sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 170: Thanh Lý Quan Trường

Bởi vì hàng hóa rất nhiều nên Đỗ Mai điều một ngàn dân phu từ Hội Tây Bảo đến để hỗ trợ. Trời tối rất nhanh, từ bờ sông Hoàng Hà đến quận Vũ Uy ít nhất còn phải đi đường hai ngày, Trương Hoán liền đưa các quan viên lên nghỉ ở trên thuyền lớn.

Đêm đã rất khuya, trên mặt sông gió lớn thổi ù ù. Hơn mười chiếc thuyền lớn đỗ trên bến thuyền đều nhấp nhô. Trên bến thuyền sáng rực, mấy trăm cây đuốc cháy phừng phừng khiến cho bến thuyền được soi sáng như ban ngày. Lương thực và gang bốc dỡ khỏi thuyền đã dần dần xong, ba vạn thạch lương thực chồng chất như ba quả núi nhỏ đen sì.

Trong khoang thuyền của chiếc thuyền lớn thứ hai thì Trương Hoán đang cùng Đỗ Mai thương lượng công trình tiếp theo Hội Tây Bảo. Trên bàn trước mặt bọn họ có một cái sa bàn vuông cỡ chừng năm thước biểu hiện rõ ràng địa hình cả quận Vũ Uy. Sa bàn như vậy tổng cộng có hai cái. Một cái đại sa bàn là ở bên trong thư phòng của Trương Hoán tại quận Vũ Uy. Nó chiếm cả một nửa gian phòng, mà một cái nhỏ chính là Trương Hoán mang theo bên mình, thay thế cho bản đồ.

Trương Hoán dùng cây gậy chỉ vào Ô Sao Lĩnh mà bảo: “Dãy Ô Sao Lĩnh kéo dài mấy trăm dặm, Hội Tây Bảo tại mặt cực đông, mà quận Vũ Uy tại đoạn giữa. Ý của ta là tốt nhất trên các ngọn núi xây dựng hai mươi Phong hoả đài, cứ mỗi mười dặm một cái. Như vậy nếu như Hội Tây Bảo phát sinh tình huống thì ở quận Vũ Uy lập tức có thể biết ngay.”

“Suy nghĩ của Đô đốc là không sai, nhưng thế này cũng cực kỳ hao tổn nhân lực. Thuộc hạ thật sự hơi lo lắng chúng ta gánh chịu không nổi chi phí lớn như vậy.” Đỗ Mai thở dài, lại nói: “Huống hồ hôm nay tên Nghiêm Huyện lệnh kia nói dường như cũng có ý đúng nhất định. Nếu như đô đốc không tiếc sức dân, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của ngài tại Hà Tây.”

“Ta xuất tiền thuê người xây Phong hoả đài, có gì mà tổn hại sức dân?”

Nói đến Nghiêm Huyện lệnh, Trương Hoán khinh thường cười lạnh bảo: “Ngươi đừng vội chống lại hắn. Hôm nay hắn nói như thế kỳ thật là ám chỉ ta, đồng thời cũng là hắn nói cho Vi Ngạc ở Lũng Hữu nghe.”

Đỗ Mai nhẹ nhàng gật đầu tỏ vẻ đồng ý “ Vậy đô đốc chuẩn bị làm thế nào đối phó bọn họ?”

Vừa dứt lời, ngoài cửa khoang thuyền lại có tiếng gõ nhẹ nhàng. Một người thân binh đứng ở ngoài cửa bẩm báo: “Đô đốc, Lý Huyện lệnh huyện Thiên Bảo cầu kiến, nói là có đại sự cơ mật cần bẩm báo.”

“Nói đi! Có việc gì quan trọng cần nói với ta?”

Trương Hoán ngồi xuống, nhìn qua thần sắc có vẻ vô cùng khẩn trương của Lý huyện lệnh cười nói.

