Mặc dù biết đối phương hỏi gây sự nhưng Thôi Ngụ cũng không để ý, chỉ cười ôn hòa nói:
“Ước chừng hơn một trăm chức vị.”
“Một trăm à? Tốt lắm.”
Trương Hoán lại lạnh lùng nói:
“Chúng ta tính một cách đơn giản, coi như là thiếu 120 chức vị, bây giờ Thôi thị lang đã có 77 chức vị, thế là chỉ còn lại 43 chức. Hơn nữa quan ngũ phẩm cũng phải dùng Ấm quan, ít nhất đã lấy đi 23 vị trí nữa, còn có quan viên được tiến cử, như vậy Thôi Thị lang tính hộ ta xem còn được bao nhiêu vị trí trống?”
Nói tới đây, Trương Hoán hướng ra ngoài đại điện chỉ một ngón tay lạnh lùng nói:
“Thôi Thị lang có biết giờ phút này đang có hơn mười vạn sĩ tử trải qua mười năm đèn sách đang vất vả làm bài trên các trường thi không? Chế độ Môn Ấm này liệu có công bằng đối với họ không? Chẳng lẽ chỉ bởi vì họ xuất thân không phải từ danh môn? Chẳng lẽ bởi vì bọn họ không có phụ thân làm quan trong triều sao?”
Trong đại điện hoàn toàn yên tĩnh, phảng phất như tất cả đều không dám thở, thỉnh thoảng chỉ nghe thấy tiếng ho khan nhỏ. Thôi Viên nhìn Trương Hoán chằm chằm, sắc mặt âm trầm khó đoán. Bùi Tuấn thì vẫn như cũ, ngoài mặt không có biểu cảm gì.
Mặt Thôi Ngụ thì lúc trắng lúc đỏ, hồi lâu mới nói:
“Trương đô đốc cũng vừa nghe xong. Mười mấy vạn người ứng khảo nhưng theo lệ nhiều nhất cũng chỉ chọn trăm người làm tiến sĩ, sau đó bộ Lại lại tuyển lựa tiếp, ít nhất cũng loại đi một nửa nữa. Như vậy cuối cùng cũng chỉ còn lại nhiều nhất là hơn 50 người. Lần này Môn Ấm tuy rằng số lượng nhiều hơn một chút nhưng cũng là vì lần đầu tiên, sau này sẽ không còn nhiều như vậy. Cho nên bộ Lại trước tiên vẫn thu nhận những tiến sĩ này, đến sang năm thiếu người nhất định sẽ ban cho chức quan, như thế sẽ giải quyết được vấn đề mà Trương đô đốc đang lo ngại.”
“Giải quyết vấn đề?”
Trương Hoán lắc đầu, thở dài một hơi nói:
“Thôi tướng quốc, Bùi tướng quốc, các vị thượng thư, các vị đại thần, Đại Đường từ thời Đường Thái Tông Hoàng đế lập khoa cử, hơn một trăm năm nay, bất luận là người Nhật Bản, Tân La hay là người Hồ ở Tây Vực đều có thể tham gia, đúng là chế độ công bằng rất được lòng mọi người. Đại Đường ta vì thế mà nhân tài lớp lớp xuất hiện, càng ngày càng thịnh thế. Nhưng tới hôm nay, muốn thay đổi chế độ Môn Ấm, làm cho những người chỉ vì có xuất thân danh môn mà có thể dễ dàng có địa vị, khiến cho vô số học sĩ tài hoa hơn người nhưng chỉ vì xuất thân bần hàn mà phải ở ngoài quan trường. Điều này chắc chắn sẽ phá hủy cái gốc lập quốc của Đại Đường ta. Đó cũng là lý do ta kiên quyết phản đối chế độ Môn Ấm mới này.”
Nói xong Trương Hoán lại xoay người thi lễ với Thôi Tiểu Phù nói:
“Thần xin Thái hậu bác bỏ chế độ mới này, không nên giao cho nội các thảo luận nữa!”
