Thôi Viên đã cáo từ ra về, ván cờ dang dở vẫn chưa được thu lại. Bùi Tuấn chắp tay sau lưng lặng lẽ nhìn bàn cờ. Bùi Minh Viễn khoanh tay đứng ở sau lưng. Hắn không dám quấy rầy sự suy nghĩ của phụ thân. Một lúc lâu sau Bùi Tuấn nhặt năm quân cờ trắng chiếm giữ vị trí chính giữa. Bây giờ Thái Nguyên vẫn nằm trong tay Trương gia, ba vạn quân Hà Đông vẫn chưa giải quyết xong. Bây giờ nói gì cũng hãy còn quá sớm.
Năm ngày trước Trương Phá Thiên đã rời khỏi Trường An lao về Hà Đông thế nhưng vì Đồng Quan đóng cửa nên đành bất đắc dĩ quay lại Trường An. Lúc này Thái Nguyên như cá nằm trên thớt. Bùi Tuấn khẽ cau mày: “Quân Hà Đông là quân thực sự tinh nhuệ, chẳng lẽ giao hết vào tay Thôi Viên sao?”
Bùi Tuấn liếc nhìn Bùi Minh Viễn, thấy ánh mắt không hiểu của hắn mình, ông ta cười nhạt nói: “Con thử nói xem, chúng ta nên đi nước cờ này thế nào?”
Bùi Minh Viễn gật đầu, hắn lấy tờ giấy đỏ, xé một góc sau đó vo viên lại rồi chậm rãi đặt xuống chỗ trống đó: “Quân cờ này không phải là trắng, là đen. Phụ thân đã một lòng muốn chức thượng thư bộ lễ vậy tốt nhất chúng ta không nên nhúng tay vào Thái Nguyên. Chúng ta sẽ không đi nước cờ này”.
Mắt Bùi Tuấn thoáng loé lên một tia sáng rất khó hiểu. Ông ta cười nói: “Có lẽ đây cũng là một nước cờ hay, thế nhưng ta lại nghĩ ra một nước cờ khác”.
Trên quan đạo cách thành Thái Nguyên ước chừng ba mươi dặm đường, một đội Thiên Kỵ doanh đang vội vã từ phía nam chạy tới. Lộ trình vốn năm, sáu ngày đường nhưng vì để né tránh quân Sơn Đông của Thôi Viên nên quân Thiên Kỵ doanh đã đi đường vòng. Sau khi đi được mười ngày đường, đại đội nhân mã đóng quân cách Thái Nguyên một trăm dặm đường. Trương Hoán chỉ huy ba trăm thân binh đi tới chỗ hẹn với Lý Bí, trang viên Miêu gia.
Trong đội ngũ ba trăm kỵ binh khí thế dũng mãnh đó có một chiếc xe ngựa. Chiếc xe ngựa này hiển nhiên là giành Bùi tiểu thư nhưng giây phút này vị Bùi tiểu thư một lòng muốn đầu quân này không ở trong xe ngựa mà mặc quân phục, dáng người nhỏ nhắn của nàng cưỡi một chiến mã Đại Uyển vô cùng cao to, nhìn có vẻ vô cùng tương phản.
“Bùi tiểu thư, hay tiểu thư hãy quay về nhà. Đợi khi nào tại hạ chiếm được Hà Tây, tiểu thư hãy tới”.
Suốt đường đi Trương Hoán giống như một hoà thượng đang trong lúc tụng kinh niệm phật, lặp đi lặp lại câu nói đó mà không hề nhàm chán.
Dù Bùi Oánh nghe câu nói đó đã sớm chai sạn lỗ tai thế nhưng nàng vẫn thấy không nhàm chán, nàng vẫn chỉ cười như thường lệ nói: “Ta không thích kết quả. Ta thích quá trình trải nghiệm của bản thân. Ta muốn tận mắt nhìn xem tướng quân làm thế nào mà chiếm lại Hà Tây. Nói không chừng sau này ta còn viết hai bài thơ quay về lưu truyền ở Trường An”.
Từ lúc vượt sông Hoàng Hà, viên minh châu của Bùi gia này đã hoàn toàn trái ngược với vẻ ngượng ngùng, kín đáo trước đó, đột nhiên trở nên hiên ngang oai hùng, làm việc rất quyết đoán, không ướt át uỷ mị. Biểu hiện bề ngoài này chủ yếu ở hai vấn đề. Một là vấn đề quay về của nàng. Theo như đã ước hẹn, trước khi vượt Hoàng Hà, nàng và Trương Hoán sẽ chia tay ở quận Thiểm, quay về Trường An, không ngờ khi Trương Hoán nhắc tới vấn đề này, nàng liền phớt lạnh, không để ý tới Trương Hoán, cũng không giải thích lý do, khăng khăng cố chấp theo hắn lên phía bắc. Vấn đề còn lại là xưng hô với Trương Hoán. Sau khi vượt qua Hoàng Hà, nàng không còn gọi Trương Hoán là Trương tướng quân nữa, nàng tự mình cho phép gọi hắn là Khứ Bệnh huynh, dáng điệu như là lấy chồng theo chồng, gả cho chó thì theo chó.