Lý huyện lệnh nhẹ nhàng liếm đôi môi khô khốc, hắn theo thói quen nhìn về phía hai bên một chút, hạ giọng nói:

“Đô đốc, Nghiêm huyện lệnh trong tết đã từng rời khỏi Hà Tây, đi về quận Khai Dương.”

“Sao ngươi biết?”

Trương Hoán không lộ vẻ gì hỏi lại.

“Hắn dẫn theo một tiểu thiếp đi cùng. Sau khi trở về tiểu thiếp của hắn đi khắp nơi khoe khoang, nói Nghiêm huyện lệnh trong tết đã mang nàng đi Dương quận mở một quán cơm tửu lâu, đồng thời lại mở thêm một tiệm bán trang sức, cho nên ta nghe được tin này.”

Trương Hoán gật nhẹ đầu, trong dịp tết khi Vi Ngạc tới Trường An, Nghiêm huyện lệnh không có khả năng bắt gặp hắn, tuy nhiên Trương Hoán sớm đã có chuẩn bị tâm lý, hắn sẽ không nảy sinh xung đột gì với Vi Ngạc, nhưng Vi Ngạc cũng sẽ nuốt không trôi cục tức này, tất nhiên sẽ có những hành động mờ ám, giống như lôi kéo thủ hạ của mình. Hiện tại những vị huyện lệnh này trong lòng có bất mãn, cơ hội thế này Vi Ngạc đương nhiên sẽ không bỏ qua, Trương Hoán nhìn Lý huyện lệnh dường như còn muốn nói gì đó, cười hỏi:

“Còn có chuyện gì nói luôn đi.”

“Có có một việc, không biết Lý đô đốc có biết nguyên nhân thực sự khiến những huyện lệnh này bất mãn không?”

“Nói”

Lý huyện lệnh dường như hơi do dự, có rất nhiều chuyện hắn thật ra biết rõ ràng, nhưng nói ra hắn cũng có thể lường trước hậu quả. Tuy nhiên nếu đã muốn leo lên cao thì không thể không đạp lên những người khác. Hắn liếc qua Đỗ Mai, ấp a ấp úng nói:

“Vấn đề kỳ thật là từ chuyện hồi tháng giêng Đỗ tiên sinh kêu mọi người điều tra một mảnh đất, Đỗ tiên sinh không biết có còn nhớ lúc đó huyện lệnhThần Ô huyện tới chúc tết ngài, ngài đã nói gì đó?”

Đỗ Mai khẽ giật mình, hắn ngửa đầu suy tư nửa ngày, đột nhiên bừng tỉnh ngộ.

“Ngươi muốn nói đến sự kiện khôi phục nội quy quân đội kia?”

“Chính là sự kiện đó. Đỗ tiên sinh tiết lộ biện pháp thu hồi đất quá sớm.”

Trương Hoán nhìn Đỗ Mai, nói:

“Đến tột cùng là chuyện gì? Tiết lộ biện pháp gì?”

Đỗ Mai cười khổ một chút, nói:

“Ngày đầu tháng giêng đó, Thần Ô huyện Vương huyện lệnh đến chỗ ta chúc tết, hắn và ta là tiến sỹ đồng khoa, đã quen biết từ trước. Ngày đó ta cùng hắn trò chuyện suy nghĩ muốn phát triển khu vực Hà Tây thêm một chút, trong đó có nhắc tới việc thay đổi nội quy trong quân đội, cũng không nghĩ tới sẽ dẫn tới những ngờ vực vô căn cứ của các huyện như vậy.”

“Kỳ thật đô đốc và Đỗ tiên sinh đều không biết, những huyện lệnh này đảm nhiệm chức vụ tại Vũ Uy quận dài thì mười năm, ngắn thì sáu năm, mỗi người đều có mạng lưới quan hệ hết sức phức tạp. Vũ Uy quận đại bộ phận đất đai đều ở trong tay bọn họ hoặc là trong tay người nhà bọn họ, trước kia Tân tướng quân chỉ lo lắng đề phòng việc truyền bá, cũng không quản đến việc của bọn họ, việc đất đai ở đây đều do bọn họ muốn làm gì thì làm, mà Vi gia khi lấy được Hà Tây lại đáp ứng không động đến lợi ích của bọn họ. Lần này đô đốc dùng cường thế tiến vào Hà Tây, bọn họ vốn không rõ chi tiết, cho nên liền nói bóng nói gió đến để thám thính tin tức.”