“Trương đô đốc nói chuyện không phải rất võ đoán sao? Một mình ngài không thích thì liền xin Thái hậu bác bỏ dự thảo của tướng quốc, cả triều đình mấy trăm người có ai như ngài đâu?”
Binh bộ Thượng thư Vi Ngạc từ dưới điện đi ra, ngữ khí lạnh lùng nói.
Trương Hoán thấy Vi Ngạc đi ra thì lập tức liếc nhìn Bùi Tuấn một cái, chỉ thấy hai mắt ông ta khẽ nhếch lên, trong mắt hiện lên một ý cười khó đoán. Trương Hoán hiểu ý liền đi tới nói với Vi Ngạc:
“Xin hỏi Vi Thượng thư, Trương Hoán ta nói sai câu nào?”
Vi Ngạc lộ diện, không khí trong đại điện đột nhiên trở nên khẩn trương. Mọi người kinh ngạc không phải bởi vì Vi Ngạc đứng ra chất vấn Trương Hoán mà bởi vì thái độ của ông ta. Không ít người vẫn còn nhớ rõ năm ngoái, ở chỗ này, cũng những người này, Vi Ngạc đã phẫn nộ chất vấn Thôi Viên vì sao không cứu quận Khai Dương. Khi đó hai nhà Vi, Trương giao tình rất tốt, nhưng sau một năm, mọi việc lại biến hóa hoàn toàn ngược lại. Vi Ngạc thản nhiên trách hỏi vì sao Trương Hoán chối bỏ đề án của tướng quốc khiến cho người ta không thể không cảm thán thế sự vô thường, chẳng lẽ đây là vì ích lợi mà quyết định lập trường hay sao?
Bởi vậy ý nghĩ hai nhà Thôi, Vi muốn liên minh nhanh chóng lan ra khắp đại điện. Ý nghĩ đột ngột này khiến cho mọi người đều khiếp sợ vô cùng, thậm chí dù không quen biết nhưng mọi người cũng không nhịn được trao đổi ánh mắt cả vui sướng, sợ hãi, lo lắng, khinh thường … đủ loại với nhau. Sự việc biến hóa sinh tử đối đầu này khiến ai cũng cảm thấy vạn phần nghi ngờ.
Đứng ở phía bên phải đại điện, Lễ bộ ti lang trung Nguyên Tái cũng cảm thấy chấn động. Khác với những người khác, ông ta đoán rừng hai người Thôi Vi nhất định là vì chức Lễ bộ Thị lang mà đạt thành giao dịch. Thôi Viên dùng lợi dụ dỗ, Vi Ngạc đáp ứng rồi ủng hộ Thôi Viên để lấy được chức Lễ bộ Thị lang này. Nhất định là như vậy rồi, chỉ là Nguyên Tái nghĩ mãi không ra hai người bọn họ thế nào mà giao dịch với nhau được.
Dần dần, sự quan tâm của Nguyên Tái cũng đã trở lại trước mặt. Ông ta có chút lo lắng nhìn Trương Hoán. Cả triều văn võ bá quan không người nào chịu lộ diện, ai cũng biết Thôi Viên giao việc tuyên đọc chức Lễ bộ Thượng thư cho thuộc hạ để tự mình tuyên bố tân quy Môn Ấm, bởi vậy có thể thấy được sự coi trọng của ông ta đối với chuyện này. Chẳng lẽ anh ta không biết dụng ý thật sự của Thôi Viên hay sao?
Một quan thứ sử nho nhỏ như Trương Hoán mà dám xuất đầu lộ diện, chẳng lẽ không nhìn ra việc này tất nhiên đã được ngầm thông qua hay sao? Có lẽ Nguyên Tái cũng vì nghĩ tới Trương gia, ngày hôm qua nói chuyện với Trương Hoán cũng mở ra trong lòng ông ta một cánh cửa, ông ta đối với Trương Hoán thật sự cảm kích. Nhưng ông ta cũng chỉ là một tiểu quan ngũ phẩm, trong đại điện này không có chỗ cho ông ta nói.
