nên người bên dưới không khỏi bật lên những tiếng kêu kinh hãi.
Trương Nhược Cẩm chậm rãi quay về chỗ ngồi của mình. Hắn dương dương tự đắc vì chính mình đã nắm bắt cơ hội rất tốt. Trương Nhược Cẩm liếc nhìn Trương Nhược Hạo, trong mắt Trương Nhược Cẩm tràn ngập sự chế giễu. Sắc mặt Trương Nhược Hạo vẫn như cũ, giống như tất cả những chuyện này không có liên quan gì tới ông.
Lúc này Trương Nhược Quân không thể nói chuyện. Trong tay Trương Nhược Quân cầm một chiếc ván gỗ to. Hắn lấy một tập giấy điệp từ trong người ra sau đó lấy ra một tờ giấy dán lên tấm ván gỗ, tay hắn giơ cáo tấm ván gỗ hướng về phía mọi người.
Thế nhưng vẻ mặt của mọi người lại không tràn ngập sự phẫn nộ với Trương Hoán như Trương Nhược Cẩm đã đoán trước mà là sự kinh ngạc, tiếp theo đó tiếng bàn tán nổi lên bốn xung quanh. Trương Nhược Cẩm thấy tứ đệ Trương Nhược Thương chỉ tay vào tấm ván gỗ, cố sức nháy mắt với hắn. Sắc mặt Trương Nhược Thương vô cùng lo lắng.
Trương Nhược Cẩm ngẩn người. Hắn ngồi phía sau Trương Nhược Quân, cách khoảng hai trượng nên không nhìn thấy chữ trên ván gỗ. Theo như kế hoạch đã định trước thì chữ ở tờ giấy trên ván gôc phải là: “Người này từ nhỏ đã ức hiếp huynh, làm nhục phụ thân, là người đại nghịch bất đạo nhưng sắc mặt của mọi người tựa hồ như không phải là vậy mà là giống như vô cùng cảm thông với Trương Hoán.
Trương Nhược Cẩm chỉ muốn bước xuống xem rốt cuộc Trương Nhược Quân viết cái gì nhưng vì thân phận của mình nên hắn không dám làm. Lúc này Trương Hoán liếc mắt nhìn bát ca Trương Xán, gật đầu khen ngợi Trương Xán. Trương Hoán hiểu rất rõ những chữ viết trên tờ giấy: “Ta làm nhục gia chủ trước, đáng phải chịu phạt, thập bát lang đại nghĩa diệt thân. Ta thấy rất vui mừng”.
Lúc này tờ giấy trên tấm ván gỗ của Trương Nhược Quân lại thay đổi. “ Mười tám năm trước, chúng ta bị Thôi Viên chia rẽ đã đuổi Trương Phá Thiên ra khỏi Trương gia”.Hàng chữ này vừa được giơ lên, trong hội trường lại vô cùng xôn xao. Ngay khi đó Trương Nhược Quân lại thay một tờ giấy khác. “ Trương Nhược Cẩm bị Thôi Viên giật giây, muốn đoạt lấy quân quyền nên đã liên kết với mấy huynh đệ vu cáo với gia chủ là Trương Phá Thiên có ý mưu hại gia chủ vì thế gia chủ triệu tập năm huynh đệ cùng đối chất với Trương Phá Thiên. Mọi người đều đồng ý yêu cầu Trương Phá Thiên giao lại quân quyền. Trương Phá Thiên bị ép buộc quá mức nên mới tức giận rời khỏi Trương gia. Thôi Viên mua chuộc tướng lĩnh cao cấp quân Hà Đông, cuối cùng khiến quân Hà Đông đào ngũ”.Động tác của Trương Nhược Quân rất nhanh. Khi hắn giơ cao tờ giấy trên tấm ván, hàng phía trước lầm rầm đọc. Âm thanh như sóng cuộn làn dần về phía sau. Dần dần câu chuyện bị che giấu suốt mười năm rốt cuộc cũng bị phơi bày chân tướng.