Nói đến đây, Lý huyện lệnh khẽ thở dài một cái:

“Vương huyện lệnh bản thân có tám mươi khoảnh thượng điền, thêm hai đệ đệ với người nhà hắn, đất chiếm được ít cũng phải hai, ba trăm khoảnh, cho nên hắn mới lợi dụng thân phận bạn cũ của Đỗ tiên sinh, nội quy quân đội không phải là muốn cho nông dân có đất đai sao?”

Trương Hoán thấy hắn nói chậm rãi như vậy, hết thảy đều rõ ràng, cười cười hỏi:

“Ngươi làm thế nào mà biết? Chẳng lẽ bọn họ nói cho ngươi?”

Lý huyện lệnh đỏ mặt, nửa ngày không nói ra lời, hắn thực ra gặp người trong Phong Sử Đà, thấy Trương Hoán trở lại kinh thì lo lắng hắn sẽ không quay lại nữa, liền cùng các huyện lệnh khác cùng nhau bàn mưu tính. Có thể sau khi Trương Hoán trở về, sẽ phát hiện hắn lưu lại dấu vết, vì vậy tranh thủ thời gian tố giác người khác, hòng thoát tội cho mình.

Trương Hoán cũng không truy cứu, liền tiến lên vỗ vỗ vai khen ngợi nói:

“Ngươi làm rất khá, ta lần này ghi nhớ công lao của ngươi, ngươi đi trước đi.”

Lý huyện lệnh vừa đi, Đỗ Mai liền tiến lên quỳ xuống trước Trương Hoán, hổ thẹn nói:

“Thuộc hạ nhất thời thất trách, thỉnh đô đốc trách phạt.”

Trương Hoán cười nâng hắn lên:

“Ai chẳng có lúc sơ ý, nhớ kỹ bài học này là được.”

Hắn thấy Đỗ Mai ngồi xuống lại nói:

“Tuy nhiên chuyện này ngươi phải tìm ra biện pháp thoả đáng, xem xem xử lý thế nào mới tốt?”

Đỗ Mai trầm tư một lát rồi nói:

“Mấu chốt là trong tay đô đốc không có người nào có thể thay thế, nếu bãi miễn toàn bộ sẽ gây chấn động quá lớn, thuộc hạ đề nghị nên giết gà doạ khỉ, vừa đấm vừa xoa, từng bước từng bước xử lý.”

“Theo ngươi, gà là ai bây giờ?”

Trương Hoán híp mắt từ từ hỏi.

“Nghiêm huyện lệnh.”

Đỗ Mai không chút do dự nói.

Sáng sớm hôm sau, Trương Hoán dẫn năm trăm kỵ binh hộ vệ rời khỏi Hội Tây Bảo quay về Vũ Uy quận, một đoàn sỹ tử trẻ tuổi đồng hành cùng hắn, còn Bùi Minh Viễn thì ở lại bến tàu hỗ trợ Đỗ Mai dự trữ và vận chuyển lương thực.

Từ Hội Tây Bảo đến Vũ Uy quận khoảng hơn hai trăm dặm, mất hai ngày lộ trình, đến chiều ngày hôm sau, mọi người đã đi qua Trư Dã Trạch, cách Vũ Uy quận không đến hai mươi dặm, quan viên địa phương từng người đều chào từ biệt Trương Hoán, tự trở lại huyện của mình, cuối cùng chỉ còn lại Thần Ô huyện lệnh, Nghiêm huyện lệnh và Vương huyện lệnh, có lẽ không phải vì Đỗ Mai, hai người đi trên đường cười cười nói nói, khiến cho một đám sỹ tử đi ngắm cảnh sông núi Hà Tây cũng trêu ghẹo bọn họ, bọn họ bàn tán đủ chuyện, chuyện đánh nhau,

“Đô đốc. Những sỹ tử này ít nhất phải phân thành sáu nhóm.”