Suốt đoạn đường đồng hành, Trương Hoán cũng dần dần hiểu rõ tính cách cứng cỏi của vị tiểu thư xinh đẹp này. Nàng tuy là nữ nhi của tả Tướng quốc nhưng có thể cưỡi ngựa cùng nam nhân hành quân đêm ngày. Gương mặt gầy sọm, hai mắt đỏ ngầu nhưng vẫn không oán thán một tiếng khổ sở. Lúc nào trên gương mặt nàng cũng xuất hiện nụ cười khiến cho các tướng sĩ Thiên Kỵ doanh có một cái nhìn mới mẻ đối với nàng. Một tiểu thư dáng người nhỏ nhắn xinh đẹp nhưng có ý chí vô cùng kiên cường.
Trương Hoán nín cười nói: “Nhưng mà tiểu thư đi theo ta như vậy, ta chỉ sợ ở Trường An người ta đồn đại làm xấu thanh danh của tiểu thư. Tương lai sau này có một đại anh hùng muốn kết hôn với tiểu thư. Hắn sẽ nghe ngóng. Ồ, thì ra Bùi tiểu thư này từng bỏ trốn với cái người Trương Hoán đó. Nữ tử này không được. Như vậy không phải là làm hại tiểu thư sao?”
Đôi mày liễu xinh đẹp của Bùi Oánh dựng ngược: “Sợ gì đồn đãi. Ta chỉ đầu quân đền nợ nước. Sợ gì lời đồn đãi. Chẳng lẽ trong lòng ngươi có ý đồ xấu sao?”
“Cũng có một chút”.
“Huynh!” Bùi Oánh vung tay đấm mấy quyền vào lưng Trương Hoán. Đám thân binh phía sau cười vang. Chúng nhìn tướng quân của mình vẻ ngưỡng mộ.
Một khi đã đi xa ngàn dặm, Trương Hoán sẽ không có cách nào bắt nàng quay trở lại được nữa. Cũng may Bùi Oánh là người rất thông minh, nàng không làm cho hắn khó xử. Những khi Trương Hoán xử lý việc quân, trách cứ thuộc hạ làm việc không tốt, nàng liền biến mất. Nhưng khi Trương Hoán xử lý xong việc quân hay những khi hành quân trong đêm tối, Bùi Oánh lại lặng lẽ xuất hiện. Nàng dùng sự dịu dàng thuỳ mị vô cùng nữ tính của mình an ủi nam tử trẻ tuổi cô độc này.
Đi thêm được hai dặm, Bùi Oánh chỉ tay vào trang viện ở xa xa phía trước có tường cao vút hỏi: “Khứ Bệnh huynh, chỗ đó có phải là Miêu gia trang không?”
“Đúng!” Trương Hoán gật đầu. Mới có mấy tháng, bức tường vây xung quanh trang viện Miêu gia đã cao và dày hơn nhiều. Xung quanh đào hào rất sâu. Xem ra lần hỗn chiến ban đêm đó đã làm bọn họ sợ hãi.
Lúc này, cánh cổng chính trang viện đang mở. Mười mấy thớt ngựa vọt ra khỏi cổng chính. Bùi Oánh nhìn thấy thì cười nói: “Cưỡi ngựa chạy một ngày trời quả thực rất mệt. ta phải vào trong xe nghỉ một lát” Nói xong Bùi Oánh nhẹ nhàng nhảy xuống ngựa, trốn vào trong xe ngựa.
Mấy thớt ngựa nhanh chóng chạy tới gần. Người đi đầu tiên chính là Hàn Dũ, người Trương Hoán đã giao cho quản lý công văn giấy tờ. Gần một tháng trước hắn đã theo Lý Bí đi trước tới Thái Nguyên. Sáng sớm hôm nay khi thám báo của Trương Hoán tới thông báo, hắn đã đích thân tới Miêu gia trang chờ.
“Lý tiên sinh đâu? Chẳng lẽ vẫn chưa quay về sao?' Trương Hoán thấy không có Lý Bí ở sau tức thì trong lòng hắn cảm thấy bất an.