Ngay lúc Nguyên Tái đang suy nghĩ miên man. Tranh luận giữa Trương Hoán và Vi Ngạc đã bắt đầu nổ ra.
“Xin hỏi Trương đô đốc, ngươi cũng là xuất thân thế gia chắc cũng biết thế gia bồi dưỡng đệ tử hơn hẳn bên ngoài. Có thư viện Thanh Hà, Nghiễm Lăng, Bắc Đô, Tương Dương, Lũng Hữu, cái nào không phải là học phủ đứng đầu Đại Đường. Đệ tử thế gia từ năm tuổi đã bắt đầu đọc sách, chẳng lẽ bọn họ lại không có tới mười năm đọc sách hay sao? Chẳng lẽ tất cả đều là kẻ không học vấn không nghề nghiệp mà chỉ biết ăn chơi trác táng à?”
Nói tới đây, Vi Ngạc nặng nề hừ lạnh một tiếng, xoay người đối diện với văn võ bá quan nói:
“Từ khi Đại Đường ta khai quốc tới nay, giang sơn luôn có nhân tài xuất hiện, đại đa số quan viên ưu tú đều xuất thân danh môn. Đây là bởi vì từ nhỏ bọn họ đã được khai tâm, có truyền thống tốt đẹp của gia đình, cho nên khi lớn lên năng lực cũng hơn xa người thường. Hôm nay tướng quốc đưa ra tân chế Môn Ấm này cũng vì muốn đưa càng nhiều đệ tử thế gia vào quan trường, dốc sức phục vụ cho sự hưng thịnh của Đại Đường ta.”
Trương Hoán cũng không vì lời nói của ông ta mà động tâm, chỉ cười cười đi tới trước mặt Nguyên Tái nói:
“Nguyên lang trung, năm nay ngài là chủ khảo, ngài có thể nói cho ta biết đệ tử bảy đại thế gia tham gia khoa cử bao nhiêu người không?”
“Chừng hai trăm người.”
Nguyên Tái đáp không cần suy nghĩ:
“Chính xác là 214 người, trong đó đệ tử Bùi gia nhiều nhất là 55 người.”
Trương Hoán gật đầu, đi tới trước mặt Thôi Ngụ nói:
“Thôi thị lang, vậy ngài có thể nói cho ta biết 77 đệ tử thế gia năm nay vào quan trường có bao nhiêu người xuất thân tiến sĩ, bao nhiêu người tham gia khoa cử năm nay không?”
Mặt Thôi Ngụ trầm xuống không trả lời anh ta.
“Có lẽ ta hỏi thừa rồi, là tiến sĩ rồi còn cần Môn Ấm sao? Được vào bằng Môn Ấm rồi còn cần đi thi sao?”
Trương Hoán cười châm chọc, rồi đột nhiên cao giọng nhìn thẳng vào Vi Ngạc nói:
“Vi thượng thư, ngài luôn miệng nói đệ tử thế gia ưu tú, nếu vậy vì sao bọn họ không tham gia khoa cử để chứng minh mình ưu tú? Chẳng lẽ bọn họ tự cao tự đại coi thường con đường tuyển chọn tiến sĩ của Đại Đường ta hay sao? Hay là bọn họ căn bản không dám đến trường thi để lộ ra cái xấu, chỉ có thể mượn vinh quang của gia tộc để tiến vào quan trường? Nếu như 77 đệ tử thế gia này quả đúng là ưu tú đến mức một bước lên tới lục phẩm như lời Vi thượng thư nói thì tốt rồi, bây giờ xin mời bọn họ chịu đến thi một lần, để cho chúng ta thỉnh giáo trình độ một chút!”
Trương Hoán nói xong mấy câu đó, cả đại điện như sôi trào, thống hận có nhưng vui mừng lại càng nhiều. Anh ta nói trúng vào nỗi khổ của Môn Ấm, vì có Môn Ấm mà các đệ tử thế gia không đỗ được tiến sĩ có thể lợi dụng đặc quyền mà lên làm quan.
“Đủ rồi!”