Nghiêm huyện lệnh cưỡi ngựa vượt qua Trương Hoán nói.

Trương Hoán quay đầu nhìn lại nhóm sỹ tử bồng bột, tinh thần đang phấn chấn kia, hắn không hề từ chối lời nào, chỉ ôn hòa cười nói:

“Vậy ngươi tính dùng bọn họ thế nào?”

Nghiêm huyện lệnh nghĩ nghĩ rồi nói:

“Ta tính đem bọn họ lưu lại Lục Tào, trong huyện nha đều là những người lớn tuổi, dáng vẻ già nua, chính là cần một số người trẻ tuổi có sức sống mới.”

“Để sau hãy nói. Những thanh niên trẻ này còn tới nhiều, ta tính để cho bọn họ tôi luyện trong quân đội trước, nếu muốn đi thu phục Tây Vực, mà lại chỉ cho bọn họ làm chức nho nhỏ, họ làm sao cam tâm.”

Trương Hoán nói, lại cười cười:

“Nói đến tuổi già, ta liền có một việc muốn thương lượng với ngươi một chút.”

“Đô đốc mời nói.”

“Trước mắt là Hội Tây Bảo rồi tới Kiến thành, ta định mang hai nghìn quân tới trong Bảo, đồng thời cũng thiết lập lại Hội Tây huyện, phương viên hơn mười dặm bên cạnh bờ Tây Hoàng Hà, nhưng nhất thời không tìm thấy huyện lệnh phù hợp. Ta thấy trong tay ngươi có Vương huyện thừa khá giỏi giang, muốn đề bạt hắn tới Hội Tây huyện làm, ngươi thấy thế nào?”

Nghiêm huyện lệnh do dự một chút, thật khó khăn nói:

“Sắp tết rồi, có rất nhiều việc linh tinh, hắn đi chỉ sợ trong huyện có nhiều chuyện không thể giải quyết thỏa đáng, xin đô đốc cân nhắc kỹ càng.”

Trương Hoán mỉm cười:

“Không ngại, ta sẽ an bài một huyện thừa mời tiếp nhận thay hắn.”Dứt lời, Trương Hoán quất roi ngựa, đem tâm sự nặng nề về Nghiêm huyện lệnh vứt đi xa

Rất nhanh, đoàn người đã tới Vũ Uy thành, mùa xuân tại Vũ Uy thành được bao bọc bởi màu sắc xanh tươi, cảnh xuân tươi đẹp, muôn hồng nghìn tía. Khắp nơi đều tràn đầy khí tức xuân địa, lúc này sắc trời đã sắp hoàng hôn, trên đường dòng người như dệt cửi, trong tiệm cơm tửu quán làm ăn thịnh vượng, may mắn còn có thể thấy cảnh thương nhân cưỡi lạc đà xuất hiện trên phố.

Cách cổng thành không xa có một ngôi trường rất có quy mô, giờ phút này trong khu vực này có rất nhiều lều trại, với hơn ngàn hộ di dân, bọn họ phần lớn từ khu Lũng Hữu không có nông dân. Nghe nói tới Hà Tây mới có thể tìm được đất, liền lén lút lấy tiền từ nhà tới, Trương Hoán ai đến cũng không cự tuyệt, thật sự không kịp đóng cửa phòng, liền giúp bọn họ sắp xếp ổn thỏa.

Trước cổng trường có một hàng bán cháo khá lớn, đến giờ cơm tối, trước hàng bán cháo có một đội ngũ người xếp hàng dài, lẫn trong đó cũng có một vài tên khất cái.