Khi Trương Nhược Cẩm lấy được tờ giấy thứ nhất, thấy một roi của Trương Hoán biến thành đại nghĩa diệt thân thì tức giận run bắn người. Hắn tuyệt đối không ngờ ở vào thời điểm quan trọng Trương Nhược Quân lại phản bội hắn. Lúc này Trương Nhược Cẩm mới hiểu được một roi của Trương Hoán chính là khổ nhục kế. Lúc này Trương Nhược Cẩm chỉ còn biết đứng trơ mắt nhìn Trương Nhược Quân thay đổi tờ giấy trên tấm ván gỗ, tiếng kêu kinh hãi của tộc nhân bên dưới vang lên từng đợt.
Tay chân Trương Nhược Cẩm trở nên vô cùng lạnh lẽo, giống như dưới nệm ghế có vô số kim châm đâm vào hắn. Cuối cùng Trương Nhược Cẩm không nhịn được lén liếc nhìn Trương Hoán nhưng hắn lại thấy Trương Hoán đang liếc xéo hắn, trên môi xuất hiện một nụ cười khinh bỉ.
Không! chính mình vẫn chưa thất bại, chính mình vẫn còn một lợi thế lớn nhất. Nụ cười châm biến của Trương Hoán đã kích thích lòng tự ái của Trương Nhược Quân.
Lúc này Trương Hoán mới chậm rãi bước tới nói với mọi người: “Các vị, bây giờ ta có thể thay mặt gia chủ trả lời các vị vì sao gia chủ giao chức Thượng thư bộ Lễ cho Trương Phá Thiên”.
“Gia chủ vì đại cục của Trương gia chúng ta” Trương Xán đứng dậy nói to.
“Không sai!” Trương Hoán đi tới chính giữa. Hắn liếc nhìn mọi người nói: “Gia chủ làm như vậy chính là suy nghĩ vì đại cục của Trương gia chúng ta. Thôi Viên đã kế nhiệm hữu Tướng quốc. bước tiếp theo của hắn là gì? Hiển nhiên là muốn đối phó với Trương gia chúng ta, thu hồi địa bàn chiến lược Hà Đông này vào trong tay hắn nhưng điều làm hắn kiêng kỵ nhất chính là ban vạn quân Hà Đông của Trương Phá Thiên. Hãy thử nghĩ xem nếu như không có ba vạn quân này bảo vệ, Thôi Viên thậm chí không cần xuất binh, hắn chỉ cần phái mấy trăm mã tặc cũng đủ diệt trừ cả nhà Trương gia chúng ta. Nhưng chúng ta lại có thành kiến sâu đậm với Trương Phá Thiên, không chịu một lần nữa tiếp nhận hắn. Gia chủ vạn bất đắc dĩ mới mang chức vị nội các tặng cho Trương Phá Thiên. Có lẽ cách làm này của gia chủ không ổn nhưng hy vọng mọi người có thể hiểu được nỗi khổ tâm của gia chủ'.
“Đủ rồi!”.
Trương Nhược Cẩm đứng dậy, hắn vội vàng bước tới bên cạnh Trương Hoán, sắc mặt cực kỳ âm trầm nói với mọi người: “Hôm nay không phải chúng ta thảo luận về chuyện của Trương Phá Thiên mà là chuyện gia chủ có đủ tư cách để nắm giữ vị trí này nữa hay không?'
Trương Nhược Cẩm đi tới trước án, hắn lấy ra một quyển sổ ghi chép kế toán, giơ cao trong tay, nói với mọi người: “Đây chính là sổ sách kế toán, ta phát hiện năm kia có một khoảng tiền lớn trị giá bốn mươi vạn quan đã được chuyển cho Vương gia ở Sơn Nam. ta không biết vì sao lại xảy ra chuyện này. Ta nghĩ mọi người cũng không biết. Sau khi Trương Nhược Phong chết một cách rất ly kỳ, ta rốt cuộc mới phát hiện trong chuyện này có ẩn giấu một bí mật”.
Trương Nhược Cẩm thấy cuối cùng hắn lại thu hút được sự chú ý của mọi người. Lòng tin của hắn bắt đầu được khôi phục lại, hắn lấy trong người ra một phong thư nói: “Phong thư này được tìm thấy trong phòng của Trương Nhược Phong. Trong lòng mọi người nhất định đang nóng lòng muốn biết đã xảy ra chuyện gì”.
Trương Nhược Cẩm mở phong thư ra, hắn lấy ra một tờ giấy viết thư, nói với mọi người: “Thật ra lá thư này là của gia chủ lệnh cho Trương Nhược Phong chuyển cho Vương gia ở Sơn Nam một khoản tiền bốn mươi vạn quan. Sau đó ta đã điều tra ra bốn mươi vạn quan tiền này rốt cuộc đã rơi vào tay của Thôi Viên”.
Lúc này cả hội trường đều vô cùng tĩnh lặng. Ánh mắt mọi người dồn về phía gia chủ.
Trương Nhược Cẩm liếc nhìn Trương Nhược Hạo rồi lạnh lùng nói: “Gia chủ, mời giải thích cho mọi người rõ vì sao gia chủ lại chuyển tiền cho Vương gia Sơn Nam? Tại sao tiền lại rơi vào tay Thôi gia?”
Trương Nhược Hạo lắc đầu nói: “Ta chưa bao giờ viết cái gì chuyển tiền cho Vương gia Sơn Nam'.
“Hừ!” Trương Nhược Cẩm cười nhạt nói. “ Ý của ngươi bức thư này là giả sao? Là ta vu oan cho ngươi sao?”
Trương Nhược Cẩm giao lá thư cho mấy ông già Tông nhân đường nói: “Các người hãy nói cho mọi người biết lá thư này có phải là thật không?”
Một ông già trong Tông nhân đường đứng dậy nói: “Chúng ta đã sớm kiểm tra. Bút tích của thật là của gia chủ, ấn tín cũng là thật”.
“Thế nào? Còn nói ta vu oan không?”
Trương Nhược Cẩm đắc ý cầm lá thư, giơ lên nói với mọi người: “Các vị hãy xem qua một chút. Lá thư đã ố vàng. Bút tích rất cũ. Hiển nhiên lá thư này đã viết mấy năm trước. Chẳng lẽ mấy năm trước ta đã làm ra chuyện này để tới tận hôm nay sao?”
Đúng lúc này bên ngoài cửa vang lên giọng nói kinh ngạc của một người: “Tại sao trong tay Trương Thứ sử cũng có một phong thư?'
Mọi người cùng quay đầu nhìn thì thấy ở cửa có một đám người của quan phủ. Người đứng đầu chính là Thái Nguyên doãn Hàn Duyên. Ông ta vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy lá thư trong tay Trương Nhược Cẩm. Hàn Duyên lấy từ trong người ra một phong thư, giơ lên nói: “Đây là lá thư đã tìm thấy trong phòng Trương Nhược Phong. Ta nghe nói hôm nay Trương gia đại hội gia tộc nên đích thân ta mang nó tới đây. Tại sao trong tay Trương Thứ sử cũng có một phong thư?”
Trương Hoán nhận lấy lá thư, hắn bước nhanh tới chỗ Trương Nhược Cẩm đang trợn mắt há hốc mồm, mỉm cười nói: “Nhị thúc, có thể cho ta mượn lá thư trong tay để kiểm tra không?”
Theo bản năng Trương Nhược Cẩm lùi lại phía sau nhưng phong thư trong tay hắn đã bị Trương Hoán bất ngờ đoạt mất. Trương Hoán run rẩy mở lá thư kia ra xem. Sau khi nhìn kỹ, hắn ngạc nhiên lắc đầu nói: “Hai lá thư này lại giống nhau như đúc. Quái, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Hay tay Trương Hoán cầm hai lá thư giơ lên cao nói: “Hai lá thư này giống nhau như đúc. Bút tích và con dấu hoàn toàn giống nhau. Ngay cả giấy dùng để viết cũng được đánh cùng một số. Các vị không cảm thấy trong này có điều gì kỳ quặc sao?”
Trương Nhược Cẩm liếc nhìn là thư bị xé rách một miếng kia. Trong đầu hắn vang lên mấy tiếng 'ong ong', mọi thứ lập tức trở nên trống rỗng.
Trong Nghị sự đường lập tức trở nên vô cùng yên tĩnh. Tất cả mọi người đang chờ lời giải thích của Trương Nhược Cẩm nhưng mọi người đợi rất lâu mà không thấy Trương Nhược Cẩm lên tiếng. Các tộc nhân của Trương gia lại bắt đầu xì xào bàn tán.
“Hàn sứ quân, rõ ràng phong thư này ông đã giao cho người của Tông nhân đường chúng ta. Tại sao vẫn còn trên tay của ông?” Trương Nhược Thương vẫn im lặng từ đầu đến giờ đột nhiên đứng dậy. Hắn nhìn chằm chằm vào Hàn Duyên nói: “Nếu ta nhớ không lầm chính ông dường như bị phong thư này làm cho ngã bệnh một thời gian'.
Hàn Duyên nghiêm mặt, ông ta nghiêm nghị nói: “Ta ngã bệnh là vì mệt mỏi, không có liên quan tới việc này. Không sai, lá thư đầu tiên ta giao cho người của Tông nhân đường các vị nhưng vì đây là chứng cứ phá án của quan phủ nên hiển nhiên quan phủ muốn thu lại. Không tin ngươi hãy hỏi lại xem”.
Ánh mắt mọi người lại tập trung vào mấy ông già Tông nhân đường. Lúc này Trương Hoán mới chậm rãi bước tới nói với mấy người Tông nhân đường, cười nói: “Việc này vô cùng quan trọng. Xin mấy vị trưởng bối hãy suy nghĩ cẩn thận”.
Mặc dù Trương Hoán tươi cười nói nhưng mấy ông già Tông nhân đường của Trương phủ lại cảm nhận được sự uy hiếp chết chóc trong giọng nói của hắn. Mấy người không hẹn đều quay nhìn Trương Nhược Cẩm. Trương Nhược Cẩm ngồi đó với sắc mặt uể oải, hiển nhiên thế lớn đã mất. Mấy người liền đồng thanh nói: “Hàn sứ quân nói không sai. Lá thư đó quả thật đã trả lại quan phủ”.
“Các ngươi!”.
Trương Nhược Thương tức giận run cả người, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Thật là một lũ gió chiều nào che chiều ấy.”
Hắn quay người, không cam lòng nói như quát với mọi người: “Có lẽ gia chủ lo lắng, biết chuyện này vô cùng quan trọng nên mới viết hai lá thư để phòng ngừa chuyện vạn nhất”.
“Chuyện quan trọng?”
Trương Hoán cười nhạt nói: “Ngươi cũng biết chuyện này quan trọng sao? Nếu là ngươi, ngươi cũng viết hai lá thư sao? Làm sự nguy hiểm cho mình tăng lên gấp đôi sao? Ngươi đừng quên gia chủ chính là gia chủ của đệ ngũ thiên hạ thế gia, Thượng thư bộ Lễ của Đại Đường. Nếu như gia chủ không cẩn trọng thì có thể khiến cho Trương gia chúng ta sừng sững ở Hà Đông, không sụp đổ không?”
Trong hội trường vô cùng im ắng, chỉ thoang thoáng những tiếng ho khan. Trương Hoán hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói với mọi người: “Mọi người đều biết năm ngoái Thôi Viên lợi dụng chuyện người Hồi Hột xâm chiếm là tổn thương nghiêm trọng Vi gia, hắn đã tiếp tục chiếm giữ chức hữu Tướng quốc thành công. Bây giờ là tháng tám, trước đây ba tháng, Trương gia đột nhiên xảy ra bạo loạn, có người hung hăng bức gia chủ thoái nhiệm. Mọi người hãy suy nghĩ xem đây có phải là chuyện trùng hợp không? Trong này không có bàn tay của Thôi Viên sao? Chắc hẳn mọi người cũng đã nghe nói bốn hôm trước gia chủ bị mấy trăm người không rõ thân phận tập kích ban đêm, chết hơn hai trăm tên. Quan phủ cũng đã điều tra. Đây là chuyện gì vậy? Nhất định là có người muốn đẩy gia chủ vào chỗ chết”.
codon.trai
@by txiuqw4