Bùi Tuấn vốn vẫn trầm mặc không nói gì đột nhiên đứng lên, khiển trách Trương Hoán nói:
“Ngươi mới làm quan chưa bao lâu, làm sao biết hết chuyện quan trường mà dám sàm ngôn trong đại điện. Môn Ấm chấp thuận hay không hiển nhiên do Thái hậu làm chủ. Chưa tới phiên một tên tiểu lại huyện lệnh như ngươi lắm chuyện, đi xuống cho ta!”
Ông ta mở miệng ra là trách cứ Trương Hoán nhưng Thôi Viên bên cạnh con mắt liền nheo lại. Thái hậu làm chủ! Hay cho cái tên Bùi Tuấn này, thừa dịp kéo cả Thôi Tiểu Phù vào, ý đồ làm cho mọi chuyện phức tạp ra. Ông ta liền xoay người nhìn Thôi Tiểu Phù, chỉ thấy nàng mỉm cười gật đầu nói:
“Bùi tướng quốc nói đúng. Việc này đương nhiên ta sẽ suy nghĩ rồi cho các ngươi một kết luận.”
Trên triều đột nhiên xảy ra biến hóa trong nháy mắt khiến cho Thôi Viên nảy ra vô số ý niệm trong đầu. Hiển nhiên có thể thấy Bùi Tuấn đổi hướng đối chọi với mình giống như muốn châm chọc: Thôi Viên ngươi muốn liên minh với Vi Ngạc thì ta đem quyền lực trả lại cho Thái hậu, để Thái hậu áp chế ngươi. Trong nhất thời, Thôi Viên có chút khẩn trương, ông ta cũng ý thức được chuyện không chỉ là thảo luận tân quy Môn Ấm đơn giản nữa mà một kẻ quấy rối đã dẫn tới kết quả thay đổi lớn trong quyền lực triều đình.Đúng lúc này, mọi người vẫn đang trầm mặc, Sở Hành Thủy đột nhiên đứng ra giảng hòa nói:
“Trương đô đốc nói mặc dù có điểm gay gắt nhưng cũng đều vì lo lắng đến xã tắc Đại Đường, đây là một điều tốt. Bùi tướng quốc đừng trách hắn.”
Vừa nói ông ta cũng lại vừa quay lại cười cười với Thôi Viên:
“Nếu Thái hậu muốn suy nghĩ chuyện này, vậy không bằng tạm thời nghỉ triều nửa canh giờ, Thôi tướng quốc thấy thế nào?”
Thôi Viên nhìn vẻ mặt tươi cười của Sở Hành Thủy, lại nhìn nụ cười lạnh của Trương Hoán, cười nói:
“Đề nghị của Sở thượng thư quả là hợp lí, tránh làm ảnh hưởng tới mọi người. Vậy tạm thời nghỉ triều nửa giờ đi.”
Sau một tiếng chuông, thái giám liền tuyên bố tạm nghỉ nửa canh giờ. Thôi Tiểu Phù nhìn thoáng qua Bùi Tuấn sau đó ôm tiểu Hoàng đế ra sau điện. Sau khi Thái hậu và Hoàng đế rời đi, quần thần trong điện Hàm Nguyên lập tức bắt đầu tụm năm tụm ba vừa đi vừa nói hướng ra ngoài điện Long Vĩ.
Thôi Viên đứng ở một bên, để ý đến cả biến hóa rất nhỏ trong mắt Thôi Tiểu Phù. Trong lòng ông ta cười lạnh, thấy Bùi Tuấn cũng đang muốn rời đi thì vội vàng chạy từng bước tới gọi ông ta lại:
“Bùi tướng quốc có vẻ nhàn nhã, không ngại đi uống cùng ta một chén trà chứ?”
Bùi Tuấn thấy Thôi Viên tươi cười chân thành thì nhẹ gật đầu cười nói:
“Khó có thể nhàn nhã trong chốc lát như vậy. Chúng ta cùng đi!”
Thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi này là thời gian để nội các khẩn cấp tiến hành bàn bạc. Trong đại triều hôm nay, tân quy Môn Ấm bị Trương Hoán dâng lên đợt sóng mạnh mẽ rõ ràng khiến cho đại đa số triều thần phản ứng. Làm thế nào để sửa lại nó, để giảm bớt lực phản ngược lại là vấn đề cấp bách nội các cần bàn bạc bây giờ. Tuy nhiên hai người tướng quốc lại tựa hồ như bỏ qua tính nghiêm trọng của vấn đề, lại còn muốn cùng đi uống trà nữa.
Mấy vị Thượng thư thấy thế đều nhìn nhau cười, theo các vị đại thần rời đi, chỉ có Vi Ngạc chăm chú nhìn bóng lưng Thôi Viên xa dần, trong mắt hiện lên một tia oán độc.
Trương Hoán rời khỏi điện Hàm Nguyên, trên đường đi không ngừng trò chuyện cùng mọi người. Ngoài miệng khiêm nhường nhưng không ngừng có người đi qua thoáng hừ một tiếng.
Sau nửa canh giờ tương đương với gần một tiếng thời gian của đời sau, các quan viên bắt đầu quay trở lại dinh thự của mình nghỉ ngơi. Đại bộ phận các quan đều ở trong Hoàng thành. Bọn họ thường tụ năm tụ ba ở sân phượng để ngắm ánh mặt trời buổi sớm hoặc để hàn huyên nói chuyện phiếm, đề tài đương nhiên là sự phản đối chế độ Môn Ấm hôm nay. Cũng khó trách, sự tình liên quan đến lợi ích của mỗi người nên không ai là không để ý tới.
“Thập bát lang đi thong thả đã!”
Trương Hoán vốn định tới chỗ Sở Hành Thủy nhưng Trương Phá Thiên ở phía sau lại gọi anh ta lại. Một canh giờ bàn luận không khiến anh ta thấy mệt mỏi mà ngược lại trên mặt còn nở nụ cười.
Trương Phá Thiên một mực thờ ơ lạnh nhạt. Mới đầu thấy Trương Hoán tùy tiện lộ diện phản đối Thôi Viên, trong lòng ông ta cũng có chút lo lắng nhưng thấy sự tình phát triển, có Vi Ngạc đứng ra phản bác, ông ta cũng dần dần nhìn ra một ít mánh khóe. Mọi chuyện tuyệt đối không đơn giản như vậy. Quả nhiên Bùi Tuấn đột nhiên đứng ra răn dạy Trương Hoán kéo Thái hậu vào cuộc. Trương Phá Thiên rốt cục cũng hiểu đây là cái bẫy Trương Hoán và Bùi Tuấn đã sắp đặt một cách tỉ mỉ khiến cho Vi Ngạc không ngoi đầu lên được. Trương Hoán cũng lợi dụng Vi Thanh xếp hạng nhất trong 77 người được đề cử để gây hấn với Vi Ngạc. Đương nhiên rất nhiều người muốn biết sự tình xảy ra đằng sau, nếu không Vi Ngạc thế nào lại đứng về phía Thôi Viên?
“Ngươi khi nào về Vũ Uy?”
Trương Phá Thiên giống như ngày thường, tâm tình ôn hòa nói chuyện với Trương Hoán.
“Thưa tứ thúc, tiểu chất được sắp xếp ngày mai sẽ báo cáo công tác, hai ngày nữa sẽ trở về Vũ Uy.”
Trương Phá Thiên cười cười, đột nhiên hỏi:
“Nghe nói Trương Xán đã lên chức Tào tham quân sự, có việc này không?”
Trương Hoán khẽ gật đầu, anh ta không rõ Trương Phá Thiên hỏi những điều này là có ý gì, bất quá qua ngữ khí đến sắc mặt của ông ta thì không giống với biểu hiện trên triều sáng nay, chẳng lẽ thấy một hồi tranh đấu, hy vọng của ông ta cũng dần dần phục hồi rồi sao?