“Đô đốc, đó là xe ngựa của phu nhân.” Một hộ vệ thân cận chỉ vào hàng cháo bên cạnh và chạy xe ngựa theo hướng đó, có vài thị vệ chạy theo cạnh xe. Trương Hoán cũng nhận ra, kia không phải là xe ngựa của Bùi Oánh sao?

Thị vệ xe ngựa kia hiển nhiên cũng nhìn thấy đội ngủ của Trương Hoán, lập tức nhanh chóng quay đầu xe chạy tới. Két một tiếng dừng trước mặt Trương Hoán, màn xe kéo lên, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp tươi cười của Bùi Oánh:

“Lão gia rốt cục đã về nhà!”

Trương Hoán khẽ cười nói:

“Chẳng lẽ Oánh nhi tới là thay ta trấn an những người dân này.”

Bùi Oánh cười dịu dàng gật gật đầu.

“Người mỗi ngày đều nói vấn đề lớn nhất ở Hà Tây là nhân khẩu không đủ, những người này đều trông mong chạy tới để nương tựa ngươi, tuy ngươi cung cấp chỗ ăn ở nhưng lại chẳng quan tâm đến cảm thụ trong tâm của bọn họ, hôm nay ta đi mới biết được, trong số bọn họ có không ít nô lệ trốn tới, họ sợ hãi có người sẽ đem bọn họ quay trở lại, hàng ngày lo lắng sợ hãi, sống một ngày tựa như một năm, ta nói với bọn họ chàng sẽ cho bọn họ tự do, bọn họ đều vô cùng cảm kích.”

“Có nàng là được rồi, nàng là đô đốc phu nhân, ta không trông cậy vào nàng thì còn trông cậy vào ai?”

Trương Hoán nói, rồi để cho thủ vệ thân cận đưa đám sĩ tử tới quân doanh sắp xếp chỗ ăn ở cho bọn họ, bản thân lại xoay người xuống ngựa, ngồi vào xe ngựa của Bùi Oánh, xe ngựa chậm rãi khởi động, chạy về hướng phủ đô đốc.

“Sao vậy, có chuyện gì không thuận lợi sao?”

Trương Hoán nhìn thấy trên mặt Bùi Oánh có vẻ mất tự nhiên, liền cười hỏi nàng.

Bùi Oánh lắc đầu cười khổ một cái:

“Vừa rồi tại trường học, bọn họ ai cũng không tin ta là đô đốc phu nhân, trong tưởng tượng của bọn họ đô đốc phu nhân phải là một phu nhân trung niên ung dung đẹp đẽ quý giá, sao lại có thể là một nha đầu còn chưa đủ lông đủ cánh, còn có không ít người cho ta là nữ nhi của đô đốc.

Trương Hoán suýt nhịn không được cười lên, hắn đang định nói giỡn nàng một tiếng nữ nhi ngoan, chợt thấy sắc mặt Bùi Oánh tức giận, hắn lập tức dừng lại chuyển chủ đề, nói:

“Ngũ ca của ngươi đến đây?”

Bùi Oánh khẽ giật mình, trên sắc mặt đang tức giận lập tức biến thành vui mừng, vội vàng kéo màn xe nhìn về phía sau.

“Ngươi đừng nhìn, hắn đang ở bến tàu Hoàng Hà, hỗ trợ Đỗ tiên sinh vận chuyển lương thực.”

Trương Hoán ôm chầm eo nàng, hôn một chút lên đôi môi đỏ mọng của nàng, cười mập mờ nói:

-Nhờ có nương tử như nàng, nhạc phụ đại nhân mới ra tay hào phóng, trợ giúp Hà Tây chúng ta mười vạn bao lương thực, bởi vậy, ta mới có thể chống đỡ được tới mùa lúa mạch.

Một bên kéo màn xe xuống, tay lại tiến vào trong y phục của nàng, vuốt ve không kiêng nể gì, trên mặt Bùi Oánh hiện lên một tầng đỏ ửng, nàng toàn thân bủn rủn, ngã vào trong ngực Trương Hoán, nhịn không được thở dốc.