Lý Bí tới Hà Đông trước có hai nhiệm vụ. Một là thu thập tin tức tình báo. Hai là đi Lũng Hữu bàn bạc chuyện mượn đường. Nhất là nhiệm vụ thứ hai, có liên quan trực tiếp tới sự thành bại của chuyến đi này của Trương Hoán. Năm đó Lý Hệ lên ngôi ở Linh Vũ đã dựa rất nhiều vào sự ủng hộ của tập đoàn quan lại Lũng Hữu. Lý Bí đã từng làm phụ tá cao cấp của Lý Hệ nên Lý Bí có rất nhiều người quen cũ ở vùng Lũng Hữu.
“Lý tiên sinh đã đi Sóc Phương. Đáng nhẽ phải có tin báo về mấy ngày nay rồi” Hàn Dũ tiến tới gần Trương Hoán, hắn nói nhỏ: “Xin mời tướng quân theo thuộc hạ vào trang. Thuộc hạ có chuyện quan trọng cần bẩm báo”.
Trương Hoán gật đầu, hắn vung ta ra sau nói: “Mọi người hãy vào gia trang nghỉ tạm”.
Vì đã hành quân mười ngày liên tục nên đám binh lính sớm đã vô cùng mệt mỏi. Khi nghe xong lệnh, tất cả đều giục ngựa chạy nhanh về hướng trang viện.
Ngay khi vào trong trang viện, Trương Hoán không kịp nghỉ ngơi, lập tức hắn triệu tập Hàn Dũ tới. Bây giờ tình hình nguy cấp. Hắn chỉ còn cách nhân dịp hai nhà Thôi, Bùi chậm ra tay với Thái Nguyên, mà tranh thủ giành lấy lợi ích cho chính mình.
“Trước tiên ta hỏi người. Gần đây Trương gia có dấu hiệu di chuyển tiền, tài sản ra ngoài không?” Đây chính là vấn đề Trương Hoán quan tâm nhất. Hắn biết trong hầm ngầm ở trướng phòng Trương gia có vàng bạc cùng châu báu trọ giá trăm vạn quan tiền. Để lại thì quá lợi cho Thôi, Bùi gia, không bằng chính mình đi lấy để làm nền tảng.
“Không có! Bọn thuộc hạ giám sát rất chặt chẽ Trương gia. Trương gia không chuyển tiền bạc hay tài sản từ hầm ngầm ra ngoài. Chỉ có người của Trương gia tan đàn xẻ nghé, bỏ trốn khắp nơi.
Trương Hoán gật đầu: “Vậy ngươi nói đi. Ngươi có chuyện gì quan trọng muốn bẩm báo ta?”
Hàn Dũ thoáng chấn động, hắn lập tức nói nhỏ: “Trưởng tử của Trương Phá Thiên đã tới Thái Nguyên đêm qua. Tướng quân không ngờ phải không?”
“Không ngờ?” Trương Hoán hừ một tiếng, hắn cười nhạt nói: “Ta sao có thể không nghĩ tới việc Bùi Tuấn nhất định sẽ không để Trương Phá Thiên quay về Hà Đông nhưng Trương Phá Thiên đó có thể ngồi yên chờ chết sao? Với tính tình của ông ta, ông ta nhất định sẽ không giao quân Hà Đông cho Trương Xán. Tất nhiên ông ta sẽ cho con mình tới quân Hà Đông”.
Trương Hoán chắp tay sau lưng bước đi hai bước, hắn ngẩng đầu lẩm bẩm: “Ta tuyệt đối không tin hai người Thôi, Bùi không có chuẩn bị gì cho chuyện này”.
Ngưng lại một lát rồi Trương Hoán hỏi tiếp: “Người tới đây là Trương Vân hay Trương Nghị? Bây giờ hắn đang ở đâu?”
“Bẩm tướng quân, người tới là Trương Nghị. Ngay khi hắn tới đêm hôm qua đã đi thẳng tới Trương phủ. Khi thuộc hạ tới đây, hắn vẫn còn chưa đi ra”.
“Đi tới Trương Phủ?” Trương Hoán sửng sốt. Tại sao Trương Nghị không tới quân doanh? Nhưng ngay lập tức suy nghĩ trong đầu Trương Hoán thay đổi. Trương Nghị tới Trương phủ lấy binh phù. Sau khi Trương Phá Thiên được nhường chức Thượng thư bộ Lễ vì để tỏ thành ý với Trương Nhược Hạo, ông ta đã chia binh phù điều động quân Hà Đông ra làm ba. Ông ta giữ một phần, một phần để ở Trương phủ, một phần để ở quân doanh. Trừ khi đích thân Trương Phá Thiên tới, muốn điều động quân đội, ba phần binh phù phải ăn khớp với nhau.
@by txiuqw4