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng Trương Hoán cũng không dám nói ra, sợ Trương Phá Thiên lại trở mặt với mình, vì thế đành cười không nói, chờ cho ông ta nói tiếp.
Quả nhiên Trương Phá Thiên trầm mặc chốc lát rồi cảm khái nói;
“Ngươi nói với Trương Xán, bảo nó ngàn vạn lần không được nản chí. Trương gia dù thất bại nhưng chỉ cần có niềm tin phục hưng thì nhất định sẽ có ngày Trương gia được chấn hưng như xưa.”
Nói xong ông ta nhìn thoáng qua Trương Hoán, chắp tay ngẩng mặt lên trời cười to bước đi.
Trung Thư Tỉnh Chính Sự Đường ở bên trong Đại Minh Cung là trung tâm quyền lực tối cao Đại Đường. Đầu đời Đường thì lập ra bên trong Môn Hạ Tỉnh. Nguyên nhân thành lập Chính Sự Đường rất đơn giản “ Trung Thư ban chiếu lệnh, Môn Hạ nắm quyền bãi bỏ và phong tước. Khi có tranh luận không quyết được thì để hai Tỉnh trước hết bàn bạc với Chính Sự Đường, sau đó tấu trình”
Như vậy, Chính Sự Đường dần dần liền trở thành nơi để các Tể Tướng bàn bạc thỏa hiệp. Sau đó, đến đời Cao Tông thì Bùi Viêm chuyển từ Môn Hạ Thị Trung sang Trung Thư Lệnh, đồng thời cũng đổi Chính Sự Đường thành Trung Thư Tỉnh. Đời Huyền Tông năm Khai Nguyên thứ mười một, quyền Tướng Quốc càng ngày càng lớn, khi Trương Thuyết làm Trung Thư Lệnh liền đổi Chính Sự Đường thành Trung Thư Môn Hạ, nơi nghị sự biến thành chỗ làm việc cố định của Tướng Quốc.
Năm Khánh Trì thứ ba, Hữu Tướng quốc Bùi Tuân Khánh để thích ứng với việc Thất Đại Thế Gia cùng bàn bạc triều chánh nên đổi tên trở lại thành Chính Sự Đường, đồng thời tại nơi làm việc của mình tập trung làm mới sáu gian phòng làm việc tương ứng với chỗ làm của sáu thành viên Nội các.
Đương nhiên, nơi làm việc thực sự của các đại thần Nội các cũng không ở tại Chính Sự Đường. Ví dụ như Bùi Tuấn thì làm ở Môn Hạ Tỉnh, Dương Tắc Nhân thì bị bệnh lâu ngày nên quanh năm ở trong nhà, mọi văn thư do con đi lại mang tới. Còn phòng làm việc bốn vị Thượng Thư khác đều ở Thượng Thư Tỉnh bên trong hoàng thành. Tại phòng làm việc thứ hai ở Chính Sự Đường chỉ có tâm phúc của bọn họ phụ trách chỉnh lý văn thư, truyền đạt tin tức.
Giờ phút này, bên trong phòng nghỉ ngơi bên cạnh Chính Sự Đường, Thôi Viên cùng Bùi Tuấn ngồi đối diện uống trà. Trong phòng có đốt chậu than nên cực kỳ ấm áp, hai vị Tướng Quốc đều tự ngồi ở trên một cái đệm mềm tán gẫu những việc lông bông thời niên thiếu. Cho tới lúc cao hứng thì hai người cùng ngửa mặt lên trời cười to, bầu không khí cực kỳ hòa hợp.
Thôi Viên thấy thời cơ đã thích hợp, lão từ từ tợp một ngụm trà rồi khẽ cười nói: “Dường như Bùi huynh hơi có thành kiến đối với chuyện chấn chỉnh môn ấm lần này?”
“Thành kiến thì thật ra không có. Chỉ là chuyện khá đột nhiên, thậm chí ngay cả bản dự thảo ta còn chưa từng thấy thì dựa vào đâu mà biểu quyết. Thôi huynh, lần này có thể không phù hợp với cách thức trước sau như một của huynh đấy!”
Thôi Viên sửng sốt, lão kinh ngạc hỏi: “Chẳng lẽ hôm qua Thôi Ngụ không đưa bản dự thảo cho mọi người xem trước sao?”
Bùi Tuấn lắc đầu, Thôi Viên ngồi không yên. Lão đang muốn sai người đi tìm Thôi Ngụ thì Bùi Tuấn lại ngăn cản mà thản nhiên cười nói: “Đây chỉ là một chuyện nhỏ, cũng không nhất thiết hỏi tới trách nhiệm. Có lẽ hôm qua Thôi Thị Lang có chuyện quan trọng hơn nên mới quên đi.”
Nói tới đây. Bùi Tuấn từ từ đứng lên, đi tới phía trước cửa sổ nhắm mắt lại cẩn thận thưởng thức một chút hương vị mùa xuân trong làn gió kia. Một lúc lâu lão mới quay đầu lại cười nói: “Việc sửa lại chế độ môn ấm không ngại việc cho nới rộng ra, sau vài ngày chúng ta lại thảo luận thật kỹ. Chỉ cần sửa thêm một hai chỗ chi tiết thì ta xem cũng có thể được. Có điều là việc bổ nhiệm Lễ Bộ Thị Lang mới thì ta muốn trao đổi cùng Thôi huynh trước.”
Thôi Viên đã nghe ra ý khác của Bùi Tuấn. Lão muốn dùng chuyện đồng ý quy chế môn ấm mới để đổi lấy Lễ Bộ Thị Lang đây! Trong lòng Thôi Viên không khỏi cười lạnh một tiếng nhưng cũng không nói gì, mặt vẫn u ám chờ đợi Bùi Tuấn nói tiếp.
Bùi Tuấn liếc mắt nhìn lão, lại ngồi xuống nâng chung trà lên khẽ cười nói: “Thôi huynh cùng ta biết nhau đã sắp năm mươi năm. Chẳng lẽ còn không biết Bùi Tuấn ta là hạng người gì sao? Ngoài ra chúng ta lại cộng sự nhiều năm, chưa từng vì khác ý mà bất hòa với nhau. Năm ngoái giải quyết nguy cơ Hà Đông thì không phải chúng ta đã hợp tác rất vui vẻ sao?”
“Ha hả! Bùi huynh nói đúng, là lòng dạ ta hẹp hòi.” Giọng điệu của Thôi Viên lập tức trở nên vui vẻ, lão đã hiểu ý của Bùi Tuấn muốn hai nhà cùng phân chia Lễ bộ. Như vậy cũng tốt, cũng hợp lý. Nếu như hợp tác cùng Vi Ngạc, bị Bùi Tuấn trả thù thì cái giá cũng thật sự là mất nhiều hơn được. Có điều Thôi Viên còn quan tâm hơn chính là chuyện môn ấm, lão muốn chính miệng Bùi Tuấn đồng ý.
Do dự một hồi thì Thôi Viên liền hỏi dò: “Vậy còn chuyện môn ấm.”
“Rất đơn giản!” Bùi Tuấn nói thoải mái: “Đoàn Tú Thực làm Sóc Phương Tiết Độ Sứ. Chỉ cần Thôi huynh đồng ý là chuyện môn ấm ta liền có khả năng ủng hộ, không sửa bất kỳ chữ nào.”
Thôi Viên ngẩn ra. Lão đã hiểu rõ mục đích của Bùi Tuấn. Bùi Tuần đã quyết định toàn lực bồi dưỡng Trương Hoán. Mặc dù Trương Hoán đúng là đã thành con rể của mình, nhưng Bùi Tuấn hẳn là cũng biết quyết định này sẽ có hậu quả trong tương lai. Thôi Viên không lập tức đồng ý ngay, lão trầm mặc một hồi lâu mới hỏi: “Bùi huynh chẳng lẽ chưa bao giờ suy nghĩ đến thân phận của Trương Hoán sao?”codon.trai
@by txiuqw4