Xe ngựa đi càng ngày càng nhanh, một lát liền biến mất trong cơn mưa phùn.

Vì mẫu thân cùng Thôi Trữ cùng tới, phủ đô đốc lại có thêm một chút cải biến, đầu tiên Trương Hoán mua một trang viện nhỏ bên cạnh phủ trạch của mình, sửa lại thành một tòa đạo quan, để cho mẫu thân tĩnh dưỡng bên trong, sau đó lại đem gian độc viện nguyên lai Dương Phi Vũ đang ở kia sựa sang lại cho Thôi Trữ ở, sau đó tạo một mảnh sân nối với chỗ ở của Bùi Oánh, Trương Hoán còn sai người mua thêm mười nha hoàn bộ dáng thanh tú để làm thêm người làm trong phủ.

Tuy Thôi Trữ đã cùng hắn đến Hà Tây, nhưng tính nguyên tắc của nàng rất mạnh, trước khi phụ thân chưa đồng ý, hai người bọn họ không có khả năng tiến triển thêm, Trương Hoán cũng không miễn cưỡng Thôi Trữ, chỉ cần nàng ở bên cạnh mình, không cần lo lắng nàng lập gia đình, như vậy hắn cũng yên lòng, việc Thôi Trữ gả cho hắn chỉ là chuyện sớm hay muộn.

Thôi Trữ tính tình dịu dàng ngoan ngoãn, đồng thời nàng cũng là nữ tử cực kỳ thông minh, vì có thể ở lại Hà Tây lâu dài, nàng chú ý khắp nơi, bình thường trò chuyện cùng Bùi Oánh, lại ít khi ở một mình cùng Trương Hoán, để tránh khiêu khích Bùi Oánh, ba người cứ như vậy sinh sống chung không minh bạch, trong nội tâm ai cũng hiểu nhưng không ai chịu nói rõ ràng.

Ăn cơm tối xong, hai nữ nhân hẹn nhau tới nội thất đánh cờ, Trương Hoán thì đến thư phòng của mình, thư phòng của hắn ở phía đông, có một phòng to hai phòng nhỏ tổng cộng ba gian phòng, trong phòng nhỏ hắn đặt một tờ bản đồ, là do mấy trăm người dùng thời gian mấy tháng để phác thảo ra toàn cảnh Hà Tây, một gian khác là phòng nghỉ ngơi khi hắn mệt nhọc.

Giờ phút này trong ngọn đèn nhu hòa nơi thư phòng, lửa than cháy to, khiến cho trong phòng vô cùng ấm áp, Trương Hoán một mình nằm trên ghế bành, từ từ nhắm hai mắt lo lắng bố cục quan trường Hà Tây.

Trên đường đi, phương án của hắn đã được tiến triển từng bước, thanh lý quan trường Hà Tây cùng thu hồi đất đai là hai việc rất quan trọng, tuy hắn đã nắm giữ Hà Tây, nhưng cũng không thể công khai diệt trừ bên đối lập, dù sao những quan viên này đều là do triều đình bổ nhiệm, nếu làm quá lộ liễu sẽ làm tổn hại thanh danh của hắn, tiếp theo sẽ tạo cơ hội cho những kẻ ghen ghét hắn tìm cớ cản trợ việc viện trợ cho hắn, ít nhất trước khi bản thân lớn mạnh hơn cần tận lực tỏ ra an phận.

Nhưng bất kể thế nào, muốn hoàn thành toàn bộ vụ trồng cây trước mùa hè, nhất định phải giải quyết vấn đề đất đai.

Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân dồn dập, cửa lập tức có tiếng gõ nhẹ

“Vào đi”

Cửa mở, phó tướng thân cận Trần Bình bước nhanh vào thư phòng, hắn nửa quỳ xuống thi lễ một cái, trầm giọng nói:

“Mạt tướng xin nghe lệnh”

Sáng hôm sau, Thần Ô huyện Vương huyện lệnh lo lắng đi tới cửa nha môn thứ sử, nha môn thứ sử chính là nha môn đô đốc Lương Châu, đây có thể xem như một cơ sở hai đơn vị cùng đóng. Trương Hoán với thân phận là thứ sử Vũ Uy quận, là viên quan có chức vụ cao nhất của khu vực Vũ Uy, đương nhiên, chức thứ sử này so với chức thứ sử khác ở Trung Nguyên khác nhau rất lớn.

Vương huyện lệnh tên đầy đủ là Vương Tiềm, là tiến sỹ đồng khoa với phụ tá của Trương Hoán là Đỗ Mai, tuổi khoảng hơn bốn mươi, hắn là người quận Kim Thành, theo như thể chế thay phiên quan viên Đại Đường, hắn đã sớm nên bị điều đi hoặc thăng chức, nhưng do đặc thù khu vực quận Vũ Uy, khiến cho quan viên địa phương tại Vũ Uy quận có thời gian tại nhiệm dài hơn, Vương huyện lệnh đã làm huyện lệnh tại Hà Tây gần mười năm, tuy nhiên lại không có cách nào lên chức trong hệ thống quan lại Đại Đường, nhưng ngược lại lại có một lợi ích, đó là bọn họ đều tránh được sự giám sát của triều đình, khu Hà Tây này, không khác gì đất của Hoàng đế, dùng để ban ơn cho gia tộc, chức quan tuy nhỏ, nhưng lại có thể cực kỳ béo bở.

Đứng trước cửa chờ trong giây lát, Vương huyện lệnh được hai thị vệ dẫn vào phòng Trương Hoán, gian phòng được chia làm hai phần, một phòng để Trương Hoán xử lý công vụ, mà gian ngoài là của phụ tá công văn thay hắn, sau khi vào quốc tử giám, Trương Hoán hiện tại đang chỉnh lý những công văn của phụ tá Mạnh Giao.

Lúc này Trương Hoán đang chỉ một vài điểm cần chú ý cho Mạnh Giao lúc phân loại công văn, khi Vương huyện lệnh được dẫn đến, hắn liền dặn dò vài câu đơn giản rồi ra hiệu cho Vương huyện lệnh ngồi xuống, ngay lập tức một thư đồng hầu hạ bưng một ly trà lên cho Vương huyện lệnh.

Trương Hoán uống hai hớp trà, sau đó thở phào một cái liền cười nói:

“Có phải Nghiêm huyện lệnh đã nói qua với ngươi về chuyện Tây huyện?”

Vương huyện lệnh thầm thở dài trong lòng, người khác đều được thăng quan mà mừng rỡ như điên, nhưng trong lòng hắn chẳng có một chút cao hững. Không nói đến việc nếu hắn rời bỏ chức quan đã làm gần mười năm tại Thần Ô huyện, không thể tích lũy của cải như trước kia, những hộ giàu hàng năm đều hiếu kính hắn sẽ không còn nữa. Hơn nữa dân chúng ở Hội Tây huyện đều là quân hộ, có quân đội làm hậu thuẫn, làm sao đến phiên hắn khoa tay múa chân. Thêm vào đó Hội Tây huyện phần lớn là sa mạc vắng vẻ, làm sao có thể giàu có và đông đúc như Thần Ô huyện. Tới đó làm huyện lệnh, cũng khác gì sung quân đâu?

Trong nội tâm bất mãn cực kỳ, nhưng lời nói của Thứ sử lại không dám không nghe, đây cũng không phải chức thứ sử bình thường, thực chất hắn là chúa tể ở Hà Tây, nghe nói còn là con rể của Bùi tướng quốc, mọi người đều làm quan đã nhiều năm, ai chẳng biết tân quan tiền nhiệm sẽ phải “ đốt ba đống lửa” (ý nói ba việc để tăng uy tín và củng cố địa vị). Nếu không phải Trương Hoán động đến lợi ích thiết thân của bọn hắn, ai lại tự làm khổ đi chọc vào cái đầu danh tiếng này.biglove


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx