sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 123: Sự Biến Huyền Vũ Môn

Trong cơn tức giận Trương Phá Thiên đi xe ngựa tới Đông Nội Uyển, định ‘hưng binh hỏi tội’ nhưng không ngờ hôm nay ông ta còn không cả vào được cổng chính. Những lần trước Trương Phá Thiên tới gặp Trương Hoán, quân coi cửa đều cung kính chào ông ta, không dám có hành động ngăn cản nhưng bây giờ lại là những lưỡi đao lạnh buốt cùng ánh mắt lạnh lùng.

Sắc mặt Trương Phá Thiên âm trầm, ông ta run run mở lá thư. Đột nhiên Trương Phá Thiên ngây người. Trên lá thư chỉ có bốn chữ: Tam nhân vi chúng. Đây chính là tờ giấy lần trước ông ta viết cho Trương Hoán.

Ánh mắt Trương Phá Thiên vô cùng phức tạp nhìn chằm chằm vào Đông Nội Uyển. Ông ta mơ hồ cảm thấy Trương Hoán đang ở một nơi nào đó quan sát mình. Một lúc lâu sau vẫn không thấy Trương Hoán đi ra, Trương Phá Thiên đành thở dài nói: “Đi thôi!”.

Xe ngựa chậm rãi lăn bánh. Dưới sự hộ tống của mười mấy tên thị vệ, dần dần đi xa khỏi Đông Nội Uyển. Ngay khi xe ngựa của Trương Phá Thiên chuẩn bị biến mất ở cuối đường cái. Trương Hoán thong thả đi ra từ sau cổng chính. Hắn nhìn theo hình bóng mờ phía xa chậm rãi lắc đầu. Trương Phá Thiên quá kém so với gia chủ, do dự thiếu quyết đoán, luôn đặt hy vọng lên vai người khác. Chẳng lẽ ông ta không biết bây giờ việc ông ta cần phải làm là về Hà Đông chủ trì đại cục. Chỉ cần gốc rễ của Trương gia còn thì một ngày nào đó nó sẽ lại xuất hiện như cây đại thụ che kín bầu trời. Nhưng bây giờ thì sao đây? Trương Phá Thiên lại còn mê muội cái gì là trợ giúp của Hoàng đế, làm tướng quốc một ngày. Cho dù ông ta có thể điều động quân đội trong thiên hạ tới ứng cứu Hà Đông nhưng mệnh lệnh của ông ta có thể ra khỏi Đồng Quan không?

Nghĩ tới chuyện ra khỏi Đồng Quan, Trương Hoán lại lấy tấm ngân bài mà cuối buổi chiều hôm nay Sở Hành Thuỷ đã đưa tới cho hắn. Ông ta cam đoan tấm ngân bài này có thể được dùng để tự do đi lại ở những địa bàn Bùi gia khống chế nhưng Trương Hoán vẫn cảm thấy có gì đó không ổn. Chuyện này có vẻ hơi dễ dàng. Vật là chết nhưng người lại sống. Vấn đề không phải là Trương Hoán hắn có kim bài hay không có kim bài mà là Bùi Tuấn có mở rộng tấm lòng mà thả mình đi hay không?

Trương Hoán tin tưởng Bùi Tuấn không có thành ý gì với hắn. Lá thư gửi cho hắn cũng không có bao nhiêu tác dụng. Nói một cách thẳng thừng là chỉ vuốt đuôi mà thôi. trừ phi Thôi Viên trở nên sa cơ thất thế, lá thư này sẽ trở thành cây cỏ cuối cùng đè bẹp con lạc đà. Thế nhưng bây giờ thế lực Thôi Viên hùng mạnh. Chẳng lẽ Thôi Viên sẽ chủ động rời khỏi triều chính sao?

Một khi đã như vậy thì sao Bùi Tuấn lại có thể cấp cho hắn một tấm ngân bài? Chẳng lẽ ông ta muốn thả hắn đi sao? Cứ cho là do ông ta nể mặt Sở Hành Thuỷ mà cũng có khi Bùi Tuấn muốn lợi dụng Thiên Kỵ doanh của hắn tới để ngăn cản quân Sơn Đông bắc tiến.

Thế nhưng Trương Hoán lại nghĩ tới một khả năng khác. Tấm ngân bài này chỉ là một cái mồi mà thôi. Mục đích của Bùi Tuấn là muốn hắn ra khỏi Trường An, Thiên Ngưu Vệ sẽ chặn giữa đường bắt hết. Trương Hoán cười lạnh lùng. Bùi Tuấn kia mưu cao một thước nhưng Trương Hoán hắn cũng là ma cao một trượng.

“Tướng quân” Một tên thân binh từ trong Đông Nội Uyển chạy tới. Trong tay hắn cầm một cuộn giấy.

“Thư bồ câu!”.

Sắc mặt Trương Hoán liên tục thay đổi. Đây là tin tức Lý Bí gửi về. Điều này cũng có nghĩa là chuyện hắn vẫn luôn lo lắng đã xảy ra. Tờ giấy nhăn theo lặng lẽ mở ra trong tay Trương Hoán. Gia chủ đã chết. Trương Hoán ngơ ngác đứng tại chỗ. Giây phút này đầu hắn trống rỗng. Trong vòng một năm qua sự trân trọng của gia chủ đối với hắn dần dần ăn sâu vào lòng hắn. Đột nhiên lúc này Trương Hoán cảm thấy như chính là phụ thân của mình đã chết.

“Thịch!” Trương Hoán quỳ gối, hắn nặng nề dập đầu ba cái về hướng đông bắc, nước mắt tuôn trào.

Cùng với việc Trương Nhược Hạo qua đời, bầu không khí càng trở nên quỷ dị. Cho dù là Thôi Viên, hay Trương Hoán thậm chí là cả Bùi Tuấn đều tập trung ánh mắt vào Hoàng cung Đại Đường. Ở nơi này, một hồi đọ sức sống hay chết với nhau đã lặng lẽ được mở màn.

Bóng đêm tối đen, không trăng sao. Màn đêm đen tối như này rất thích hợp cho việc sắp đặt những âm mưu hay những chuyện mờ ám. Trong tẩm cung của Trương Lương xuất hiện một nam nhân. Nhưng nam nhân này không phải là một kẻ yêu đương vụng trộm. Hắn thực sự không hứng thú với một bà già như Trương Lương. Hắn chỉ hứng thú một thứ: quyền lực.

Người đó đương nhiên là Chu Thử. Chu Thử đã sắp đặt cho bản thân mình một con đường lui rất tốt. Bây giờ chính là lúc hắn muốn khuấy đảo biến Đại Đường bước vào con đường hỗn loạn. Tốt nhất là chia năm xẻ bảy. Khi đó quần hùng sẽ quật khởi, bản thân hắn cũng sẽ có cơ hội trở thành một đại anh hùng.

“Bây giờ chính là lúc động thủ” Chủ Thử đứng lại, hắn lạnh lùng nhìn dáng vẻ tiều tuỵ của Trương Lương. Trong mắt hắn, Thái hậu Đại Đường này trông không khác gì một phụ nhân điên khùng ngoài đường. Một người bị những cơn ác mộng hành hạ sợ tới mức điên điên khùng khùng. Bà ta đơn giản là người không thể làm đại sự. Việc hợp tác vốn bình đẳng năm mươi năm mươi đã biến thành ba, bảy. Chu Thử hắn bảy phần, Trương Lương ba phần. Hắn là người hạ lệnh, Trương Lương là người thi hành.

“Người nào động thủ?” Trương Lương kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn Chu Thử vẻ khó hiểu. Bà ta đã quen thuộc với kiểu ra lệnh của Chu Thử với bà ta. Trương Lương cũng đã quên mối quan hệ của hai người vốn là quân thần. Suy nghĩ của bà ta đối với Chu Thử từ lợi dụng dần dần chuyển sang thành nhờ vả. Không chỉ là nhờ có binh lính của Chu Thử canh gác bên ngoài cửa Trương Lương mới có thể ngủ, vấn đề quan trọng nhất chính là ngoại trừ Chu Thử, không còn ai có thể giúp đỡ bà ta.

Lời nói của Chu Thử khiến Trương Lương nảy sinh ý nghĩ khác, động thủ với Trương Hoán hay là động thủ với Thôi Tiểu Phù hay là đông thủ với chính Lý Hanh. Tầm quan trọng của ba người này đã được Trương Lương thầm sắp đặt trong lòng vì vậy người đầu tiên Chu Thử nên động thủ hẳn phải là Trương Hoán.

“Đương nhiên là động thủ với Lý Hanh. Chẳng lẽ Thái hậu đã quên kế hoạch của chúng ta rồi sao?” Chu Thử nói vẻ bất mãn với vẻ chóng quên của Trương Lương. Điều này hắn đã nói rõ với Trương Lương mấy ngày nay thế mà bà ta cũng không quan tâm.

Lúc này Trương Lương mới nhớ ra. Ban đầu hai người sắp đặt kế hoạch đầu độc Lý Hệ, đổ tội cho Thôi Tiểu Phù rồi cho Chu Thử giết chết Thôi Tiểu Phù cuối cùng là Thái tử ba tuổi lên ngôi. Trương Lương sẽ buông rèm nhiếp chính. Mặc dù điều này chính là khát vọng xưa nay của Trương Lương nhưng vì việc thân phận của Trương Hoán bại lộ khiến lòng Trương Lương bấn loạn. Trương Lương thở dài nói nhỏ: “Mấy ngày nay lòng ta rất loạn nên không quan tâm tới việc này”.

“Thái hậu không quan tâm tới cũng chẳng sao. Ta chỉ hỏi Thái hậu xem người có muốn làm chuyện này hay không?”

“Đương nhiên là muốn làm nhưng mà nên bắt đầu từ đâu?” Hỏi rồi như đã hiểu ra điều gì, Trương Lương ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Chu Thử hỏi: “Chẳng lẽ ngươi đã có sắp đặt sao?”

“Đương nhiên” Chu Thử lấy từ trong người ra một bọc giấy nhỏ cười âm hiểm nói: “Với chất độc này, hắn chỉ cần uống một ngụm nhỏ, một lúc lâu sau chết độc sẽ bộc phát chết ngay. Khi đó hắn đã về tới cung Đại Minh. Chuyện còn lại sẽ do chúng ta làm, Thái hậu hiểu chưa?”

“Nhưng sao ta có thể khiến hắn tới đây? Sao có thể làm cho hắn uống thuốc này?”

“Rất đơn giản. Thái hậu hãy nói bệnh tình của mình nghiêm trọng, muốn hắn tới thăm mình” Chu Thử nhẹ nhàng để bọc giấy trước mặt Trương Lương, lạnh lùng nói: “Khi đó chính là cơ hội để chúng ta cho hắn uống thuốc”.

Trương Lương lặng lẽ gật đầu. Nửa đêm, trong tẩm cung của Tháu hậu đột nhiên phát ra tiếng kêu la the táe khiến cho người khác phải sởn gai ốc. Tất cả các hoạn quan, cung nữ đều bị đánh thức. Đèn thắp sáng chưng. Một nhóm lớn thị vệ chạy tới không chế xung quanh tẩm cung của Thái hậu. Hơn mười Thái y với hòm thuốc vội vã chạy tới tẩm cung của thái hậu. Các cung nhân vội vã đi lại trong cung, lấy kiếm gỗ, gương cung các vật trừ tà khác treo ở các ngóc nghác của tẩm cung. Tin Thái hậu thấy quỷ nhanh chóng lan khắp cung Thái Cực.

Bầu trời vẫn tối đen như trước. Lúc này đã vào canh ba. Thiên Kỵ doanh tại Đông Nội Uyển đang khẩn trương thu dọn đồ đạc, lương khô, nước, chăn lông. Tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng. Một lá sau hai nghìn tướng sĩ Thiên Kỵ doanh đã võ trang đầy đủ chờ xuất phát. Trong soái trướng, Trương Hoán mặc áo giáp màu đen, đầu đội nón trụ màu bạc. Trong ánh sáng mờ mờ toả ra từ ngọn đèn âm u. Trương Hoán đang đứng trước cửa lều. Ánh mắt hắn chăm chú nhìn về hướng cung Đại Minh. Một canh giờ trước Trương Hoán đã nhận được mật lệnh chủa Thôi Tiểu Phù: cung Thái Cực xảy ra dị biến. Lập tức Trương Hoán hiểu rõ rằng thời khắc giông bão sắp nổi lên.

Đã đến giờ xuất phát, Trương Hoán vung tay khẽ hạ lệnh: “Xuất phát!”.

Một đoàn kỵ binh giống như một dòng suối nhỏ dài, hẹp màu đen hợp thành một con sông, tất cả hối hả chạy ra ngoài cổng quân doanh. Chân ngựa đã được bọc vải thô dày. Tiếng chân ngựa chỉ như tiếng của chiếc trống nhỏ mà mặt trống qua mấy trăm năm đã hư hỏng, âm thanh nhỏ khàn khàn nhưng chấn động lòng người.

Đông Nội Uyển có tất cả hai cổng. Cổng chính nam là chính môn. Cửa hướng đông bắc gọi là thiên môn. Ra khỏi thiên môn là con đường dẫn tới nội cung, đi theo hướng bắc hai dặm đó chính là cổng tả Ngân Đài của cung Đại Minh. Nếu tiếp tục đi theo hướng bắc thì sẽ tới vườn Thượng Uyển, đi ra khỏi vườn Thượng Uyển thì chính là vùng núi đồi thấp, một cánh rừng lớn kéo dài hơn hai mươi dặm. Nơi đó chính là ngoài thành Trường An. Năm đó khi xảy ra loạn An Sử, Đường Huyền Tông Lý Long Cơ đã trốn ra khỏi thành Trường An theo đường đó.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx